Nguyên Hạo chạy xe với tốc độ cao. Trên người
anh lúc này chỉ còn duy nhất chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng. Anh đã chậm dãi
chờ đợi lo lắng suốt nhiều năm qua, nay anh cần vội vã. Cảm giác giống như đứa
trẻ đang háo hức đón chờ ngày đầu được gặp mẹ vậy. Anh muốn thấy mẹ, muốn nghe
giọng nói của mẹ mà đã 15 năm qua anh để lạc mất, muốn nói rằng anh chính là đứa
con trai bé nhỏ của bà ngày nào, muốn nghe bà nói anh giống ba, giống mẹ. Muốn.
Rất muốn.
Có gì đó khó chịu đang sục xạo trong lòng.
Nguyên Hạo hai mắt dường như đang ướt, anh tự nhủ phải cố gắng kìm nén, để mẹ
thấy anh vẫn sống vui vẻ mà lớn lên.
Nguyên Hạo phanh xe đánh két một cái. Vội
vàng mở cửa rồi đóng nó lại một cách thô bạo. Anh chạy vội vào trong nhà. Đó là
một căn nhà nhỏ nằm xa thành phố, gần một vườn sinh thái.
Huy Khang chở theo Minh Hân cũng đuổi theo
Nguyên Hạo. Huy Khang trầm ngâm lái xe, tốc độ ngày càng tăng cao. Minh Hân thi
thoảng nhìn sang cậu lo lắng, cô lo sợ bệnh tình Huy Khang vẫn chưa dứt hẳn, sợ
sức khỏe cậu lại gặp vấn đề. Hai người nhanh chóng theo kịp Nguyên Hạo. Lúc
Nguyên Hạo xuống xe là lúc Huy Khang chạy tới. Hai người vào nhà ngay sau
Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo vội vàng là thế, vậy mà khi tới
trước cửa phòng, chân anh lại dừng lại. Rõ ràng anh thường xuyên tới, rõ ràng nơi
này với anh quá quen thuộc, nhưng lúc này, có quá nhiều cảm xúc, có quá nhiều
thứ không gọi thành tên, Nguyên Hạo thấy bối rối thực sự. Anh vịn tay vào tường,
mặt cúi gằm xuống. Qua cánh cửa này, anh sẽ được thấy đôi mát mẹ đang nhìn anh,
thấy một người sống thực trên giường. Nhưng sao anh lại thấy hoang mang quá...
Huy Khang và Minh Hân đứng ngay sau Nguyên
Hạo. Cả hai im lặng không nói, cũng không lại gần anh. Minh Hân ngước đôi mắt ứa
nước nhìn Huy Khang. Giá mà cảm xúc ấy cũng dành cho cô, giá mà cô cũng vội
vàng và bối rối như thế, cô chắc chắn rằng mình sẽ thấy hạnh phúc, giống như
Nguyên Hạo bây giờ vậy. Giá mà...
Giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, Huy
Khang nhìn Minh Hân xót xa. Cậu lúng túng đưa tay gạt nó đi. Minh Hân cũng vội
ngưng khóc. Hai người nhìn Nguyên Hạo chờ đợi.
Cô y tá được sắp xếp chăm sóc mẹ Nguyên Hạo,
cùng một bác sĩ chuyên khoa khám và kiểm tra định kỳ. Ngày ngày nghe tin mẹ đang
hồi phục rất tốt, anh vui lắm. Và ngày đó đã tới thật.
Cô y tá bưng một khay dụng cụ ra ngoài. Có
lẽ bác sĩ vừa kiểm tra lại một lần. Cô thấy Nguyên Hạo bên ngoài thì ngạc nhiên
nói:
- Cậu Nguyên Hạo, chúc mừng cậu, bà ấy sống
lại rồi, mau vào trong đi!
Nguyên Hạo lơ đễnh nhìn cô y tá rồi lại
nhìn vào bên trong. Đúng lúc ông bác sĩ bước ra, thấy cậu thì ông bảo:
- Từ lúc tỉnh lại bà ấy không nói câu nào.
Tôi không rõ đã hồi phục chức năng ngôn ngữ hay chưa. Cậu vào đó đi!
Ông bác sĩ nói xong thì rời khỏi. Cô y tá
cất dụng cụ sang phòng bên cạnh rồi trở lại túc trực bên giường.
Nguyên Hạo dịch từng bước nhỏ bước vào
trong. Người phụ nữ trên giường có vẻ già hơn so với mẹ Minh Hân, tuy nhiên tuổi
tác có lẽ không cách nhau quá xa. Bà ngước đôi mắt nhìn ra phía Nguyên Hạo,
trái tim đột nhiên có gì đó rạo rực. Bờ môi Nguyên Hạo run run, anh muốn gọi thật
lớn chữ mẹ, muốn nói rằng mình rất nhớ bà.
- M...m...m...e...Mẹ!
Người phụ nữ kia xúc động rơi nước mắt. Bà
giơ bàn tay gầy gò lên không trung, cố với lấy Nguyên Hạo. Nguyên Hạo vội chạy
lại nắm lấy. Giọt nước mắt đã rơi vì hạnh phúc.
- Mẹ ơi! - Nguyên Hạo lại gọi nữa. Anh thực
sự muốn gọi tới cả trăm cả ngàn lần, gọi cho nhưng tiếng gọi mà bấy lâu bị giấu
đi, gọi cho những nỗi đau và nỗi nhớ khôn tả.
Người phụ nữ tay run run, khẽ chạm lên má
anh, miệng lắp bắp:
- Con...con...là Nguyên Hạo của mẹ sao?
Nguyên Hạo ra sức gật đầu, anh gần như đang
khóc thành tiếng.
Nước mắt người phụ nữ ngày càng rơi nhiều
hơn.
- Con đã lớn như vậy rồi sao? Con của mẹ!
Cô y tá bên cạnh không cầm được nước mắt đang
khóc ròng. Minh Hân hai mắt đỏ hoe nhưng cố không bật thành tiếng. Huy Khang cố
nuốt khan kiềm chế, tay khẽ nắm lấy tay Minh Hân.
Nguyên Hạo lại gật đầu. Có quá nhiều lời
muốn nói mà sao ngay lúc này lại không thể mở lời, những cảm xúc chen nhau ập đến,
những nỗi nhớ nỗi đau, nỗi tủi hận vốn đã được giải tỏa nay lại như ùn tắc
trong lòng, không thốt lên câu.
Nguyên Hạo ôm chầm lấy mẹ, siết thật chặt
như sợ mẹ lại rời xa khỏi anh. Người phụ nữ vẫn cứ rơi lệ, thấm đầy vai áo
Nguyên Hạo. Bà chợt ngừng khóc khi thấy Minh Hân và Huy Khang đang đứng ngoài cửa.
- Tuyết! Hiểu Tuyết có phải không?
