Trở Về Bên Em

Chương 1: 1: Chạm Mắt Rồi





Trung học Thành An vừa tan học, học sinh liền tấp nập ra về.

Mùa đông đêm dài hơn ngày, mới hơn năm giờ nhưng mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng.

Khuôn viên trường rộng lớn không một bóng người.

Năm toà nhà tối đen im lìm chụm lại thành vòng tròn khép kín, chỉ còn khu tự học của lớp 12 vẫn sáng đèn như ban ngày.
Trong một phòng học ở tầng trệt lác đác học sinh, đồng phục trên người càng không giống nhau, bởi vì đây là lớp bồi dưỡng học sinh giỏi Vật Lý cấp thành phố.

Học sinh sau khi vượt qua vòng loại cấp trường sẽ bước vào thi cấp thành phố.

Năm nay trung học Thành An đảm nhiệm việc ôn luyện, một tuần hai buổi thứ hai và thứ năm sau giờ học chính khoá.

Lạc Yên nhìn lên bục, thầy Quý vẫn đang say sưa giảng bài, thấp thỏm không yên.

Cùng thời điểm đó, ở sân bóng rổ của trung học Trịnh Châu sát vách lại náo nhiệt hơn.

Đèn bật sáng trưng, khán đài chật kín người, trai gái lẫn lộn huyên náo, không kìm được tâm trạng bấn loạn với những thiếu niên đang ầm ĩ rượt nhau trên sân.

Áo trắng là Trịnh Châu còn áo đỏ là Thành An.

Dễ nhìn ra đội Thành An hoàn toàn lép vế, mà Trịnh Châu thì lại thong thả vô cùng, giống như đây chỉ là một cuộc khởi động nhẹ nhàng vậy.

Mười phút nữa hết hiệp một, Trịnh Châu đã dẫn trước 20 điểm.

Chỗ băng ghế Trịnh Châu có vài người ngồi ở vị trí dự bị, đều là những cốt cán lâu năm của đội bóng.


Hôm nay bọn họ không ra sân, nhường lại ánh hào quang cho đàn em.

Cố Hành Nguyên thấy thiếu niên áo trắng số 5 vừa ghi thêm bàn ở chấm ba điểm, hài lòng xoa cằm: “Thằng nhóc Chu Cẩn này chơi khá phết.

Lúc trước cầm bóng còn không vững mà giờ đã tiến bộ như thế rồi.”
Hắn huých tay người bên cạnh: “A Thước, cậu thấy thế nào?”
“Hửm?”
Trần Thước mải chơi điện thoại, không chú tâm đến trận bóng, càng không nghe thấy Cố Hành Nguyên vừa lải nhải cái gì.

Hắn giấu mặt trong áo khoác gió.

Dáng ngồi lại không thể nào lười biếng hơn, lưng ngả ra sau, chân duỗi thẳng tuỳ ý.

Nửa sườn mặt điển trai ôn hoà, ánh sáng trắng chiếu sáng nốt ruồi nhỏ trên sống mũi thẳng tắp.

Người này, chính là đội trưởng đội bóng rổ, nam sinh hot nhất trung học Trịnh Châu.
Hơn một nửa nữ sinh trên khán đài hôm nay đến là vì muốn xem Trần Thước, cuối cùng không lường được tình huống hắn sẽ đẩy toàn bộ thành viên mới của đội bóng lên sân còn mình thì ngồi đây rung đùi.

Cố Hành Nguyên lười nói lại với Trần Thước, đổi chủ đề: “Lạc Yên chưa đến à?”
Trần Thước cất điện thoại vào túi, lắc đầu.

Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt lướt qua bảng tỉ số: “Dù sao hôm nay tôi cũng không định ra sân, cậu ấy không cần vội.”
Trần Thước và Lạc Yên là thanh mai trúc mã.

Hai người này luận về thành tích hay ngoại hình đều đứng đầu, đặt cạnh nhau cực kỳ chói sáng.

Trên diễn đàn trường chưa bao giờ thiếu những bài đăng đồn thổi họ ở bên nhau.

Có thời gian đỉnh điểm đến mức thầy cô phải gọi hai người họ lên hỏi chuyện.
Về sau, Trần Thước có vài cô bạn gái, tin đồn tạm thời lắng xuống.
Hắn chia tay, tin đồn râm ran trở lại.

