Trò Chơi Tận Thế

Quyển 2 - Chương 20: Lửa lớn




Người bị Lâm Việt khống chế – một người đàn ông tóc dài – lầm bầm oán trách: “Chậc… Phiền chết đi được, lại đánh cướp à? Xong chưa?”

Rõ ràng vừa bị anh đánh gục vậy mà vẫn cố cứng giọng lên tiếng, thậm chí còn có vẻ vô cùng sốt ruột nữa.

Nếu cả hai đều là người mới chẳng ai giết được ai, vậy Lâm Việt cũng lười phí sức. Anh buông lỏng đôi tay, đè thấp giọng cảnh cáo: “Im.”

Người tóc dài coi như biết điều, quả nhiên ngậm miệng không nói một lời, ngoan ngoãn tiếp tục quỳ rạp trên đất.

Trước mắt họ còn một vấn đề rắc rối chưa thể giải quyết: khi khoảng cách giữa hai người luân hồi mới tới quá gần, vòng sáng dưới chân sẽ xuất hiện. Dù hai người hiện đang trốn trong căn nhà nát, thế nhưng ánh sáng yếu ớt vẫn lấp ló qua bức tường rách, rất dễ lộ tẩy.

Hiện giờ họ có muốn rời đi cũng đã quá muộn. Cuộc hỗn chiến của hai đám người bên ngoài đang dần dần di chuyển tới gần đây, lúc này chạy ra không phải một hành động khôn ngoan. Lâm Việt chỉ có thể lợi dụng tiếng ẩu đả để kéo thùng các tông bên cạnh lấp lỗ hổng trên tường nhà, phủ một tấm ga giường lên vòng sáng dưới chân mình và người bên cạnh hòng che bớt ánh sáng. Anh vẫn cảnh giác duy trì tư thế đè chặt tên kia, xuyên qua khe hở nhỏ quan sát tình hình trận chiến.

Có khoảng mười bảy mười tám tên đang quần ẩu trên đường, trong đó một tốp buộc khăn màu đỏ trên đầu, tốp còn lại đeo khăn màu trắng. Trong bóng đêm, hai màu sắc này đều rất bắt mắt, chính là ký hiệu giúp họ không nhận nhầm địch ta.

Cả hai nhóm người đều vô cùng hung hãn, mùi máu tươi đã tràn ngập khắp nơi. Nhưng kỳ lạ một điều, hễ có một người nào đó bị đánh sắp chết, hai bên sẽ tự động bỏ qua không tấn công hắn nữa, sau đó đồng đội của người này sẽ đút cho hắn một chai thuốc hồi phục, mà người sắp chết kia vừa khỏe mạnh trở lại sẽ lập tức tiếp tục xông pha.

Trận chiến tuy tàn khốc nhưng lại không gây chết người, vậy thì chắc chắn là do một quy tắc ngầm nào đó. Đây là cuộc giằng co của hai thế lực, nếu không có người ngoài chen vào, bọn họ sẽ có tiêu chuẩn riêng để phân định thắng thua.

Thế nhưng thật đáng tiếc, đã có “người ngoài” chen vào mất rồi, mà người đó lại chính là Phong Mặc không biết nãy giờ mất tích ở đâu.

Trong tốp người thắt khăn trắng hiện tại có hai người bị thương nặng, một gã đồng đội khỏe mạnh đang đỡ hai người này qua một bên chuẩn bị chữa trị thương tích. Nhưng đúng lúc này, Phong Mặc bỗng lao ra từ căn nhà đổ nát bên cạnh đánh lén họ, một chân đạp thẳng lên  xương cổ một người bị thương!

Đòn này vừa hiểm độc vừa chính xác, xương cổ lập tức bị giẫm gãy vụn, tên bị thương kia còn chưa kịp định thần đã nộp mạng rồi.

Một tấm thẻ luân hồi bật khỏi mu bàn tay người chết, lững lờ trôi phía trên thi thể. Phong Mặc nhanh nhẹn bắt lấy, trở tay vuốt ngang tấm thẻ vừa cướp được qua yết hầu tên đeo khăn trắng đang đỡ người bị thương.

Cần cổ người kia xuất hiện một vết rạch mảnh dài, máu ào ào tuôn ra như suối. Tuy những tấm thẻ luân hồi nhìn qua rất giống lá bài tú lơ khơ, nhưng kỳ thực chúng không thể rách cũng không thể uốn gập, vô cùng cứng cáp, chỉ cần lực tay đủ mạnh, quả thực không khác gì lưỡi dao.

Người luân hồi bị cứa đứt cuống họng không cách nào kêu lên, hắn liền quăng tên đồng bọn bên cạnh, vừa bỏ chạy vừa thò tay vào túi toan móc một bình thuốc hồi phục ra uống. Thế nhưng còn chưa kịp trốn thì hắn đã trúng một cước ngã nhào, sau đó bị Phong Mặc im hơi lặng tiếng bẻ gãy cổ.