Nguyên Hạo đẩy bà ra, lau khô nước mắt,
nhìn bà ngạc nhiên hỏi:
- Hiểu Tuyết là ai?
Bà bám chặt lấy cánh tay anh, ngập ngừng
nói:
- Em gái của con. Mẹ đã đặt nó là Hiểu Tuyết.
Nguyên Hạo sững sờ nói:
- Như vậy mẹ không biết Hiểu Tuyết ở đâu
sao? Mẹ không biết em gái con ở đâu sao?
Người phụ nữ lúc này mới bàng hoàng:
- Vậy
kia không phải...
- Không. - Nguyên Hạo đáp.
Người phụ nữ lại rơi lệ. Những giọt nước mắt
lại lăn dài trên má. Vậy là bà đã làm mất đứa con gái của bà. Vậy là cả hai lần
nữa lại phải đau khổ và hụt hẫng.
Huy Khang, Minh Hân và Nguyên Hạo ngồi
trong gian phòng khách nhỏ. Cô y tá săn sóc cho mẹ của Nguyên Hạo thật tử tế rồi
mới ra khỏi.
Cả ba im lặng không nói, sợ rằng lên tiếng
sẽ làm vỡ tan không gian lúc này, và cũng không biết câu gì nên nói vào thời điểm
này nữa.
Nguyên Hạo bất ngờ lên tiếng:
- Anh đã lạc mất mẹ lúc 8 tuổi.
Cả Huy Khang và Minh Hân đều nhìn anh, dường
như lúc này bất kỳ một câu nói nào cũng đều được tập trung cao độ để lắng nghe.
- Ba mẹ hứa là sẽ tới trường đón anh, nhưng
anh đã không chờ được, cho tới tận chiều tối...
Huy Khang đứng dậy nói:
- Lúc đó em không nghe lời ba em. Ba chỉ
vào mua bánh một lát, em đã chạy đi chơi xa khỏi xe. Đụng độ với một đám trẻ
con khác, chúng cùng nhau đánh em. Anh lúc đó vẫn kiên nhẫn chờ ba mẹ, thấy em
bị đánh thì lập tức chạy ra giúp. Anh xô bọn chúng ra, bản thân cũng bị đánh nữa...
Nguyên Hạo tiếp lời:
- Sau đó cả hai chúng ta cùng bỏ chạy, chạy
xa quá quên cả đường về. Khi ông chủ tịch tìm tới, ông đã rất giận nhưng vẫn thấy
thương và buồn cười vì hai đứa trẻ. Ông đã hỏi nhà của anh. Ông đưa anh về nhà
nhưng không thấy ai, cửa khóa ngoài. Chủ tịch tốt bụng hỏi thăm hàng xóm, người
ta nói ba mẹ đã xảy ra ta nạn, chết hết rồi.
Im lặng một lát, Nguyên Hạo mới nói tiếp:
- Chủ tịch lúc đó đã cưu mang anh, đưa anh
về. Anh và Huy Khang trở thành những người bạn. Anh lớn lên với sự chu cấp đầy đủ
của chủ tịch. Ông không hề ép buộc anh điều gì, lúc nào cũng dặn hai đứa phải học
thật giỏi. Năm anh 18 tuổi, ông đã đưa anh và Huy Khang qua một trường mới. Khi
có chương trình hiến máu nhân đạo do hội từ thiện tổ chức, anh đã tham gia. Và
một sự trùng hợp diệu kỳ là anh đã tìm được mẹ ở lần đó. Bà là nạn nhân trong vụ
tai nạn cùng với ba năm đó, nhưng may mắn sống sót, tuy rằng ở trong trạng thái
bất tỉnh nhưng vẫn được hội từ thiện đó giúp đỡ.
Huy Khang kể tiếp:
- Ba đã nói anh rất có triển vọng, hãy cứ
chuyên tâm học hành, ba sẽ lo ổn thỏa chuyện của mẹ anh.
Nguyên Hạo lại bảo:
- Đúng vậy. Chủ tịch đã mua căn nhà đó, nhưng
người đứng tên sở hữu lại là anh. Ông thuê bác sĩ và y tá chăm sóc đặc biệt cho
mẹ và nói: "Khi nào cháu làm việc cho Khánh Huy thì lúc đó bác sẽ để cháu
trả lương cho họ được không?"
Minh Hân nãy giờ im lặng lắng nghe câu
chuyện, hai người con trai trước mặt cô đều có tuổi đời rất trẻ nhưng sao cô thấy
họ dường như đã trải qua cả một quá trình dài và khắc nghiệt do cuộc sống đào tạo.
Những suy nghĩ của họ trưởng thành và chín chắn. Họ đã sống với tuổi thơ, quá
khứ đau khổ dữ dội.
- Vậy là từ đó, lúc nào anh cũng nỗ lực
cho Khánh Huy? - Minh Hân hỏi.
Nguyên Hạo trả lời:
- Chủ tịch là người đã tái sinh ra anh, người
có ơn sâu nặng với mẹ con anh. Anh cần phải trả ân tình này cho chủ tịch. Nhưng
anh biết mình sẽ chẳng bao giờ trả hết được.
Huy Khang liền nói:
- Ba luôn xem anh là người nhà của mình.
Ba không cần gì từ anh hết.
Nguyên Hạo nhìn Huy Khang nói:
- Chính vì vậy anh càng không thể xem như
chưa có chuyện gì được.
Minh Hân đứng dậy, nhìn hai người khẽ nói:
- Có phải bây giờ, anh cần tìm lại em gái
anh không?
Nguyên Hạo gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi. Nhất định anh sẽ tìm ra cô
ấy - Trần Thị Hiểu Tuyết - em gái anh.
Nguyên Hạo mở cửa vào phòng. Mẹ anh thấy
anh thì tỏ ra vui mừng, Huy Khang và Minh Hân vào ngay phía sau.
Bà cười hiền hậu vẫy anh lại gần. Huy
Khang lấy hai chiếc ghế cho mình và Minh Hân.
- Hạo, mẹ muốn biết, bao nhiêu năm qua con
đã sống và lớn lên như thế nào? Mẹ xin lỗi, chắc con đã rất vất vả!
Nguyên Hạo lắc đầu nói:
- Con được một gia đình giàu có cưu mang.
Họ cho con ăn học đàng hoàng. Con sống rất tốt. Hiện con đang làm việc trong tập
đoàn của họ.
Dứt lời, Nguyên Hạo nhìn sang Huy Khang giới
thiệu:
- Đây là con trai của ông chủ tịch - Hoàng
Huy Khang. Còn cô ấy là cháu nội ông ấy - Hoàng Minh Hân, là con gái của cậu cả.
Huy Khang và Minh Hân lễ phép cúi đầu ra mắt.
