Edit: Hiickan
Phòng livestream k.hủng bố trực tiếp nổ tung, đầy những lời mắng chửi, ngay cả những người ngày thường ưu nhã không thích bạo lực máu me cũng không chịu nổi, màn hình bắt đầu spam những bình luận.
Spam bình luận che khuất hoàn toàn gương mặt của bác sĩ trên màn hình.
【 tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!!! Tôi biết hắn không phải thứ gì tốt! Nhưng không nghĩ tới hắn lại ngấm ngầm giở trò!!! 】
【 thích ngươi!? Ngươi không soi gương sao? Nhìn xem ngươi xứng sao!? 】
【 cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Bộ dáng dơ bẩn của ngươi cũng nghĩ Thanh Thanh sẽ thích ngươi, mơ đi!!! 】
【 Đm! Dừng tay! Ngươi nếu dám động vào Khanh Khanh của ta, ta sẽ không để ngươi yên!!! 】
【......!Tôi cảm thấy bộ dáng này của Khanh Khanh làm người ta muốn khi dễ cậu ấy.
Cứng!!!.
】
Ánh mắt thiếu niên tan rã, dường như bị lấy linh hồn, đôi mắt xinh đẹp không có thần tựa như một con búp bê tinh xảo.
Phảng phất có thể tùy ý làm bất cứ điều gì với cậu, làm cậu trở thành bộ dáng hắn thích.
Dù trông như một con búp tinh xảo không thể nhúc nhích nhưng không khác Nguyễn Thanh lúc bình thường là bao, thiếu niên luôn bình tĩnh ngoan ngoãn, dù bi khi dễ tàn nhẫn cũng chỉ ửng hồng mắt, ủy khuất giận mà không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm tức giận.
Đại khái bộ giận tức giận cũng xinh đẹp kinh người, làm người ta càng thêm khi dễ.
Bác sĩ lại lần nữa sờ khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, ngón tay vu.ốt ve theo khuôn mặt trắng nõn đi xuống, cuối cùng đầu ngón tay ngừng ở bên môi thiếu niên.
Môi thiếu niên rất mỏng, bởi vì vừa mới cọ xát, tựa như ánh hoàng hôn nhiễm đỏ, vết cắn trên môi càng làm thêm diễm lệ, tựa như quả ảnh đào chín, khiến người ta muốn nếm thử.
Đáy mắt bác sĩ tất cả đều là kinh diễm cùng tán thưởng: "Thật đẹp."
Hắn nhéo cằm thiếu niên, nâng lên vài phần, tới gần bên môi ngón tay cái dùng sức, môi thiếu niên hơi mở, lộ ra hàm răng trắng, mơ hồ màu hồng bên trong.
( lưỡi đó)
Tư thế đó dường như hướng về phía hắn muốn hôn.
Ánh mắt bác sĩ sâu thẳm nhìn chằm chằm môi mỏng của thiếu niên, khom lưng cúi đầu, chậm rãi tới gần.
Lúc hắn sắp đến gần, hô hấp giao nhau, ngay khi sắp tới gần môi Nguyễn Thanh liền vang hai tiếng " Rầm, rầm " ở phía cửa.
Có người không kiên nhẫn đá cửa, trừ bỏ Giang Tứ Niên hắn không nghĩ tới ai khác.
Thanh âm đánh gãy động tác bác sĩ, đáy mắt hắn hiện lên một tia không vui, nhưng cuối cùng vẫn ngồi dậy buông lỏng thiếu niên.
Bác sĩ thu liễm thần sắc, đem khẩu trang đeo lên cho thiếu niên, sau đó búng tay một cái.
Thanh âm có chút thanh thúy dường như có lực xuyên thấu, như muốn đâm vào linh hồn.
Thiếu niên nằm ở trên giường sau khi nghe được âm thanh, đôi mắt liền thanh tỉnh, một lần linh động giống như vừa bị đánh thức bởi giấc ngủ.
Nhưng ký ức thiếu niên dừng lại trước một giây nói " Mệt nhọc ", không nhận thấy được thứ gì không thích hợp, nhìn về phía bác sĩ.