Lạc Yên thì không yêu sớm như Trần Thước, tất cả lời mời theo đuổi đều bị cô từ chối.

Trình tự cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cố Hành Nguyên quen biết Trần Thước và Lạc Yên từ năm sơ trung, đương nhiên hiểu rõ mối quan hệ của họ chỉ là bạn bè trong sáng.

Hai người họ lớn lên cùng nhau, nếu muốn yêu đương thì đã yêu đương lâu rồi.

Trọng tài thổi còi hết hiệp một.

Thành An vẫn đang thua thảm trước Trịnh Châu.

Trong phòng học yên tĩnh, thầy Quý quan sát học sinh làm bài, đồng hồ điểm sáu giờ kém.
Lạc Yên hơi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xuyên qua hàng cây, cô thấy được ánh đèn trắng mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng còn có tiếng hét cổ vũ như sấm vọng lại.


Điện thoại trong túi rung nhẹ, người gửi là “A Diễn”.

Cô lướt tay trên màn hình, thấy Trần Thước vừa gửi thêm một emoji đói bụng.

Lạc Yên mím môi, chuẩn bị nhắn tin trả lời hắn thì nghe thấy giọng ôn tồn của thầy Quý:
“Hôm nay đến đây thôi, các em về cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ! Cảm ơn thầy!”
Lạc Yên như được đại xá, lập tức gom hết sách vở cho vào cặp.

Không hiểu sao trong đầu cô nhớ lại mấy câu Trần Thước vừa nhắn, động tác bất giác cũng chậm lại.

Cô vừa đi ra khỏi lớp vừa cúi đầu nhắn tin cho Trần Thước, hắn trực tiếp gọi qua.

Bên kia, Trần Thước đứng dậy nhường chỗ cho đàn em ngồi nghỉ ngơi còn mình ra một góc yên tĩnh gần đó nói chuyện với Lạc Yên.
“Ra rồi à?”
“Ừ, giờ mình qua đây.”
“Được.” Trần Thước nhìn đồng hồ đeo tay, nhẩm tính thời gian.

“Cậu đến thì chắc vừa vặn vào hiệp hai.”
Lạc Yên cúi đầu nói thêm với Trần Thước mấy câu.

Cô nghe thấy tiếng người nói chuyện càng lúc càng gần, cũng không để ý lắm, tiếp tục đi về phía trước.

“Trình Cảnh Thiên, năn nỉ cậu đó, làm ơn ra sân đi mà.”
“Đã nói rồi, tối nay tôi bận.”
“Chúng ta bị đám người Trịnh Châu kia dập tơi tả rồi.

Nếu hiệp hai không thể gỡ tỉ số thì sau này làm sao dám đi tranh giải nữa.”
Lạc Yên nghe thấy tên trường mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Thấy được hai nam sinh đang đi về hướng cô.

Người đang thao thao bất tuyệt kia Lạc Yên có một chút ấn tượng.

Hắn là Lý Ngôn, một thành viên của đội bóng rổ Thành An, vẫn thường cùng Trần Thước chơi bóng rổ.


Còn người bên cạnh thì cô hoàn toàn mù tịt.

Cũng là tóc đen, mắt đen nhưng cảm giác không giống người Trung Quốc cho lắm.

Giống như con lai vậy.

Bộ đồng phục Thành An trên người anh phẳng phiu sạch sẽ, vai rộng eo thon, đường nét trên mặt như điêu khắc mà ra, vừa nam tính lại vừa ngông nghênh tự phụ.

Ngoài Trần Thước, cô chưa từng gặp người con trai nào đẹp đến vậy.

Buổi tối mà anh còn cầm theo một ly cà phê đen đá.

Đồ uống vừa đắng vừa nhiều caffein đó là cái mà Lạc Yên không bao giờ đụng vào.

Giống như cảm nhận được ánh mắt lộ liễu của Lạc Yên, Trình Cảnh Thiên cũng ngước lên.

Chạm mắt rồi.

Bị bắt quả tang, cô cũng không hoảng hốt, bình tĩnh nhìn anh.

Trình Cảnh Thiên như có như không thu lại ánh mắt, cùng Lý Ngôn đi lướt qua cô.

Cứ thế, khoảng cách càng lúc càng xa, đến khi không thấy gì nữa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.