Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 36: 🐳🐳




Hạ Miên hứng thú bừng bừng kéo tay Ninh Thiều Vận vào nhà, phát hiện Mao Tuệ Lan thế mà đã về trước.

Đừng nhìn con bé chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng kỹ năng sinh hoạt đã đạt tới điểm tuyệt đối, tính tình còn có chút giống Hạ Văn Nguyệt, một mình qua lại cũng không sợ.

Hạ Miên thấy cô bé mang về một bộ dạ dày dê.

“Em biết làm không?” Hạ Miên nói, trong lòng chỉ tưởng em ấy chỉ biết rửa sạch, “Nhìn qua trông rất khó.”

“Không việc gì, thừa sức!” Mao Tuệ Lan cầm dạ dày vào bếp, “Em chỉ làm qua thôi chờ mẹ về mới nấu, bây giờ phải rửa sạch trước.”

Dứt lời liền vén tay áo bắt đầu làm, Mao Tuệ Trúc thấy thế cũng buông súng bắn nước ra sau hỗ trợ.

Hai bạn Sâm Sâm và Tiểu Phong cũng chưa từng nhìn qua món đồ thú vị này, Sâm Sâm tò mò chọc vào cái túi lông to, “Chị đây là cái gì?”

“Dạ dày dê.” Mao Tuệ Lan đáp, “Toàn bộ thực phẩm mà dê ăn đều được đựng ở chỗ này.”

“Sao nó lại ở đây?”

“Đây là gan dê hả chị? Vì sao nó lại có màu đỏ, oa, đổi màu rồi!”

“Tại sao gặp nước sôi nó lại đổi màu thế?”

……

Sau khi mở miệng liền ồn ào, Hạ Miên lĩnh nguyên vẹn cảm giác sợ hãi khi trẻ con open tiết mục mười vạn câu hỏi vì sao.

Phỏng chừng Mao Tuệ Lan cũng chịu không nổi, dứt khoát phân việc cho ba đứa nhóc làm thế giới mới thanh tĩnh trở lại.

Thời điểm dì Ngụy cùng Hạ Văn Nguyệt trở về, liền thấy ba bạn nhỏ mỗi người một cái chậu ngồi xổm nghịch nước trong viện.

“Từ xa đã nghe thấy tiếng náo loạn rồi.” Dì Ngụy nhìn tư thái tươi cười trên mặt Ninh Thiều Vận, cũng thật cao hứng, “Nhà chúng ta đã lâu không náo nhiệt như vậy, có mấy nhóc Hạ gia thật tốt.”

“Dì thấy Sâm Sâm cũng hoạt bát hơn nhiều, trước kia thằng bé nào dám như vậy,” dì Ngụy vốn cao hứng nói tới đây khẽ nhíu mày, “Tiểu Vận ngày mai cháu về, bên bà nội……”

“Không đâu.” Ninh Thiều Vận đáp ngay, “Sâm Sâm và cháu sẽ không ở lại Hoắc gia, dì cũng thấy trong khoảng thời gian này thằng bé rất tự tại, đây mới là bộ dáng một đứa trẻ nên có.”

“Nều còn ở nhà họ Hoắc tạo ra một Hoắc Học Văn thứ hai, cháu nhất định sẽ hối hận đến chết.”

Dì Ngụy cười bất đắc dĩ, “Cô gia cũng khá tốt.”

Ninh Thiều Vận không tỏ ý kiến, một năm nay ông Hoắc không ở nhà, người làm Hoắc gia lục tục bị thân thích dưới quê của lão phu nhân chiếm chỗ, gây ra chướng khí mù mịt.

Sâm Sâm đúng là đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể chịu ảnh hưởng.

“Lại nói tiếp,” Ninh Thiều Vận nhìn Hạ Miên nhịn không được cười rộ, “Không phải còn có Hạ Miên sao, chẳng qua là dì chưa thấy sự lợi hại của con bé thôi.”

Dì Ngụy cười, “Đâu phải chưa gặp, đúng thật là đứa bạo dạn.”

“Mà cũng lạ,” Dì nói, “Lúc con bé nói người ta đủ khí thế, ngay cả cô gia cũng phải nghe.”

“Vâng, cho nên ngày mai lão phu nhân cũng sẽ như vậy thôi.” Ninh Thiều Vận nhẹ giọng, trong giọng nói rõ ràng mang theo chờ mong.