Bà vốn cứ ngỡ Minh Hân là con gái mình, nay nghe Nguyên Hạo giới thiệu thì đã
hiểu rõ. Nhìn Minh Hân, bà lại nhớ về con gái mình, không biết hiện nay tình
hình nó ra sao, nó trông như thế nào. Gia đình của bà vốn rất hạnh phúc nay lại
tan đàn xẻ nghé, mỗi người mỗi nơi, không biết ngày nào sẽ được đoàn tụ.
Nguyên Hạo lại bảo:
- Mẹ, con muốn biết Hiểu Tuyết em con nó đã
mất tích như thế nào, thì mới có thể tìm lại?
Mẹ anh lại nghĩ về Hiểu Tuyết, nước mắt lại
chực trào ra. Bà nghẹn ngào kể:
- Khi mẹ mang thai, ba mẹ tình cờ quen biết
một cặp tình nhân trẻ tuổi. Lần đầu gặp họ là ở nhà sách, mẹ và cô gái đó cùng
chọn một cuốn sách, nhưng chỉ còn một cuốn, cô ấy đã nhường cho mẹ. Lần sau là ở
siêu thị, ba con quên ví tiền bên ngoài nên ra lấy, bụng mẹ đã lớn nhưng phải đẩy
xe đồ nặng, người đàn ông đó đã giúp mẹ. Họ nói họ đã cưới nhau, còn khuyên mẹ
nên chú ý sức khỏe trong thời kỳ mang thai. Hai bên nói chuyện nhiều hơn, cảm
thấy khá hợp nhau, từ đó trở nên quen thân hơn. Cô gái nói gia đình chồng mình
khá giàu có, hỏi ba con có muốn đổi một công việc khá hơn thì họ sẽ giúp, nhưng
ba mẹ đã từ chối. Ngày mẹ sinh Hiểu Tuyết, hai vợ chồng họ còn tới bệnh viện thăm
hỏi, họ còn xin làm ba mẹ nuôi của Hiểu Tuyết. Mẹ thấy họ rất vui nên cũng đồng
ý.
Nhưng bắt đầu từ đó họ ít xuất hiện hơn, mẹ
nghĩ họ bận rộn với công việc nên cũng không chủ động liên lạc. Nhưng tới buổi chiều
hôm đó, ngày ba mẹ đưa Hiểu Tuyết đi tiêm định kỳ, một cô gái đột nhiên chạy ra
chặn xe cầu cứu, hóa ra đó chính là cô ấy. Cô ấy nói kẻ thù đang đuổi theo, chồng
cô ấy đã bị họ bắt đi rồi.
Ba con cho xe chạy rất nhanh. Đúng là có một
chiếc xe đuổi theo phía sau. Tới một đoạn vắng, xe đã cách xa bọn người kia, nhưng
đường đồi không thể trốn được. Cô gái ấy sợ liên lụy cả nhà mình nên đã đòi xuống
xe, dĩ nhiên ba mẹ không thể bỏ mặc cô ấy được. Điều mẹ lo lắng nhất là Hiểu
Tuyết, vì vậy mẹ đã quyết định...
- Mẹ quyết định thế nào? - Nguyên Hạo lo lắng
hỏi.
Huy Khang và Minh Hân từ nãy luôn chăm chú
lắng nghe, hai người đồng thanh thắc mắc:
- Quyết định gì vậy ạ?
Bà nhìn ba người rồi nói:
- Mẹ đã đưa con gái của mẹ cho cô ấy, nói
cô ấy hãy mang nó chạy đi, ba mẹ sẽ giúp cô ấy dẫn dụ bọn xấu đi xa.
Cô ấy không muốn như vậy, cô ấy không nỡ để
ba mẹ gặp nguy hiểm. Nhưng chính mẹ đã cầu xin cô ấy. Chúng ta được gặp nhau
xem như có duyên phận, hãy chăm sóc con gái mẹ thật tốt rồi mẹ sẽ về nhận lại.
Mẹ lúc đó mới đặt tên cho nó là Hiểu Tuyết.
Sợ chần chừ sẽ mất thời gian, mẹ càng phải
thuyết phục cô ấy rời đi, có đi khỏi cô ấy mới nghĩ ra cách cứu chồng mình.
Nhóm người xấu không thấy cô ấy trên xe thì sẽ bỏ qua cho ba mẹ thôi. Cuối cùng
thì cô ấy cũng đi...
- Sau đó thì sao? - Nguyên Hạo hỏi.
Mẹ anh lại kể:
- Đúng là họ không thấy cô ấy trên xe, nhưng
không vì thế mà bỏ qua. Có lẽ họ giận vì ba mẹ đã làm họ mất dấu cô ấy, vì thế...,
vì thế...đã gây ra tai nạn... Sau đó mẹ không còn biết gì nữa.
Nguyên Hạo nhăn nhó hỏi:
- Vậy người đó mang Hiểu Tuyết đi đâu rồi?
Đi đâu rồi?
Mẹ anh lắc đầu một cách đau đớn:
- Mẹ không biết. Mẹ xin lỗi. Mẹ cứ nghĩ cô
ấy đưa nó về nhà và sẽ gặp con nhưng...
Nguyên Hạo mất bình tĩnh nói:
- Sao có thể hả mẹ? Con chỉ là học sinh lớp
1, ngay cả đường về nhà con cũng không nhớ, ba mẹ nói con chờ, con đã chờ, con
làm sao có thể trở về mà nhận lấy em mình đây!
- Mẹ xin lỗi.
Nguyên Hạo thấy như vậy là đã quá đủ rồi,
anh không thể kiên nhẫn nghe tiếp nữa. Anh đứng dậy ra khỏi phòng, Huy Khang và
Minh Hân cũng đứng lên. Huy Khang lại gần giường bệnh khẽ nói:
- Chúng cháu sẽ tới thăm bác nhiều hơn.
Bác hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé!
Nói xong, cậu cúi đầu rồi ra khỏi phòng,
có vẻ là chạy theo Nguyên Hạo.
Minh Hân thì ngồi hẳn vào mép giường, nắm
lấy tay bà nói:
- Bác đừng lo lắng quá! Con tin anh ấy sẽ
tìm được con gái cho bác. Anh Hạo rất giỏi!
Bà vỗ vỗ vào tay cô rồi mỉm cười, Minh Hân
cũng xin phép ra về.
Nguyên Hạo hai tay nắm lấy lan can, mặt
cúi xuống. Huy Khang chạy tới, chậm bước về phía anh. Đặt tay lên vai Nguyên Hạo,
Huy Khang không nói một lời, nhưng đó lại là cách an ủi tốt nhất, đôi khi,
không phải điều gì cũng nên nói ra.
