Trở Lại Những Năm 80

Chương 33




Mùa xuân năm 1980, tin tức ‘sẽ được phân ruộng riêng’ lan khắp thôn Quan Gia. Trong khi mọi người lo lắng chờ đợi không biết có thật không, rốt cuộc thôn trưởng đã lên tiếng xác nhận trên loa phát thanh của thôn. Lúc này vấn đề phân chia ruộng đất thế nào là vấn đề mọi người quan tâm nhất, ở thời đại này, ruộng đất chính là nguồn sống của người dân. 

Không khí trong thôn Quan Gia vừa náo nhiệt vừa khẩn trương, có người đầu óc lanh lẹ đã lặng lẽ lôi kéo quan hệ với lãnh đạo xã. 

Chỉ mấy ngày sau, thôn trưởng dựa theo công văn chỉ đạo do ủy ban huyện chuyển xuống, phân đất theo đầu người. Toàn bộ người dân tập trung ở sân phơi của hợp tác xã, ngay khi thôn trưởng công bố tin này, không khí lập tức ồn ào hẳn lên. Nhà nhiều người thì vỗ ngực may mắn, nhà ít người thì vỗ ngực tiếc nuối.

Quan Viễn không quan tâm lắm đến việc sẽ phân được bao nhiêu và ở đâu nhưng Triệu Thanh Cốc lại khác, mặc dù bán thịt kho kiếm được không ít tiền, nhưng anh vẫn có niềm khát vọng rất lớn với ruộng đất. Triệu Thanh Cốc nghe thông báo phân chia theo đầu người, không có phản ứng gì, bởi vì đây xem như là cách phân chia công bằng nhất rồi.

Người nhà họ Quan không được vui cho lắm, bởi vì tuy Triệu Thanh Cốc vốn không thuộc hộ khẩu nhà họ, nhưng Quan Viễn lại khác, giờ Quan Viễn đã cắt khẩu sang bên Triệu Thanh Cốc, khiến bọn họ mất đi phần đất sẽ được phân cho Quan Viễn.

Phân đất theo đầu người chẳng có gì đáng nói, không ai phản đối việc này, nhưng được phân ở đâu, đất tốt hay xấu lại là chuyện khác. Ban đầu thôn trưởng đề nghị sẽ phân cho mỗi nhà phần đất ở gần nhà, nhưng có vài người thấy như vậy là thiệt cho họ bởi vì đất ở nhà họ là đất xấu. Cuối cùng, thôn trưởng quyết định: bốc thăm để chọn.

Người rút được chỗ đất tốt thì vô cùng hưng phấn, người rút được chỗ đất kém thì đỏ ngầu cả mắt. Cả thôn nhốn nháo hò hét vì chuyện này khoảng chừng mười ngày mới yên tĩnh lại. Sự kiện này đánh dấu thôn Quan Gia đã bước sang thời đại mới. Từ khi có đất riêng, người dân mất đi tình trạng lười biếng lúc còn trong hợp tác xã, ai cũng nhiệt tình giống như uống thuốc lắc. Có người thậm chí ở ngoài đất cả ngày, thấy một cọng cỏ dại mới nảy mầm là lập tức nhổ ngay.

Đất nước từ từ mở cửa, hơi thở của thời đại mới lan tràn khắp nơi, minh chứng dễ thấy nhất là đã có nhiều người bày sạp bán trên đường hơn.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vẫn dựa theo kế hoạch cũ, đi học. Trường tiểu học cũ của thôn Quan Gia từ khi đóng cửa đến nay vẫn chưa được xây lại, muốn học chỉ có thể qua thôn Triệu Gia bên cạnh, hoặc là lên thẳng thị trấn. Đối với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, đương nhiên lên thị trấn học sẽ tiện hơn nhiều.

Điều khiến Quan Viễn cảm thấy kinh ngạc là Quan Thạch Đầu cũng bị cha mẹ bắt đi học. Quan Thạch Đầu méo miệng, vẻ mặt không tình nguyện, “Đại ca, đi học có gì vui đâu?! Không bằng ở nhà bắt châu chấu cho rồi!”

Quan Quốc nghe vậy, tức giận vỗ quạt hương bồ lên đầu Quan Thạch Đầu, “Cho mày đi bắt châu chấu này! Được đi học còn không chịu đi! Cha mày cũng vì không được đi học mới bị mẹ mày nói là đần đó!” Quan Quốc đánh xong, quay lại nói với Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc, thằng bé này nghịch ngợm quen thói rồi, ở trường con giúp chú trông nó một chút tránh cho nó gây họa ha!”