Dì Ngụy không khỏi cười lắc lắc đầu, Ninh Thiều Vận cũng không nhận ra bản thân sớm đã bị Hạ Miên ảnh hưởng.

Sáng hôm sau Hạ Miên rời giường rửa mặt trang điểm, mặc lên bộ váy bà Hoắc ban thưởng cho.

Ánh mắt Chu Thiến Thiến rất độc, số đo vừa khít, nếu không nói đến tính chất này, chất lượng và kiểu dáng của bộ váy kỳ thật cũng khá ổn.

Nhưng mà đi với thiếu nữ gốc rạ trọc đầu liền có chút không khoẻ, đây cũng là ý ác duy nhất của Chu Thiến Thiến?

Hạ Miên đội mũ lưỡi trai màu trắng, nhìn kiểu trang điểm chẳng ra gì trong gương chỉ cảm thấy cay mắt.

Ninh Thiều Vận cũng không nỡ nhìn thẳng, “Nếu không em thay quần áo đi, thoải mái thì mặc.”

“Vậy không được, phải xấu đau xấu đớn chết bọn họ.” Hạ Miên cười hắc hắc, “Dù sao em còn chẳng nhận ra đây là mình cơ mà.”

Nói tới đây còn xác nhận lại, “Hôm nay mấy người đi? Không có người khác chứ?”

Ninh Thiều Vận trào phúng cong môi nói, “Có lẽ phút cuối cùng Hoắc Học Văn sẽ xuất hiện chăng?”

Hạ Miên xua xua tay, trong mắt cô Hoắc Học Văn không tính là người, giống như bà Hoắc và Chu Thiến Thiến, trước mặt bọn họ làm đại ma vương là được, không cần giữ hình tượng tiểu tiên nữ.

“Aizz chỉ khổ chị Ninh.” Hạ Miên đau lòng nói, “Hôm nay đừng ngăn em.”

Ninh Thiều Vận bị cô chọc cười không ngừng, chuyện gì tới tay cô nhóc này đều trở nên thật thú vị.

Hôm nay Tiểu Phong cùng Sâm Sâm mặc quần yếm màu xanh non, nhìn qua trông như hai anh em ruột.

Đây là bộ đồ Ninh Thiều Vận mua bên ngoài, Hạ Miên bật cười, hóa ra chị Ninh cũng là quỷ bỡn cợt.

Lão phu nhân kia mà nhìn thấy “Thái tử Hoắc gia” mặc “bố y dân chúng” giống Tiểu Phong như thế này, biểu tình nhất định phải cực kỳ xuất sắc.

Tiểu Phong vui vẻ tiếp thu tất cả sự sắp xếp của Hạ Miên, nhưng mà Sâm Sâm đã có gu thẩm mỹ của chính mình, cậu nhóc nhìn Hạ Miên nheo nheo mắt, “Dì Hạ Miên như vậy bà nội không thích đâu.”

“Ồ, thật không?” Hạ Miên cao hứng vỗ tay một cái, “Sâm Sâm có thể nói câu này mấy lần.”

“Nhóc cảm thấy bà nội sẽ phản ứng thế nào?” Hạ Miên thành kính cầu nguyện Sâm Sâm miệng quạ đen, “Liệu có khóc không?”

Sâm Sâm gật gật đầu, “Có khóc.”

Ninh Thiều Vận bật cười, “Thời điểm Hoắc Học Văn xuất hiện lão phu nhân rất dễ khóc.”

Hạ Miên được Sâm Sâm miệng quạ đen thêm vào, rất tự tin trả lời, “Yên tâm đi, hôm nay nhất định không phải khóc giả. Phải làm bà ta khóc thật!”

Ninh Thiều Vận buồn cười lắc lắc đầu.

Quả nhiên Hoắc Học Văn không hề xuất hiện, so với lúc trước có chút tiến bộ, đầu tiên là gọi điện thoại lại đây, ngữ khí cực kỳ cẩn thận, “Tiểu Vận, hạng mục Bắc Thành có tình huống khẩn cấp, anh cần phải qua đó xử lý……”

“Thật xin lỗi, để anh kêu tiểu Lưu đón em, trễ chút anh……”

Ninh Thiều Vận đánh gãy lời hắn, nhẹ giọng đáp, “Không sao, lúc trước là do chúng tôi không đúng, anh vội thì cứ đi đi không cần lo lắng đâu.”

