Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 7




Editor: Cỏ

Vân Lục cũng nhìn Giang Úc tiến vào, hắn luôn là một bộ dáng không tỉnh ngủ, nhưng một khi nhấc đôi mắt nhìn người, gương mặt kia lại mang theo cực kỳ sắc bén lạnh lùng, hơn nữa với gia thế đó, trong trường nữ sinh thích hắn có thể vòng một vòng Lê Thành.

Đã từng có người ở trên diễn đàn trường học thảo luận, Giang Úc sẽ trông như thế nào, nếu hắn thích một nữ sinh.

Sẽ liều mạng vì loại nữ sinh nào.

Đáng tiếc, đều không có người nào thấy qua, cô sống hai đời, cũng chưa gặp qua, tự nhốt mình trong những năm đó, cô vẫn luôn có xem tin tức, có chú ý bên ngoài, cũng biết một chút chuyện trong vòng thượng lưu, nhưng tin tức Giang Úc vẫn luôn khan hiếm.

Duy nhất một lần tương đối oanh động, là Giang Úc mở cửa xe thể thao đem một tam lưu hào môn thiếu gia bức đến góc tường, khuỷu tay đè trên cửa xe, mắt lạnh nghe thiếu gia kia cung kính xin lỗi. Sau tam lưu hào môn thiếu gia liền biến mất ở Lê Thành.

Cái kia gia tộc chậm rãi xuống dốc, đoạn thời gian đó, Vân Lục rất sợ chính mình cũng có kết cục này, càng không muốn ra cửa...

Cô đứng lên, chủ động kéo ghế dựa, nhường một con đường.

Giang Úc rũ mắt, chân dài bước vào, nhét balo, liền nằm trên bàn ngủ.

Nhìn hắn nằm bò ngồi xong, Vân Lục mới ngồi xuống, cô lật tập kiểm tra bài tối hôm qua đã làm, Trình Tiêu cầm sách bài tập tới đây, chống trên bàn, hướng Vân Lục cười, tầm mắt hướng Giang Úc nhìn lại.

Đời trước, Trình Tiêu không thiếu cầm sách bài tập tới tìm Giang Úc, hỏi hắn vấn đề, để hắn dạy.

Cả lớp cũng chỉ có Trình Tiêu dám làm như thế, dám chủ động tiếp cận Giang Úc.

Vân Lục trầm mặc kéo ghế ra, dựa xuống, chừa chỗ trống cho cô ta. Trình Tiêu lại hướng Vân Lục cười, duỗi tay, gõ bàn Giang úc.

Cái bàn cộp cộp phát ra thanh âm.

"Giang Úc." Trình Tiêu tiếng nói thực ngọt, thực tế có chút run rẩy, buổi sáng ở trong xe nghe  hắn trả lời WeChat Vân Lục, kích thích đến nàng.

Nam sinh đắp tay bên tai, rũ, khớp xương rõ ràng, ngón tay đè ép khuyên tai, vẫn không nhúc nhích.

Bốn phía nhìn nơi này.

Trình Tiêu nhấp môi dưới, có chút xấu hổ, nhưng cô không chịu thua, nửa thân mình nghiêng phía trước, lại  gõ mặt bàn Giang Úc vài cái.

Giang Úc vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, đầu của hắn chôn ở cánh tay, hôm nay mặc áo thun trăng, sau cổ hơi lộ ra, thoạt nhìn rất thoải mái.

Bốn phía nhỏ giọng thảo luận.

"Ai nói Trình Tiêu bắt được Giang Úc? Các cậu có mù hay không..."

"Hắn khả năng ngủ say."

"Trình Tiêu đây là làm gì? Cố ý vào lúc này kêu hắn, là muốn thể hiện chính mình đặc biệt sao?"

Lời này vừa ra, Trình Tiêu lúc xanh lúc trắng.

Tầm mắt càng nhiều mà hướng nơi này quét tới, có chút nữ sinh thảo luận nhỏ.

"Đột nhiên cảm giác Trình Tiêu rất có tâm cơ a...."

Trình Tiêu sắc mặt càng khó nhìn, cô vốn là muốn ở trước mặt Vân Lục thể hiện cô cùng Giang Úc cảm tình đặc biệt, lúc này tiến thoái lưỡng nan.

Vân Lục ôm cánh tay, nhẹ nhàng cười, nói: "Chị, lại gõ chốc lát, hắn khả năng ngủ say."


Trình Tiêu đột nhiên nhìn về phía Vân Lục, theo bản năng mà muốn trừng cô.

Nhưng vừa thấy phía sau kiều chân Chu Dương Hứa Điện đỡ mắt kính, cô ta nghẹn lại, nở ra một nụ cười, nói: "Không gõ, chờ hắn tỉnh, em nói với chị một tiếng."

