Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 11




Tòa cao ốc bố trí theo phong cách hiện đại, nguy nga đồ sộ nhưng vẫn toát lên vẻ thanh cao, sang trọng mà dễ gần, dề nhìn, khá bắt mắt. Với quy mô trên dưới 50 tầng lầu, trải trên khoảng đất rộng và thoáng giữa lòng thành phố, Khánh Huy với hàng loạt khách sạn lớn nhỏ cao cấp, nổi tiếng bởi cơ sở hạ tầng, trang thiết bị hiện đại cao cấp, quản lý uy tín, chất lượng bởi những bộ óc siêu việt, Khánh Huy đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, vững chắc và chắc chắn rằng, thời kỳ hưng thịnh này chỉ mới bắt đầu.

Bàn tiệc rộng với đủ các món ăn do các đầu bếp chuyên nghiệp làm ra. Chưa xét tới hương vị, nhìn cách bố trí thôi cũng đủ khiến người ta rũ bỏ phần nào u sầu tâm sự mà nhớ tới hương vị bữa ăn gia đình. Bốn người ngồi quanh bàn ăn, một người phụ nữ có vẻ đã khá đứng tuổi, ngưỡng khoảng 50. Bà diện bộ váy dài màu rêu xanh, đơn giản mà trang nhã theo kiểu quý tộc, áo choàng nhẹ để ở ghế bên cạnh chỗ ngồi. Đối diện bà, phía bên kia chiếc bàn tròn, một người đàn ông ước chừng tuổi của bà đang ngồi thong thả, lưng dựa vào thành ghế, cánh tay gác lên chiếc ghế bên cạnh, chân nọ vắt lên chân kia khẽ đưa đưa, ánh mắt ông ta, lúc nào cũng lóe lên những ánh nhìn nham hiểm. Cách đó, một chàng trai có vẻ đã trưởng thành, anh ta không cao nhưng thân người lại khá cân đối, dáng vẻ cứng rắn của anh ta cho thấy, người này chắc chắn đã từng trải qua không ít sương gió, có vẻ như, anh ta luôn luôn giữ cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh. Phía bên kia người đàn ông là một cô gái trẻ đẹp, xinh xắn với nước da trắng ngần rạng rỡ, vẻ dịu dàng hiện rõ. Họ, ai nấy đều toát lên khí chất quyền quý, tuy mỗi người một vẻ mặt, một suy nghĩ nhưng có lẽ, cả bốn người họ đang chờ một người.

- Bác Giao, anh Lâm liệu có tới không? Chúng ta đợi cũng đã lâu rồi! - Cô gái đột nhiên lên tiếng.

Giang Bội Giao nhìn cô cười hiền hậu:

- Hạnh Du, con không cần sốt ruột, thằng Lâm nói tới nhất định sẽ tới, chúng ta cứ chờ nó một lát.

Hạnh Du gật đầu không nói. Thấy vậy, Vương Đức Long quay sang cô con gái ôn tồn nói:

- Đúng đó con gái, là do chúng ta tới sớm, cứ để Tuấn Lâm ở nhà tu sửa cho cẩn thận cái đã. - Ông ta nói có vẻ châm chọc là nhiều hơn.

Bà Bội Giao nghĩ thầm trong bụng “Thật phát khiếp khi nghe ông gọi tên con trai tôi thân mật như vậy”. Tuy vậy, bà vẫn giữ nét bình thản tự nhiên.

Vương Văn Hoàng nghe vậy cũng chen vào:

- Phải tu sửa cho thật tỉ mỉ chứ, vết thương do đạn bắn không phải nhanh lành đâu!

Hạnh Du vội nói:

- Anh hai, người đó không phải anh Tuấn Lâm đâu, sao anh cứ nghĩ như vậy nhỉ?

- Không phải? Vậy em nghĩ là ai? Có khả năng ám sát ba rồi trốn thoát mà chỉ lĩnh một phát đạn không phải ai cũng làm được. Hơn nữa, người hận ba tới mức đó thì càng ít em gái ạ! - Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn bà Bội Giao.

Bà không những không tránh hắn mà còn mỉm cười đáp:

- Tuấn Lâm nhà tôi không được tới như vậy đâu! Mà ba của cậu, cũng đâu ít kẻ thù như cậu nói.

Vương Văn Hoàng nghe vậy vô cùng bực tức nhưng nén lại, hắn nuốt khan.