Hạ Miên lắc đầu thở dài, ông anh Hoắc Học Văn này thật sự không thể cứu được.

Ninh Thiều Vận cười nói, “Em xem chị đoán đúng chưa?”

Hạ Miên, “Đúng đúng, chị Ninh mau mở phòng triển lãm đi, mỗi ngày vẽ tranh cùng nhóm cao phú soái, đừng để ý đến anh ta.”

Ninh Thiều Vận cười to, “Chủ ý không tồi, lúc về chị sẽ suy nghĩ.”

Hoắc gia nằm ở khu biệt thự liền kề đường vành đai bốn, một trong những căn biệt thự đầu tiên ở thành phố Yến sau khi kinh tế phát triển, người sống ở đây không giàu thì cũng có địa vị.

Lúc này biệt thự vẫn lấy sự thực dụng làm chủ, không có hoa hòe loè loẹt như đời sau, đơn giản là nhà ba tầng gạch đỏ, một cái sân 60m2, khoảng cách mỗi căn cũng không xa.

Xe dừng trước cổng lớn, Hạ Miên nắm tay Tiểu Phong xuống xe liền thấy người trong viện đi đến.

Hai thanh niên trẻ tuổi mở cổng, chú Phúc kia vẫn một thân áo bành tô, thời tiết nóng bức làm người ta chỉ muốn đổ mồ hôi dùm.

Đối phương cảm thấy hôm qua bị Hạ Miên bêu xấu, lúc này sửa soạn càng thêm ngay ngắn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, không biết là tìm tật xấu hay làm gì.

Nhưng mà chờ đến khi nhìn thấy bộ dạng của Hạ Miên, biểu tình chú Phúc thiếu chút nữa banh không được, khóe mắt run rẩy, hiển nhiên đã bị khả năng trang điểm chẳng ra gì kia dọa cho kinh sợ.

Mà Hạ Miên thấy thế còn ưỡn ngực ngẩng đầu, một tay dắt Tiểu Phong, một tay đặt cạnh hông, bước vào trong cực kỳ ưu nhã, khí thế bức người.

Đời trước Hạ Miên vì muốn có khí chất của tiểu tiên nữ mà đã cố học qua lễ nghi, không phải cô khoe khoang, chứ dáng vẻ này của mình tuyệt đối có thể nghiền áp mấy người Hoắc gia này.

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Cho nên lúc Hạ Miên đứng trước mặt chú Phúc, thời điểm gật đầu mỉm cười, ông ta không tự giác ưỡn ngực, đẩy cửa nói, “Phu nhân, tiểu thiếu gia, Hạ tiểu thư, mời.”

Phong cách biệt thự coi như lịch sự tao nhã, xem ra mấy thứ bà Hoắc học được từ thập niên cổ cũng áp dụng được.

Nhưng mà trên thực tế khung cảnh lại lạnh nhạt lẻ loi, rõ ràng người đến người đi, nhưng nhìn vào như thấy ảnh lều, khiến khách cảm thấy đây chỉ là chỗ tạm thời nghỉ chân.

Quả nhiên Chu Thiến Thiến cũng có mặt, cô ta mặc một cái váy đơn giản, thời điểm nhìn thấy bộ dáng trang trọng của Hạ Miên cùng Ninh Thiều Vận liền nở nụ cười khinh miệt chào hỏi, sau đó quay qua phân phó cô hầu bên cạnh, “Đi mời lão phu nhân xuống, nói tiểu thiếu gia đã về rồi.”

Bộ dáng kia phảng phất ả mới là nữ chủ nhân của nơi này.

Mà Ninh Thiều Vận cũng chẳng cho cô ta nửa ánh nhìn, trực tiếp mang Hạ Miên ngồi xuống sô pha nói, “Mang trà ra trước.”

Cô hầu bên cạnh liếc mắt nhìn Chu Thiến Thiến một cái, đứng im không nhúc nhích.

Hạ Miên cười nhạo một tiếng, “Trời ơi, đây là lễ nghĩa của một gia tộc lớn sao? Lúc đầu nhìn mọi người bận rộn các thứ tôi còn kinh ngạc cảm thán một chút, hóa ra là bộ dáng này.”