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Chú yên tâm đi! Thạch Đầu rất ngoan, đúng không Thạch Đầu?”

Quan Thạch Đầu nhìn nụ cười của Triệu Thanh Cốc, bỗng thấy lạnh cả người, “Dạ… đúng.”

Triệu Thanh Cốc, Quan Viễn và Quan Thạch Đầu được phân vào lớp 1-3. Thật ra người lớn như Triệu Thanh Cốc đi học không phải không có, nhưng quan trọng là Triệu Thanh Cốc cao hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, vừa bước vào phòng học đã tạo cảm giác áp bách cho những bạn học nhỏ tuổi hơn trong lớp. daiên.xdfs/nglkq/aywyfofofn Cả lớp vừa mới còn hò hét ầm ĩ đã lập tức yên tĩnh lại. Ba người cứ thỉnh thoảng lại bị các bạn lén nhìn.

Quan Thạch Đầu vốn là một nhóc quậy có tiếng trong thôn, thấy các bạn nhìn mình như nhìn người nước ngoài, lập tức đập bàn hỏi, “Nhìn cái gì?! Có gì vui mà nhìn?”

Hai phần ba học sinh trong lớp là nhà trong thị trấn, lúc này người thị trấn vẫn mang tâm lý xem thường người nhà quê rất nặng, nghe Quan Thạch Đầu nói tiếng địa phương lập tức cười ầm lên.

Một bé trai mặc đồ khá sang nhìn Quan Thạch Đầu với ánh mắt khinh miệt, “Đồ nhà quê!” 

Quan Thạch Đầu vốn nóng tính, nghe vậy lập tức giơ quả đấm lên định đánh đứa bé kia, nhưng bị Triệu Thanh Cốc đè xuống.

“Bạn này, người lớn trong nhà bạn không dạy bạn biết lễ phép là gì sao?” Triệu Thanh Cốc đứng trước mặt cậu bé kia hỏi.

Cậu bé kia thấy Triệu Thanh Cốc như gã khổng lồ đứng trước mặt, dù đã cố nén, nhưng cơ thể vẫn run run, “Làm…. Làm gì? Nói cho cậu biết, tôi không phải đứa dễ bắt nạt đâu!” vẻ mặt như sắp khóc tới nơi. Triệu Thanh Cốc bỗng cảm thấy thật vô nghĩa, chẳng có được một phần vạn đáng yêu của Quan Viễn, bèn quay trở về chỗ ngồi lại.

“Anh làm cậu ta sắp khóc rồi kìa!” Quan Viễn chọt tay Triệu Thanh Cốc nói.

“Anh có làm gì đâu? Trông cậu ta rất phách lối, không ngờ lá gan lại nhỏ như vậy!” Triệu Thanh Cốc nói xong, lật quyển sách vừa được phát ra xem.

Đúng lúc này, ngoài cửa có một cái đầu nhỏ duỗi vào, Quan Viễn nhìn ra, phát hiện là Quan Mộc Mộc và Quan Thụ Lâm đang đứng phía sau cầm bọc sách cho cậu ta. Quan Viễn vui vẻ phất phất tay với Quan Mộc Mộc.

Hai mắt Quan Mộc Mộc lập tức sáng lên, cảm giác bàng hoàng hoảng sợ lập tức biến đi. Quan Thụ Lâm dắt Quan Mộc Mộc tới bên cạnh nhóm Quan Viễn, “May quá! Chú cứ lo Mộc Mộc nhát gan đi học sẽ bị bạn bắt nạt, không ngờ được cùng lớp với mấy đứa. Thanh Cốc, phiền con ở trường giúp chú trông chừng Mộc Mộc một chút ha!”

Dĩ nhiên là Triệu Thanh Cốc gật đầu đồng ý ngay. Quan Viễn cảm thấy anh cậu đi học mà cứ như đi trông trẻ, một đứa hiếu động quá mức phải đề phòng cậu ta bắt nạt người khác, một đứa lại yên tĩnh quá mức, phải đề phòng cậu ta bị bắt nạt.

