Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 1: Chương 1





Bạch Thiệu Huy là thiếu gia của Bạch gia quyền lực nhất thành phố S của nước B.

Anh được sống một cuộc sống giàu sang sung sướng hầu như không lo nghĩ về điều gì.

Nhưng chuyện gì cũng không thể tính trước được, năm anh 27 tuổi , là năm kinh khủng nhất trong cuộc đời của anh.

Ông nội vì anh mà tức giận qua đời, bà nội thương tâm ra đi cùng ông, ba mẹ anh chết đi vì tai nạn giao thông còn em gái anh thì bị cưỡng bức đến bị điên.
Chỉ trong vài tháng gia đình chỉ còn lại một mình anh, mọi thứ đều đè nặng lên vai của anh nhưng anh nào có tâm trạng quan tâm, anh đưa công ty Bạch gia cho người yêu của mình là Trần Lục Kỳ quản lý còn anh thì đi vào con đường rượu chè be bét, nhưng chưa tới nửa năm , mọi thứ lại càng tồi tệ hơn, nhà tan cửa nát, công ty bị phá sản , một mình anh phải trốn chui trốn nhủi để trốn nợ, để lẩn trốn cái thực tế mà anh không hề muốn đối đầu.

Cho đến khi gặp lại Trần Lục Kỳ, anh biết được một sự thật, một sự thật ghê tởm không thể chấp nhận, thế giới quan của anh hầu như bị sụp đổ, tàn nhẫn một cách trắng trợn.
.............
"Kỳ, chuyện này là sao" Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nhìn hai người thanh niên trước mặt.

Hai người này đều là người mà anh quen biết , một người là kẻ thù diệt gia và một người vô cùng thân thiết với anh mang tên gọi người yêu.

Hai người này ở trước mặt anh quần áo không chỉnh tề, tình sắc khắp nơi, anh sao có thể không hiểu được những điều đang diễn ra, cảm giác bị lừa dối là người ta cảm thấy chán ghét đến cùng cực.
Trong lòng không biết làm gì cho phải , mới ngày nào đây Trần Lục Kỳ còn nói tiếng yêu Bạch Thiệu Huy anh , nhưng bây giờ lại lộ liễu trước mặt anh cùng người đàn ông khác thân mật, mà người đàn ông đó lại là người của Cố gia, gia tộc chỉ đứng sau Bạch gia lúc đỉnh phong, cũng chính là người thâu tóm tài sản Bạch gia lúc phá sản mà người quản lý lúc đó là Trần Lục Kỳ.


Bây giờ hai người lại đang đứng trước mặt anh ân ái với nhau, không cần hỏi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Bạch thiếu a, chắc cũng có đáp án cho mình rồi a.

Để tôi giới thiệu cho ngài, đây là Cố thiếu là người yêu của tôi , chúng tôi quen nhau đã bảy năm rồi nha, cũng sắp dự tính kết hôn rồi đó! Mong là đến ngày đó có thể thấy được anh sẽ làm phục vụ cho nhà hàng mà chúng tôi làm tiệc cưới! Ha ha ha!!!!" Trần Lục Kỳ xuân phong đắc ý nói.

Sau đó khinh thường nhìn Bạch Thiệu Huy, nói:
"Còn Bạch thiếu mau nhanh chóng kiếm tiền trả nợ cho Cố thiếu đó, Để lâu thì lãi xuất tăng lên thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu! Anh nghĩ rằng tôi yêu anh sao?! Haha! Là giả đó, nhìn ảnh thảm hại như vậy tôi thật sự rất sung sướng.

Nhìn lại anh xem, lúc nào cũng khiến người khác ghê tởm, bây giờ thì càng thấp hèn và ghê tởm hơn!" Tràn Lục Kỳ càng nói, Bạch Thiệu Huy khuôn mặt càng không có cảm xúc, đúng, anh càng nghe thì lại càng bình tĩnh.
Giờ khắc này Bạch Thiệu Huy cực kỳ bình tĩnh, anh không trách ai cả , anh còn phải khâm phục nữa là, khâm phục diễn xuất của Trần Lục Kỳ và âm mưu của Cố gia, và khâm phục luôn sự ngu ngốc của mình.
Anh trước giờ mắt cao hơn đầu, luôn tự cho là đúng, chỉ vì chuyện của Trần Lục Kỳ mà lạnh lẽo với gia đình chỉ vì Bạch gia không thích Trần Lục Kỳ, nhưng chính anh lại dẫn cáo vào nhà, để bây giờ anh không còn thứ gì, người thân, người yêu, tiền bạc một chút cũng không có.