“Mất công tôi nghe chị Ninh kể lão phu nhân rất biết quản người hầu, quy củ lễ nghĩa chu toàn, kết quả khách mới vào cửa trà cũng không có, người nông thôn chúng tôi đón khách còn biết đường mang nước ra đấy.”

Những câu này chọc trúng thân kinh chủ nhân trong nhà, chú Phúc ngẩng đầu nhìn lên lầu, sau đó lạnh lùng trừng cô hầu kia một cái, cô hầu tức khắc không dám do dự chạy vào bếp.

Hạ Miên chớp chớp mắt nhìn Chu Thiến Thiến, sau đó lộ ra một nụ cười khiêu khích.

Đắc ý cái gì? Tự mình đặt mình ở vị trí xấu hổ, đắc chí cái quần què.

Hôm nay không dạy cho cô ta một bài học thì không được.

Hạ Miên cùng Ninh Thiều Vận uống trà một lát, lão phu nhân mới được đỡ xuống lầu, bà cũng mặc một thân đường trang hưu nhàn, chẳng qua trên mặt lại cố tình trang điểm.

Nếu không nghe kỳ ba sự kia, đục lỗ nhìn lại trông người cũng có chút phong thái.

Chu Thiến Thiến ân cần đi lên đỡ bà, Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm đứng dậy.

Ninh Thiều Vận: “Mẹ.”

Sâm Sâm cũng quy quy củ củ tiếp đón, “Bà nội.”

Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, “Còn biết trở về? Tính cũng không nhỏ nha, chẳng qua chỉ là một bức tranh, thế mà cô dám dẫn trưởng tôn Hoắc gia trốn khỏi nhà.”

Nói tới đây mặt đầy tức giận, “May mà đứa nhỏ không có việc gì, bằng không tôi xem cô làm cách nào cứu vãn!”

Hạ Miên không nghĩ rằng người vừa tới đã không khách khí như vậy, hơn nữa còn lấy Sâm Sâm ra làm mai, mà trong đó lại hoàn toàn không có ý yêu thương cháu nội.

Bà ta nhìn thoáng qua Sâm Sâm, làm theo phép hỏi, “Sâm Sâm đi cùng mẹ gặp phải người xấu đúng không? Cháu bị dọa rồi chứ gì? Về sau đừng có theo mẹ chạy loạn.”

“Về nhà bà ngoại ở thế nào? Nghe ông Phúc nói cháu chơi đùa tuy ý, ném hết quy củ?”

Sâm Sâm tựa hồ đã quen, chỉ đưa tai nghe, hoàn toàn không phản bác, một đôi mắt tròn xoe nhìn Ninh Thiều Vận một cái.

Ninh Thiều Vận sờ sờ đầu cậu trấn an, mở miệng đáp, “Quê ngoại con dân dã, không nhiều quy củ như nhà chúng ta, cũng không có nhiều người hầu gì cả, Sâm Sâm tự làm mọi việc, thật ra so với lúc trước hiểu chuyện hơn nhiều.”

Lão phu nhân không ngờ Ninh Thiều Vận sẽ tranh luận, sửng sốt một chút rồi lạnh lùng nói, “Cô cũng như nó không có quy củ? Ném hết quy củ Hoắc gia đi đâu rồi?”

“Ồ wow!” Hạ Miên kinh ngạc cảm thán, “Thì ra lễ nghĩa của gia đình giàu có là thế này, làm trò trước mặt người ngoài răn dạy con dâu? Tôi đọc trong sách thấy gia tộc lớn chỉ thấy giáp mặt dạy con, sau lưng giáo tức; thì ra là không phải?”

“Lão phu nhân, lễ nghĩa này bà đọc ở quyển nào vậy, có thể nói ra để cháu học không, bằng không sau này mất mặt xấu hổ thì không tốt.”

Lão phu nhân hận nhất mà cũng sợ nhất người ta bảo mình không có văn hóa, ai ngờ lại bị một cô gái nông thôn chỉ trích, lập tức không vui trầm mặt.

“Cô Hạ……” Sắc mặt lão phu nhân âm trầm, nhìn thấy bộ dáng Hạ Miên thì dừng một chút, giọng nói cũng nhỏ lại, “Phải không?”