Minh Hân từ xa nhìn thấy họ, cô lặng lẽ ra
ngoài xe đợi Huy Khang. Ngồi trong xe, Minh Hân bất giác nhìn xa xăm. Mỗi mảnh đời
một câu chuyện. Câu chuyện của Khánh Ân, của Huy Khang, của Nguyên Hạo, của ba
mẹ cô,...không ai giống ai, cô tự thắc mắc không biết cuộc đời của mình sẽ như
thế nào. Bước sang tuổi trưởng thành, cô nghĩ mình nên tự có trách nhiệm với cuộc
đời mình vì bất cứ ai xung quanh cô, dường như đều rất mệt mỏi rồi.
Huy Khang trở ra chỉ sau một lát, vừa đủ
cho Minh Hân có thời gian suy nghĩ miên man một hồi. Trời cũng đã tối, Huy
Khang gọi điện hỏi thăm tình hình phía bác Âu, không có gì đáng chú ý, Huy
Khang chở Minh Hân về nhà.
Trên đường đi, Minh Hân thấy bụng cô bắt đầu
có phản ứng. Do bữa sáng của cô rất thất thường, nay lại để bụng đói suốt buổi
trưa, Minh Hân chợt thấy khó chịu trong người. Đúng lúc qua một cửa hàng cơm,
Minh Hân nói với Huy Khang:
- Cơm cay đốt dạ dày. Thương nó mà lỡ đối
xử với nó thế sao!
Minh Hân thấy vậy thì không chịu thua:
- Người ta bảo thương cho roi cho vọt.
Huy Khang không nói gì nữa, cậu cho xe chậm
lại nhưng không có biểu hiện xuống xe. Minh Hân nhìn cậu thắc mắc:
- Chú không xuống mua sao?
- Ai ăn người ấy mua. - Huy Khang lạnh
lùng đáp.
Minh Hân hiện tại trong người không có tiền.
Nghe Huy Khang nói vậy, Minh Hân chán nản thở hắt. Rồi cô quyết định xuống xe đi
vào quán.
Huy Khang thấy cô gọi một suất cơm và ngồi
ăn ngon lành. Cậu còn thấy cô nói gì đó với bà chủ, bà ấy nghe xong mỉm cười
thích thú.
Được một lát, khoảng chừng Minh Hân ăn gần
xong thì bà chủ quán ra chỗ xe của Huy Khang và gọi cậu. Huy Khang không hiểu
chuyện gì, cậu hơi nghiêng đầu nhìn qua cửa xe. Bà chủ nói:
- Em gái cậu ăn xong mới nói nó không mang
tiền, bảo tôi lấy từ cậu.
Huy Khang nheo mắt:
- Gì chứ?
Bà chủ nói:
- Trông cậu chắc chắn là người giàu có rồi.
Cậu thông cảm cho tôi, tôi làm ăn nhỏ, một đồng một hào với tôi cũng là rất
quý.
Huy Khang biết rằng bà chủ quán đang lo sợ
cậu và Minh Hân quỵt tiền, bèn giải thích:
- Tôi có nói là không trả đâu! Bao nhiêu vậy?
Bà chủ quán vui mừng xòe bày tay năm ngón
ra và nói:
- Năm trăm ngàn.
- Hả? - Huy Khang ngạc nhiên nhìn bà. - Ăn
có vậy mà năm trăm ngàn?
Bà chủ làm vẻ vô tư:
- Cậu giàu có mà keo kiệt vậy! Cô ấy không
chỉ ăn, còn làm hỏng đồ rất nhiều, cô ấy hứa sẽ bồi thường gấp ba lần giá gốc.
Số tiền này với Huy Khang chẳng đáng gì,
nhưng thực tế cậu không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Không lẽ đây lại là
trò đùa gì đó của Minh Hân? Tuy vậy, Huy Khang vẫn rút ví lấy tiền trả đủ cho
bà chủ. Bà chủ cảm ơn cậu ngọt ngào rồi trở lại cửa hàng. Huy Khang lại thấy
Minh Hân to nhỏ gì đó với bà rồi mới vui vẻ trở lại xe.
- Là chuyện gì vậy? - Huy Khang làm vẻ chất
vấn.
Minh Hân tỏ ra ngây thơ nói:
- Ăn cơm, vỡ đồ, hỏng bàn, gãy ghế, bồi thường.
Huy Khang nhăn nhó bảo:
- Đủ rồi nha! Nãy giờ chú quan sát suốt,
có hỏng hóc cái gì đâu!
Minh Hân quay ngoắt sang nói:
- Cũng đủ rồi nha! Chú làm như số tiền đó
lớn lắm ấy, nó còn không bằng cái móng tay chú mà! Nhưng với những người nghèo
khó thì nó lại khác, vì họ kiếm tiền rất khó khăn.
Huy Khang lúc này mới mỉm cười và vui vẻ
nói:
- Vậy là đúng rồi. Làm tốt lắm! Đã no bụng
chưa?
Minh Hân biết cậu không trách cứ mà chỉ muốn
biết rõ sự việc, đó mới là con người Huy Khang. Minh Hân trong lòng đang vui nhưng
vẫn tỏ ra giận dỗi, cô khẽ gật đầu.
Huy Khang thấy vậy thì mím môi cười rồi
cho xe rời đi.
Sự thật là Minh Hân đã thấy hai ông cháu ăn
cơm trong đó nhưng không có tiền trả, vì thằng bé hôm nay không bán được vé số,
bà chủ có vẻ đang làm khó họ, vì thế Minh Hân đã vẫy bà chủ ra và nói:
- Bà có thấy chiếc xe hơi màu xanh kia
không? Đó là anh hai cháu. Anh ấy rất giàu có, tiền cơm của cháu sẽ do anh ấy
trả. Bà chủ cứ nói với anh ấy tiền của cháu thật nhiều vào, trả luôn phần ăn
cho ông cháu kia, còn lại chia đôi cho bà và hai ông cháu họ. Thấy sao?
Bà chủ do dự hỏi Minh Hân:
- Nhỡ cậu ta không trả thì sao?
Minh Hân xua tay đáp:
- Không có đâu! Bà có thấy ai giàu có như
vậy mà không trả tiền cơm cho em gái không? Chắc chắn sẽ trả mà! Cháu còn ngồi đây,
bà sợ gì bị thiệt chứ!
Bà chủ nghe vậy thì gật đầu ưng thuận, lúc
đó mới chạy ra xe của Huy Khang.
Khi bà trở lại, Minh Hân thấy trên tay bà
cầm tiền thì biết Huy Khang đã trả. Cô nói với bà:
- Thấy chưa? Nói rồi mà!
Bà chủ hồ hởi đáp:
- Lần sau tới đây ủng hộ tiếp nha! Hai anh
em đúng là quý nhân!
Minh Hân đứng dậy thản nhiên nói:
- Phải xem tay nghề của bà có tiến bộ
không đã! Đi đây!