Bị cậu nghiêm túc nhìn chăm chú vào, dường như có thể nhìn thấy nội tâm hắc ám, làm người tự biết xấu hổ.
Bác sĩ cầm giấy bút, nghiêm túc viết trên giấy, rõ ràng ghi lại tất cả những gì Nguyễn Thanh vừa nói.
Đại khái do Nguyễn Thanh nhìn quá nghiêm túc, bác sĩ dường như đã nhận ra, hắn ngẩng đầu, hướng về phía Nguyễn Thanh lộ ra nụ cười thuần túy, tươi cười mang theo ấm áp, phảng phất có thể hòa tan hết thảy âm u, thanh âm mang theo trấn an: "Cậu đừng sợ, hiện tại chỉ kiểm tra mà thôi, kết quả không nhất định tệ nhất."
Nguyễn Thanh nhìn bác sĩ nở nụ cười ôn nhu, bỗng nhiên một cảm giác xa lạ tê dại từ đáy lòng dâng lên, tim đập nhanh làm cậu không thể hiểu được.
Cậu nhìn bác sĩ trước mắt, cảm thấy hắn tựa hồ có chút không giống nhau, so với lúc trước nhìn thuận mắt rất nhiều, so với lúc trước càng muốn thân cận hắn.
Đại khái là trong mắt bác sĩ chưa từng giống những người khác nhìn cậu, ôn nhu luôn làm người muốn sa vào trong đó.
Nguyễn Thanh mặt ửng đỏ, có chút không được tự nhiên rũ mắt, thẹn thùng tránh đi tầm mắt bác sĩ.
Bác sĩ tựa hồ là không phát hiện phản ứng Nguyễn Thanh, hắn cầm lấy giấy bút đứng lên, chuẩn bị xoay người rời đi.
Bỗng nhiên góc áo truyền một lực làm ngăn trở bước chân của hắn, bác sĩ quay đầu lại nhìn về phía trên giường, trên mặt mang theo một chút nghi hoặc: "Làm sao vậy? Còn nơi nào không thoải mái sao?"
Nguyễn Thanh mặt càng đỏ hơn, may còn đeo khẩu trang, nhìn không ra mặt cậu đã đỏ.
Nguyễn Thanh tựa hồ có chút khẩn trương cùng bất an, tầm mắt có vài phần hoảng loạn nhìn về phía bên cạnh, thẹn thùng hơi hé miệng, thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức không nghe thấy.
Bác sĩ không nghe rõ, hắn nhìn về phía Nguyễn Thanh, thập phần kiên nhẫn xoay người mặt hướng về thiếu niên, bộ dáng lắng nghe: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Thanh phảng phất vừa nói câu kia liền dùng hết dũng khí, bị bác sĩ nhìn chằm chằm mặt ửng đỏ, miệng mấp máy mấy lần cũng chưa có thể nói ra lời, cậu cắn cắn mô.i dưới, nửa ngày mới lần nữa lấy hết can đảm: "......!Bác sĩ anh có người yêu thích sao?"
Thanh âm như cũ vẫn rất nhỏ, nhưng so với lúc trước lớn hơn chút, ít nhất bác sĩ có thể nghe rõ.
Nguyễn Thanh sau khi nói xong cảm thấy thẹn, xấu hổ, mặt cậu liền đỏ lên, đuôi mắt ửng hồng, khẩu trang cũng không che được.
Nếu là người bình thường, những lời này đại khái không hề cố kỵ liền hỏi ra đi, nhưng đối với một người có chứng sợ hãi xã hội mà nói đại khái đã hao hết sức lực toàn thân.
Dường như cậu bởi vì quá mức cảm thấy thẹn, da thịt trắng nõn cũng nhiễm đỏ, diễm lệ vô cùng.
Bác sĩ rũ mắt, thần sắc đen tối không rõ, hắn không nói gì, từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu niên trước mắt.
Đuôi mắt thiếu niên nhuộm màu đỏ ửng, như tơ lụa đầu tóc thuận theo tán ở ngạch biên, làm người không thể hiểu được muốn khi dễ cậu.
Hơn nữa đối phương ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh trắng tinh, dù cho ai có khi dễ cậu cũng phản kháng.
