Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 26




Edit: Cỏ


Trong phòng an tĩnh vài giây, Vân Lục trực giác có nguy hiểm, bắt lấy chăn liền đắp lên đầu, kết quả bất động, giây tiếp theo, toàn bộ chăn bị Giang Úc một phen xốc lên, Vân Lục a một tiếng, lùi ra sau, Giang Úc lạnh tiếng nói: "Chán sống rồi phải không?"
Nói liền giơ tay sờ cổ Vân Lục, lạnh lẽo đến mức làm Vân Lục thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô lắc đầu a a a a đẩy tay hắn ra.
Giang Úc khóe môi cười lạnh, ngón tay mân mê vùng da ở cổ, Vân Lục dùng sức giãy giụa, chụp được gối đầu liền ném Giang Úc, bị hắn nhẹ nhàng tránh được.
Hắn quỳ một gối lên giường, bắt eo cô kéo về phía hắn.
Vân Lục bị nhột, cô tức khắc trốn a trốn, đẩy tay hắn, "Tránh ra, ngứa, ha ha ha ha ha, Giang Úc, buông ra a."
Cô cười đến đầu tóc hỗn độn, áo ngủ cũng hỗn độn, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh, cả người cuộn tròn lại, gương mặt đỏ rực, má lúm đồng tiền thật sâu.
Giang Úc bóp eo cô, tay còn lại dừng trên cổ tay cô, rủ mắt nhìn thiếu nữ trên giường.
Hắn hạ tay, nắm cổ áo cô, đầu ngón tay chạm vào xương quai xanh xinh đẹp.
Vân Lục hồn nhiên không nhận ra, còn cười lắc đầu, giãy giụa, cũng cố hết sức cầu cứu dì bảo mẫu ở cửa: "Dì, cứu con! A  ——"
Âm thanh còn mang theo nồng đậm ý cười.
A di lại nhìn nam sinh thân mình cao lớn cơ hồ đem Vân Lục bao phủ ở dưới thân, bóng dáng thiếu niên thon chắc ẩn chứa sắc bén, không cách nào tới gần, a di ai nha một tiếng, làm bộ không nghe thấy Vân Lục kêu to, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy, liền biết đã quen lâu, lẫn nhau đều rất quen thuộc đối phương, cho nên hẳn là sẽ không phát sinh chút sự tình không nên phát sinh.
Bà đi không quên đóng cửa phòng.
Vân Lục bị ép về một góc, không có chỗ có thể trốn, cười đến thở hổn hển, cô vén tóc phủ trước mặt, co bả vai, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn.
Giang Úc đôi mắt thật sâu, hầu kết khẽ nhúc nhích.
Giây tiếp theo, hắn cúi người, ngón tay chạm vào xương quai xanh, ngữ khí rất thấp, " Chổ này của cậu, vừa đủ để chứa một chén nước." (?)
Hắn đột nhiên tới gần, ngón tay chạm vào, Vân Lục ngây người, cô run run mà rụt lại. Đời trước cô không cùng đồng học bằng hữu đùa giỡn quá, này vẫn là lần đầu tiên, tâm tình liền thả lỏng. Lúc này không khí lại thay đổi, cô kéo lại áo ngủ, che khuất ngón tay hắn.
Ngón tay thon dài dừng lại, nhẹ nhàng ép vào khe lõm xương quai xanh. Vân Lục đột nhiên mở to hai mắt, Giang Úc mới thu hồi tay, lui về phía sau hai bước, nắm cổ tay cô, "Ăn bữa sáng đi."
Vân Lục theo bản năng quỳ bò xuống giường, cô nhìn đồng hồ đầu giường, buổi sáng, 10 giờ hơn.
Giang Úc cũng vừa thức dậy không bao lâu, hai người đều chưa đánh răng rửa mặt, Vân Lục đi trước, đứng trước gương nhìn gương mặt mình đỏ hồng, cô đột nhiên cúi đầu, vùi vào chậu rửa mặt.
Từ phòng bếp, hương cháo lan tỏa, đặt trên bàn ăn, có dưa muối, cải bẹ, salad hoa quả còn có bánh bao trứng ( Chắc là bánh bao kim sa), Vân Lục rửa mặt xong, mặc áo ngủ ngồi trên bàn ăn, cầm nĩa, một ngụm một ngụm ăn salad, chỉ chốc lát sau, Giang Úc cũng rửa mặt xong, mặc áo thun đen cùng quần xám, ngồi đối diện Vân Lục, uống một ngụm sữa bò, đôi mắt hẹp dài liếc mắt nhìn cô một cái.
Vân Lục thập phần trấn định, cầm bánh bao trứng, yên tĩnh ăn.