Hạ Miên cười hì hì đáp, “Đúng vậy, cháu chính là Hạ Miên, người cứu cháu của lão ohu nhân đấy ạ, hôm đó bà nhờ quản gia đến mời cháu, cháu rất cảm kích.”

Hạ Miên túm váy cho lão phu nhân soi qua một chút, tán thưởng nói, “Lão phu nhân thật quá khách khí, mời cháu đến chơi còn cho quần áo, cháu nghĩ đây là tâm ý của bà, đương nhiên phải mặc nó đến đây, thật quá đẹp.”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Ninh Thiều Vận nhàn nhạt tiếp lời, “Ánh mắt của lão phu nhân trước nay không tồi.”

Bà Hoắc cảm thấy những lời này đang mắng mình, nhưng mà váy đúng là do bà đưa, không có chỗ nào để cãi.

Chu Thiến Thiến nói, “Nghe nói sau khi cô Hạ cứu tiểu thiếu gia xong liền bán nhà ở quê đi theo thiếu phu nhân đến đến thành phố Yến, à, không chỉ tới một mình, còn mang theo một nhà cô hai nữa nhỉ? Muốn phát triển ở thành phố Yến sao?”

Sắc mặt bà Hoắc lập tức đạm xuống, phảng phất như đã xác nhận Hạ Miên muốn ỷ vào ân cứu mạng, dìu già dắt trẻ hút máu Hoắc gia.

“Tôi vốn không tính thế,” Hạ Miên cười hì hì đáp, “Ai kêu người Hoắc gia có nhân tình? Nghe nói cha của Chu tiểu thư đây chỉ giúp Hoắc lão tiên sinh đúng một lần, đã một đường nhận giúp đỡ của Hoắc gia, thậm chí còn dùng tiền nhà người ta xuất ngoại du học, hiện giờ cũng sắp thành người Hoắc gia.”

“Mà tôi đây lại cứu trưởng tôn Hoắc gia, đâu thể kém hơn cô?”

Lão phu nhân cùng Chu Thiến Thiến mới thư thái lại trầm xuống, bộ dáng Chu Thiến Thiến kia lại muốn đáp trả.

Hạ Miên lập tức phụt cười, “Không phải lão phu nhân tưởng thật đó chứ, ha ha, cháu chỉ nói đùa thôi.”

“Hạ gia cháu có một cái quy củ nghìn đời: ‘thi ân không cầu báo, chịu ân mạc dám quên’, xem như đạo lý dạy ra quân tử.”

Hạ Miên cười nói, “Cháu sẽ không giống cô Chu đây, có tí ân tình mà đeo bám Hoắc gia mười mấy hai mươi năm, đó mà là báo ân báo đáp sao? Chỉ có gia đình bình dân ánh mắt hẹp hòi mới làm loại chuyện ấy.”

“Chúng cháu trùng hợp muốn tới thành phố Yến mà thôi, chị Ninh thấy thế mới cho đi nhờ một đoạn.”

Chu Thiến Thiến cả giận, “Cô có ý gì?”

Hạ Miên nghiêng đầu nghi hoặc, “Tự cô nói đi chứ, từ nhỏ đã nhận giúp đỡ của Hoắc gia còn gì.” Cô nhìn lão phu nhân, “Cháu nói sai chỗ nào sao?”

Trình độ văn minh của bà Hoắc hữu hạn, hoàn toàn nói không ra.

Ninh Thiều Vận cười khẽ, Hạ Miên luôn có một bộ dáng “Tôi đang mắng bạn đó, đúng chính bạn, bạn nói xem tôi mắng đúng hay không.”

Chu Thiến Thiến chán nản, “Giả thanh cao cái gì, hôm đó là ai nói muốn một loạt sân của Hoắc gia?”

Hạ Miên cười đáp, “Đúng vậy, tôi còn nói muốn mua chỗ cô đang ở nhờ đấy, rốt cuộc vị trí đấy gần nhà chị Ninh, cũng đã dọn dẹp xong, vừa lúc có thể dọn vào ở.”

Cô nhìn lão phu nhân, “Nhưng mà cháu sẽ mua, bà cứ yên tâm, nếu nhà mình không muốn bán cháu cũng không ép, rốt cuộc Hạ gia không giống Chu gia, không thể ỷ vào có tí ân huệ đã không biết xấu hổ, trắng trợn sống trong nhà người khác.”

