Đối với Thẩm Tu Lâm khiếp sợ, Đông Phương Hiển lại bình tĩnh, lãnh đạm rất nhiều.
“Tinh thần lực biến dị là cơ duyên, cũng không khó nhìn ra, ngươi sau đó sẽ biết.”
Nhìn đối phương nói một cách tự nhiên, Thẩm Tu Lâm chậm rãi thu hồi khiếp sợ cùng đề phòng trong lòng. Sau đó mới cười cười, nói “Vậy đánh cược của chúng ta còn muốn tiếp tục không?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, đột nhiên nói “Coi như ngươi thắng đi.”
“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nhất thời nhướn mày “Đông Phương tiên sinh có ý gì? Không cảm thấy thua thiệt sao?”
“Không có gì.” Đông Phương Hiển buông quyển sách xuống “Ngươi có cái gì muốn hỏi, hỏi đi. Nếu ta có thể trả lời thì sẽ nói cho ngươi biết, không thể trả lời ta sẽ từ chối ngươi.”
“Đông Phương tiên sinh rộng rãi như vậy ta liền trực tiếp hỏi.” Thẩm Tu Lâm lập tức tiếp nhận ý tốt của đối phương “Đông Phương tiên sinh, dị năng của người là thế nào tới?”
“Từ nhỏ tu luyện tới.”
Thẩm Tu Lâm hơi dừng lại một chút “Từ nhỏ tu luyện … Đông Phương tiên sinh từ nhỏ đã là dị năng giả?”
“Có thể nói như vậy.”
Thẩm Tu Lâm bản năng cảm thấy lời này có cái gì đó không đúng, hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói “Nhà của Đông Phương tiên sinh ở nơi nào?”
Đông Phương Hiển nghe vậy chậm rãi lắc đầu “Xin lỗi, cái này không thể nói cho ngươi.”
Thẩm Tu Lâm cũng không kiên trì, ngược lại lại hỏi “Đông Phương tiên sinh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau … là ngoài ý muốn sao?”
“Đương nhiên.”
“Trước đó Đông Phương tiên sinh cũng không biết ta.”
“Ừm.”
“Như vậy, Đông Phương tiên sinh, ngươi có thể nói cho ta … ngươi đến Myanmar làm gì được không?”
“Ngươi vì cái gì đến, ta cũng thế.” Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói.
Tay Thẩm Tu Lâm hơi nắm chặt “Ta vì linh khí mà đến, Đông Phương tiên sinh tu luyện công pháp, cũng cần dùng đến linh khí có đúng không?”
“Ừm. Mặt khác, ta có thể cung cấp cho ngươi một cái tin miễn phí. Tinh hạch xác thực có thể tu luyện, thế nhưng linh khí trong tinh hạch quá mức nóng nảy, không có nhiều chỗ tốt đối với thân thể ngươi. Nếu dùng tinh hạch tu luyện, cần một ít phụ trợ công pháp tương ứng, bằng không sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ của con người.”
Đông Phương Hiển nói làm cho mắt của Thẩm Tu Lâm lần thứ hai kịch liệt co rút lại, một lát sau, Thẩm Tu Lâm mớ hé miệng “Đông Phương tiên sinh, ngươi nói … tinh hạch?”
“Không sai.” Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm “Xem ra Thẩm tiên sinh cũng biết tinh hạch là cái gì.”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Thẩm tiên sinh trước đây không có dị năng, gần nhất đúng dịp gặp may mới có dị năng. Thêm nữa bởi vì có cơ duyên tìm được một môn công pháp tu luyện tinh thần dị năng, vận may của Thẩm tiên sinh tựa hồ rất tốt … Ngoài ý muốn chính là, Thẩm tiên sinh có thể vô sự tự thông. Biết đến linh khí, biết cách tu luyện như thế nào, biết đến … tinh hạch.”
Đông Phương Hiển dứt lời, trong mắt Thẩm Tu Lâm nhanh chóng lướt qua một tia tàn khốc huyết tinh “Đông Phương tiên sinh biết đến thật sự nhiều … So với Đông Phương tiên sinh, ta biết đến vẫn là quá ít.”
Đông Phương Hiển nghe vậy chậm rãi từ ghế salon đứng lên, nhìn người trước mặt, cơ hồ gằn từng chữ một “Thẩm tiên sinh, ngươi biết mạt thế, thậm chí … trải qua mạt thế, có đúng không?”
“Vậy ngươi thì sao?” Thẩm Tu Lâm sau khi Đông Phương Hiển dứt lời liền nhanh chóng hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén “Đông Phương tiên sinh cũng biết mạt thế, đồng dạng, cũng trải qua mạt thế, có đúng không?”
Đông Phương Hiển trầm mặc, chậm rãi gật đầu “Ngươi nói không sai.”