Nghĩ lại chuyện đó, Minh Hân lại hơi mỉm cười,
Huy Khang chỉ lẽ liếc mắt sang cô rồi mím môi cười nhẹ.
Về tới nhà, Huy Khang theo thói quen lên lầu
ngay. Minh Hân thấy cậu chực đi thì nói:
- Ngày mai cháu muốn tới thăm ông nội và mẹ,
đã lâu không tới!
Huy Khang quay người nhìn cô, cậu biết
chuyện vừa rồi của Nguyên Hạo đã ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng Minh Hân. Huy
Khang nói khẽ:
- Chúng ta cùng đi!
Minh Hân lắc đầu từ chối:
- Thôi! Anh Hạo sẽ ở lại với mẹ anh ấy vài
hôm. Chú cứ lo việc của khách sạn đi!
Vài ngày tới, Nguyên Hạo có lẽ sẽ vắng mặt
trong công việc, Huy Khang sẽ phải thay anh hoàn thành những công việc của
mình. Chắc chắn sẽ rất bận rộn, Minh Hân hiểu điều đó, cô không muốn mình trở
thành gánh nặng cho bất kỳ ai, nhất là Huy Khang.
Huy Khang hơi do dự rồi bảo:
- Vậy chú sẽ đưa Minh Hân tới đó rồi về, tối
chú sẽ về sớm để tới đón.
Minh Hân vẫn khăng khăng từ chối:
- Thôi mà! Không cần đâu!
- Cứ như vậy đi! - Huy Khang quả quyết.
Chợt có tiếng Nhật Thiên phía sau:
- Hai người có ăn không, chờ hai người đến
co hẹp dạ dày rồi đây!
Minh Hân và Huy Khang cùng nhìn anh. Minh
Hân nói:
- Tôi ăn rồi! - Nói rồi, cô đi lên phòng
ngay.
Huy Khang thấy Nhật Thiên như vậy thì cũng
bước xuống. Cậu cởi chiếc áo ngoài đặt lên thành ghế rồi cùng Nhật Thiên xuống
bếp.
Sáng hôm sau, Huy Khang giữ lời đưa Minh
Hân tới nhà ông chủ tịch. Những vệt nắng sớm chạy dài dọc theo bờ tường màu nâu
đất. Huy Khang và Minh Hân xuống xe, hai người cảm nhận được sự thanh bình êm ả
từ kiến trúc này. Tuy nhiên, cảm giác đó lại khác với cảm giác thư thái ở nhà của
Huy Khang.
Hai người một trước một sau bước vào. Trên
bậc thang, Hải Kiều đang dìu ông chủ tịch đi xuống. Huy Khang thừa biết ông không
hề yếu tới mức đó, chỉ là chị của cậu cứ thường nói dìu mới yên tâm.
Thấy Huy Khang và Minh Hân, hai người kia đều
rất ngạc nhiên. Minh Hân nhanh nhảu cúi đầu:
- Ông nội! - Rồi lại quay sang nhìn Hải Kiều:
- Cháu chào cô!
Hải Kiều làm vẻ lạnh lùng gật đầu.
Đúng lúc này, Ngọc Hà từ trong toilet bước
ra, thấy Huy Khang liền hét lớn:
- Cậu Khang!
Huy Khang mỉm cười với Ngọc Hà. Cậu thắc mắc:
- Ngọc Hà, sao lại ở đây? Không đi học
sao?
Ngọc Hà liếc mắt sang Minh Hân nói:
- Hôm nay cả trường nghỉ học, cháu cùng trường
với chị ấy mà!
Huy Khang nhìn Minh Hân rồi gật đầu với Ngọc
Hà. Minh Hân nói với ông chủ tịch:
- Cháu tới thăm mẹ.
Ông chủ tịch gật đầu không đáp. Minh Hân lại
quay sang Huy Khang:
- Không phải chú đi làm sao, đi đi!
Hải Kiều - mẹ của Ngọc Hà nghe vậy bèn lên
tiếng:
- Em bận rộn vậy sao? Vậy mà vẫn dành thời
gian chở Minh Hân tới tận đây! Em cưng nó quá rồi đấy!
Ngọc Hà phía sau thì đang tỏ thái độ ghen
tị. Huy Khang nghiêm giọng đáp:
- Vì không có ai em có thể tin tưởng giao
phó, nhất là với một số người suy nghĩ không được tốt, em càng không thể để
Minh Hân một mình được.
Hải Kiều thực tế cũng không thể hiểu vì
sao Huy Khang em trai cô lại có thái độ khó chịu với cô như vậy? Khi còn nhỏ,
Huy Khang chỉ thân thiết với duy nhất anh cả cô - Hiểu Khánh. Từ sau khi anh ấy
qua đời, Huy Khang ít nói chuyện với cô hơn, thậm chí càng lớn càng tỏ ra gay gắt.
Hải Kiều hơi giận nói:
- Nói như vậy xem ra ở đây không ai làm em
tin tưởng rồi. Vậy em nên đưa nó về là hơn.
Huy Khang mặc kệ sự có mặt của ba mình, mặc
kệ ánh nhìn khó hiểu từ hai cô cháu gái, cậu nhìn chị mình rồi kéo tay Minh Hân
nói:
- Về thôi, hôm khác chúng ta tới!
Minh
Hân không hiểu chuyện gì cả, cô đang chực giữ Huy Khang lại thì Hải Kiều lại
lên tiếng, giọng điệu có phần gắt lên:
- Ngọc Hà, ra ngoài, cậu con đi khỏi thì đóng
cổng lại!
Đúng lúc này, ông chủ tịch quát lên:
- Hai đứa thôi đi được chưa? Một đứa có chồng,
một đứa có nhà riêng, ra khỏi đây mà cãi! Đi đi, ông già này không cần con cháu
gì nữa!
Ông quát lên làm tất cả phải im bặt. Hải
Kiều nhìn Huy Khang khó chịu. Minh Hân vội giật giật tay áo cậu, Huy Khang hiểu
ý, chạy lại đỡ ba mình đi xuống nốt đoạn cầu thang.
- Ba, ba ngồi xuống ghế đi! Con xin lỗi!
Minh Hân nhanh chân lấy một ly nước ấm
mang tới đưa cho ông và nói:
- Ông đừng giận được không? Nếu không cháu
sẽ thấy chính cháu là người có lỗi đấy!
Hải Kiều vẫn nhìn Minh Hân với ánh mắt
không hài lòng. Ông chủ tịch bảo Minh Hân:
- Lên với mẹ cháu đi!
Minh Hân gật đầu rồi đứng dậy, cô khẽ nhìn
Huy Khang gật đầu cho cậu yên tâm. Sau đó, Minh Hân xin phép mọi người và lên lầu.
Huy Khang ngồi đó một lát rồi ra về. Cậu
còn dặn ông:
- Nói với Minh Hân giùm con, tối con sẽ tới
đón! Con phải đi đây!