Chu Thiến Thiến tức điên, “Cô có ý gì?!”

Hạ Miên lộ ra biểu tình phát sầu, “Sao chô Chu cứ hỏi mãi một câu cũ rích thế.” Cô vẫn như cũ nhìn về lão phu nhân, “Cháu nói không rõ sao? Không phải trắng trợn sống ở sân Hoắc gia à?”

“Vậy với chỉ số thông minh của cô Chu là tiêu tiền lấy bằng cấp hả?” Hạ Miên thở dài với lão phu nhân, “Hoắc gia thật đúng là tri ân báo đáp.”

Chu Thiến Thiến tức đến thét chói tai, “Báo hay không cũng chẳng quan gì tới cô!”

“Yên tâm đi, chúng tôi không cần báo đáp.” Hạ Miên thương hại nói, “Hoắc gia bị cô ăn vạ đã đủ đáng thương, tôi không muốn trộn lẫn.”

Bà Hoắc trầm giọng nói, “Cô Hạ thật là nhanh mồm dẻo miệng.”

“Ha ha, lão phu nhân quá khen.” Hạ Miên đáp lời, “Chủ yếu là chiếm lý, sau đó là đọc sách nhiều, từ đấy sẽ có logic rõ ràng.”

Chu Thiến Thiến: ……

Cho nên là cô ta không biết chiếm lý, ít khi đọc sách nên không rõ ràng?!

Lão phu nhân đã nhìn ra, luận mồm mép, bọn họ sợ không phải đối thủ của cô gái nông thôn này.

Vì thế tính phô trương sự long trọng của Hoắc gia làm đồ nhà quê chưa trải sự đời này kinh sợ.

“Được, hôm nay mời cô Hạ tới chơi là muốn cảm ơn ân cứu mạng Sâm Sâm.” Lão phu nhân bắt đầu tìm lý do hợp lý, “Cầm về một ít đồ ăn ngon, cô Hạ đừng khách khí.”

Nói xong lão phu nhân lập tức đi đến bàn ăn được Chu Thiến Thiến đỡ ngồi xuống, Chu Thiến Thiến cũng thuận thế ngồi cạnh bà ta.

Lão phu nhân thấy nửa ngày không có động tĩnh, mới ngẩng đầu nhìn phía Hạ Miên, “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Hạ Miên khiếp sợ nói, “Lão phu nhân, người hầu nhà bà cũng có thể ngồi chung bàn với chủ sao, còn ngồi vị trí chủ?!”

Chu Thiến Thiến cả giận, “Ai nói tôi là người hầu?”

“A, ngại quá,” Hạ Miên nói, “Hiện giờ không gọi hạ nhân, phải là quản gia.”

“Hôm qua tôi thấy cô là trợ lý của sếp Hoắc, quản công việc quản sinh hoạt quản cả cuộc sống hàng ngày; hôm nay lại hầu hạ lão phu nhân, người hầu trong nhà lại còn nghe cô, chẳng lẽ là quản gia giống chú Phúc sao?”

“Chú Phúc phụ trách ngoại vụ, Chu tiểu thư thì phụ trách công việc bên trong? Hay do tôi nhìn lầm rồi?” Hạ Miên chỉ chỉ Ninh Thiều Vận nói, “Tóm lại Hoắc gia không nên để người ngoài có vị trí lớn hơn chủ nhân mới đúng chứ?”

“Chẳng lẽ Chu tiểu thư nhận giúp đỡ của Hoắc gia học xong không phải về báo đáp, mà tới thay thế nữ chủ nhân nhà người ta?”

Hạ Miên tấm tắc lắc đầu, “Lão phu nhân, cháu kiến nghị Chu tiểu thư cũng nên mặc chế phục*, tuy rằng để người ngoài nhìn một cái là biết chị Ninh mới là con dâu Hoắc gia, nhưng hiện giờ nhà giàu mới nổi rất nhiều, trong nhà lại có người đến người đi, còn có mấy loại không có kiến thức nữa.”

(P/s: Quần áo quy định theo một dạng thức nhất định, tức đồng phục (quân nhân, học sinh...)

“Nếu nhỡ đâu chin Ninh không ở đây, coi cô ấy như con dâu Hoắc gia, sẽ bị chê cười mất.”

