Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 13




Cửa phòng ngủ bị đóng lại vang tiếng một tiếng cạch, Diệp Vấn Vấn vốn đang ngồi ngay ngắn, chuẩn bị xem cảnh tượng ảnh đế đại nhân đánh người bỗng ngơ ngác.

Cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại thì tiếng nói chuyện bên ngoài cũng bị ngăn cách, Diệp Vấn Vấn ngột ngạt thở không ra cũng hít không vào nổi, hệt như đang ăn táo mà lại thấy lòi ra nửa con sâu vậy.

Cô buồn bực cấu vào nhụy hoa dưới người mình: Có ai đâu, ảnh đế đại nhân đóng cửa làm gì thế.

Lần này thì hay rồi, thậm chí cô còn không làm được một quần chúng ăn dưa.

Diệp Vấn Vấn vẫn chưa từ bỏ ý định, cô đảo mắt một cái, đánh chủ ý vào cửa sổ: Cửa sổ phòng ngủ liền với cửa sổ nhà bếp, cô có thể theo đường cong cứu nước.

Nói làm là làm ngay, Diệp Vấn Vấn vừa sắp bay ra khỏi tranh thì cánh và eo bỗng căng ra -- Có một ngọn cỏ nhỏ cuốn lấy eo cô.

"Ý gì thế?" Diệp Vấn Vấn chợt sửng sốt, cô đưa tay chọt chọt ngọn cỏ: "Không cho ta đi à? Tại sao vậy?"

Ngọn cỏ vừa do dự vừa buông cô ra.

"Ta biết rồi, mi lo lắng cho ta à?" Cõi lòng Diệp Vấn Vấn như có một dòng nước ấm chảy qua, cô vỗ vào cái ngực nhỏ nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận, ta chỉ bay tới nhà bếp nghe một xíu thôi."

"Có câu là biết người biết ta mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta phải biết được nhân phẩm của ảnh đế đại nhân, phải quan sát anh ấy từ từng chi tiếng nhỏ nhất, đây là cơ hội tốt. Cháu trai của anh ấy hố anh ấy như thế, ta đi xem thử xem anh ấy sẽ xử lý thế nào."

Có lẽ ngọn cỏ cảm thấy Diệp Vấn Vấn nói có lý, nên rụt rè rút về lại.

"Chờ ta trở lại nha." Diệp Vấn Vấn bay ra ngoài.

Diệp Vấn Vấn rất cảm động với sự quan tâm của ngọn cỏ, điều này có liên quan đến quá khứ của cô. Có rất ít người đối xử tốt với cô, vì thế, một khi cô nhận được thì sẽ rất quý trọng.

Cửa sổ phòng ngủ được mở lớn, ánh mặt trời dịu dàng, khiến cảnh vật xung quanh trở nên thanh nhã và yên tĩnh hơn. Trong rừng cây thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng chim hót véo von, càng khiến nơi này thoải mái hơn.

Diệp Vấn Vấn cẩn thận bay ra ngoài cửa sổ, ngay khi cô chuẩn bị bay đến chỗ nhà bếp thì cô bỗng nhìn thấy hai con chim sơn ca đang đậu trên cành cây.

Không phải cô cố ý muốn phân tâm, mà là vì cô có thể nghe hiểu âm thanh líu lo của hai con chim sơ ca này.

Diệp Vấn Vấn liên tưởng đến việc mình còn có thể nghe hiểu tiếng ong mật... Ánh mắt cô sáng lên, lẽ nào đây chính là bàn tay vàng sau khi cô xuyên vào tranh, bàn tay vàng có thể giao tiếp cùng động vật có cánh?

Sở dĩ cô xác định động vật có cánh là vì cô gặp con kiến trong tranh, nhưng cô không hiểu nó nói gì.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, âm thanh của chim sơn ca bỗng lớn hơn.

Một con chim sơn có có nhúm lông màu xám dựng ngược trên đầu giương cánh lên, người ở ngoài nhìn vào thì vừa ngứa vừa nhột, nhưng thật ra thì nó đang xù lông một cách điên cuồng: "Mi nói mau, tại sao tối qua không về nhà, cuối cùng mi đã đi gặp con chim hoang nào hả! Bây giờ mi cứng cánh rồi, mi cho rằng ta không thể làm gì mi có đúng không. Ta nói cho mi biết, ta có thừa cách để khiến mi chịu không nổi."

