Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 12




"Là nhà lão tứ gia đưa" Tam tẩu liền nói.

Thực mau đã tới 6 giờ chiều, nhưng hiện tại trời vẫn còn sáng. Hiện tại có thể làm tới 6 giờ rưỡi, lúc đó trời mới dần tối.

Vì thế tam tẩu liền lấy vải và bông ra may.

Chu Thanh Sâm nghe lời giải thích, lại nghe là của nhà lão tứ gia: "Không phải cô ấy sẽ tự làm quần áo cho mình sao, nhu thế nào lại bỏ ra hai cân đường cho vợ làm gì?"

"Cô ấy sẽ không may cho bọn trẻ, tự nhiên nhờ đến ta may giúp" Tam tẩu tay bận rộn, ngoài miệng nói.

Đối với tay nghề của chính mình, cô thật sự rất tự tin.

"Cô ấy có thể tốt như vậy, cư nhiên dùng vải và bông may cho đám trẻ đại oa quần áo mùa đông sao?" Chu Thanh Sâm thật kinh ngạc nói.

"Rốt cuộc đều là mẹ ruột, hơn nữa trong năm nay, bọn trẻ đại oa thật sự không có quần áo độn bông mới nào" Tam tẩu nói.

"Mẹ, vậy ta khi nào có quần áo mới ạ?" Lục Ni nhìn vải và bông này, vẻ mặt hâm mộ nói.

Lục Ni thật sự muốn trở thành con gái của tứ thẩm thẩm, bởi vì tứ thẩm thẩm rất tốt. Đại oa bọn đều không cần đi nhặt cứt trâu, thậm chí cả cỏ lúa mì trên cánh đồng để kiếm điểm. Mỗi ngày muốn chơi cái gì thì chơi.

"Mẹ cho ngươi xem qua, những vải và bông khi may cho bọn đại oa xong vẫn còn thừa chút vải lẻ. Đến lúc đó thêm một một ít vải nữa, cũng đủ cho ngươi một bộ đồ mới" Tam tẩu nói.

"Vậy mẹ làm nhanh lên" Lục Ni cao hứng nói.

Chu Thanh Sâm nói: "Bụng của vợ lớn như vậy rồi, còn có thể may quần áo à?"

"Cũng chính là nhìn thấy bụng ta lớn thế này, nếu không ngươi cho rằng cô ấy sẽ cho ta hai cân đường đỏ sao? Điều này tốt hơn, lần trước ta có may cho bọn đại oa đồ mùa thu, cô ấy chỉ cho ta ba quả trứng gà" Tam tẩu nói.

Hai cân đường đỏ mà mẹ Chu đem về cho cô, đối với cô quả thật rất hào phóng. Cho nên tam tẩu đối với việc này vô cùng hài lòng.

Đường đỏ vô cùng khan hiếm, không dễ mua hai cân đâu.

Chu Thanh Sâm cũng không nói gì thêm, vợ mình không chê mệt thì miễn vợ vui là được.

Thời đại này mọi người đều tiết kiệm dầu lửa, mỗi tháng nguồn cung ứng đều có hạn chế, nên liền đi ngủ sớm.

Mới 8 giờ hơn, mẹ Chu cha Chu liền lên giường ngủ.

Mẹ Chu nói chuyện hôm nay: "Nhà lão tứ hôm nay còn mới ta ăn một chén cháo trứng thịt".

"Thật sự cho bà ăn" Cha Chu đã mệt mỏi vì phải lấy mười công điểm, hôm nay mệt thật sự.

"Những miếng vải và bông kia rất tốt, ta còn tưởng nó làm riêng cho chính mình. Không nghĩ tới thế nhưng lại may bọn đại oa, mỗi đứa một bộ" Mẹ Chu lại nói.

Hôm nay bà không làm việc. Chính là nghe người trong thôn nói con dâu lão tứ lại đi chợ đen. Lúc này mới qua xem bọn đại oa, cũng nghe rằng có đem một bao lớn trở về.

Nhưng mà hai cân bông cùng vải này, cũng vừa vặn thành một bao lớn kia. Lại không nghĩ tới là mua cho ba đứa cháu mình.

"Dù sao cũng là mẹ ruột của bọn đại oa, đều mang nặng đẻ đau mới có" Cha Chu tuy mệt nhọc vẫn ráng nói.

Tuy rằng đối với con dâu lão tứ này có chút ý kiến. Nhưng hiện tại may cho ba đứa cháu mình đồ mùa đông mới, còn làm cháo trứng thịt ăn, còn gì tốt hơn nữa.

"Chỉ là tiêu tiền quá hoang phí, nào là vải là bông, nào là trứng thịt nạc kia, còn có hai cân đường đỏ. Ta thấy chúng chắc là đều mua từ chợ đen mà ra. Mỗi tháng lão tứ gửi tiền về, khẳng định không còn bao nhiêu. Ta kêu nó tiết kiệm một chút, nó còn chê ta nhiều chuyện" Mẹ Chu nói.

Cha Chu đã ngáy, rõ ràng là ngủ rồi.

Mẹ Chu cũng không nói gì nữa, rất mau cũng ngủ luôn.