Trái tim anh đã đóng thêm một lớp băng, cho người xung quanh và cho cả chính anh.
"Xem ra ta đã quấy rầy một cặp tình nhân đang ân ái rồi, thất lễ." Lời nói của anh lạnh băng , không có một tia tình cảm , lạnh lùng nhưng điềm tĩnh đến đáng sợ.

Sau đó quay người rời đi.

Khi rời khỏi nhà hàng, anh thấy một bóng hình quen thuộc, Hà Văn người từng tỏ tình với hắn nhưng anh lại chẳng thèm ngó đến y , lần nào gặp cũng đều không cho y sắc mặt tốt.

Lúc này Hà Văn cũng đi vào nhà hàng mà anh vừa rồi khỏi.
Có lẽ vì trái tim đã bị tổn thương cho nên cũng chẳng thể nghĩ tốt về ai, sắc mặt Bạch Thiệu Huy lạnh thêm vài phần, còn nói yêu anh , chẳng phải cùng đám người kia một ruột sao? Nhưng không biết cái gì lôi kéo , anh quay người lại đi theo vào.

Hà Văn cũng không thấy được sự hiện diện của anh.
.............
Tại căn phòng của Trần Lục Kỳ, Hà Văn nhanh chóng đi vào,bên ngoài Bạch Thiệu Huy đáy lòng càng thêm phát lạnh, anh muốn xem xem đám người này còn trò gì chưa tiết lộ.
"A, không nghĩ là Hà Tổng có thời gian đến đây như vậy, như thế nào, cậu đã suy nghĩ kĩ càng về điều mà tôi nói chưa." Cố Ninh nhìn về phía thanh niên vừa mới bước vào.
Hà Văn, một đứa trẻ mồ côi tự gây dựng sự nghiệp, dùng tài năng và sự kiên trì của mình mà hiện tại đã có một chỗ đứng nhất định trên thương trường.

Nếu có thể kéo người này về dưới trướng của mình thì cơ hội phát triển vươn xa của Cố thị càng được nâng cao.

Nhưng nghe Lục Kỳ nói người này thích Bạch Thiệu Huy, cho nên xác xuất đưa người này về trướng vô cùng thấp.
"Tôi không có hứng thú với điều mà cậu nói và hôm nay đến đây cũng không phải để hợp tác công việc mà là chuyện riêng." Hà Văn lạnh giọng nói.
Trong tâm của y giờ này chẳng thể bình tĩnh nổi, có lẽ chỉ vì mình quá nhu nhược, không mạnh mẽ đấu tranh nên anh ấy mới chịu những nỗi đau và khó khăn cùng cực đến như vậy! Thật thất bại, phải làm điều gì đó để giúp anh bây giờ, thật sự rất rối!!!!

"Chuyện gì cũng từ từ...." Trần Lục Kỳ định mời Hà Văn ngồi thì bị Hà Văn cho một cái tát.
Cái tát bất ngờ làm hai người Trần Lục Kỳ và Cố Ninh không kịp phòng bị, và cũng vô cùng ngạc nhiên, một người văn nhã như Hà Văn có thể hành xử một cách không văn nhã và thiếu bình tĩnh đến như vậy.

Cả Hà Văn cũng không tin được bản thân có thể hành động thiếu kiểm soát và thiếu bình tĩnh như vậy.
Trước giờ y không thích con người này về tất cả các khía cạnh, nhưng cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

Nhưng thật sự, nghĩ đến những điều mà con người này đối xử với Thiệu Huy thì cái tát này không sai và thậm chí nhẹ hơn những tội lỗi mà hắn đã làm.
"Trần Lục Kỳ , ngươi là một tiện nhân, Thiệu Huy đối với ngươi tốt như thế , tại sao ngươi lại làm hại anh ấy chứ, ngươi là yêu hắn hay là yêu cái gia tài của hắn, nếu anh ấy biết thì sẽ đau khổ như thế nào ngươi không cảm thấy hối hận sao?! Anh ấy đối xử với mày tốt bao nhiêu thì mày lại tệ với anh ấy gấp hàng chục hàng trăm lần.

Các ngươi muốn gia tài Bạch gia thì được rồi, tại sao còn phải hại anh ấy cửa nát nhà tan, các ngươi cảm thấy thoải mái lương tâm sao.