Khắp phòng chỉ còn mỗi bên cạnh Quan Thạch Đầu là trống, Quan Thụ Lâm bèn cho Quan Mộc Mộc ngồi xuống đó. Quan Thạch Đầu vốn không ưng lắm, nhưng thấy hôm nay Quan Mộc Mộc ăn mặc vô cùng sạch sẽ, chỉ bĩu môi chứ không nói gì, dù sao ngồi gần một người quen cũng tốt hơn một kẻ xa lạ.

Quan Thụ Lâm không yên lòng lại dặn dò thêm mấy câu nữa mới đi. Quan Viễn thầm cảm thán, Quan Thụ Lâm đúng là một người cha cẩn thận.

Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu ngồi ngay trước mặt Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. điếhgjfn.đàn/lêqgjfgy.đôn Lỗ tai Quan Mộc Mộc cứ đỏ suốt. Thỉnh thoảng Quan Mộc Mộc quay đầu nhìn Quan Viễn, lần nào Quan Viễn cũng cười cười đáp lại khiến Quan Mộc Mộc càng kích động hơn, mặt đỏ giống như cà chua chín. Quan Mộc Mộc lén giơ hai tay lên nhìn, thấy chúng sạch bóng mới yên tâm thở phào một hơi.

Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm tới, mời từng bạn bước lên bục giới thiệu bản thân. Lúc này mới thấy rõ sự khác biệt giữa trẻ con thị trấn và trẻ con nông thôn. Phần lớn trẻ con thị trấn đều nói chuyện tự tin to rõ, còn mấy đứa nhỏ ở nông thôn lại tự ti mình nói tiếng địa phương, giọng nhỏ tới mức chẳng khác gì tiếng muỗi kêu.

Quan Thạch Đầu tự tin bước lên bục nói to, “Mình tên là Quan Thạch Đầu, đánh nhau rất giỏi, về sau bạn nào chơi với mình, mình sẽ bảo kê cho!”

Quan Viễn đen mặt, Triệu Thanh Cốc cười khổ, cô giáo chủ nhiệm thì mặt xanh như tàu lá chuối, “Bạn Thạch Đầu, đánh nhau là sai! Nếu em đánh nhau, cô sẽ mời cha mẹ em lên nói chuyện!”

Quan Thạch Đầu lập tức lầm bầm một câu, “Biết ngay sẽ như vậy mà!” Cô giáo nghe vậy, tức muốn hộc máu, đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm! 

Tiếp theo, Quan Mộc Mộc bước lên bục, cực kỳ bình tĩnh nói rõ từng câu từng chữ giới thiệu bản thân. Cô giáo vừa thấy Quan Thạch Đầu tựa như học sinh cá biệt, nay gặp Quan Mộc Mộc đối lập lập tức thích ngay.

Tới phiên Quan Viễn lên, hai mắt của cô giáo lập tức tỏa sáng, thầm than đứa nhỏ này không những nhìn đáng yêu nói chuyện cũng mềm mềm ngọt ngọt. Mấy cô bé ngồi dưới cũng đỏ mặt nhìn Quan Viễn.

Còn Triệu Thanh Cốc với chiều cao không thua gì thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thật sự là quá chói mắt. Cô giáo lập tức lộ vẻ mặt không thể tin khi nghe Triệu Thanh Cốc tự giới thiệu mới mười hai tuổi.

Ngày đầu tiên không có tiết học, sau khi tự giới thiệu và nghe cô giáo phổ biến nội quy trường học xong tất cả học sinh ra sân trường nghe hiệu trưởng phát biểu thao thao bất tuyệt chừng hai tiếng đồng hồ nữa mới được về.

Trên đường về, Quan Mộc Mộc ừm à nhiều lần, rốt cuộc lấy hết dũng khí hỏi Quan Viễn, “Sau này mình có thể tới nhà bạn học bài chung không?”

Quan Viễn cảm thấy cậu bé này thật sự rất đáng yêu, đáp, “Dĩ nhiên là được!” Quan Mộc Mộc nghe xong, lập tức nở nụ cười thật tươi.

Quan Thạch Đầu vội kêu lên, “Đại ca, em cũng muốn, em cũng muốn!” Quan Viễn đá mông Quan Thạch Đầu một cái, “Cút!” Quan Mộc Mộc thấy vậy che miệng cười. Triệu Thanh Cốc đứng bên cạnh vui vẻ nhìn bọn nhóc đùa giỡn.