Lúc Huy Khang ra ngoài xe, Minh Hân ở trên
lầu nhìn xuống. Huy Khang cảm nhận được gì đó nên đã ngước lên. Minh Hân hơi giật
mình rồi mỉm cười vẫy tay tạm biệt. Đúng lúc này, Hải Kiều từ sau bước tới, Huy
Khang vốn đã mở cửa xe nhưng lại đóng lại, đứng nhìn cô.
- Chị không biết tại sao, chị cũng không bắt
em phải nói, nhưng lần sau đừng để ba thấy những cảnh như hôm nay nữa.
Huy Khang lạnh lùng đáp:
- Em khác nhiều so với đứa em trai nhỏ xíu
của chị năm nào. Chị có thể xem đó là những thay đổi trong tính cách của em, hoặc
khác cũng được, tùy chị.
Huy Khang nói xong thì lại mở cửa xe, Hải
Kiều nhỏ giọng nói:
- Tuy mẹ em không phải mẹ chị, nhưng chúng
ta đều là con ba, chúng ta đều là những người trưởng thành, chị tin em hiểu được
những giá trị cơ bản của người thân với nhau. Chị luôn luôn yêu thương em.
Huy Khang vẫn đáp rất lạnh lùng:
- Vậy chị có yêu thương anh Khánh không?
Chị cũng coi anh ấy là ruột thịt với chị chứ!
- Tất nhiên là vậy.
Huy Khang nghe thì nhếch môi một cái thật
nhẹ:
- Em hiểu rồi! Chị vào nhà đi!
Nói xong, Huy Khang lập tức cho xe chạy đi
ngay.
Gần trưa, Minh Hân đang ngồi trong phòng mẹ
thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Minh Hân mở cửa thì thấy Ngọc Hà đang khoanh tay đứng
bên ngoài. Minh Hân chưa kịp hỏi thì Ngọc Hà đã bảo:
- Mẹ tôi nói chị xuống phụ mẹ nấu bữa trưa.
Minh Hân gật đầu rồi ra khỏi phòng ngay lập
tức, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại như sợ nó gây ra âm thanh ồn ào.
Hải Kiều đang loay hoay trong bếp với chiếc
tạp dề màu cam. Cô sai Minh Hân trông chừng nồi canh, chờ nó sôi thì nêm nếm
gia vị. Minh Hân vâng lời làm ngay. Vài người giúp việc cũng đang chia nhau mỗi
người một việc. Ngọc Hà ngồi xem tivi, tay còn cầm chiếc máy tình bảng chát
chít gì đó với bạn bè.
Nồi đã bốc hơi nghi ngút, Minh Hân biết nước
hầm đã sôi, cô lót tay mở vung rồi nêm gia vị.
Hải Kiều tới gần, Minh Hân đưa muỗng cho
cô nếm thử. Hải Kiều không hài lòng nói:
- Nhạt quá! Thêm muối vào đi!
Minh Hân liền nói:
- Không được đâu cô ơi! Ông mắc chứng cao
huyết áp của người già, chỉ nên ăn nhạt thôi!
Hải Kiều tỏ ra tức giận khi Minh Hân không
nghe lời:
- Ơ hay con bé này, bảo thêm thì cứ thêm đi,
món này mặn ắt sẽ có món khác nhạt cho ông ăn! Mỗi người một khẩu vị chứ! Nhanh
đi!
Minh Hân không muốn, hoặc có thể là không
dám đôi co cùng với cô mình. Cô đành vâng dạ rồi lấy muối thêm vào.
Bữa cơm với sự chuẩn bị rất nhiệt tình của
mọi người cũng đã hoàn thành. Cô An cùng vài người giúp việc nối nhau mang đồ ăn
lên. Hải Kiều và Ngọc Hà hứng khởi giới thiệu các món ăn trên bàn và mời ông chủ
tịch ăn. Ông nếm qua một lượt rồi buông đũa nói:
- Thực sự thì ba biết mọi người rất cố gắng,
món nào cũng rất ngon, nhưng sao không có món nhạt vậy?
Minh Hân lúc này mới khép nép đưa ánh nhìn
về phía Hải Kiều, cô liền lên tiếng nói:
- Ba, gần chỗ của ba đều là những món nhạt
được làm riêng cho ba mà!
Mọi người cùng nhau nhìn những món ăn đó: đậu,
tôm và súp. Cô An đứng ngoài bạo gan nói:
- Ông chủ không thích hải sản, kiêng đậu
và những món nhiều dầu mỡ như súp.
Hải Kiều quắc mắt nhìn bà nói:
- Sao mà không nói sớm?
Cô An giải thích:
- Tôi thấy cô hai rất chuyên tâm nấu nướng,
lại nghĩ rằng cô dĩ nhiên phải biết nên mới không nói.
Minh Hân đứng dậy cắt ngang:
- Thôi được rồi cô An. - Rồi Minh Hân bưng
lấy bát canh hầm, nhìn ông nội của mình và nói:
- Cháu sẽ làm nhạt canh và làm cải cho ông
nhé! Ông kiên nhẫn chờ cháu chút thôi.
Không để bất cứ ai kịp lên tiếng, Minh Hân
rời khỏi chỗ ngồi và đi vào bếp. Được mấy bước, cô nhìn một cô giúp việc nói:
- Chị lấy bát múc phần canh khác cho mọi
người giúp em. Còn cô An theo giúp cháu với.
Cả hai người lập tức đi làm ngay. Minh Hân
cùng cô An vào tới bếp, Minh Hân mới nhìn cô An e ngại nói:
- Cháu thực ra không biết nấu gì đâu! Mặn
thì thêm nước, nhạt nhất là luộc, vậy chúng ta luộc cải rồi mang nước đó thêm
vào canh hầm có được không cô?
Cô An nhìn Minh Hân cười hiền hậu nói:
- Cháu rất thông minh! Chúng ta làm thôi!
Với sự kết hợp của cả hai người, chỉ chừng
15 phút sau, Minh Hân có thể mang ra một tô canh đang bốc hơi nghi ngút, dì ba
theo sau với một đĩa rau xanh tươi.
Ông chủ tịch thưởng thức chúng một cách
vui vẻ, không quên nhìn Minh Hân gật đầu hài lòng. Minh Hân ái ngại nhìn cô An,
tay đưa lên sờ sờ sau gáy. Cô An cùng vài người giúp việc xung quanh vì thế hơi
mỉm cười. Mẹ con Ngọc Hà nhìn Minh Hân càng khó chịu hơn.
Huy Khang buổi chiều rảnh rỗi. Cậu định
tranh thủ thời gian tới thăm mẹ của Nguyên Hạo, sau đó tới đon Minh Hân thật sớm.
