Lúc này, người giúp việc đã mang toàn bộ thức ăn bày lên bàn, Trương Văn Dư và một người giúp việc thay nhau xới cơm cho Hứa Nhiên và Mạnh Nịnh.
Tuy rằng bên cạnh có vài người giúp việc đứng rảnh rỗi nhưng không có một ai quan tâm đến Khương Diễm cả.
Từ lúc Mạnh Nịnh được người của Hứa gia đón về từ sơn thôn kia, cậu lập tức bị hai người bố mẹ đã nuôi nấng mình mười sáu năm ném từ trên địa vị thiếu gia cao cao tại thượng xuống.
Sau khi ngay cả họ cũng bị sửa lại, cậu càng giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, trở thành con kiến mà bất cứ ai cũng có thể tùy tiện giẫm lên.
Khương Diễm cũng không đi xới cơm, bởi vì cậu biết, những người giúp việc kia sẽ vì lấy lòng Nhị tiểu thư Hứa gia chân chính mà làm khó mình.
Còn cô ta sau khi được gia tăng khí thế, thừa dịp ở nhà có người làm và vệ sĩ che chở mà làm trò nhục mạ cậu gấp bội.
Khương Diễm nhanh chóng che đi cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt, cúi đầu, chỉ gắp rau chân vịt xào ở đĩa gần mình nhất ăn.
Cuối cùng, Mạnh Nịnh cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.
Sắc mặt thiếu niên vẫn trắng bệch như cũ, vết thương ở thái dương chưa được xử lý mà đã kết vảy, nhìn kĩ xuống phía dưới, gương mặt còn xanh tím, cả người gầy gò quá mức.
Nếu cô nhớ không lầm, lúc này hẳn là mình đã trở về Hứa gia được tròn một năm.
Trong một năm này, không biết nguyên chủ đã làm bao nhiêu chuyện xấu mới có thể khiến cho một người rơi vào tình trạng suy dinh dưỡng đến mức này.
Chẳng lẽ, người lớn Hứa gia cũng mặc kệ cậu sao?
Là bọn họ hoàn toàn không biết việc nguyên chủ và người giúp việc trong nhà bắt nạt cậu, hay là biết rồi nhưng chọn mắt nhắm mắt mở cho qua…
Mạnh Nịnh nghĩ một lúc, đáp án đã rõ ràng.
Cô không thể nói rõ ai đúng ai sai, cũng không muốn phán đoán hành vi phải trái của mấy nhân vật trong tiểu thuyết này.
Từ khi cô tiếp nhận ký ức mới, mục đích sống của cô rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày đều có thể sống sót, chỉ đơn thuần là sống thật tốt mà thôi.
Mạnh Nịnh chìm vào suy tư, cúi đầu nhìn bát cơm mình còn chưa động đến, cầm lấy đôi đũa sạch sẽ không ngừng gắp đồ ăn vào bát.
Đáng tiếc, cái bát quá nhỏ, gắp được một chút đã đầy, không thể chứa thêm nổi nữa.
Cô buông đũa, mu bàn tay chạm vào bát thử nhiệt độ, vờ như không vui nhíu mày, “Sao đã nguội hết rồi, không được, tôi muốn đổi bát khác.”
Mạnh Nịnh đưa bát đến trước mặt Trương Văn Dư, “Chú Trương, đưa bát cơm này cho Khương Diễm đi, tôi không muốn lãng phí.”
Trương Văn Dư nhận lấy, cũng không quan tâm tới việc sao đồ ăn có thể nguội nhanh như thế, chỉ cho rằng Mạnh Nịnh lại muốn nhục nhã người khác.
Ông ta trực tiếp đưa tới trước mặt Khương Diễm, ra lệnh nói, “Nhị tiểu thư bảo cậu ăn hết nó.”
Nữ giúp việc đem bát cơm mới ra cho Mạnh Nịnh cũng phụ họa, nịnh nọt, “Nhị tiểu thư đúng là tâm địa lương thiện, đối xử với chó nuôi trong nhà cũng tốt như vậy.”
Khương Diễm cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt nổi rõ gân xanh.
Một lâu lúc sau, cuối cùng cậu cũng cầm lấy đôi đũa, chết lặng ăn cơm trong bát.
Mạnh Nịnh có cảm giác mình như đang làm chuyện xấu vậy.
Nhưng mà cô mới xuyên đến, còn chưa biết rõ ràng tình hình thế nào, đối xử với cậu bằng cách thức giống như nguyên chủ, hẳn là sẽ không kỳ quái đâu đúng không?
Giáo viên dương cầm của Hứa Nhiên rất nhanh đã tới, cô ta cũng không để ý tới sự việc xảy ra trên bàn ăn, cơm nước xong xuôi vội vàng lên lầu luyện đàn.
*
Sau khi ăn cơm tối xong, Mạnh Nịnh tìm một cái cớ để Trương Văn Dư dẫn mình về phòng.
Căn phòng này được nữ chủ nhân bố trí vô cùng tỉ mỉ, tất cả màn lụa trong phòng đều có màu hồng phấn, trên giường đủ loại gấu bông nào cũng có, vách tường hồng nhạt còn treo một vài bức tranh sơn dầu quý giá.
