Trở Về Bên Em

Chương 22: 22: Họ Cứ Hết Lần Này Đến Lần Khác Đụng Mặt Nhau





Không biết Trình Cảnh Thiên lấy ở đâu một chiếc ô rồi mở bung ra, quay đầu nói với Lạc Yên đang ngây ngốc: “Còn đứng đó làm gì?”
“A!?”
Lạc Yên giật mình, vội vã gật đầu rồi chạy đến.

Anh nhíu mi, sợ cô đi nhanh sẽ trượt ngã nên lại nhắc: “Từ từ thôi.”
Lạc Yên chầm chậm đi đến trước mặt Trình Cảnh Thiên, nhìn thấy chỉ có một cái ô duy nhất thì bày ra vẻ mặt lưỡng lự.

Anh như đi guốc trong bụng cô: “Đây là ô của tôi đó, cậu không định để tôi dầm mưa đấy chứ?”
Lạc Yên: “...”
Cô ngẩng lên, nhẹ nhàng phản bác: “Tôi không có nói như vậy.”
Người trước mặt ồ lên, nhàn nhạt hỏi: “Phải không?”
Lạc Yên phớt lờ Trình Cảnh Thiên.

Cô không thèm tranh cãi với anh.

Trình Cảnh Thiên đứng dưới Lạc Yên mấy bậc cầu thang.

Anh ngẩng đầu, một tay cầm ô, một tay vươn về phía cô: “Chỗ này rất trơn, nắm lấy tay tôi rồi hẵng bước xuống.”
Lạc Yên hạ tầm mắt.

Vành ô hơi chếch lên, ánh đèn trắng rọi xuống, rơi trên gương mặt anh.

Từng chút một, cô đều thấy rõ ràng.
Vẻ ngoài của Trình Cảnh Thiên có phần chững chạc hơn bạn bè cùng lứa.

Ngũ quan rắn rỏi nam tính, nước da bánh mật, mũi cao và môi đầy đặn.

Cặp mắt hẹp dài một mí sáng rỡ, đè nén những suy nghĩ sâu xa.

Lạc Yên bị anh nhìn đến bối rối.


Cô lén lút nuốt nước bọt, tim đập kịch liệt.

Gió từ đâu thổi tới, cô lại ngửi thấy mùi nước hoa tuyết tùng.

Tay Trình Cảnh Thiên vẫn kiên trì đưa ra, lòng bàn tay to rộng ửng lên màu đỏ hồng.

Lạc Yên cúi đầu rất sâu, ngại ngùng nắm lấy mấy đầu ngón tay thon dài của người đối diện.

Khi căng thẳng cô sẽ mím môi, lộ ra lúm đồng tiền.

Trình Cảnh Thiên cong môi cười, cảm nhận độ mềm ấm trên tay Lạc Yên.

Chiếc ô đen đi theo bước chân cô, không để cô bị giọt nước nào rơi trúng người.

Lạc Yên không thích tiếp xúc gần gũi với người khác giới.

Nhưng bây giờ, cô phát hiện hoá ra mình cũng không quá bài xích chuyện này.

Lạc Yên được Trình Cảnh Thiên đỡ xuống.

Cô thả tay anh ra, hai người đứng dưới tán ô.

Cả quá trình diễn ra chưa đến một phút, nhưng khi da thịt hai người vừa chạm vào nhau liền như có một dòng điện chạy khắp lục phủ ngũ tạng, làm tê dại đầu óc cô.
Trình Cảnh Thiên nhìn bàn tay trống rỗng, hơi nhíu mày, nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì.

Ô rất rộng, hai người che vẫn còn thoải mái.

Lạc Yên nhân cơ hội này khẽ nhích chân xa khỏi Trình Cảnh Thiên một chút.

Cô sợ anh sẽ phát hiện ra gương mặt nóng bừng của mình.

Lạc Yên không dám nhìn thẳng Trình Cảnh Thiên, hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói vậy?”
Suýt nữa thì quên mất.

Anh chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại cô reo.

Lạc Yên lấy ra xem, là bố Lạc gọi đến.

Trình Cảnh Thiên nhìn thấy tên người gọi, nhẹ nói: “Cậu nghe trước đi.”
Đầu vai hai người song song với nhau, bước đi trên khuôn viên trường.

Lạc Yên áp điện thoại lên má: “Alo, bố đến rồi ạ?”
Lạc An Thái đang ngồi trong ô tô, phóng tầm mắt nhìn cổng trường Thành An: “Ừ, bố đang đứng ở ngoài.”
Cần gạt xe liên tục gạt nước mưa sang hai bên, ông hỏi: “Đang mưa, con có mang ô không?”
Giọng bố Lạc trầm ấm tràn đầy sự lo lắng, Trình Cảnh Thiên nghe được hết.

Anh cụp mắt, biểu cảm nhạt như nước lã, ánh mắt hơi trống rỗng.

Lạc Yên tình cờ nhìn thấy sắc thái phiền muộn trên mặt Trình Cảnh Thiên, ngẩn ra vài giây.