Làn da trắng nõn như ngọc điểm màu hồng phấn, diễm lệ vô cùng, làn da trắng nõn dưới ánh nhìn của bác sĩ càng thêm đỏ ửng.
Ánh mắt bác sĩ nhìn quá mức mãnh liệt, khiến Nguyễn Thang muốn bỏ qua cũng không được, bị hắn nhìn chằm chằm da thịt dường như bị thiêu cháy, có vài phần nóng rực.
Thấy bác sĩ trầm mặc, đáy lòng Nguyễn Thanh dần dần dâng lên bất an, cậu cắn mô.i dưới.
Là cậu quá mạo phạm sao.
Thiếu niên cúi đầu rất thấp, một bộ dạng sắp khóc.
Bác sĩ chợt cười, cười thập phần ôn nhu, dường như vừa bộ dáng trầm mặc chỉ là ảo giác: "Không có, tuy nhiên bệnh viện cấm bác sĩ cùng người bệnh yêu đương, muốn theo đuổi tôi cậu phải khỏe lại."
Bác sĩ nói mang theo chút nghịch ngợm, ngữ khí tràn đầy nhẹ nhàng trêu chọc, cũng không làm cậu cảm thấy không thoải mái hay mạo phạm.
Đại khái thường xuyên gặp được tình huống được người bệnh thổ lộ tình cảm, hắn đã có thể thuần thục xử lý.
Nguyễn Thanh sau khi nghe xong bác sĩ nói mặt càng đỏ hơn, cậu lắp bắp mở miệng: "Tôi...tôi không phải ý tứ này, tôi...tôi chỉ là cảm thấy bác sĩ ưu tú như vậy, khẳng định có người thích......"
Nhưng thiếu niên còn chưa nói xong, bác sĩ liền khom lưng, vươn ngón trỏ đặt ở bên môi thiếu niên: "Hư, đừng nói chuyện, cổ cậu vừa mới băng bó tốt, không thể nói lâu như vậy."
Bác sĩ ngón tay cũng không có đụng tới Nguyễn Thanh, nhưng khoảng cách cũng rất gần, gần đến múc có thể cảm nhận được hô hấp Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh theo bản năng ngừng lại rồi hô hấp, lần này hai bên tai đều hồng thành một mảnh.
"Bang bang --!!!" Cửa lại một lần bị đá, thanh âm so với lúc nãy còn lớn hơn, đủ để nhìn ra được người ngoài cửa người kiên nhẫn đã hoàn toàn hết.
Bác sĩ không có quá để ý, hắn tươi cười thu hồi tay, săn sóc mở miệng: "Được rồi, trong nhà nhiệt độ thấp, cậu đem quần áo mặc vào đi, đừng bị cảm lạnh."
Bác sĩ nói xong liền đi về hướng cạnh cửa, quay đầu lại xác định thiếu niên đã đem quần áo mặc tốt, mới mở cửa ra.
Ngoài cửa Giang Tứ Niên đầy mặt không kiên nhẫn: "Còn chưa kiểm tra xong sao?"
Bác sĩ đại khái quen thái độ ác liệt của Giang Tứ Niên kia, lắc lắc đầu tay hắn cắm ở túi áo lắc đầu: "Kiểm tra nào có nhanh như vậy, còn mấy hạng mục chưa kiểm tra."
Giang Tứ Niên nhìn về phía thiếu niên ngoan ngoãn đứng trong nhà, ngữ khí phi thường không tốt:"Vậy anh mau chóng kiểm tra đi"
Đại khái bác sĩ sợ Giang Tứ Niên lại nháo chuyện xấu, làm cho hắn cũng đi vào cùng.
Giang Tứ Niên không hiểu phương diện y học, đứng ở bên cạnh.
Bác sĩ lại một lần nữa khám, kiểm tra vô cùng nghiêm túc, rất có trách nhiệm đối với bệnh nhân.
Giang Tứ Niên ở bên cạnh, nhìn theo thiếu niên ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, nội tâm có vài phần bực bội.
Thiếu niên còn chưa từng nghe lời hắn như vậy!
Mỗi lần đều thấy bộ dáng sợ hãi của cậu, hắn chẳng lẽ đáng sợ lắm sao?
