Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 48




Rời khỏi nhà gỗ, Thẩm Tiêu đi đến trước cây thần bí biến dị, hái xuống quả đã chín, lại dùng kiếm cổ chém một nhánh cây. Cô không biết quả thần bí biến dị này có phải gốc cây duy nhất của thời không này không, nhưng nếu đúng vậy, nếu cô mang cả gốc đi, vậy rất ích kỷ. Lấy một nhánh cây là được rồi, sau này có cơ hội cô có thể trồng. Để nhánh cây vào không gian cửa hàng, Thẩm Tiêu nhìn quanh rừng nhiệt đới bao phủ trong màn mưa một lát, rời khỏi thế giới này. Trở lại trung tâm mua sắm ảo, trước tiên Thẩm Tiêu mua thông tin bản đồ kế tiếp. Thông tin của trung tâm mua sắm vẫn là bộ dáng cũ: Đại Chu, Giang Nam. Hai chữ Giang Nam làm cho Thẩm Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo trên mặt chữ hẳn là hoàn cảnh tương đối bình thường? Về phần Đại Chu, cô không khỏi nghĩ tới bản đồ sa mạc thứ hai, lúc ấy cũng là tới Đại Chu, không biết có phải trùng tên hay không. Bỏ xuống vấn đề này, Thẩm Tiêu bắt đầu cân nhắc tích phân của mình. Sau khi đến bản đồ kế tiếp những tích phân này sẽ bị đóng băng, cô chắc chắn phải dùng hết khả năng lợi dụng tốt chúng nó, nếu không đi bản đồ kế tiếp mà người không có gì, những tích phân này có nhiều đi nữa cũng vô dụng. Kiểm tra đạo cụ phòng thân phía dưới người, chiến lợi phẩm lúc trước thu hoạch – ngọc Tị Thủy, khiên bảo vệ có thể sử dụng hai lần, một cái túi thơm cảm nhận cát hung trước thời gian, và ba lá bùa ẩn thân, sấm sét, xé không gian mà chính cô mua, trải qua hai bản đồ cũng chưa tiêu hao. Nhưng hiện tại tích phân của cô cũng đủ, là thời điểm đổi đạo cụ bảo toàn mạng sống tốt hơn. Thẩm Tiêu thử một chút, những đạo cụ này cô đều có thể bán ra đổi lấy tích phân, trên hết cô phải mua đạo cụ mới, vẫn nên bán phù chú mà mình mua tới hoặc là tiêu hao bớt mới được. Cô lật xem trung tâm mua sắm ảo, giá cao nhất trên thị trường của ngọc Tị Thủy, 50 tích phân, khiên bảo vệ 30 tích phân, túi thơm hơi mắc một chút, 100 tích phân. Trước kia Dương Hoằng nói gi/ết ch/ết đội hữu thu hoạch tích phân, Thẩm Tiêu suy nghĩ hẳn là chính là loại này: nhặt đồ rơi xuống của đội hữu đổi lấy tích phân. Không bán những chiến lợi phẩm này đi, trước khi Thẩm Tiêu bán bùa thì dạo cửa hàng của bé đáng yêu một lát, phát hiện có đạo cụ rất tốt có thể thay thế ba lá bùa của cô, lần lượt là: bùa ẩn thân có thể ẩn thân ba lượt, bùa sấm sét có thể gọi về sấm sét năm lần và bùa xé không gian có thể xác định địa điểm truyền tống. So ra, giá cả của chúng nó cũng đắt hơn không ít, lúc trước chỉ cần hơn 200 tích phân, hiện tại ba loại công lại cần 1050. Trước kia khi không thân quen, Thẩm Tiêu còn có thể cò kè mặc cả. Hiện tại cũng coi như có chút giao tình với chủ tiệm, hơn nữa mình cũng buôn bán lời ít tích phân, đâu thể không biết xấu hổ kéo lông dê người ta, vì thế không cò kè mặc cả với đối phương, bán ba lá bùa lúc trước của mình cho trung tâm mua sắm ảo, thay ba lá thăng cấp này. Bên này cô mới vừa mua xong, chỗ khung đối thoại lập tức sáng lên. “Vì sao không tìm tôi sửa giá QAQ?” “Tôi không thể chiếm hời của bạn bè được.” Thẩm Tiêu trả lời. “Cho