Bảo mẫu bưng tới hai chén cháo nóng hầm hập, đặt trước mặt, Vân Lục kêu bảo mẫu cùng nhau ăn, bảo mẫu nói: "Dì đi dọn dẹp nhà cho con, vừa rồi đã ăn ở nhà."
Nói xong, bà xoay người liền đi.
Vân Lục xé bánh, nhìn Giang Úc, "Chừng nào cậu khai giảng?"
Giang Úc thong thả ung dung mà uống cháo: "Ở lại hai ngày, rồi về lại Mỹ."
"Ừm." Vân Lục gật đầu.
Hai người ăn xong bữa sáng, bảo mẫu làm vệ sinh xong cầm túi rác đi ra ngoài, hơi ẩm đêm qua Giang Úc đem vào được dọn sạch sẽ.
Bức màn toàn kéo ra, bên ngoài vẫn là một mảnh trắng xoá, nhưng lò sưởi trong tường hỏa vẫn luôn tư tư tư mà nhảy. Vân Lục ngồi xếp bằng trên thảm, tiếp tục trò nối từ hôm qua còn dang dở, Giang Úc ngồi ở sofa đối diện, cúi đầu chơi di động, vài giây sau, hắn kêu Vân Lục một tiếng.
Vân Lục ngẩng đầu.
Giang Úc đầu cũng chưa nâng, đầu ngón tay thon dài ấn màn hình, nói: "Vào group, đoạt bao lì xì."
Vân Lục cầm di động, click mở WeChat. Trên danh sách nói chuyện phiếm nhiều hơn một group bốn người.
Tên đơn giản sáng tỏ 【 group bao lì xì 】
Bên trong có Giang Úc, Chu Dương, Hứa Điện, còn có cô, Vân Lục thấy thế lại kéo Lý Viên vào. Lý Viên vừa tiến đến liền oa một tiếng, "Tớ ở nhà rất nhàm chán."
Lúc này Hứa Điện đã phát một cái khẩu lệnh bao lì xì 【 ba ba 】
Vài người tốc độ tay mau, xem cũng chưa xem.
Sôi nổi phục chế.
"Ba ba."
"Ba ba."
........
Hứa Điện: "Ngoan!"
Chu Dương: "Ngọa tào....."
Giây tiếp theo, Giang Úc cũng đã phát một cái khẩu lệnh bao lì xì 【 Vân Lục lão bà ngươi 】
Vì thế, vài người lại đoạt.
"Vân Lục lão bà ngươi."
"Vân Lục lão bà ngươi."
.......
Giang Úc: "Mọi người khách khí, tạm thời còn không phải, còn không phải...."
Vẻ mặt khiêm tốn.
Hứa Điện: "......"
Chu Dương: "Phốc ——"
Viên: "Vân Lục rất xin lỗi cậu."
Vân Lục: "....."
Nàng ngẩng đầu quét Giang Úc liếc mắt một cái, hắn nhướng mày nhìn cô, sau cười nói: "Không phục cậu, Giang Úc cậu.... Khụ."
Hắn bên tai ửng đỏ, nghiêng đầu một chút, lại nói: "Chồng cậu."
Vân Lục mặt cũng có chút hồng, buồn bực mà cũng đã phát một cái khẩu lệnh bao lì xì 【 Giang Úc cẩu đồ vật 】
"Giang Úc cẩu đồ vật."
"Giang Úc cẩu đồ vật."
.......
Viên: "Ha ha ha thực xin lỗi tôi nhanh tay!!!! Thật không phải cố ý."
Hứa Điện: "Thập phần chuẩn xác."
Chu Dương: "Oa ha ha ha ha ha....."
Giang Úc: "....."
Ở trước mặt tôi cũng dám kêu ngạo như vậy??
*
Hai người phát bao lì xì cả buổi, Vân Lục thu được không ít, bản thân cô cũng phát không nhiều, Giang Úc Hứa Điện Chu Dương ba người phát nhiều nhất. Cô duỗi duỗi người, lại ngồi thẳng, trước mặt đặt một bao lì xì đỏ rực, Giang Úc ngồi ở trên bàn trà, nhướng mày.
"Năm mới vui vẻ."
Cô chần chờ, duỗi tay, lấy bao lì xì, mở ra xem, một chồng NDT đỏ thẫm.
Đều rất mới. Ở chỗ này ngốc mấy tháng, Vân Lục đã lâu chưa thấy NDT, lúc này đột nhiên cảm thấy thực thân thiết.
Cô ngẩng đầu: "Cảm ơn cậu."