Vân Lục nghiêng đầu, nói: "Chị nhắn WeChat hắn đi."

Cô cùng Giang Úc không thân, càng sẽ không giúp Trình Tiêu truyền lời.

Trình Tiêu biểu tình cứng nhắc, a một tiếng, cầm sách bài tập dưới ánh nhìn chăm chú của một đám người, chật vật trở về chỗ ngồi.

Cô vừa đi, Vân Lục liền kéo ghế lại, tiếp tục kiểm tra bài tập. Người bên cạnh phát ra một chút thanh âm, cô quay đầu lại nhìn lại, Giang Úc ngồi lên, thân mình dựa ra sau, rũ mắt đánh cái ngáp...

Này bất quá vài giây mà thôi.

Toàn bộ lớp rầm một chút.

Còn có người cười cùng Trình Tiêu nói: "Trình Tiêu, Giang Úc tỉnh, mau đi a."

Trình Tiêu mới vừa ngồi xuống, cô nhìn cái ót nam nhân phía trước, càng xấu hổ, mọi người đều nhìn cô, cô tươi cười, ra vẻ không thèm để ý nói: "Giang Úc tối hôm qua chơi game...."

Chu Dương ha ha cười rộ lên: "Không chơi game, tối hôm qua hắn nhìn chằm chằm bàn."


Trình Tiêu lại một lần ra vẻ thông minh, nháy mắt, lớp học cười ha ha lên, lúc này không phải thiện ý cười, nhiều là cười nhạo. Trình Tiêu đột nhiên cắn răng một cái, trong lòng hận Vân Lục chết, nếu không phải Vân Lục thay đổi còn chủ động cùng Giang Úc phát WeChat, sáng sớm trả lời WeChat, cô sẽ không liều lĩnh như vậy.

"Ách, Trình Tiêu thật sự không chờ đợi nổi muốn cùng Giang Úc nhấc lên quan hệ...." Có người nhỏ giọng nói, toàn vào tai Trình Tiêu.

Vân Lục tự nhiên cũng nghe thấy, cô cảm giác Trình Tiêu liều lĩnh, so đời trước liều lĩnh hơn nhiều, đời trước Trình Tiêu dám chạy tới tìm Giang Úc như vậy, còn một bộ dáng chính mình cùng Giang Úc quan hệ tốt đẹp là ở năm ba cao trung, khi đó Trình Tiêu thực thông minh, từ bạn cùng lớp bắt đầu, cô chậm rãi cùng Lâm Du Chu Dương Hứa Điện vài người tương đối tốt...

Rốt cuộc tính cách của bọn họ càng dễ dàng tiếp xúc, sau đó xây dựng thân phân bản thân đáng thương, lại dẫm đạp Vân Lục thu được một đống hảo cảm, thu phục lòng người, ngẫu nhiên cùng đám người Giang Úc đi ra ngoài, xem như nửa bước vào vòng bọn họ, cô mới bắt đầu ở trong tầm mắt công chúng tiếp xúc Giang Úc.

Lúc ấy Giang Úc phản ứng cô.

Chậc chậc.

Nhìn một hồi trò hay, Vân Lục thể xác và tinh thần sảng khoái.


Cả ngày hôm đó, Vân Lục học càng nghiêm túc, Lí Viên thường thường quay đầu lại tìm cô nói chuyện phiếm, dần dần lộ ra cảm tình.

Hôm nay là thứ sáu, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, nhưng phải làm vệ sinh. Vân Lục nhìn bảng phân công tên cô cùng tên Giang Úc, liền nhớ tới đời trước làm vệ sinh thống khổ.

Giang Úc loại người này sẽ không làm vệ sinh, trên cơ bản mỗi lần làm vệ sinh đều là mình cô, không đơn thuần chỉ là như thế, cô còn vì sĩ diện hại thân, không đi theo lớp trưởng xin đổi chỗ ngồi, cô lúc ấy cũng không biết có tâm tư gì, một hai phải bá chiếm vị trí ngồi cùng Giang Úc.


Thật ngu xuẩn.


Bạn học trong lớp nhanh chóng đi ra, lớp học một mảnh hỗn độn, Vân Lục cầm di động xoay người chạy ra đi, vốn định phát WeChat, cúi đầu liền nhìn thấy ba người Giang Úc ở dưới lầu, đang muốn đi.
Cô bắt lấy lan can, hô to một tiếng: "Giang Úc!"

Dưới lầu ba người cùng một ít học sinh dừng lại, Giang Úc ngẩng đầu, nâng mi, hắn mang tai nghe, tai nghe màu đen dán lên gương mặt.

Hắn thế nhưng rất trắng.