“Không sao ạ… ” Cô thu hồi ánh mắt.

“Con đang cùng bạn đi ra, bố đợi chút.”

“A Diễn à?” Lạc An Thái không chút suy nghĩ hỏi thẳng.

“Vậy để bố đưa thằng bé về luôn.”
“Không phải A Diễn, là bạn khác.” Cô sốt ruột muốn cúp máy.

“Vậy nhé bố, con sắp ra rồi.”
“Ok.”
Trình Cảnh Thiên im lặng lắng nghe Lạc Yên và bố Lạc nói chuyện, tận đến khi cô cúp máy, anh mới lãnh đạm hỏi một câu: “A Diễn là Trần Thước à?”
Lạc Yên không theo kịp mạch suy nghĩ của Trình Cảnh Thiên, mờ mịt đáp: “Đúng rồi, đó là tên ở nhà của cậu ấy.”
Cô sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười.

“Chúng tôi lớn lên cùng nhau nên đã quen gọi như vậy rồi.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu, không hỏi gì thêm.

Chính anh cũng không hiểu tại sao mình cứ phải ngược đãi bản thân như vậy.

Tình thương, gia đình, bạn bè, tất cả đều không hợp với anh.

Trình Cảnh Thiên nhắm mắt, kiềm chế lòng ghen tị nhỏ nhen đang hung hăng trỗi dậy.

Lạc Yên rất nhạy cảm, cảm thấy hình như Trình Cảnh Thiên có tâm sự.

Lời hỏi thăm đến miệng lại bị cô nuốt ngược trở về.

Dù sao hai người cũng không thân lắm, cô đi tò mò chuyện của người khác là không nên.

Hai người im lặng đi gần đến cổng trường, không còn nhiều thời gian nữa.

Lạc Yên phá vỡ không khí nặng nề, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu nói đi, là chuyện gì thế?”
Trình Cảnh Thiên đưa ô qua cho cô: “Cầm giúp tôi.”
“Ồ, được.” Cô luống cuống nhận lấy.

Lạc Yên thấy Trình Cảnh Thiên mở balo, lấy ví tiền ra.

Ảnh thẻ của cô được anh kẹp trong khung ảnh, vừa mở ra đã đập ngay vào mắt.

Lạc Yên sửng sốt trừng to mắt, đứng bất động.

Trình Cảnh Thiên không để ý đến ánh mắt kinh hãi của Lạc Yên, bình tĩnh rút tấm ảnh thẻ ra, đưa đến trước mặt cô: “Vật về với chủ, tôi trả lại nó cho cậu.”

Cô chớp mắt mấy cái, nhất thời chưa tiêu hoá được chuyện đang xảy ra.

Mãi một lúc sau, cổ họng Lạc Yên mới khó khăn bật ra một câu: “Thực sự là cậu.”
Trình Cảnh Thiên lấy lại chiếc ô, thấp giọng: “Từ lần trước tôi đã thừa nhận rồi, cậu không nhớ sao?”
Lạc Yên: “...”
Đương nhiên Lạc Yên vẫn nhớ, nhưng lần đó cô không đòi được tấm ảnh từ chỗ Trình Cảnh Thiên, còn bị anh chọc ghẹo đến tức điên nên trong đầu đã tự động gạt bỏ chuyện đó.

Trở về nhà, Lạc Yên nghĩ rằng hai người sẽ không còn gặp lại nữa.

Dù sao cũng chỉ là một tấm ảnh mà thôi, Trình Cảnh Thiên muốn giữ thì cô sẽ cho luôn.

Vậy mà không hiểu sao, họ cứ hết lần này đến lần khác đụng mặt nhau.

Ngay cả lúc Trình Cảnh Thiên hẹn Lạc Yên sau giờ học hôm nay, cô cũng không đoán trước được chuyện anh muốn nói là cái này.

Mãi không thấy Lạc Yên nói gì, Trình Cảnh Thiên vẫy vẫy tấm ảnh: “Không lấy à?”
Vừa dứt lời, anh làm bộ cất về, cô lập tức phản ứng, giật lấy nó từ tay anh.

Trình Cảnh Thiên cười cười, nhìn bộ dạng Lạc Yên sống chết bảo vệ tấm ảnh.

Có mấy học sinh 12 đi ngang qua, phát hiện Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên đi cùng nhau thì sững người kinh ngạc, quay đầu nhìn mấy lần.

Hai người nam thanh nữ tú, nhìn từ sau lưng cũng thấy rất xứng đôi.

Đột nhiên Cảnh Thiên hơi khom người xuống, nói nhỏ vào tai Lạc Yên: “Bạn học Lạc Yên, hình như cậu không ngại khi người khác bắt gặp tôi đi với cậu.”
Lỗ tai Lạc Yên bị anh thổi đến nóng lên.

Cô khựng lại một chút, lườm anh: “Chúng ta là mối quan hệ bạn bè trong sáng, tôi phải ngại cái gì chứ.”
Nghe vậy, mắt Trình Cảnh Thiên hơi sáng lên, mỉm cười: “Cậu nói phải.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.