Sau đó, cô khom lưng cầm lấy một cái bao lì xì, đặt vào bên trong mấy tờ bảng Anh, đưa cho hắn.
Giang Úc nhướng mày, duỗi tay tiếp, "Cảm ơn."
Vân Lục nhấp môi cười.
Trong lòng dâng lên một cổ ấm áp, cha cô cũng chưa tới nhìn cô, loại bạn này lại đến trao đổi bao lì xì, như vậy mới có cảm giác năm mới
Buổi tối.
Bảo mẫu nỗ lực làm một bàn đồ ăn Trung Quốc, mùng một ăn chay, đậu hủ rau xanh nấm linh tinh, nhưng tay nghề bà rất tốt. Ba người còn uống rượu vang đỏ.
Ăn đến một nửa, Vân Xương Lễ đã gọi video đến, Vân Lục nhìn nhắc nhở thật lâu, mới nhận máy, màn hình hơi chút lung lay một chút, mặt Vân Xương Lễ xuất hiện ở bên trong, ông hướng Vân Lục cười: "Lục Nhi! Năm mới vui vẻ."
Vân Lục chi cằm: "Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ, Vân Lục, bên kia có tuyết sao?" Trình Kiều thăm dò nhìn qua, bà ta mặc váy tím, che khuất bụng, nhưng có thể nhìn thấy nhô lên một chút.
Vân Lục đôi mắt lập tức liền lạnh, cô nâng cằm nói: "Ba, không có việc gì con tắt máy đây, chúng con còn ăn cơm."
Trình Kiều hoàn toàn không thấy biểu tình Vân Lục, còn cười tiếp tục nói: "Ăn món gì? Cho dì nhìn xem."
Biểu tình cực kỳ ôn nhu.
Nhưng màn hình đôi lúc giơ lên cao soi rõ vùng bụng đang nhô lên. Vân Lục lập tức muốn dập máy, Vân Xương Lễ lại nhìn qua, nói: "Đúng vậy, quay cho ba nhìn xem con ăn những món gì, nhìn xem dì Trân chăm sóc con thế nào."
Vân Lục nhịn.
Không tình nguyện điều chỉnh cameras, quay toàn bộ đồ ăn trên bàn.
Màn ảnh lắc nhẹ, hình ảnh thoảng qua một bàn tay thon dài, mang chiếc đồng hồ đen, khớp xương rõ ràng, ngón tay cầm ly rượu vang đỏ. Kia rõ ràng không phải tay nữ sinh, cũng không phải tay bảo mẫu. Trình Kiều Trình Tiêu Vân Xương Lễ ba người nhìn màn hình đều sửng sốt, Trình Tiêu lập tức nói: "Em gái, hôm nay có bạn bè qua chơi sao?"
Vân Lục sửng sốt.
Giang Úc cũng ngẩng đầu nhìn di động, hơi hơi liễm mi.
Vân Lục lập tức đổi camera trước, biểu tình không kiên nhẫn: "Không có, chị nhìn lầm rồi."
"Ăn cơm, không nói nữa." Nói xong, cô liền tắt máy, đem điện thoại đặt lên bàn, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn cơm. Giang Úc duỗi chân ra phía trước, cười cười, cúi đầu cũng tiếp tục ăn cơm.
Hai ngày.
Qua thật sự nhanh.
Ngày thứ ba, sáng sớm, Giang Úc phải ra sân bay, Vân Lục khoác áo khoác, đưa hắn ra cửa, Chu Dương cùng Hứa Điện hai người dựa vào cửa xe, ngậm thuốc lá nhìn qua nơi này. Giang Úc cầm túi hành lý, quay đầu lại nhìn cô một lát, Vân Lục đứng ở bậc thang, bên ngoài tuyết đã ngừng, nhưng vẫn là một mảnh trắng xoá.
Giang Úc gắt gao nhìn cô.
Vài giây sau, hắn dang hai tay ra.
Ý bảo Vân Lục ôm hắn.
Vân Lục châm chước không dám tiến lên, từ trong túi lấy ra một hộp sữa chua dâu tây, nhét vào túi áo hắn, "Uống đi."
Giang Úc cúi đầu.
"Tôi không thích uống."
Vân Lục duỗi tay, vỗ vỗ ngực hắn, "Làm gì có tiểu hài tử nào không thích uống sữa chua, cầm lấy."
Giang Úc nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô vỗ vỗ trước ngực hắn, nhịn cười. Theo sau bắt lấy tay  cổ tay cô, kéo về phía trước, Vân Lục theo quán tính nhào vào lòng ngực hắn.
Hơi thở hỗn độn, trên người hắn có mùi hương sữa tắm của cô, hai tay hắn vòng qua eo nhỏ, ôm cô vào lòng.