Một con khác có bộ lông rất đẹp, nó hờ hững cúi thấp đầu rỉa lông trên người mình, từng động tác đều lộ rõ vẻ "một cô gái tinh tế", còn đối với con chim sơn ca đang xù lông bên cạnh, nó chỉ nói một chữ: "Ồ."

Diệp Vấn Vấn nhìn con chim có bộ lông xám đang giương cánh lên như thể nó muốn quạt con chim bên cạnh một cái, kết quả, con chim bên cạnh nhìn nó một chút: "Thử động đậy xem?"

"Đệt!" Con chim có bộ lông xám từ từ hạ cánh xuống, nó nhảy tới nhảy lui trên nhánh cây, dáng vẻ tức tối gần chết, nó gào lên một câu để lấy lại khí thế: "Mi da trâu như thế, sao mi không lên trời luôn đi."

Một giây sau, con chim có bộ lông xinh đẹp đập cánh bay lên không trung, con chim có bộ lông xám cứng lại một chút, sau đó vội vàng vừa gào thét vừa đuổi theo.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Cô lại có thể nghe được mùi chua của ái tình trên người hai con chim sơn ca.

Diệp Vấn Vấn bị kích thích mạnh bay đến nhà bếp, nhưng cô khiếp sợ phát hiện, cửa sổ nhà bếp đã bị đóng chặt!!

Lúc Quý Hòa Hiện thức dậy làm bữa sáng thì phát hiện lại có ong mật muốn bay vào nhà bếp, anh bèn đóng cửa sổ nhà bếp lại.

Diệp Vấn Vấn ngây ngốc bên ngoài cửa sổ, cô dán mặt vào cửa kính nhìn, mặt kính được lau chùi sạch sẽ, không có lấy một chỗ bẩn nào, cho dù đây là mặt ngoài thì cũng sạch sẽ như thế.

Nhà bếp được xây theo hình thức mở, không có cửa, vì thế mà Diệp Vấn Vấn có thể nhìn xuyên qua cửa kính, xuyên qua nhà bếp để thấy được một góc sofa.

Trùng hợp chính là, Quý Hòa Hiện vừa hay đang ngồi trên góc sofa ấy, Diệp Vấn Vấn có thể thấy được một bên má hoàn mỹ của anh, thật là vui tai vui mắt.

Tay phải của anh đặt trên tay vịn sofa, Diệp Vấn Vấn không nhịn được mà trợn tròn mắt lên, ánh mắt bắt đầu lưu luyến cái tay kia.

Một lát sau, cả người cô dựa sát vào mặt kính, cô tập trung nghe âm thanh bên trong --- Vì có thể nghe được âm thanh mà cô đã liều mạng.

Có lẽ do khoảng cách khá xa, thứ hai là do cửa kính ngăn cách -- Lúc Quý Hòa Hiện mua lại căn biệt thự này thì đã bỏ ra rất nhiều tiền trang trí lại, tất cả vật dụng đều là thứ tốt nhất.

Đừng nhìn cửa kính đơn giản, nhưng hiệu quả cách âm rất tốt, dù Diệp Vấn Vấn đã cố gắng đưa cái thuận phong nhĩ của mình sát vào mặt kính, nhưng cũng chẳng nghe thấy một tí âm thanh nào, ngược lại đủ loại tạp âm bên ngoài không ngừng truyền vào trong tai cô.

Không được, không thể từ bỏ như thế được.

Cô lùi về sau hai bước xoa xoa cái mặt bị ép đến đau của mình, cô chuẩn bị tìm xem có chỗ nào có cái lỗ không -- Trước đây căn phòng cô ở, chỗ cửa sổ có tận mấy cái lỗ.

Mùa hè còn tốt, gió lùa vào rất mát mẻ, duy chỉ có một chỗ không tốt đó là, ban đêm sẽ có muỗi, mùa đông thì càng không xong hơn.