Cô bỏ cặp sách xuống, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái váy ngủ màu đen rồi đi vào phòng tắm.
Nhìn tấm gương trên tường phản chiếu lại gương mặt mình, Mạnh Nịnh cả kinh thiếu chút nữa không thể cầm chắc váy ngủ trong tay.
Trong sách cũng chỉ tập trung miêu tả bề ngoài nam nữ chính, nhân vật phụ linh tinh chỉ nói sơ qua, cho nên trước lúc soi gương cô cũng chỉ cảm thấy mình chắc chỉ nhiều thêm vài cái bím tóc trên đầu mà thôi.
Kết quả… không chỉ xỏ bốn cái khuyên tai, còn thêm cả khuyên mũi nữa…
Ông trời ơi, hu hu hu nhìn thôi cũng cảm thấy đau quá!!!
Tại sao vừa rồi cô lại không phát hiện cơ chứ!
Mạnh Nịnh hít sâu vài hơi, can đảm, dè dặt từng tí một tháo khuyên mũi xuống rồi cẩn thận đánh giá khuôn mặt mình bây giờ.
So với mặt cô hồi trước cũng không khác nhau là mấy, chẳng qua… đang trong tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ, hai má gầy gò, thần sắc trắng bệch, mái tóc khô vàng.
Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội sống lại, Mạnh Nịnh quyết định, về sau tự tẩm bổ mình nhiều một chút, tự nuôi mình trắng trẻo mập mạp.
Nhưng trước hết… cô vẫn phải tìm cho mình một cơ hội để ám chỉ với bố mẹ của nguyên chủ, bảo họ quan tâm đến Khương Diễm nhiều hơn..
Những người giúp việc kia ngày càng quá đáng, cần có bố mẹ Hứa gia ra mặt một lần mới có thể khiến cho họ sợ, không dám cắt xén tiền sinh hoạt của cậu, không dám bắt nạt cậu nữa.
Nhưng ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện, thật ra đều do cô.
Mạnh Nịnh tắm rửa xong ngồi trước gương sấy tóc, trong lúc lơ đãng nhìn xuống cổ của thiếu nữ trong gương –
Phía trên có vết đỏ nhàn nhạt, giống như bị dị ứng vậy.
Cô chạm vào, không ngứa cũng không đau nên thôi không nghĩ nữa.
Một lúc sau, từ trong phòng tắm đi ra, tuy rằng trong phòng mở điều hòa nhưng vẫn cảm thấy lạnh, Mạnh Nịnh ôm lấy chăn bông run rẩy, đột nhiên nghĩ tới Khương Diễm đến một cái áo bông hay áo len mùa đông cũng không có.
Cô thở dài một hơi, chạy đến trước tủ quần áo, lật lật một lúc, cuối cùng tìm thấy một chiếc áo len màu đen lớn.
Chiếc áo này thoạt nhìn giống như đồ nam, là kiểu dáng bình thường mà ra ngoài đường rất dễ đụng hàng.
Qua mười hai giờ đêm, Mạnh Nịnh đoán mọi người chắc đã ngủ hết, rón rén ra khỏi phòng, đi tới trước phòng Khương Diễm.
Cô khẩn trương nuốt nước bọt, do dự một lúc mới cẩn thận đẩy cửa bước vào.
—
Sáng hôm sau, Mạnh Nịnh bị tiếng gõ cửa của Trương Văn Dư đánh thức, “Nhị tiểu thư, tôi có thể vào không?”
Mạnh Nịnh dùng chăn che kín đầu, coi như mình không nghe thấy.
Cách mười mấy giây, tiếng gõ cửa của Trương Văn Dư lại vang lên.
Cô hữu khí vô lực mà nói, “Vào đi.”
Trương Văn Dư cầm trong tay một chiếc áo len màu đen, vừa đi vừa nói, “Nhị tiểu thư, sáng sớm nay tôi phát hiện không biết ai vứt quần áo của cô vào trong vườn hoa, trên đó còn có dấu chân nữa, đây chính là chiếc áo len cô thích mặc nhất.”
Nhắc tới áo len, Mạnh Nịnh hoàn toàn tỉnh táo, cô mở mắt ra, nhìn thấy vết chân trên áo mà cảm thấy ghê người.
Chẳng lẽ Khương Diễm này xem nó là cô mà đối đãi ư?
*
Mạnh Nịnh không cho Khương Diễm ngồi xe cùng mình đi học, bởi vậy sáng sớm cậu đã ra ngoài, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng ngoài miệng Trương Văn Dư nói không biết ai nhưng trong lòng đã có câu trả lời, đến đây cũng chỉ để cáo trạng với cô.
Mạnh Nịnh tùy tiện tìm lý do đuổi ông ra ngoài, ăn bữa sáng xong rồi cùng với Hứa Nhiên đến trường cấp ba Thịnh Dương.
Hiện tại cô đang học lớp mười một, lớp kém nhất, cũng chính là lớp cậy có tiền mà vào được.
Nguyên chủ còn chưa học xong tiểu học mà đã có thể trực tiếp lên tới trung học, có thể thấy Hứa gia chắc hẳn đã bỏ ra không ít tiền.