Hắn ách một tiếng: "Nếu ở trong nước, nhất định mời cậu đi dự tiệc tối."
Vân Lục hơi giãy giụa.
Hắn ôm một lát, liền buông tay. Trước khi rời đi, môi mỏng cọ qua lỗ tai Vân Lục, cô run một chút, đỏ mặt. Giang Úc sâu kín nhìn cô một chút, cầm hành lý đi xuống bậc thang, thân mình cao lớn hớn chiếc xe màu đen ven đường, Vân Lục đứng ở tại chỗ nhìn, nhìn Hứa Điện Chu Dương lên xe.
Giang Úc đem hành lý bỏ vào cốp, đứng bên cạnh xe, cúi đầu hút thuốc, sườn mặt lạnh lùng, vài giây sau, hắn ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, phất tay.
Bảo cô đi vào.
Vân Lục mím môi, xoay người vào cửa.
Ai có thể nghĩ đến, đời này người ở bên cạnh cô nhiều nhất thế nhưng lại là Giang Úc, cô cởi  áo khoác trên người, treo lên, ngồi trước lò sưởi trong tường, nhìn ngoài cửa sổ, xe hơi màu đen gào thét chạy đi, lúc này, trong đầu Vân Lục xẹt qua một ít hình ảnh, kỳ nghỉ đông năm hai, cô đẩy Trình Kiều một chút, rõ ràng không dùng chút lực nào, nhưng Trình Kiều lại thuận thế ngã ở trên mặt đất, Vân Xương Lễ cùng Trình Tiêu vừa vào cửa liền thấy được một màn này.
Vân Xương Lễ chạy tới đẩy cô ra, rất mạnh, Vân Lục trực tiếp bị đánh tủ rượu, đau đến khóc, nhưng không ai chú ý đến cô, toàn lo lắng cho Trình Kiều, Trình Tiêu còn khẩn trương khóc lớn, Vân Xương Lễ liền mắng Vân Lục, nhanh chóng ôm Trình Kiều ra cửa, đưa đi bệnh viện.
Cô đỡ eo, mờ mịt ngồi trên ghế, đau đến sắc mặt đều trắng bệch.
Dì Tiêu nhìn thấy cô như vậy, cũng chưa từng tới hỏi xem, giống như không phát hiện. Cô ngây ngốc mà ngồi thật lâu, di động lúc đó tích tích vang lên.
Một bài viết trên WeChat.
Là Chu Dương tag, hắn nói: "Giang gia muốn tổ chức tiệc tối mừng tân niên, muốn mời vài bạn học, bạn học nào họ có bốn bút, mời tham dự."
Họ chỉ có bốn bút cực kì ít.
Trong đám bạn học sôi trào lên, bắt đầu đếm họ mình, từ trên xuống dưới, thế nhưng không có ai, một đám người toàn thổn thức lên.
Lát sau liền có một bạn học nói: "Giống như chỉ có Vân Lục họ Vân là bốn bút." (万)
"Ai, hình như là vậy."
"Đúng là vậy."
"Đừng nói giỡn, Giang Úc như thế nào sẽ mời Vân Lục, chậc chậc, hắn nếu biết là Vân Lục phỏng chừng hối hận."
"Chính là, khẳng định không phải là Vân Lục."
"Nó cũng không có tư cách đi!!!"
Lúc ấy cô chết lặng nhìn lịch sử trò chuyện, một câu không lên được cổ họng, cô hoàn toàn không có một chút dao động, chỉ lúc Chu Dương nói câu nói kia, nhìn Chu Dương nhiều thêm vài lần.
Cũng đúng vậy.
Giang Úc như thế nào sẽ mời cô.
Cô cầm di động, chống đỡ đau đớn trên eo.
Ngày hôm sau, nghe nói Trình Tiêu đi tham gia tiệc tân niên Giang gia tổ chức. Lại nhìn thấy Trình Tiêu từ hôm đó, bộ dáng xuân phong đắc ý. Vân Lục liền biết, cái kia nét bút gì gì đó chẳng qua là mánh lới mà thôi, chân chính được mời vẫn là sẽ mời.
Tỷ như Trình Tiêu.
Việc này, cô đã quên mất.
Mà lúc này, lại nhớ đến, lại kết hợp với lời Giang Úc mới vừa rồi nói, Vân Lục ngã vào trên sô pha, nhìn trần nhà.
Hắn.
Lúc ấy có phải hay không dùng cách này uyển chuyển mời cô?
Tổng cảm giác giống.
Giống hắn sẽ làm như vậy.
Chỉ là không cách nào chứng thực.
(Có chị em nào nhận ra gì chưa??)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.