Phong Mặc nhanh nhẹn nhặt thẻ luân hồi của người chết, quay đầu lần nữa mất hút vào bóng tối. Hắn chạy rất dứt khoát, thậm chí chẳng tham lam giết chết tên bị thương còn lại, bởi vì chỉ cần chậm một bước thôi, đám người thắt khăn trắng sẽ đuổi theo hắn.

Nhóm người khăn trắng đang ẩu đả vừa phát hiện chết người lập tức nổi giận đình chiến. Tốp người thắt khăn đỏ thấy vậy cũng ngừng tay, tuy vậy họ chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên quan sát, không hề có ý giúp đỡ tìm hung thủ.

Một vài người khăn trắng vội vã lao tới, vừa ầm ĩ mắng chửi vừa nhanh tay cứu người, sau đó sáu người chia làm ba tổ, một tổ đuổi theo hướng Phong Mặc bỏ chạy, hai tổ còn lại phụ trách lục soát đống nhà nát xung quanh, đề phòng thủ phạm kỳ thực không chạy mà vẫn lẩn trốn gần đó.

Nghe những lời mắng chửi bên ngoài, Lâm Việt mới biết một trong hai kẻ vừa bị Phong Mặc giết sở hữu thẻ luân hồi có công dụng “bám đuôi”, cũng là tấm thẻ có năng lực trinh sát duy nhất trong nhóm người khăn trắng. Nếu không phải Phong Mặc may mắn đánh bừa lại giết được trúng tên này, hiện giờ có lẽ hắn đã bị đám người kia tóm về tra tấn.

Mà không, e là… cũng không phải vì may mắn. Cặp kính của Phong Mặc có thể nhìn thấy nhiều thứ khác với người bình thường, chỉ là hắn không nói cho anh biết mà thôi.

Lâm Việt cau mày, hắn chạy dễ dàng bao nhiêu, anh càng nguy hiểm bấy nhiêu. Mắt thấy đám người kia sắp lục soát tới căn nhà mình đang ẩn nấp, nhịp tim của anh bắt đầu dồn dập nhanh hơn, cơ bắp cứng lại, tiến vào trạng thái sẵn sàng ứng chiến.

Người đàn ông tóc dài bị Lâm Việt khống chế tựa hồ không biết nguy hiểm sắp rơi xuống đầu, vẫn thản nhiên quỳ rạp trên đất không lên tiếng.

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Lâm Việt thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Người tới có hai, một nam một nữ, một đồng bọn khác của chúng cũng chỉ ở cách đó hơn chục mét, nếu anh liều lĩnh tấn công hai kẻ này thì tên đồng bọn sẽ lập tức phát hiện lao tới.

Lâm Việt suy nghĩ một chút, chiếu theo tốc độ của một người luân hồi thông thường, thời gian để tên đồng bọn kia tới đây là trong khoảng 5 đến 8 giây. Nếu anh muốn đảm bảo an toàn, chắc chắn phải giải quyết một nam một nữ trước mắt trong vòng 5 giây đó.

Chuyện này… vô cùng khó khăn, hơn nữa tên người mới xa lạ bên cạnh còn chưa biết sâu cạn, rất có thể sẽ thành tảng đá kéo chân mình.

Đang lúc Lâm Việt yên lặng dùng tay mô phỏng động tác, cân nhắc xem nên dùng cách giết người nào, người bên cạnh bỗng uể oải buông một câu.

“Anh chạy đi.”

Nếu như người này tình nguyện ở lại giữ chân đám người kia, Lâm Việt quả thật có thể dễ dàng đào thoát. Vừa rồi anh đã chú ý thấy kẻ địch không có súng, chúng sẽ không thể tấn công tầm xa.

“Được.” Lâm Việt không chút do dự đồng ý, dứt lời liền đá tung mấy thùng các tông, chui qua khe hở xông ra ngoài.

Lâm Việt chạy một mạch về phía không người, lộn một vòng núp đi, quầng sáng dưới chân cũng chớp mắt tắt ngấm. Bóng tối dày đặc bao bọc lấy anh, đám người kia tức thì mất dấu.

Lâm Việt đột ngột bỏ trốn khiến tổ hai người một nam một nữ không kịp phản ứng. Người nữ vung đôi tay dấy lên ngọn lửa đỏ rực toan đuổi theo anh, thế nhưng người đàn ông bên cạnh lại đè vai cô ta lại.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua hướng Lâm Việt bỏ trốn, hai đồng bọn của họ đã chạy theo rồi, không cần cô ta phải góp vui nữa. Người đàn ông cùng tổ với cô ta chỉ chỉ căn phòng thủng lỗ chỗ trước mặt, nơi đó có ánh sáng nhạt nhòa đang lóe lên.