Cứ vậy, bốn người bắt đầu kiếp học sinh. Quan Viễn không cần phải nói, Triệu Thanh Cốc thì vốn thông minh lại tăng thêm hết lòng học tập, tiến bộ vượt xa các bạn trong lớp.  Quan Mộc Mộc cũng học rất tốt, chỉ có Quan Thạch Đầu là ham chơi nên luôn không thể tập trung học tập.

Lúc Quan Mộc Mộc tới nhà Quan Viễn làm bài tập, Quan Thạch Đầu cũng ham vui đi theo. Quan Thạch Đầu không dám chọc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, hiển nhiên Quan Mộc Mộc lập tức trở thành đối tượng tốt nhất để bắt nạt. Quan Thạch Đầu lúc thì ném lên người Quan Mộc Mộc một con châu chấu lúc lại kéo tóc cậu bé. Những lúc này Quan Mộc Mộc sẽ đỏ mắt, lẳng lặng nhìn Quan Thạch Đầu không nói một lời nào. Lần nào cũng như lần nấy, một lúc sau, Quan Thạch Đầu sẽ gãi gãi đầu, lắp ba lắp bắp nói, “Được rồi… xin lỗi.”

Quan Viễn thấy vậy buồn cười nghĩ hai đứa nhỏ này, thoạt nhìn là Quan Thạch Đầu giương nanh múa vuốt nhưng thực tế lại bị Quan Mộc Mộc ăn gắt gao, có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Học kỳ một kết thúc, Quan Viễn, Triệu Thanh Cốc, Quan Mộc Mộc thi hai môn toán và ngữ văn đều đạt điểm tối đa, nằm trong tốp đầu của lớp. Còn Quan Thạch Đầu, ngữ văn năm mươi bốn, toán sáu mươi bảy. 

Lúc Quan Quốc biết điểm của Quan Thạch Đầu, cảm thấy toán của con mình trên trung bình là không tệ rồi. Không may sau đó Lý Anh biết được trong bốn đứa nhỏ lên thị trấn học, chỉ có Quan Thạch Đầu nhà bọn họ là điểm tệ nhất về nhà lập tức xắn tay áo đòi đánh Quan Thạch Đầu. Lúc đầu Quan Quốc còn ngăn cản vợ, sau khi nghe xong đầu đuôi, một đánh một biến thành hai đánh một. Tiếng gào kêu cha gọi mẹ của Quan Thạch Đầu truyền đi thật xa.

Trong thôn sau khi nghe nói có ba đứa nhỏ lên thị trấn học thi được điểm tối đa, những nhà cho con sang thôn Triệu Gia học lập tức chộn rộn cả lên. 

Lúc trước chỉ có nhóm Quan Viễn, Triệu Thanh Cốc, Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc lên thị trấn học, còn các nhà khác đều cho con cháu sang trường bên thôn Triệu Gia học chủ yếu là do trên thị trấn học phí quá mắc, gấp đôi trường bên thôn Triệu Gia. 

Quan Quốc trông coi cửa hàng bán thịt kho cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, hai người thấy Quan Quốc cần cù thật thà nên đã tăng tiền lương thành ba mươi tệ một tháng. Về phần Lý Anh không chỉ lo việc đồng áng chu đáo còn nuôi hai con heo thật mập. Nhờ đó nhà Quan Quốc từ từ trở nên khá giả, đứng trong tốp đầu ở thôn Quan Gia. Quan Thụ Lâm thì có lẽ vì tay nghề tốt, ngày càng nhận được nhiều đơn đặt hàng. Bởi vậy hai nhà này mới có dư tiền cho con lên thị trấn học.

Nay mấy nhà trong thôn Quan Gia biết nhóm Quan Viễn thi được điểm cao, đều nghĩ là nhờ trường trên thị trấn dạy giỏi, bởi vậy một số nhà ngầm quyết định, học kỳ sau dù khổ cách mấy cũng phải cho con lên thị trấn học.

Lý Nguyệt Chi nghe tin Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc có thành tích tốt, ganh tỵ không chịu nổi, làm ầm ĩ với Quan Mãn Khố, bắt phải cho Quan Thái Minh lên thị trấn học.

Tất nhiên Quan Mãn Khố cũng phản đối việc cho con đi học, nhưng quan trọng là không có tiền. Hiện giờ tiền trong nhà đều do Quan Hà giữ.

Quan Mãn Khố nghe Lý Nguyệt Chi giật dây, đi tìm Quan Hà nói muốn cho Quan Thái Minh lên thị trấn học. 