Hắn rõ ràng cũng là một người ôn nhu được không!
Giang Tứ Niên càng nghĩ càng khó chịu, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên đang kiểm tra.
Hắn nhìn, càng xem càng cảm giác có chút không thích hợp.
Ánh mắt thiếu niên nhìn về phía bác sĩ mang theo thân cận cùng vui mừng, đáy mắt sáng ngời, phảng phất có muôn vàn sao trời, hoàn toàn đã không còn bài xích với người lạ.
Thật giống như...!ánh mắt đối với người mình thích.
Giang Tứ Niên cảm thấy buồn cười, thiếu niên mới cùng bác sĩ quen biết bao lâu, hơn nữa thiếu niên là người âm trầm quái gở, lại như thế nào động lòng với một người xa lạ nhanh như vậy.
Nhưng hắn nghĩ tới bác sĩ tại đây bệnh viện được nhiều người hoan nghênh, cùng với tính cách của bác sĩ, sắc mặt Giang Tứ Niên liền khó coi.
Cả người hắn âm trầm, chuẩn bị đi qua mang thiếu niên đi, bác sĩ nhìn về phía Giang Tứ Niên, "Kiểm tra xong rồi, anh dẫn cậu ấy đến văn phòng tôi chờ một lát, tôi đi lấy báo cáo kiểm tra."
Giang Tứ Niên ngừng lại, cuối cùng kìm nén tức giận mang thiếu niên trở lại văn phòng.
Kết quả kiểm tra có lẽ ngày mai có thể biết nhưng thân phận bác sĩ ở đây không thấp, có lẽ không cần lâu như vậy.
Nguyễn Thanh an tĩnh ngồi ở trên sô pha, tầm mắt đảo qua văn phòng, ánh mắt liền ngừng lại ở máy lọc nước cách đó không xa.
Vốn dĩ Giang Tứ Niên chuẩn bị cùng thiếu niên tâm sự về bác sĩ, thấy cậu nhìn về phía đó: "Em khát?"
Nguyễn Thanh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Cậu từ hôm qua đến hôm nay chưa uống giọt nước nào, thân thể đã sớm kêu gào cần bổ sung nước.
Giang Tứ Niên đứng lên, rót cho Nguyễn Thanh một chén nước, đưa tới bên tay Nguyễn Thanh.
Giang Tứ Niên rót nước ấm, có chút nóng, không thể uống một hơi hết chén nước.
Nguyễn Thanh bỏ khẩu trang xuống, uống một ngụm nhỏ.
Bác sĩ trở về rất nhanh, Nguyễn Thanh chén nước còn chưa uống xong, hắn liền cầm báo cáo kiểm tra đi đến.
Hắn thấy Nguyễn Thanh không mang khẩu trang đầu tiên là kinh ngạc, dường như đây là lần đầu hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến vậy.
Bất quá hắn người để ý vẻ bề ngoài, cho nên rất nhanh phục hồi tinh thần, hắn đem báo cáo đưa cho Nguyễn Thanh, ôn nhu cười cười: "Là tôi phán đoán sai rồi, cậu không có bệnh tim, bất quá đến chú ý một chút về thức ăn và vận động."
Nguyễn Thanh đem ly nước đặt ở trên bàn, nhận lấy kết quả kiểm tra.
Báo cáo kiểm tra xác định cậu không có bệnh tim, Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ, nhút nhát sợ sệt lộ ra một cái mỉm cười:"Cảm ơn bác sĩ."
Nụ cười sạch sẽ thuần tuý, tựa như có thể hoà tan băng tuyết, diễm lệ như trăm hoa đua nở, toàn bộ thế giới dường như đều ảm đạm vài phần, làm người không nhịn được kinh diễm
Thiếu niên từ trước đến nay không thích cười, ngày thường luôn dáng sợ hãi cùng với biểu tình bất an, đây có lẽ là nụ cười duy nhất trong khoảng thời gian Giang Tứ Niên nhận biết cậu.
Chính là lại không phải cười với hắn.
Giang Tứ Niên ánh mắt hoàn toàn âm trầm, bên trong phảng phấp chứa bão tấp, lộ ra hơi thở nguy hiểm.