- Sao mọi người lại nói chuyện với nhau như vậy? - Giọng nói từ cửa vọng tới, Tuấn Lâm thong thả bước vào. Mọi người ở trong ai nấy đều ngẩng đầu nhìn cậu.

- Trễ hẹn là không tốt đâu Lâm thiếu gia. - Vương Văn Hoàng lên tiếng chế nhạo.

Tuấn Lâm cười nhạt:

- Văn Hoàng, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng tôi không nghĩ mình tới trễ. - Nói rồi, cậu nhìn chiếc đồng hồ điện tử cỡ lớn treo trên tường:

- Bây giờ là 7h 29 phút 12 giây, không thấy sao?

Để tránh không khí tiếp tục căng thẳng, Giang Bội Giao kéo Tuấn Lâm ngồi xuống ghế bên cạnh mình.

Bữa ăn diễn ra trong không khí im lặng và có phần căng thẳng. Tuấn Lâm lặng lẽ dùng bữa, chú ý gắp thức ăn cho mẹ, cậu coi như ba người còn lại không hề tồn tại. Ba người kia cũng không lấy làm ngạc nhiên, họ cũng bình thản làm việc của mình, chỉ có hai cha con Vương Văn Hoàng thi thoảng liếc nhìn Tuấn Lâm dò xét.

- Sức khỏe cháu vẫn tốt chứ Tuấn Lâm? - Vương Đức Long hỏi.

Tuấn Lâm dừng đũa, chậm dãi ngẩng cao đầu nhìn ông ta:

- Như mọi người thấy đấy, cháu rất khỏe, ít nhất thì…vẫn còn thở.

- Hahaha… - Ông ta cười lớn. - Phải rồi. Chủ tịch trẻ tuổi của một tập đoàn lớn thì phải có sức khỏe tốt để lãnh đạo chứ!

Tuấn Lâm lạnh lùng đáp:

- Chú quan tâm cháu quá! Người ta nói “Sẩy cha còn chú” quả không sai. Cháu phải sống thật lâu để phụng dưỡng chú chứ, đi trước chú thì đúng là bất hiếu, xuống suối vàng làm sao ăn nói với ba cháu đây!

Dù trong lòng cậu đang sục sôi nỗi hận sâu sắc nhưng cậu vẫn giữ nét bình tĩnh. Đúng như cậu nói, trước khi cậu từ giã cõi đời, cậu nhất định phải cho những kẻ này nếm trải nỗi đau mất đi người thân mà một đứa trẻ 7 tuổi như cậu trước kia đã phải chịu đựng. Cậu sẽ cho giấc mơ quyền lực và tiền bạc của người đàn ông này tan thành tro bụi, cho người cha xấu số của cậu được mỉm cười nơi chín suối, để cậu có thể ngẩng cao đầu nhìn mặt ông.

- Vương Tuấn Lâm! - Vương Văn Hoàng tức giận hét lên.

Tuấn Lâm nhếch mép nói:

- Em trai Văn Hoàng à, tuổi tuy lớn hơn nhưng cũng không nên quát nạt anh họ thế chứ! Tôi nói đều xuất phát từ lòng hiếu thảo của mình với ba cậu thôi!

- Anh… - Văn Hoàng gằn tiếng không thành câu.

Những người còn lại đều dừng đũa nhìn bọn họ, Vương Hạnh Du lên tiếng phá tan sự im lặng căng thẳng:

- Anh hai, anh Lâm, mọi người ăn đi, đừng làm căng thẳng lên thế chứ, anh Lâm cũng có ý tốt thôi mà!

Tuấn Lâm hờ hững liếc nhìn Hạnh Du rồi quay sang mỉm cười với bà Bội Giao, bà cũng mỉm cười đáp lại cậu.

Lát sau, mọi người đang ngồi uống trà, mùi hương thanh mát dịu nhẹ tỏa ra từ ngững tách trà nóng, bầu không khí căng thẳng đã dịu xuống nhiều.

- Không phải tự nhiên chú mời hai mẹ con cháu ăn tối đấy chứ? Lại còn ở khách sạn Khánh Huy. - Lần này là Tuấn Lâm chủ động hỏi.

Ông Vương cười nhẹ, chỉ tay về phía cậu:

- Rất thông minh. Rất có tố chất của người nhà họ Vương. - Rồi ông ta đảo mắt nhìn không gian xung quanh xem xét. - Tuấn Lâm, cháu nhận thấy Khánh Huy thế nào?