Quan Hà ngồi trên giường gạch nghe Quan Mãn Khố nói xong, trầm mặc hồi lâu. Thật ra Quan Hà cũng muốn cho cháu mình đi học để sau này có tương lai, đặc biệt khi thấy cuộc sống của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngày càng tốt lên, suy nghĩ đó càng trở nên bức thiết. Nhưng đi học quá tốn kém!

“Mãn Khố à, cha cũng muốn cho mấy đứa nhỏ lên thị trấn học, nhưng mày cũng biết rồi đó, nhà chúng ta chẳng có bao nhiêu tiền, trên thị trấn học phí lại quá mắc. Thôi thì cho qua bên trường thôn Triệu Gia học đi! Học ở đâu chẳng là học!”

Quan Mãn Khố phản bác, “Cha, sao mà giống được! Hai thằng nhóc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lên thị trấn học thi được điểm tối đa luôn kìa, cứ cái đà này không chừng tụi nó thi đậu đại học rồi làm cán bộ luôn ấy chứ! Cha, ráng lúc nay đi! Hiện giờ nhà mình toàn là nông dân, nhưng sau này bọn nhỏ sẽ là ‘người nhà nước’!” Không thể không nói Quan Mãn Khố đã gãi đúng chỗ ngứa của Quan Hà. Quan Hà nghe xong có vẻ hơi dao động.

Quan Mãn Khố thấy có cơ hội, vội bồi thêm, “Nếu cháu nội của cha thật sự có thể thi lên đại học, chẳng phải cha mẹ cũng được thơm lây sao?”

“Được rồi, đi hết! Đứa nào tới tuổi đi học đều cho lên thị trấn học hết!”

Quan Mãn Khố nghe vậy lại không vui, nếu cho đi học hết, lúc ra riêng, nhà chẳng còn được mấy đồng mà chia.

Quan Hà lườm Quan Mãn Khố một cái, “Đừng cho là tao không biết mày đang nghĩ gì! Nếu chỉ cho con mày đi, Mãn Thương, Mãn Phòng chắc chắn sẽ có ý kiến, không cho con tụi nó đi, nhất định tụi nó sẽ làm ầm lên. Hơn nữa, tao thấy mấy đứa nhà Mãn Phòng trông còn thông minh hơn mấy đứa nhà mày nhiều!”

Quan Mãn Khố như nghẹn một búng máu ngay cổ họng, nếu người khác dám nói như vậy, chắc chắn Quan Mãn Khố đã sớm xắn tay áo lên đánh cho một trận, nhưng là cha mình, Quan Mãn Khố đành phải thôi, lại nghĩ rốt cuộc nhà mình có nhiều con nhất, cũng không tính là thiệt.

Qua học kỳ hai, Quan Viễn phát hiện có thêm mấy đứa nhỏ nhà họ Quan và vài gương mặt quen thuộc trong thôn Quan Gia lên thị trấn học, thầm cảm thán, tâm tình mong con thành đạt của bậc làm cha làm mẹ đúng là thời nào cũng như thời nào.

Hiện thịt kho Viễn Cốc đã nổi tiếng khắp huyện Vân Sơn. Quan Viễn căn cứ kinh nghiệm đời sau, biết không chỉ thịt kho, bán thịt khô để làm quà biếu cũng rất có lời, cho nên đẩy mạnh bán thêm thịt khô. Dù là người trong huyện Vân Sơn hay các huyện lân cận một khi muốn thịt khô làm quà, nghĩ tới đầu tiên chính là thịt khô Viễn Cốc. 

Tuy nhu cầu thị trường ngày càng cao, nhưng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều không định tăng sản lượng, hàng ngày chỉ bán cố định một trăm cân, hết thì thôi. Cho nên mỗi ngày cửa hàng vừa mở cửa đã thấy rất nhiều khách xếp hàng chờ từ sớm.

Quan Quốc không chỉ một lần nói với Triệu Thanh Cốc nên làm nhiều một chút, nhưng Triệu Thanh Cốc vẫn không đồng ý. 

Ngày nào cũng chưa tới trưa đã bán hết, Quan Quốc đành phải nói với những người còn đang xếp hàng chờ, “Đã bán hết rồi, mọi người chịu khó ngày mai quay lại đi.” Khách hàng nghe riết thành quen, chỉ oán trách mấy câu rồi giải tán. Quan Quốc nhìn hàng người tản ra cảm giác như tiền đang vỗ cánh bay đi, lòng đau như dao cắt.