Cuối cùng đã khiến Diệp Vấn Vấn hình thành một loại tư duy theo quán tính: Bình thường những nơi như cửa sổ thì sẽ có nhiều hoặc ít lỗ, tìm ra, lấy thể tích bây giờ của cô, chắc chắn có thể chui vào dễ như ăn cháo.

"Diệp Vấn Vấn, ngươi không chết à."

Diệp Vấn Vấn vừa bay lên thì bỗng bị một âm thanh đột nhiên vang lên khiến cô sợ đến run cánh, cô hoảng hốt xoay người lại. Đập vào mắt cô chính là cơ thể dữ tợn của Đại Hoàng và Nhị Hoàng đang lao thẳng vào người cô với tốc độ sét đánh.

Ôi mẹ ơi.

Diệp Vấn Vấn bay vọt đi không chút suy nghĩ, cô sợ đến mức nói lắp bắp: "Dừng dừng dừng, anh, anh em, hai mi mau dừng lại!"

Đại Hoàng và Nhị Hoàng dừng lại trong ngơ ngác, sau đó chia nhau ra vây hai bên trái phải nhìn Diệp Vấn Vấn.

Đại Hoàng: "Mi thở dốc như vậy làm gì."

Nhị Hoàng: "Ngu ngốc, mi quên cô ta là biến dị à. Ta nghe vương hậu nói, bình thường thì mấy đứa biến dị đều rất yếu ớt, mi đừng có chọc vào vết sẹo của người ta ngay trước mặt người ta chứ, không lịch sự, cô ấy nghe được sẽ đau lòng đó."

Diệp Vấn Vấn: "..."

Cô đã nghe được.

Đại Hoàng và Nhị Hoàng nhìn Diệp Vấn Vấn với vẻ đồng tình, yếu ớt cỡ này, cô sống sót bằng cách nào thế.

Diệp Vấn Vấn đọc được suy nghĩ của Đại Hoàng từ ánh mắt nó, cô chà chà da gà đã nổi đầy cánh tay mình, cô bảo trì một khoảng cách an toàn với hai anh em ong mật, thận thiết chào hỏi: "Ha ha ha, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng là cái gì?" Đại Hoàng tiếp tục đặt câu hỏi.

Nhị Hoàng: "Ngu, Diệp Vấn Vấn đang chào chúng ta."

Đại Hoàng phản ứng lại, lại bắt đầu lặp lại vấn đề trước đó: "Không phải hôm qua mi chết rồi à, sao lại sống lại vậy?"

Nhị Hoàng cũng gật đầu theo: "Chúng ta nhìn thấy mi ở trong hoa giả ấy, mi bị con người đáng sợ kia dùng vợt đập vào đúng không, không chết à?"

Diệp Vấn Vấn: "..."

Trí tưởng tượng của hai người anh em ong mật quá tốt, cô hơi không chịu nổi.

"Ấy..." Diệp Vấn Vấn quyết định dời sự chú ý của bọn chúng đi, cô chỉ vào cửa sổ: "Ta muốn đi vào, hai mi có cách nào giúp ta vào không?"

Đại Hoàng thoải mái nói: "Cái này dễ lắm."

"??? Cô ấy muốn đi vào trong đó, dễ chỗ nào, mi không thấy cửa sổ đang đóng à." Nhị Hoàng xoay người lại, quay đầu đối diện với Đại Hoàng.

Đã thế, cô lập tức nhìn thấy cái ngòi đốt sau người nó quơ qua quơ lại trước người mình, cô không thể làm gì khác hơn là bụm mặt lại: Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn.

Cô cũng không hy vọng hai con ong mật có thể giúp được cô, cô nói thế chỉ để dời đi sự chú ý của bọn chúng mà thôi. Hiện tại, cô thấy bọn chúng đang cãi nhau vì vấn đề "IQ" thì thở phào nhẹ nhõm, an tâm tự mình tìm kiếm.

Diệp Vấn Vấn vừa tìm kiếm, vừa nhìn ngó Quý Hòa Hiện đang ngồi trên ghế sofa, cô phát hiện miệng của anh đang mấp máy, hiển nhiên là đang nói chuyện.

Đột nhiên, một câu "Cứ làm như thế" khá lớn của Đại Hoàng và Nhị Hoàng vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, cô quay đầu nhìn hai, hai con ong mật chúng không hề nói lời nào mà lại bay đi mất.