“Đến lúc đó không phải người ta chê lão phu nhân trị hạ không nghiêm, mà là cười Chu tiểu thư không biết quy củ, lòng người không đủ rắn nuốt voi, tóm lại đều làm Hoắc gia mất mặt, không tốt lắm.”

Sắc mặt bà Hoắc dần chuyển xanh, nhịn đến cả giận, “Thiến Thiến không phải quản gia, con bé là quý nhân, tôii coi nó như con gái.”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

“Ồ ồ ồ, vậy là cháu hiểu lầm rồi.” Hạ Miên nói, “Cho nên cháu không nên gọi Chu tiểu thư, mà là Chu đại tiểu thư mới đúng nhỉ?”

Chu Thiến Thiến đắc ý nâng cằm, chỉ cần lão phu nhân nhận cô ta, Hạ Miên cũng chỉ có bộ miệng lưỡi.

“Tấm tắc.” Hạ Miên nói, “Vậy không thể là lão phu nhân sai, bà là người chu đáo như vậy, biết cháu tới chơi còn tận tình đưa quần áo qua, nói Chu tiểu thư như con mình, chắc là không thiếu thứ tốt đâu ha.”

Ánh mắt nhìn Chu Thiến Thiến lộ ra khinh thường, “Sao lại mặc keo kiệt quá vậy.”

“Chu đại tiểu thư như thế thật làn người ngoài hiểu lầm, không biết còn tưởng lão phu nhân khắt khe, rõ ràng là giúp đỡ mà sao lại chuyển qua hại người?”

Hạ Miên lời nói thấm thía, “Lão phu nhân, nếu bà muốn coi cô ấy là con gái, thì phải dạy bảo quy củ cho tốt, bà tận tình giảng lễ nghĩa cho người ta như thế, Chu đại tiểu thư lại làm bà mất mặt khắp nơi, không tốt.”

Ninh Thiều Vận rốt cuộc mở miệng, “Đi đổi quần áo đi, chiêu đãi khách quý mặc vậy thất lễ.”

Chu Thiến Thiến còn muốn nói gì đó, nhưng mà Hạ Miên là do bà Hoắc mời, cho dù hành động không tôn trọng, nhưng trên danh nghĩa cũng là khách quý, nếu cô ta  phản bác chính là đánh vào mặt lão phu nhân.

Chỉ có thể khinh thường hừ một tiếng, nhìn qua bà Hoắc muốn bà làm chủ cho mình.

Hạ Miên kinh ngạc, “Cô đang lườm lão phu nhân sao? Không phải tôi dạy bảo gì đâu, nhưng dù có ở nông thôn, cũng biết có khách tới cửa phải dọn dẹp sạch sẽ và tôn trọng người khác.”

“Cô đã không biết lễ nghĩa còn dám trách lão phu nhân?!” Hạ Miên nói với giọng không thể tưởng tượng được.

Chu Thiến Thiến cũng không thể tin vào tai mình, Hạ Miên này quả nhiên có năng lực đổi trắng thay đen!

Cô ta vội vàng giải thích với bà Hoắc, “Dì, cháu hề không có ý đó?!”

“Không phải ý đó còn không mau đi thay quần áo đi?” Hạ Miên nhìn chằm chằm cô ta, lại quay sang lão phu nhân hận sắt không thành thép, “Nếu bà đã coi cố ấy là con gái thì không thể bỏ qua việc thiếu quy củ lịch sự như vậy. Thật quá mất mặt.”

Bà Hoắc một câu cũng không thể nói nên lời, dù sao cũng do mình phô trương trước, quần áo trên người Hạ Miên là bà đưa, ngoài việc để Chu Thiến Thiến đi đồ, còn nói thêm gì nữa cũng tự vả mặt.

“Đi thay quần áo.” Môi lão phu nhân run rẩy nói với Chu Thiến Thiến.

Chu Thiến Thiến cắn răng đứng dậy, tức giận lên lầu.

Hạ Miên nhìn lão phu nhân cười cười, lúc này mới đến đoạn nào đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Miên: Tôi đã chuẩn bị nửa bộ quy củ Hồng Lâu Mộng, xin hỏi lão phu nhân có sợ không, ha ha.

Báo trước một chút, rạng sáng ngày mai còn một chương nữa, dùng một lần vả mặt đánh sảng, chị Ninh sẽ sớm ly hôn thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.