Hôm nay Quan Quốc đẩy thịt tươi về nhà cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, thấy Triệu Thanh Cốc đang xem Quan Viễn vẽ tranh. 

“Tiểu Viễn giỏi quá! Rõ ràng chỉ vài nét bút đơn giản, nhưng vừa nhìn vào đã biết ngay là hai anh em mình!” 

Quan Viễn đắc ý cười ha ha, “Em mà!”

Triệu Thanh Cốc xoa đầu Quan Viễn với vẻ mặt cưng chiều.

Quan Quốc không quấy nhiễu hai người, đẩy thẳng xe thịt ra nhà sau, thuần thục rửa sạch.

Rửa sạch hai trăm cân thịt rất tốn thời gian, lúc Quan Quốc rửa hết, Triệu Thanh Cốc đã nấu xong cơm chiều. dikhkễn.đàn/lê/qublýdoonn Hai người giữ Quan Quốc ở lại ăn cơm. Quan Quốc cũng không khách sáo, nhìn bàn cơm hương, vị đều đủ, giơ ngón cái lên nói với Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc, chú thật sự phục con rồi! Vừa biết kiếm tiền vừa biết lo liệu việc nhà, sau này cô nào cưới được con, nhất định là đã tích phúc mấy đời!”

Triệu Thanh Cốc chỉ cười cười không nói gì. 

Quan Viễn nghe vậy trong lòng không vui, im lặng ăn cơm. Triệu Thanh Cốc lúc nào cũng chú ý tới Quan Viễn, lập tức nhận ra ngay tâm tình cậu không tốt, “Tiểu Viễn, đồ ăn không vừa miệng à?”

Quan Viễn lắc đầu, thấy Triệu Thanh Cốc quan tâm tới mình như vậy, cảm xúc không vui trong lòng lập tức biến mất tăm, “Không ạ! Chỉ là em chưa đói lắm thôi!”

“Ừ, vậy ăn chút canh đi. Canh gà này anh hầm bằng lửa nhỏ suốt một buổi chiều đó! Rất tốt cho cơ thể.”

Quan Quốc thầm chậc lưỡi, Thanh Cốc thật sự cưng chiều Tiểu Viễn quá! Cơm nước xong, Quan Quốc lại nói, “Thanh Cốc, ngày nào cũng có cả khối người mua không được thịt kho, phải ra về tay không. Con thật sự không tính làm nhiều hơn một ít à?!”

Triệu Thanh Cốc khổ cười nói, “Chú biết đó, hiện giờ một ngày làm hai trăm cân đã là cực hạn của tụi con, nhiều hơn nữa con và Tiểu Viễn làm không nổi, trừ khi là mướn người làm phụ.”

Quan Quốc vừa nghe tới ‘mướn người làm phụ’ lập tức phất tay nói, “Không được! Nhất định không được! Đây là công thức bí truyền của tụi con, mướn người phụ lỡ người ta học được thì sao?! Đến lúc đó chắc chắn việc buôn bán của mình sẽ bị ảnh hưởng. Không được, không được!”

Thật ra Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã có dự định mở chi nhánh, nhưng phải mở ở nơi khác, bởi vì với huyện Vân Sơn này, một cửa hàng thịt kho với số lượng hai trăm cân mỗi ngày là đã đủ rồi. Đây mới nguyên nhân chính khiến hai người không tăng sản lượng lên.

Về phần giữ độc quyền, mặc dù công thức làm thịt kho hơi khó, nhưng không đến mức người khác không suy ra được, thịt kho Viễn Cốc ăn ngon như vậy phần lớn là nhờ có nước suối thiêng. Cho nên dù là mướn người làm phụ, hai người chỉ cần nắm giữ công thức phối đồ gia vị thì chẳng sợ gì hết. Hơn nữa dù có người nghiên cứu được công thức rồi, không phải ai cũng có nước suối thiêng để thêm vào.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang định đi Thượng Hải xem xét thị trường, nếu có khả năng sẽ mở một chi nhánh ở đó, vì Thượng Hải cách đây cũng không xa.

Quan Quốc nghe hai người nói dự định, kinh ngạc há hốc miệng, không hiểu tại sao Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lại có tự tin dữ vậy, nhưng chỉ bấy nhiêu đã biết bản thân mình còn kém rất rất rất xa. Nói trắng ra, hiện giờ Triệu Thanh Cốc là ông chủ, ông chủ có khả năng quyết đoán, người làm công tự nhiên sẽ được nhờ, nhưng cứ nghĩ đến ông chủ của mình vẫn còn là một đứa bé, Quan Quốc lại cảm thấy quả thật đã sống uổng ba mươi năm qua, chẳng trách luôn bị vợ mắng là ngốc. So với hai đứa nhỏ này không ngốc thì còn gì nữa?! 