Vừa nãy cô cũng không nghe kỹ chúng nó đang nói gì với nhau, nhưng mà đi rồi cũng tốt, cơ thể đang căng cứng của Diệp Vấn Vấn thả lỏng không ít.

Mặc dù biết Đại Hoàng và Nhị Hoàng rất thân thiện, vô hại với cô, nhưng khi đối mặt với hai cơ thể đáng sợ như thế, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Giống như một con sư tử mất đi nanh vuốt, dù biết không có bất kỳ nguy hiểm nào nữa, nhưng người bình thường vẫn không dám tới gần, Diệp Vấn Vấn thuộc về loại người bình thường ấy.

Đại khái qua chửng nửa phút, Diệp Vấn Vấn đang thở hồng hộc tìm kiếm lỗ nhỏ không ngừng nghỉ thì chợt nghe tiếng ong ong dày đặc vang lên từ ngay sau lưng mình.

Âm thanh gì thế? Dường như khá quen tai.

Vào đúng lúc này, Diệp Vấn Vấn thấy ảnh đế đại nhân bỗng đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cô sợ hết hồn, nhất thời không quan tâm đến tiếng ong ong đằng sau mình nữa.

Quý Hoa Hiện sải chân bước, bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Vấn Vấn.

Không phải là về phòng ngủ đấy chứ.

Diệp Vấn Vấn vội vàng bay về hướng phòng ngủ, cho đến khi cô xoay người lại, hình ảnh phía sau đập vào mắt cô thì lông tơ toàn thân cô dựng thẳng lên, thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán.

Sau lưng cô là một đám ong mật đông nghẹt!

Một đám đó!!!

Cầm đầu chính là Đại Hoàng và Nhị Hoàng, chúng nó không bay thẳng mà bay theo đường cong, đồng thời gào toáng lên: "Các anh em, lên nào!"

Vừa nãy chúng nó đã thương thượng, Diệp Vấn Vấn muốn vào cửa sổ, nhất định phải mở cửa sổ ra thì mới có thể vào được. Nhưng chúng nó không thể nào mở cửa sổ được, cho nên phải để con người tự mở ra.

Con người nhìn thấy chúng nó tụ tập ngoài cửa sổ, chắc chắn sẽ mở cửa sổ ra để đuổi chúng nó đi, đến lúc đó đồng loại biến dị Diệp Vấn Vấn có thể đi vào được.

Tộc ong mật là một chủng tộc rất đoàn kết, chúng am hiểu nhất là hợp tác làm việc.

Tuy chúng sợ con người, nhưng đồng loại biến dị lại xin chúng nó giúp đỡ, cô ấy yếu ớt như vậy, chúng nó nên giúp cô mới đúng.

Vương hậu đã đặc biệt dạy dỗ chúng nó, muốn gia tộc mạnh mẽ, không bị bắt nạt thì phải đồng lòng tương thân tương ái với nhau, không được vứt bỏ, không buông bỏ, không chê đồng loại, làm được ba không ấy thì tộc ong mật chúng nó sẽ là chủng tộc mạnh mẽ nhất.

Cứ thế, Đại Hoàng và Nhị Hoàng đi tìm được hơn hai mươi vị anh em cùng tộc khác, vừa nghe nói phải giúp đồng loại, chúng không nói hai lời đã đồng thời bay tới.

Diệp Vấn Vấn nào biết chúng nó đến giúp đỡ cô, một đoàn ong mật như thế, ai biết chúng nó định làm gì cơ chứ. Cô biết bay, chúng nó cũng biết bay, cô không dám chắc mình có thể bay qua được một quần thể ong mật kia.

Ngay thời khắc kinh hoàng, cô nhìn thấy dưới cửa sổ có một bông hoa chưa nở hết, cô nhìn đúng phương hướng, thu cánh lại, để mình rơi tự do. "Bộp" một tiếng, cô rơi vào đúng trung tâm của nụ hoa, cô cuộn người lại không dám nhúc nhích.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chưa an toàn, cô vội vàng duỗi hay bàn tay tí tẹo ra nắm lấy hai cánh hoa kéo xuống, đắp kỹ mình lại, không lộ ra một xíu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.