Không cần đoán cũng biết ý muốn của ông ta, Kỳ Lâm còn chưa nuốt trôi lại còn dám nhòm ngó sang Khánh Huy, đúng là không biết tự lượng sức mình. Tố chất người nhà họ Vương? Có lẽ trong suy nghĩ của ông ta chính là lòng tham vô đáy trước dục vọng chinh phục quyền lực tối cao. Tuấn Lâm trong bụng cười khinh bỉ, cậu nói:

- Cháu nghĩ, việc của chúng ta là vận hành Kỳ Lâm thật tốt, Khánh Huy là của người ta, cháu không có nghĩa vụ phải liên quan.

- Cháu nghĩ thử đi, nếu Khánh Huy là của chúng ta, vậy chẳng phải chúng ta trở thành “những ông vua” rồi sao?

- Đó là suy nghĩ của chú, còn cháu vẫn cho rằng, mình có nhà thì mình ở, không nên sang nhà hàng xóm chiếm chỗ. Hơn thế nữa, tập đoàn Khánh Huy không phải nói muốn là có được.

Ông Vương thấy Tuấn Lâm có vẻ không cùng chí hướng, nhưng ông ta vẫn ngoan cố dụ dỗ:

- Việc đoạt lấy Khánh Huy nói ra cũng thật quá khó. Vậy nếu chúng ta liên minh với họ thì sao?

- Ý chú là gì? - Tuấn Lâm khá tò mò về đề nghị của ông ta.

Ông ta bật cười:

- Gia tộc họ Hoàng làm chủ Khánh Huy, chúng ta sẽ liên hôn với họ.

- Liên hôn? Ai lấy ai? - Tuấn Lâm hỏi lại.

Ông ta lại cười:

- Chủ tịch bên đó có một đứa cháu gái, cháu - Tuấn Lâm, hãy làm cháu rể ông ấy đi! Chỉ có cháu mới xứng đáng.

Tuấn Lâm bật cười lớn:

- Chuyện này cháu cũng nghe nói, nhưng chú có biết cô ta tên là gì, bao nhiêu tuổi, có chồng chưa hay không mà lại đề nghị thế!

- Đó là con gái của Hoàng Hiểu Khánh, hắn ta chết cách đây khoảng 17 năm, tính toán một chút, con gái hắn cũng đã khoảng 17, 18 tuổi. Còn việc đó là ai thì đúng là bí ẩn. nhưng một thuộc hạ của chú báo lại rằng từng nhìn thấy cô ta rời khỏi nhà, tuy không thấy mặt nhưng hắn nói cô ta tới trường Nguyên Kỳ.

- Một kế sách khá hay, kết thông gia sau đó lợi dụng sơ hở để đoạt lấy tất cả, chú thật biết tính toán. Nhưng cháu xin vạch rõ quan điểm luôn, thứ nhất, cháu không có suy nghĩ sẽ chiếm lấy Khánh Huy, thứ hai, cháu không có hứng thú với cô tiểu thư giấu mặt gì đó, nên càng không có chuyện cháu đem hôn nhân của mình ra để phục vụ cho nước cờ của người khác đâu.

Vương Đức Long im lặng không nói, ông ta đã lường trước được việc bị cậu từ chối nhưng với lòng tham của ông ta, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để có được thứ mình muốn.

Tuấn Lâm tiếp tục nói:

- Chú thật quá xem trời bằng vung. Chú đang ở trong khách sạn Khánh Huy, đại bản doanh của Khánh Huy mà lại có thể nói như vậy, cẩn thận ra khỏi cửa, bao nhiêu tay súng bắn tỉa nhắm vào đấy!

Vương Đức Long đớ họng không nói lời nào. Vương Văn Hoàng quát lên:

- Vương Tuấn Lâm, hôm nay anh ăn phải gan báo hay sao mà nói năng với ba tôi như vậy.

Tuấn Lâm không đáp, hôm nay, như vậy là quá đủ rồi.

- Xin lỗi chú, cháu có việc phải về trước. Cũng cảm ơn chú luôn, bữa tối rất ngon, chú mời nên cứ ở lại từ từ thanh toán, cháu xin phép đi đây.

Nói xong, cậu lập tức đứng dậy kéo ghế ra ngoài. Bà Bội Giao vội cầm áo, đứng dậy đi theo.