Từ đó, Quan Quốc càng trở nên nghiêm khắc với Quan Thạch Đầu hơn, đến mức khiến Quan Thạch Đầu giận dỗi bỏ nhà đi bụi một lần. Tất nhiên đều là chuyện sau này.

Trường học cho nghỉ cùng lúc bắt đầu thu hoạch vụ thu. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn được phân mỗi người ba mẫu đất, đã gieo trồng một ít hoa màu, thu hoạch rất nhanh. Hai người lo việc đồng áng xong, pha sẵn một ít gia vị để lại cho Quan Quốc tự kho thịt mỗi ngày rồi xách theo vài bộ đồ đi xe lửa lên Thượng Hải.

Huyện Vân Sơn mới vừa khai thông đường sắt nối lên Thượng Hải, Triệu Thanh Cốc vốn định mua vé giường nằm, nhưng muốn vé mua giường nằm nhất định phải có giấy giới thiệu, hơn nữa chỉ ưu tiên cho cán bộ đi công tác nên hai người đành phải mua vé ngồi.

Hiện tại xe lửa vẫn là kiểu cũ, khi chạy cứ kêu ầm ầm, tốc độ cũng chậm. Vừa lên xe lửa, Quan Viễn đã cảm giác ngộp ngộp. Triệu Thanh Cốc cẩn thận che chở cho Quan Viễn trong đám đông nhốn nháo, dắt cậu tới chỗ ngồi ghi trên vé. 

Có vẻ hôm nay không phải ngày may mắn của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Lúc hai người tìm được chỗ rồi, phát hiện ghế của họ đã bị người khác chiếm. Triệu Thanh Cốc cẩn thận nhìn tờ phiếu một lần nữa để xách định chắc chắn mình không nhìn lầm.

Một người phụ nữ tuổi trung niên dắt theo một cậu bé đang ngồi ở ghế của hai người. dibloễn.đnà/lêholiq/quý.đôn Triệu Thanh Cốc muốn người phụ nữ đứng lên trả ghế cho Quan Viễn, còn ghế của mình vẫn để cậu bé kia ngồi tiếp, bèn nói ôn hòa, “Xin lỗi thím, hai ghế này là của tụi con, thím nhường lại một ghế được không?” 

Nào ngờ người phụ nữ kia nghe xong, lập tức gào to, “Cái gì?! Mày kêu tao là thím? Tao già dữ vậy hả? Mày cố tình làm nhục tao đúngkhông?!”

Triệu Thanh Cốc hít sâu một hơi, nói, “Xin lỗi, chị đang chiếm chỗ của bọn tôi, phiền chị đứng lên trả ghế lại.” Người phụ nữa kia trợn trắng mắt, “Ai ngồi trước thì là chỗ của người đó!”

Quan Viễn bị mùi xe làm cho choáng váng buồn nôn, vốn đã không thoải mái, nghe vậy tức giận nói, “Thím à, thím chiếm chỗ của người ta còn lý sự cùn như vậy, coi được sao?!” Mấy người khách bên cạnh cũng lên tiếng ủng hộ, “Đúng đó! Chiếm chỗ người ta còn làm như mình có lý lắm ấy!”

“Hừ! Thằng nhóc này, ăn nói hỗn hào! Không có cha mẹ dạy dỗ hả?” Người phụ nữa kia nghe xong, tức giận nói.

“Bà nói ai không có cha mẹ dạy dỗ?” Triệu Thanh Cốc lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ kia hỏi.

“Anh, đừng nói nhảm với thím ta nữa! Nhờ tiếp viên tới giải quyết, xem thím ta có chịu trả lại ghế cho mình không!” Quan Viễn đã mất hết kiên nhẫn.

“Nhốn nháo cái gì đó?!” Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Mấy người khách xung quanh nhanh chóng kể lại tình huống cho người soát vé nghe. Người soát vé lập tức mời người phụ nữ kia đi ngay.

Quan Viễn ngồi xuống ghế, vùi mặt vào lòng Triệu Thanh Cốc, ngửi mùi hương trên áo anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.