Lớp số chín ở tận cuối cùng hành lang, Mạnh Nịnh càng đi vào trong, tiếng đọc sách càng nhỏ, tiếng trò chuyện càng lớn.
Mạnh Nịnh vừa vào phòng lập tức nghe được tiếng đồng thanh vang dội, “Chào chị Nịnh!”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô còn chưa kịp đáp lại, mọi người đã hỏi han nghị luận.
“Chị Nịnh, sao hôm nay không xỏ khuyên mũi với khuyên tai nữa vậy?”
“Chị Nịnh, sao hôm nay chị không làm bím tóc nữa?”
“Chị Nịnh, sao hôm nay chị đi học sớm thế?”
“…”
Mạnh Nịnh cảm thấy, nếu cơ thể này cũng mắc bệnh bẩm sinh như cô trước đây chắc không sống nổi một ngày trong lớp này mất.
Cô không để ý đến lời trêu chọc của bọn họ nữa, trở về vị trí của mình, vỗ vỗ nữ sinh bình thường nhất trong lớp, cũng chính là bạn cùng bàn của mình, nhỏ giọng hỏi, “Cậu có thể nói cho tớ biết, hôm qua bài tập toán là gì không?”
Nữ sinh lấy một quyển vở đưa cho cô, “Chép đi.”
Mạnh Nịnh nghiêm túc giải thích, “Không phải, cậu hiểu lầm rồi, tớ không muốn chép bài, tớ đang hỏi đề bài thôi.”
Nữ sinh nghĩ ngợi một lúc, nói, “Lần này cậu cứ chép đi, không sai nữa đâu.”
Mạnh Nịnh, “…”
Trời đất ơi, ai tới cứu cô với.
Thật vất vả mới nhịn được tới buổi tối tan học, Mạnh Nịnh như chạy nạn khỏi lớp 9 ban xã hội, chạy tới lớp 22 ban tự nhiên phía đối diện.
Nữ chính sách gốc Hứa Nhiên và bạn trai Tống Tinh Thần đều học ở đây.
Nhưng mà Mạnh Nịnh cũng chưa từng gặp nam chính Tống Tinh Thần lần nào, không biết mặt mũi cậu ta ra sao.
Hứa Nhiên còn chưa ra khỏi phòng học đã thấy Mạnh Nịnh đến tìm mình, có chút ngoài ý muốn. Đứa em gái được hời còn chưa tốt nghiệp tiểu học này của mình còn có dũng khí đến tận đây?
Mạnh Nịnh không biết Hứa Nhiên nghĩ thế nào, ánh mắt cô hoàn toàn rơi vào trên người Khương Diễm sau lưng Tống Tinh Thần, cậu cũng học lớp này.
Thiếu niên không cần áo len của cô, bên trong đồng phục học sinh còn mặc thêm áo hoodie đen tối qua, tóc cũng không che được miệng vết thương trên thái dương, làn da trắng trẻo đã đỏ hết lên vì lạnh, sắc môi vô cùng trắng bệch.
Mạnh Nịnh âm thầm than một tiếng, ai bắt cậy mạnh, hiểu lầm ý tốt của người ta, cho cậu đạp áo tôi này…
Tống Tinh Thần thấy Mạnh Nịnh nhìn mình chằm chằm, tự đi ra nói với cô, “Mạnh Nịnh, tôi khuyên cậu bớt mơ mộng đi, tôi không bao giờ thích cậu, cả đời này đều không có khả năng.”
Mạnh Nịnh còn đang ngẩn người, không ý thức được người trước mắt đang nói chuyện với mình.
Tống Tinh Thần cảm thấy mình bị cô bơ, hừ lạnh một tiếng, “Sắc đẹp thì không có, dáng người cũng không, đầu óc càng không…”
Cuối cùng Mạnh Nịnh cũng hồi phục tâm trí, mờ mịt nhìn cậu ta, “Cậu là ai?”
Tống Tinh Thần, “…”
Cậu ta hít một hơi thật sâu, “Tôi nói cho cậu biết, chơi trò mất trí với tôi cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không để ý đến cậu đâu.”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô nghiêm túc đoán một nhân vật mà nữ phụ khả năng sẽ thích, thăm dò hỏi, “Tống Tinh Thần?”
Cậu ta ho khan một tiếng, vừa định mở miệng chê cười màn mất trí nhớ bị vạch trần của Mạnh Nịnh, lập tức nghe được tiếng nói rét lạnh thấu xương phía sau vang lên, “Nhường đường chút.”
Tống Tinh Thần quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như hố băng sâu, làm cho người ta không nhịn được lạnh hết sống lưng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm nhãi con Khương Diễm: Tuy rằng tôi rất ghét, rất chán ghét cậu ta… Nhưng mà, người tôi ghét, người khác tuyệt đối không được động vào, đánh giá cũng không được.
Nịnh Nịnh: Cậu ghét thì có thể đạp quần áo của tôi sao?!
Diễm Diễm: Tôi chỉ ném nó từ cửa sổ ra ngoài, chỉ thế thôi.