Chỉ còn lại ba cha con Vương Đức Long ở lại, khuôn mặt ông ta nghiêm nghị đưa ánh nhìn sắc bén về phía mẹ con Tuấn Lâm vừa rời khỏi. Vương Văn Hoàng không nén được tức giận quay sang nói:

- Ba, ba còn chần chờ gì nữa mà không tống cổ mẹ con nó ra khỏi Kỳ Lâm. Ba xem, thái độ của Vương Tuấn Lâm như vậy mà ba còn để yên được sao?

Vương Đức Long lãnh đạm trả lời:

- Đừng nóng con trai, đó chỉ là việc sớm muộn thôi. Tuy nhiên phải lựa đúng thời cơ, để cả hai mẹ con nó không có bất cứ cơ hội nào ngóc đầu lên được.

- Con vẫn không hiểu. Ba có sự ủng hộ của hầu hết cổ đông của Kỳ Lâm, thừa sức đánh bại số cổ phần đang nằm trong tay hắn, tại sao ba vẫn không làm?

- Đúng. Chỉ là hầu hết thôi. Ba đã nói rồi, phải để cho hai người họ không có một cơ hội phản công nào.

Vương Văn Hoàng không hỏi gì thêm. Vương Hạnh Du nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng:

- Ba, con không biết ba có âm mưu gì, nhưng dù thế nào cũng không được hại tới anh Tuấn Lâm, đó là người nhà của chúng ta.

- Người nhà? - Văn Hoàng nói. - Em gái à, kể từ khi ba ra tay giết chết Vương Chính Kỳ thì hai mẹ con nhà kia đã không còn dây dưa gì với chúng ta nữa rồi.

Hạnh Du ngạc nhiên, có chút choáng váng với những gì mình nghe thấy:

- Anh nói cái gì? Ba…đã giết chết bác Kỳ sao?

Vương Đức Long quay sang nói:

- Ba làm tất cả là vì hai đứa.

- Trời ơi ba…

Văn Hoàng cắt ngang:

- Du, giờ em chọn ba hay mẹ con thằng Tuấn Lâm?

Hạnh Du ngẩng đầu nhìn anh ta, cô biết lựa chọn này là đánh đổi bằng chính cuộc đời mình và cả những người thân. Thật quá xót xa cho cái gọi là tham vọng. Nó là khổ, là đau, là mất mát, là mù quáng tới mức đánh cược bằng cả mạng sống, nhân cách và người thân, đánh mất lương tri con người mà vốn dĩ thuộc về bản năng. Một khi đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực, liệu xung quanh mình còn lại những gì…?

Chiếc BMW lại vút vào làn đường tấp nập, rực rỡ về đêm.

Tuấn Lâm chạy đều đều, không nhanh không chậm để bà Bội Giao được thư giãn. Bà nhắm mắt nhưng không ngủ, dựa người vào thành ghế nghỉ ngơi.

- Lâm, con thấy đề nghị của Vương Đức Long thế nào?

Tuấn Lâm có chút ngạc nhiên nhưng không biểu lộ rõ, cậu hỏi lại:

- Mẹ muốn nói tới việc liên hôn rồi chiếm lấy Khánh Huy sao? Con đã nói rồi, con không làm đâu.

Bà Bội Giao choàng mở mắt:

- Con không thể làm vì mẹ, vì con sao?

Tuấn Lâm ngạc nhiên quay sang nhìn bà, cậu chợt bắt gặp ánh mắt hiền hậu quen thuộc và có chút van nài của người mẹ:

- Tại sao mẹ lại có suy nghĩ giống ông ta hả mẹ?

Bà biết con trai đang hiểu lầm ý mình, vội giải thích:

- Không không, mẹ không cần Khánh Huy, mẹ muốn con làm rể Khánh Huy, tranh thủ sự ủng hộ của họ để trừ khử Vương Đức Long, chúng ta sẽ sống hòa thuận với Khánh Huy. Kỳ Lâm là tâm huyết của ông nội và ba con, mẹ không muốn nó rơi vào tay kẻ cầm thú như ông ta.

Tuấn Lâm suy nghĩ hồi lâu không lên tiếng. Cậu đối với mẹ cậu mà nói thì như một món quà của ông trời ban cho, nhờ có cậu mà bà đã vượt qua nỗi đau mất đi người chồng luôn yêu thương và che chở cho mình, có thêm nghị lực để sống tiếp và nuôi hy vọng trả thù. Mẹ với cậu cũng vậy, vì thế lương tâm cậu không cho phép làm mẹ đau lòng.