Vào nhà với một giỏ trái cây được trang trí bắt mắt, Huy Khang thấy Nguyên Hạo đang
trò chuyện với ông bác sĩ lần trước. Cậu bước vào, cùng ông bác sĩ chào hỏi
khách sáo. Rồi ông bảo:
- Có thể thấy nghị lực sống của mẹ cậu rất
cao. Bà ấy hồi phục một cách kỳ diệu. Thời gian đầu đừng để bà ấy phải suy nghĩ
nhiều.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ. - Nguyên Hạo
trả lời.
Ông bác sĩ nói tiếp:
- Tôi vẫn sẽ tới kiểm tra cho mẹ cậu, nhưng
không thường xuyên như trước nữa, y tá sẽ biết cách chăm sóc cho bà. Có gì thắc
mắc, cô ấy có thể trả lời được, hoặc có thể nói trực tiếp với tôi.
Nguyên Hạo lại khách sáo nói:
- Vâng, cảm ơn ông, thực sự cảm ơn ông!
Huy Khang đem giỏ trái cây đặt trên bàn.
Thấy cậu tới chơi, bà rất vui. Bà có hỏi thăm Minh Hân, Huy Khang chỉ trả lời
qua loa. Bà nói:
- Nếu con gái bác còn sống, chắc nó cũng lớn
chừng cô bé ấy.
Huy Khang vội nói:
- Chắc chắn còn sống mà! Nhất định cô ấy vẫn
sống khỏe mạnh để gặp lại bác và anh Hạo, bác đừng quá lo!
Nguyên Hạo chợt hỏi:
- Mẹ, mẹ có còn nhớ người phụ nữ đó tên là
gì, nhà ở đâu hay tất cả những gì liên quan tới cô ấy không? Mẹ thấy đấy, chỉ
có cô ấy, con mới có thể tìm được Hiểu Tuyết. Manh mối duy nhất đấy mẹ à!
Huy Khang cũng nói:
- Đúng vậy. Trái Đất đúng là rất rộng lớn,
rất khó cho việc tìm người, nhưng ít ra biết chút gì về cô ấy thì sẽ dễ dàng hơn.
Mẹ của Nguyên Hạo trầm ngâm nhìn hai người.
Sự thật là ký ức của bà còn khá mờ nhạt, cặp vợ chồng đó cũng không chia sẻ nhiều
thông tin, bà cũng không biết phải nói sao nữa.
- Mẹ không biết họ bao nhiêu tuổi, không
biết nhà ở đâu, những lần gặp họ đều là những sự tình cờ, đều là họ chủ động tới
chơi với ba mẹ.
Nguyên Hạo lắc đầu:
- Không lẽ cả cái tên mẹ cũng không nhớ
sao? Như vậy có khác gì là người xa lạ chứ! Vậy làm sao mẹ yên tâm giao con gái
mình cho người ta?
Huy Khang vỗ vai Nguyên Hạo nhắc nhở:
- Anh bình tĩnh đi, nói từ từ thôi, không
nhớ bác sĩ vừa nói gì à!
Nguyên Hạo nhìn sang mẹ mình chờ đợi. Mẹ
anh im lặng mất một hồi lâu mới nói:
- Mẹ nhớ!
Lúc này, cả Nguyên Hạo và Huy Khang đều dựng
thẳng lưng nhìn bà. Bà chậm dãi nói:
- Lúc giao Hiểu Tuyết cho cô ấy, mẹ mới đặt
tên cho nó. Vì đôi vợ chồng đó rất thích Hiểu Tuyết nên cái tên đó được lấy từ
tên của hai người họ: chữ Hiểu trong Hiểu Khánh, chữ Tuyết trong Tuyết Minh.
Nguyên Hạo và Huy Khang đều trợn tròn mắt,
cùng lúc đứng bật dậy. Câu nói của bà vừa rồi không khác gì một cái búa tạ
giáng mạnh vào tâm lý cả hai người. Không thể có sự trùng hợp như vậy được. Huy
Khang cảm thấy cả thế giới đang chuyển động xung quanh mình, cậu lắp bắp mãi mới
thành câu:
- Bác không nhầm chứ! Sao có thể...? Không
thể như vậy được...!
Nguyên Hạo chạy hẳn ra giường bệnh, anh giữ
lấy bà và nói:
- Mẹ... Mẹ nhớ lại đi! Mẹ nói chính xác
xem nào! Ai cơ? Là ai cơ?
Mẹ
anh hiện tại không biết vì sao hai người đều tỏ ra sửng sốt tới như vậy, bà vừa
khó hiểu vừa lo sợ. Có quá nhiều thứ đã xảy ra trong cuộc sống mà mười mấy năm
chìm trong giấc ngủ bà không được thấy, nay giống như đều mới mẻ hết vậy! Bà
nghĩ mình cần làm rõ chuyện này rồi mới hỏi sau.
Bà lấy hơi, chậm dãi nói từng chữ để khẳng
định chắc chắn:
- Hai vợ chồng đó: người chồng là Hoàng Hiểu
Khánh, người vợ là Dương Tuyết Minh.
Nguyên Hạo rơi hai bàn tay khỏi vai bà,
Huy Khang sững sờ ngồi xuống ghế. Quá ngỡ ngàng, bàng hoàng và hoang mang. Nếu
sự thật là như vậy, thì... Huy Khang không dám nghĩ tiếp, cậu lại đứng dậy, lặng
lẽ rời khỏi phòng.
Nguyên Hạo nhắm mắt lại, hít một hơi thật
sâu rồi nói:
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau nha mẹ!
Nguyên Hạo nói xong thì cũng đứng dậy, bà
vội với theo:
- Có chuyện gì vậy? Nói mẹ nghe được
không?
Nguyên Hạo đáp rất nhỏ:
- Để sau đi mẹ...
Dứt lời, Nguyên Hạo vội chạy ra ngoài. Lần
này, có lẽ là Nguyên Hạo đuổi theo Huy Khang...
Huy Khang ngồi bệt dưới sàn ngay ngoài cửa
phòng khách, một chân duỗi, một chân co lại. Nguyên Hạo bước tới, anh khẽ bảo:
- Huy Khang, chuyện có thể không phải...
- Tại sao lại như vậy? - Huy Khang hờ hững
hỏi.
Nguyên Hạo cảm thấy thật khó để mở lời lúc
này. Huy Khang giọng nhẹ bẫng nói tiếp:
- Ba của Minh Hân là Hoàng Hiểu Khánh, mẹ
của Minh Hân là Dương Tuyết Minh. Không thể nào! Minh Hân là con của anh hai
em...
Nguyên Hạo bảo với cậu:
- Huy Khang, sự việc vẫn còn rối lắm!
Chúng ta không thể khẳng định gì hết. Chúng ta cần phải hỏi những người của thế
hệ trước hoặc chờ mẹ của Minh Hân tỉnh dậy mới có thể biết được chân tướng. Huy
Khang, phải bình tĩnh! Minh Hân chưa thể biết chuyện này được, cô ấy sẽ hoang
mang lắm!