Các người không biết trên đời này có cái gọi là nhân quả báo ứng à?! Cố thiếu gia, nếu Cố gia anh cũng rơi vào tình trạng đó thì như thế nào?! Trần Lục Kỳ, nếu một ngày nào đó, Cố đại thiếu đây có mớ nới cũ thì sao nhỉ? Các người chắc chắn sẽ có kết cục tồi tệ hơn như thế này!!"
Hà Văn tức đến muốn nổ phổi , trái tim cũng vô cùng đau đớn , không biết anh ra sao rồi, có tốt không, chắc giờ anh ấy đang rất đau khổ, tại sao chỉ sau khi đi một chuyến công tác trở về mọi chuyện lại thành như thế này.

Y bây giờ chỉ muốn tìm đến anh chia sẻ những đau khổ đó cùng anh, y không muốn nhìn anh đau khổ, không muốn nhìn anh buồn rầu, anh ấy của lúc trước thật vui vẻ và thoải mái biết bao!
"Hắn có bị gì thì liên quan gì đến ta chỉ là một tên nhị thế tổ hèn yếu vô năng thôi, yêu hắn, hắn không xứng và cũng thật ghê tởm." Trần Lục Kỳ không kiên nhẫn nói.
Hắn tiếp cận Bạch Thiệu Huy chỉ vì Cố Ninh chỉ thị để lấy được gia tài trù phú của Bạch gia.

Yêu một tên nhị thế tổ sao? Hắn tài hoa như vậy sao có thể yêu một tên vô năng! Nếu yêu cũng phải chọn kẻ thông minh chứ không chọn kẻ ngu ngốc như vị Bạch đại thiếu kia.
"Được lắm, báo ứng sẽ đến với các người.


Tôi nhất định sẽ không cho các người yên, cũng sẽ chống mắt lên xem kết cục của các người, các người sẽ trả giá cho những điều mà các người đã làm." Hà Văn tức giận đi ra ngoài.
Không ai làm gì được bọn họ thì Hà Văn y sẽ khiến bọn họ phải trả giá cho những gì bọn họ đã làm với anh.

Chỉ có điều, y quá nhỏ bé, kinh tế thì y cũng khó lắm mới có một chỗ chen chân, muốn đấu một gia tộc hùng mạnh như Cố gia thì y không thể nắm chắc, nếu đấu thì chính là lấy trứng chọi đá.
Bên ngoài Bạch Thiệu Huy nghe được cuộc nói chuyện nhất thời đơ ra, tại sao lại luôn đối tốt với anh như vậy, tại sao y phải yêu anh.

Còn anh, haha, anh chỉ luôn nghe theo ai đó mà cho rằng y đang chống đối lại anh, là kẻ thù của anh trong kiếp này.
Tại sao tim lại nhói như vậy, sai, anh thật sự sai ngay từ đầu rồi, không bù đắp được, cũng không dám đáp lại tình yêu của y, nó quá cao cả và anh thật sự không xứng.Anh nên làm gì với tình huống này bây giờ, nhìn theo bóng lưng của Hà Văn anh lại không có can đảm để đuổi theo.
"Lập tức cho người đi giết Hà Văn!" Cố Ninh lạnh lùng nói.
Không kéo được nhân tài, mà nhân tài này tương lai sẽ đâm lại mình thì cần phải loại bỏ càng sớm càng tốt.

Huống chi sức mạnh của tình yêu có thể khiến cho người ta điên cuồng vì nó, mà một kẻ điên thì khó mà lường trước được hành động nào hắn, ai biết hắn sẽ làm ra hành động điên rồ gì, diệt sớm sẽ không cần phải lo lắng bất an.
"Sao phải giết Hà Văn? " Trần Lục Kỳ khó hiểu nhìn Cố Ninh.

Hà Văn tuy tài nhưng không mạnh, giết hay không giết có ảnh hưởng gì lớn sao?! Nhưng mà tên đó cũng nên chết đi, tên đó thật sự rất phiền phức, rất nhiều lần cản trở hắn, lần này lại còn tát hắn một cái rõ đau, nên chết khuất mắt đi là vừa!!
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Hà Văn hắn yêu Bạch Thiệu Huy như vậy sẽ có ngày đối đầu với chúng ta." Cố Ninh ánh mắt nguy hiểm nhìn hướng Hà Văn vừa rời đi.
"Vậy thì diệt càng sớm càng tốt" Trần Lục Kỳ tất nhiên vô cùng ủng hộ, thậm chí còn vui mừng vì kẻ mình không ưa nhất rời khỏi trần gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.