Gia đình Chu gia cũng tương tự như thế, đều chìm vào giấc ngủ.

Đối với Lâm Thanh Hòa phía bên kia, có chút lăn lộn vì khó ngủ.

Bây giờ cũng mới 8 giờ liền đi ngủ. Đổi lại cuộc sống của cô ở hiện đại, 8 giờ còn chưa bắt đầu cuộc sống về đêm à.

Nhưng đành phải nhập gia tùy tục, hai đứa trẻ phòng bên cạnh đã ngủ. Đứa bé út còn nhỏ nên ngủ cùng với cô.

Trước lúc ngủ, Lâm Thanh Hòa còn chén cháo trứng thịt còn dư lại kia, dùng nước sôi làm ấm cháo, cho anh em bọn họ ăn luôn.

Đương nhiên trước khi ngủ, bọn họ đều đã tắm rửa, đem nước ấm rửa sạch người. Sau đó mới đem bọn họ tống cổ lên giường ngủ.

Lâm Thanh Hòa vào ban đêm mới dám tắm rửa cho chính mình. Không có phòng tắm riêng đúng là bất tiện mà.

Nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung, ngủ lúc nào cũng không hay. Nửa đêm còn theo bản của nguyên chủ. Đánh thức bọn trẻ đi tiểu, đỡ phải đái dầm trên nệm khiến cô phải tự mình giặt.

Bởi vì tối hôm qua ngủ sớm nên từ sáng sớm đã thức dậy. Lâm Thanh Hòa rời giường, thấy ba đứa trẻ còn ngủ, chính mình liền đi rửa mặt.

Sau đó lại vào phòng bếp bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng.

Sáng nay cô nấu cháo để uống, nhưng lại không có thịt. Chỉ là cháo gạo kê đơn giản. Trừu bỏ cháo gạo kê ra, còn có hai chiếc bánh bao lớn.

Nghĩ đến bánh bao lớn, cô liền nhớ tới 500 chiếc bánh bao mà cô đã đặt ở cửa hàng ăn sáng. Thật là đau lòng..

Cháo nhanh chóng được nấu chín, bánh bao lớn cũng nóng hổi, hương thơm thật sự.

Hét vào phòng, đứa lớn và đứa thứ hai liền dậy. Hai anh em rất nhanh mặc tốt quần áo, sau đó xuống giường. Phía dưới còn có một chiếc bậc bệ đỡ bước chân, nó có thể giúp hai anh em họ xuống giường dễ dàng.

Lâm Thanh Hòa bước vào phòng ôm bé út rời giường, rửa mặt cho tiểu gia hỏa, sau đó ôm hắn ra ngoài.

"Mẹ, còn có bánh bao lớn!" anh cả Chu Khải rửa mặt xong chạy tới, đôi mắt sáng rực nói.

"Đi đánh răng" Lâm Thanh Hòa tống cổ nói.

"Mẹ, người chưa mua cho ta bàn chải đánh răng" Chu Khải liền nói.

Lâm Thanh Hòa cũng chỉ đành cho hắn ăn, nhân tiện còn bắt đầu tính toán ra ngoài một chuyến?

Hôm qua vừa mới đi qua, hôm nay lại đi qua có hơi quá sức. Quan trọng là phải làm gì với ba đứa trẻ này đây. Tuy rằng so với nguyên chủ, hôm qua không ngại cực khổ chạy lên hợp tác xã để mua vải và bông rất nhẹ nhàng. Nhưng từ nơi này đến hợp tác xã cũng hơn một giờ.

Nhưng điều này không nói tới, trong nhà cần không ít đồ vật phải thêm vào.

Kỳ thật chiếu theo sinh hoạt của nguyên chủ, đồ vật trong nhà so với những gia đình khác quả thực đầy đủ hết. Nhưng với Lâm Thanh Hòa, vẫn còn thiếu một số thứ.

Nguyên chủ chỉ chăm sóc cho bản thân. Bàn chải đánh răng linh tinh, chậu rửa chân và những thứ tương tự đều chỉ có riêng cho nguyên chủ. Những đứa trẻ lại không hề có, chậu rửa mặt đều sài chung một cái.

Bây giờ còn nhỏ, chờ đến lớn không thể để như vậy được.

Dù sao sớm hay muộn cũng phải mua, không bằng mua sớm một chút, mua về sử dụng.

Tuy rằng dự định đi một chuyến nữa, nhưng Lâm Thanh Hòa hiện tại vẫn chưa đi, vẫn là nên để vài ngày nữa hẳn ra ngoài.

Vài ngày tớ, i trong thôn thu hoạch vụ mùa hoàn tất. Đến lúc đó có thể đem hai đứa trẻ và đứa bé út này nhờ nhà Chu gia chăm sóc chúng.

Có thể không cần lo lắng cho đứa trẻ Chu Khải, nó có thể tự chơi một mình.

Buổi sáng liền ăn cháo gạo kê, hương vị thơm ngon của chiếc bánh bao lớn. Nhân bên trong phải nói cực kì đầy đủ, có thịt, nửa trứng gà cùng bắp cải. Nhiêu đó cũng đủ cho bọn họ ăn sáng no.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.