- Mẹ, con nên làm gì?

Bà Bội Giao lộ vẻ vui mừng, bà nói:

- Theo những gì ông ta vừa nói, cô cháu gái của chủ tịch Khánh Huy chắc là đang học ở trường Nguyên Kỳ, có cơ hội con hãy đột nhập vào đó, tìm hiểu xem cô bé đó là ai, cũng phải xem đó là người thế nào, kế tiếp hãy tiếp cận và lấy lòng cô bé đó để cô ta đứng về phía chúng ta rồi mẹ sẽ trực tiếp đặt vấn đề với ông chủ tịch. Đó là con gái của người con trai quá cố nên chắc chắn ông ấy rất cưng cô bé ấy rồi.

- Vâng, con biết rồi. - Tuấn Lâm ngoan ngoãn nghe theo.

Bà tiếp:

- Con đang dạy học ở đó sao? Vậy việc này dễ dàng hơn rồi phải không? Ngôi trường đó đúng là nhiều kỉ niệm thật! Nếu con gặp cô ấy ở đó thì đúng là định mệnh.

- Vâng, con sẽ cố gắng. - Cậu vẫn tập trung chạy xe đều đều nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khác. “Mẹ, con là con trai mẹ hay là công cụ trả thù của mẹ đây?”.

Minh Hân tan học muốn tới khách sạn rủ Nguyên Hạo tới Ẩn Đêm chơi. Cô bước ra từ thanh máy, lập tức bắt gặp Mai Vân đang ở ngoài. Có chút ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng gạt đi, tránh cô ta đi qua, đây là Khánh Huy, cô không muốn rắc rối.

Nhưng Mai Vân nào chịu bỏ qua.

- Ê nhóc con kia, tới chỗ này làm gì hả?

Minh Hân không trả lời, cô vẫn bước đi bình thản.

Mai Vân tức giận hét lên:

- Ở đây không có chỗ cho rác rưởi.

Minh Hân dừng bước, cô từ từ quay lại, nhìn Mai Vân bằng ánh mắt phức tạp:

- Lần trước tôi đã cảnh cáo rồi mà ba..à… - Minh Hân nghĩ mình nên sửa cách gọi cô ta. -..cô không hiểu sao? Ai chứ? Cô mới là rác rưởi.

Mai Vân giận tím mặt:

- Cô nói cái gì đó? - Cô ta nhếch môi chế nhạo, quên luôn lời dặn của Ngọc Hà. - Khạch sạn Khánh Huy là nơi như thế nào mà lại cho loại người như thế này bước vào chứ!

- Loại người như tôi? Như tôi là như thế nào? Có giống với cô không?

- Cô… - Mai Vân kìm chế, hạ giọng khinh miệt. - Cỡ như cô chắc làm nhân viên tạp vụ ở đây hả? Trời đất, Khánh Huy thiếu người tới nỗi phải thuê thứ rác rưởi vắt mũi chưa sạch này sao? - Minh Hân im lặng nhượng bộ. Nhìn Minh Hân trong bộ đồng phục học sinh, cô ta tiếp:

- Hay mẹ cô làm lao công ở đây? Giờ này chắc đang dọn nhà vệ sinh đó! Hay ba cô làm giữ xe ngoài kia? Bây giờ không biết đã ăn tối chưa? Tới xin tiền ba mẹ hả? Thứ thấp hèn như cô chắc cũng do mấy loại thấp hèn đó sinh ra thôi. - Nói xong, cô ta mỉm cười khoái trá.

Cơn giận trào lên dữ dội trong lòng Minh Hân, cô ta dám xúc phạm tới ba mẹ cô, cô tuyệt đối không thể bỏ qua.

- Câm ngay! Trương Mai Vân, tôi nói cô câm ngay!

Mai Vân sửng sốt im bặt. Cô trợn tròn mắt nhìn Minh Hân:

- Mày…mày…dám…

Mai Vân nghiến răng giơ bàn tay lên cao.

- Mai Vân, dừng tay lại! - Âm vực trầm, sắc lạnh vang lên phía sau, bàn tay Mai Vân cứng lại, hạ xuống.