Người phụ nữ tung chân đạp bay nóc nhà, căn nhà giấy cũng theo đó sụp xuống. Trong đống tàn tích, một gã tóc dài rõ ràng là người mới đang quỳ rạp trên đất bám chặt góc tường rách, giương đôi mắt lười biếng nhìn cô ta. Hắn chỉ về hướng Lâm Việt vừa bỏ chạy, nói: “Người kia cướp hết tiền cực lạc của tôi rồi, tôi vô sản.”

Người phụ nữ trợn mắt, một quyền giáng thẳng mặt gã tóc dài, đánh hắn ngã lăn: “Mày tưởng bọn tao sẽ tin mày chắc? Nói! Bọn mày thuộc hội nào? Gan to ghê gớm, người của Bạch Điểu bọn tao mà cũng dám động vào!”

Tiếng Bàn Cổ phổ thông của người phụ nữ này không trôi chảy lắm, nghe khá nặng giọng địa phương. Có điều quả đấm hừng hực lửa của cô ta lại rất đáng gờm, một quyền nện cho tên trước mắt mặt mũi sưng vù, thậm chí còn phồng lên vài vết phỏng rộp.

Người luân hồi nữ tiếp tục nâng cao tay định giáng cho gã tóc dài cú đấm thứ hai, thế nhưng ngay khi ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt kia, cô ta đột ngột khựng lại.

Gã này… quá đẹp trai!

Người đàn ông tóc dài tuổi khoảng đầu ba mươi, ngũ quan mang sự tinh tế của người phương đông và nét thâm thúy của người phương tây hòa quyện. Gương mặt lai kết hợp với biểu cảm lười biếng uể oải thoạt trông bảnh bao lại pha chút tà khí, ngay cả một bên mặt bầm sưng cũng không ảnh hưởng đến cái đẹp mà hắn phô bày.

Nắm tay sững lại một giây, người phụ nữ không nỡ đánh thẳng mặt nữa liền chuyển hướng ra đòn xuống dưới. Ánh lửa tan đi, một quyền mạnh mẽ cũng vừa vặn nện vào bụng người đàn ông tóc dài.

“Không nói hả? Bà đây có cả trăm cách để mày… Ư!”

Thanh âm của cô ta đột nhiên ngừng bặt.

Bởi vì một cánh tay cứng như thép đã khóa chặt cổ cô ta.

Lâm Việt quay lại, hoặc nên nói là anh vốn chưa hề rời đi. Hành động chạy trốn vừa rồi chỉ là động tác giả để đánh lạc hướng đồng bọn của hai kẻ đang lục soát này, sau khi hai tên đồng bọn bị lừa đi khuất dạng, anh lại lộn ngược trở về.

Cánh tay Lâm Việt thô bạo kẹp chặt cổ người phụ nữ không cho cô ta hít thở. Trong cơn hoảng loạn, người luân hồi nữ cuống quýt kích phát tấm thẻ của mình, lập tức toàn thân bốc lửa.

Ngọn lửa này không gây tổn thương cho bản thân chủ nhân, nhưng với Lâm Việt thì tất nhiên không phải vậy. Quần áo đều bén lửa cháy sém, anh cố nén cơn đau bỏng rát, chỉ im lặng bảo vệ phần đầu, hai tay cuồn cuộn cơ bắp lại siết mạnh hơn chút nữa.

Người phụ nữ kia tuy đánh đấm không tồi nhưng kỳ thực không có mấy kỹ xảo cận chiến, sau khi bị khóa yết hầu, cô ta chỉ có thể điên cuồng giãy đạp, vừa cào vừa đánh lên cánh tay trên cổ mình. Trong khi cô ta còn đang phí công vô ích muốn thoát khỏi khống chế của anh, Lâm Việt quả quyết vươn tay còn lại, “rắc” một tiếng bẻ gãy cái cổ gầy trắng nõn.

Người phụ nữ mềm oặt gục xuống, chưa đứt một hơi cuối cùng, có điều cách cái chết chẳng còn bao lâu. Ngọn lửa cô ta đốt lên vẫn đang bùng bùng cháy khiến tên khăn trắng gần đó không dám tới cứu đồng bọn, rốt cuộc đành trừng mắt nhìn cô ta bị Lâm Việt bóp chết.

Sau khi giết chết người phụ nữ kia, Lâm Việt cũng biến thành một ngọn đuốc sống. Thế nhưng anh không vội dập tắt lửa trên mình, ngược lại còn nhân lúc mình chưa bị bỏng nặng lao qua, hung tợn tấn công gã khăn trắng còn sót lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.