Huy Khang lơ đễnh nhìn xa xăm, Nguyên Hạo
lại nói tiếp:
- Huy Khang, chúng ta là đàn ông, phải tỏ
ra mạnh mẽ! Để làm gì? Để bảo vệ những người xung quanh, bảo vệ Minh Hân. Huy
Khang của bình thường đâu rồi, mới nghe nói vài lời đã ngồi gục thế này hả?
Nói xong, Nguyên Hạo đứng lên rồi nhìn xuống
Huy Khang ra lệnh:
- Đứng lên!
Huy Khang nhìn anh rồi nuốt khan một cái,
hai bàn tay cuộn lại thành nắm đấm bây giờ được thả lỏng, Huy Khang chầm chậm đứng
lên. Nguyên Hạo tiếp tục làm uy:
- Ra sau rửa mặt cho tỉnh táo rồi tới đón
Minh Hân! Chờ y tá xong việc, trở lại với mẹ thì anh cũng sẽ về. Đi đi!
Huy Khang gật đầu đầu rồi bước ra khu nhà
sau, khi trở lại, vẻ mặt cậu đã tươi tỉnh như thường. Huy Khang và Nguyên Hạo
nhìn nhau khẽ mỉm cười rồi Huy Khang lái xe rời khỏi.
Nguyên Hạo trầm tư nhìn theo phía xe Huy
Khang vừa khuất dạng...
"Minh Hân, em gái anh có phải
không?"
Huy Khang lái xe vào thì thấy cả nhà đang
ngồi trò chuyện, những người giúp việc đang chẩn bị cơm tối. Bận rộn với những
bộn bề của cuộc sống, với những lo toan dù vô tư nhất, buổi tối luôn là thời điểm
thích hợp để cả nhà quây quần bên nhau.
Huy Khang bước vào nhà, người đầu tiên cậu
đưa mắt tìm kiếm là Minh Hân. Cô thấy Huy Khang tới là biết tới lúc về nên ra mặc
lại chiếc áo khoác vừa cởi ra lúc chiều. Hải Kiều vui vẻ nói với Huy Khang:
- Em định về ngay sao, bữa tối sắp xong rồi!
Đáp lại câu nói của cô, Huy Khang bảo:
- Chị chưa về sao? Không sợ anh rể lo hả?
Ngọc
Hà chen vào nói:
- Cháu và mẹ đã nói với ba là sẽ ở lại đây,
mai cháu đi học luôn rồi về.
Huy Khang không nói gì. Cậu nhìn sang ba
mình mới nói:
- Trời sắp tối rồi, con và Minh Hân phải về
đây! Hôm khác con sẽ lại tới!
Nói rồi, Huy Khang nhìn qua chỗ Minh Hân,
cô hiểu ý vội bước theo cậu, không quên lễ phép chào tạm biệt mọi người.
Con đường quen thuộc dẫn hai người về với
ngôi nhà thân thương. Huy Khang vì chuyện hồi chiều nên tâm trạng có phần trầm
hẳn, cậu không nói lời nào. Nhưng lại để ý thấy lúc ở trong xe, Minh Hân liên tục
lấy hai lòng bàn tay xoa vào nhau, cậu mới hỏi:
- Lạnh hả?
- Dạ không. - Minh Hân lắc đầu đáp gọn.
Huy Khang không hỏi gì thêm. Minh Hân cũng
thôi không xoa nữa, nhưng dường như cô đang cố gắng không làm như vậy, vì thi
thoảng tay vẫn xoa vào nhau.
Về tới nhà, Huy Khang vội xuống xe, cậu cố
không để lộ cảm xúc. Minh Hân nhìn vào trong xe rồi chạy theo kéo lấy tay cậu.
Vì Huy Khang đang mặc chiếc áo khoác thô cứng nên Minh Hân cảm thấy hơi dát và
vội giật tay lại. Huy Khang quay lại thắc mắc:
- Sao vậy?
Minh Hân chỉ vào trong xe và nói:
- Chú quên chìa khóa xe.
Huy Khang lúc này mới ngẩn ra, có lẽ cậu đang
bị cảm xúc chi phối chứ không làm chủ nó như lúc trước nữa. Huy Khang trở lại
rút chìa khóa. Khi quay lại thì thấy hai tay Minh Hân đang nắm vào nhau, rõ
ràng ngón cái của tay phải vẫn đang xoa xoa vào lòng bàn tay trái.
Huy Khang nhíu mày bước tới, nắm lấy tay
cô giơ lên và hỏi:
- Bị làm sao thế?
Huy
Khang sững sờ khi thấy lòng bàn tay cô đang đỏ lên. Minh Hân nói khẽ:
- Nóng và dát.
Huy Khang tỏ ra hơi giận nói:
- Bỏng sao? Ai bắt làm bếp mà bị bỏng?
Minh Hân phủ nhận:
- Không phải.
- Vậy thì làm sao?
Minh Hân nói:
- Cháu bưng phụ một tô canh, nó còn rất
nóng.
Huy Khang nhìn Minh Hân chua xót. Vì những
cảm xúc đang lẫn lộn, vì sự đau xót khi thấy Minh Hân chịu đau đớn, Huy Khang
không biết phải làm thế nào. Tay cậu cầm lái nãy giờ vẫn còn lạnh, Huy Khang nhẹ
nhàng luồn tay vào những kẽ tay Minh Hân. Tay cậu rất mát, Minh Hân cảm thấy dễ
chịu hơn nhiều.
Huy Khang nhẹ nhàng kéo cô vào trong nhà.
Vặn vòi nước và xả thẳng vào lòng bàn tay Minh Hân, Huy Khang cứ nắm lấy tay
cô, cả bốn bàn tay cùng nhau ngâm nước hồi lâu.
"- Lúc giao Hiểu Tuyết cho cô ấy, mẹ
mới đặt tên cho nó. Vì đôi vợ chồng đó rất thích Hiểu Tuyết nên cái tên đó được
lấy từ tên của hai người họ: chữ Hiểu trong Hiểu Khánh, chữ Tuyết trong Tuyết
Minh".
"- Nếu con gái bác còn sống, chắc nó
cũng lớn chừng cô bé ấy".
Huy Khang cứ suy nghĩ tới những lời đó,
mãi cho tới khi Minh Hân chủ động rút tay về, cậu mới như sực tỉnh. Huy Khang lấy
khăn cho Minh Hân tự lau khô tay rồi tới lượt mình lau. Sau đó, cả hai vào nhà ăn,
Nhật Thiên và mọi người đã chờ sẵn. Nguyên Hạo nhìn Huy Khang với ánh mắt phức
tạp, không ai hiểu được. Chỉ hai người họ.