Huy Khang từ sau cô ta bước tới, gạt cô ta ra xa, đứng chắn trước Minh Hân, chiếu ánh mắt lạnh lẽo vào cô ta. Mai Vân ngay lập tức nói:

- Huy Khang, anh tới đúng lúc lắm. - Cô ta chỉ vào Minh Hân. - Cô ta là cái gì mà đặt chân vào đây, lại còn lớn tiếng xúc phạm em nữa. Em đang định dạy cô ta một bài học.

Huy Khang vô cùng tức giận, cậu kìm nén, nói:

- Là do em xúc phạm tới ba mẹ cô ấy trước.

- Anh…

Minh Hân sợ rằng tiếp theo Huy Khang sẽ nói cô là cháu gái của cậu nên vội cắt ngang:

- Tôi đúng là nhân viên làm thêm ở đây. Và tôi tin tưởng Khánh Huy sẽ không để nhân viên của mình bị lăng mạ ngay trong chính khách sạn này.

Huy Khang vội tiếp lời:

- Phải. Điều đó là sỉ nhục chính Khánh Huy.

Minh Hân nhìn cậu mỉm cười, cúi đầu lễ phép:

- Cảm ơn cậu hai đã bênh vực.

Huy Khang cũng mỉm cười đáp lại.

Mai Vân tức giận:

- Anh…anh bênh cô ta?! Anh…Cô…các người…- Nói rồi bất lực vùng vằng bỏ đi. Minh Hân nhìn theo bóng cô ta, khẽ mỉm cười.

- Nhóc định để cô ta đánh mình thật đấy hả?

Minh Hân quay lại nhìn Huy Khang, cô cười nói:

- Đánh thì cứ việc. Cô ta đánh cháu một, cháu trả gấp một trăm.

- Giỏi tới mức ấy cơ?

Minh Hân cười hì, cô hỏi:

- Nhưng cô ta tới đây làm gì? Không lẽ hai người… - Cô nhíu mày nhìn Huy Khang dò xét.

Cốc.

Huy Khang cốc nhẹ vào đầu cô, đánh tan cái suy nghĩ vớ vẩn của cô nhóc.

- Cô ấy tới ăn tối như khách hàng bình thường thôi.

Minh Hân gật đầu, ồ lên một tiếng. Huy Khang hỏi:

- Thế còn nhóc, tới đây làm gì?

- Rủ anh Hạo đi chơi. - Cô trả lời cộc lốc.

- Lúc nào cũng chỉ thích gây chuyện mà còn muốn đi chơi. Đã tới lúc học võ rồi.

- Không. 17 tuổi rồi, xương cứng lắm không học được đâu. - Cô phản đối.

- Phải học. Muốn đánh bại anh Hạo thì phải chăm chỉ học. - Nói rồi cậu quay người bước đi. Minh Hân vội vã chạy theo sau:

- Cháu đùa đấy, làm sao cháu có thể chứ!

- Có thể. - Huy Khang không quay lại nhưng cất giọng trả lời chắc chắn.

- Không học võ. Tập xe. - Minh Hân cương quyết.

- Học võ.

- Tập xe.

- Học võ.

- Tập xe.

- Học võ.

- Tập xe.

- …

- …

Huy Khang đột ngột dừng lại, Minh Hân xém chút đụng trúng cậu:

- Vậy thì…làm cả hai đi! - Huy Khang bất ngờ đề nghị.

Minh Hân mắt sáng lên:

- Tuyệt. Nhưng chú phải đảm bảo cháu sẽ thắng anh Hạo, vậy mới bõ công học.

- Chưa gì đã đòi hỏi cao. Phải xem thái độ, tinh thần và sức lực đến đâu đã.

Cậu cười trêu chọc:

- Còn nữa, …gọi là…cậu hai.

Huy Khang mỉm cười rồi lại quay người đi tiếp. Minh Hân nhanh nhảu chạy theo sau:

- Vâng, cậu ba, cậu tư, cậu năm, …

Bóng hai người một cao một thấp khuất dần phía cuối hành lang. Minh Hân cũng quên luôn chuyện mình vừa bị Mai Vân sỉ vả, tuy nhiên, Huy Khang tuyệt đối sẽ không quên. Cậu ngẫm ra rằng, thực ra cậu cũng chưa làm được gì cho Minh Hân, cô ở bên ngoài chắc cũng chịu không ít thiệt thòi. Cậu tự nhủ phải che chở cho cô thật tốt và quan trọng hơn nữa là phải dạy cho cô cách tự bảo vệ lấy mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.