Kêu xong tên của hắn, tim Vân Lục còn gia tốc nhảy, cô có chút khẩn trương, ngay sau đó chỉ vào Giang Úc, hô: "Cậu! Đi lên làm vệ sinh!"

Không khí đình trệ.

Toàn bộ thế giới như bị nhấn nút tạm dừng.

Sau đó, thế giới chuyển động, không khí phát tán, dưới lầu ồ lên một mảnh.

"Ngọa tào? Nó nói cái gì? Nó kêu Úc ca làm vệ sinh?"

"Vân Lục, cậu nói gì?? Lặp lại lần nữa!!" Chu Dương nhíu mày nhìn Vân Lục, Vân Lục nắm chặc lan can, chỉ nhìn Giang Úc.

Giang Úc thong thả ung dung gỡ tai nghe xuống, cũng nhìn cô.

Vân Lục tim đập nhanh nhảy ra, nếu hắn không tới làm vệ sinh, cuối tuần cô đi xin lớp trưởng đổi chỗ

Cứ như vậy giằng co vài giây.

Vân Lục mau hít thở không thông.

Giang Úc còn nhìn Vân Lục, trở tay đem cặp sách ném cho Chu Dương, sau đó, hắn hướng thang lầu đi đến.

Dưới lầu càng là một mảnh ồ lên, một đoàn học sinh ồn ào thảo luận, Chu Dương cùng Hứa Điện liếc nhau, không dám tin, trong đó một cái nam sinh chần chờ một chút, nói: "Úc ca sẽ không đi lên đánh người đi?"

"Oa? Không phải đâu."

"Đi đi đi, đi xem..."

Nói, một đám người động tác nhất trí mà đi theo phía sau Giang Úc, chạy lên cầu thang.

Vân Lục nghe được tiếng bước chân lộc cộc, giống như châu chấu, cô khẩn trương một chút, đứng ở cửa sau phòng học , có chút hối hận lại có chút mờ mịt, lại nghĩ, không được, không thể sợ....

Âm thanh lớn hơn, Giang Úc đi lên, hắn đi rất nhanh, hơi thở vững vàng, Vân Lục nhìn hắn, theo bản năng mà lui về phía sau hai bước.
Giang Úc đi nhanh hướng chỗ cô đi tới.

Vân Lục lại lui, phía sau lưng dựa cửa, Giang Úc đi đến trước mặt cô, hơi thở nam sinh tiếp cận, cô khó khăn thở dốc.

Khớp xương rõ ràng ngón tay nắm khóa kéo đồng phụt, xoạc một tiếng, kéo xuống áo khoác, tiếng nói mát lạnh: "Đi vào."

Nói xong hắn đi vào.

Vân Lục thở cũng không dám, nhìn hắn nâng ghế, xếp trên bàn.

Hắn muốn làm vệ sinh?

Vân Lục mông lung.

Giang Úc đá cái bàn, nghiêng đầu nhìn cô: "Còn không đi vào?"

"Ai...." Vân Lục thân mình nhảy dựng, chạy nhanh vào, cầm lấy khăn lau bảng, đứng trên ghế xoát xoát bắt đầu lau bảng.

Phía sau, loảng xoảng một tiếng, lại một tiếng, một loạt ghế dựa được xếp trên bàn.

Chu Dương Hứa Điện một đám người vây quanh ở ngoài cửa sổ, không dám tin nhìn hai người trong phòng học. Lão Thiên a, Úc ca khi nào làm vệ sinh a.

Từ tiểu học đến cao trung, hắn không làm qua, một lần đều không có.

Ngọa tào.

Quá kinh khủng.

Hôm nay là ngày mấy?

Một đám người ở bên ngoài cầm di động đối với trong phòng học không ngừng chụp.

Giang Úc xếp xong ghế dựa, dùng chân đá đá cái bàn Vân Lục, dừng một chút. Vân Lục tiếng nói nhược nhược : "Bàn của chúng ta, để như vậy là được."


Hắn nghiêng đầu nhìn cô.

Vân Lục mím môi, nhanh hơn vài bước, ngay trước mặt hắn, một tay cái bàn mình ra xa, khe hở lớn hơn nữa, tạo thành một cái đường đi.

Thái Tử gia làm vệ sinh.

Hắn muốn cô ngồi trên sân cũng được.

Giang Úc nhìn cái bàn chiếm đường đi, nghiêng đầu nhìn cô.

Vân Lục lập tức nhe ra một nụ cười, biểu tình tùy cậu, xa bao nhiêu cũng được.

Cô thậm chí cười ra má lúm đồng tiền.

Má lúm đồng tiền rất sâu.

Ánh mắt hắn dừng trên má lúm đồng tiền, một giây sau, một chân đá, rầm rầm, cái bàn quay trở về.,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.