bạn bè chút ưu đãi lại không hề gì.” Bên kia dừng một chút, lại nói: “Tôi cũng ăn đồ ăn cô làm, chẳng lẽ tôi cũng phải đưa tích phân bằng giá gốc cho cô sao.” Thẩm Tiêu còn chưa trả lời xong, tin nhắn của đối phương lại gửi tới: “Cái tên đàn ông nói muốn kết hôn với tôi lại tới nữa, bộ hắn ta chẳng phân biệt được đực cái à? Cô đợi một lát, tôi đi gi/ết hắn ta trước đã.” Thẩm Tiêu: “…” Bé đáng yêu trong một giây biến thành tên đàn ông thô kệch là chuyện gì hả… Trầm mặc một lát, đoán là trong phút chốc có thể không về được, Thẩm Tiêu yên lặng đóng cửa khung đối thoại. Đạo cụ phòng thân đã mua đủ, còn thừa lại 13291.9 tích phân. Thẩm Tiêu vẫn thử một chút, xem có thể lại mua ít đạo cụ phòng thân đặt vào không gian cửa hàng hay không, nhưng đáng tiếc trung tâm mua sắm trực tiếp cấm cô mua. Cô có chút tiếc hận nhấn mở mặt bên thuộc tính của cửa hàng, muốn xem thử những tích phân này có đủ tăng diện tích cửa hàng lên một chút hay không, kết quả nhấn vào, có thể thì có thể, nhưng phải hơn một vạn tích phân. Thẩm Tiêu hơi đau thịt một chút, cuối cùng vẫn nhịn đau thăng cấp. Theo ánh sáng trắng chợt lóe, bảng thuộc tính của cửa hàng thay đổi: Tên cửa hàng: Tám Bát Lớn Độ phổ biến: 1 Tiếng tăm: Không ai biết đến Chủ sở hữu: Thẩm Tiêu Diện tích: 2 mét vuông [ có thể thăng cấp ] Phân loại: mỹ thực Phân loại lúc trước của cửa hàng là thương mại, hiện tại thêm mỹ thực, không biết có phải bởi vì lúc trước bán bánh nướng hay không. Thẩm Tiêu đặc biệt nhìn xuống tên quán Tám Bát Lớn của mình, chậc, một tờ 100 cửa hàng, cửa hàng của cô trực tiếp ở trang hơn 40. Nhưng những xếp hạng này ngược lại khiến cô càng có ý chí chiến đấu. Mục tiêu giai đoạn thứ nhất: Xếp hạng tiến lên trước 3000! Giải quyết tích phân xong, Thẩm Tiêu nghĩ đến chuyện thân phận không rõ đi tới thế giới đáy biển, lúc này tiêu 100 tích phân lấy cho mình thân phận hợp pháp của bản đồ kế tiếp, lại mua 100 khắc bạc trắng dự trữ, sau đó nhấn xuống nút đi xuống thế giới. Trước mắt lại là một làn ánh sáng trắng, khi Thẩm Tiêu mở to mắt, người đang nằm ở trên đống rơm rạ. Ánh sáng mênh mông chiếu vào, cô miễn cưỡng có thể thấy rõ hoàn cảnh vị trí của mình… đây là một căn phòng rất nát, bên trong có không ít rơm rạ và củi lửa, trông như là phòng củi. Cô lại nhìn cách ăn mặc của mình, vải bố màu xám, bên trên may không ít mảnh vá. Cúi đầu ngửi thấy, có một mùi hôi rất khó ngửi. Bên cạnh đầu tóc rũ xuống cũng đầy mỡ, tất cả phía trên đều là bụi. Thân phận mà trung tâm mua sắm ảo sắp xếp cho cô sẽ không phải là tên ăn mày chứ... Thẩm Tiêu đứng lên mò mẫm ra khỏi phòng, đẩy cửa, cô phát hiện chỗ mình ở là một tứ hợp viện cũ nát. Lúc này trong viện có không ít người, hầu như đều là phụ nữ và trẻ con. Phụ nữ trẻ đều có, bộ dáng của trẻ con lớn nhất cũng chỉ bảy tám tuổi. Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là đều mặc rất nát rất cũ. Dù cho chỉnh lý chỉnh tề, hơi thở nghèo nàn vẫn phả ra từ giữa lông mày nếp nhăn của những người phụ nữ. Đây là nơi nào vậy? Thẩm Tiêu đi ra từ trong phòng, gió bên ngoài có hơi lạnh. Cô co rúm lại thân mình đi đến trong viện, hầu như không ai chú ý tới cô, cho dù có người thấy được, cũng không khó hiểu sao nơi này thêm một người. Đi thẳng đến cửa lớn viện, Thẩm Tiêu quay lại nhìn, mới nhìn thấy một tấm biển treo trên cánh cửa của viện tử này, ba chữ to bên trên dùng chữ viết bằng bút lông “Từ Tế Đường”. Từ Tế Đường? Tổ chức từ thiện của cổ đại? Thẩm Tiêu không biết mình đoán chính xác hay không, hiện tại cô bị gió thổi trúng có hơi lạnh, nhu cầu cấp bách nhất là có một bộ quần áo dày một chút. Ra cửa lớn xuyên qua ngỏ tắt nhỏ phía trước, vừa ra con ngõ, con đường phía trước bỗng chốc rộng mở, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước. Náo nhiệt không dứt bên tai chui vào trong lỗ tai Thẩm Tiêu, khiến cô có một cảm giác trở về nhân gian. Ngửi mùi hương bay trong không khí, khóe miệng Thẩm Tiêu không khỏi lộ ra một ý cười. Cô đi đến cửa hàng bên đường mua quần áo, đi chưa được mấy bước, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, tiếp theo bên cạnh có một trận gà bay chó sủa, Thẩm Tiêu không tránh kịp, bị người đẩy trúng quán trà bên cạnh. “Nguy hiểm thật!” Bởi vì Thẩm Tiêu đúng lúc nắm được mép viền bàn trà bên cạnh nên không bị ngã xuống, nhưng cái bàn bởi vì cô đụng phải, chén trà trên mặt bàn đổ ngã. “Xin lỗi xin lỗi.”, cô vừa giải thích vừa ngẩng đầu, lại phát hiện khách trà đối diện chính là người quen. Còn không đợi cô kêu ra tên đối phương, phía sau không biết là ai lại đẩy mạnh cô một cái, Thẩm Tiêu mất trọng lực, ngay cả ấm trà mà người ta mang lên trên bàn cũng cùng lúc bay tới trong lòng người đối diện. Mắt thấy cô sắp đụng tới anh, người đối diện cũng nhanh chóng trốn đi, để kệ Thẩm Tiêu ngã ở trên mặt đất. “Nguy hiểm thật.” Tiếng may mắn này của anh không hề có thành ý. Xương sườn Thẩm Tiêu bị cái bàn đụng đến phát đau một lúc lâu mới đứng lên nhìn về phía người nọ nói: “Anh thật đúng là trước sau như một một chút phiền phức cũng không muốn dính tới, Chử Đình.” Chử Đình ở đối diện khép áo choàng lông cáo tuyết trắng, khuôn mặt đẹp trai tinh xảo không có một chút xấu hổ: “Biết mình là phiền phức thì tốt rồi. Tôi nói sao hôm nay từ lúc vào thành mí mắt bắt đầu giật không ngừng, xem ra tất cả việc này đều có báo trước.” Tiếp theo anh lại liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu một cái: “Tôi cũng không nghĩ tới thế mà sẽ có người cùng một bản đồ tiến vào hai lần.” “Tiến vào hai lần?” Thẩm Tiêu còn đang nghi hoặc, bên cạnh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc vui mừng có hơi không xác định: “Chị Thẩm?” Thẩm Tiêu theo tiếng nhìn lại thì thấy một thiếu niên con lai đang mang vẻ mặt kinh ngạc vui sướng nhìn mình. Nhìn thấy gương mặt của thiếu niên, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút quen mắt: “Em...” “Em là Thanh Thủy đây!” Hốc mắt thiếu niên thâm thúy, ngũ quan lập thể, cười rộ lên dung nhan sáng lạn, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ: “Chị nói chị là người Giang Nam, khi em vào đến Châu Thành đã nghĩ, lẽ nào lại gặp được chị ở đây chăng, không nghĩ tới thật sự gặp được!” Tiếp theo cậu ta lại đánh giá Thẩm Tiêu một cái, cậu ta dường như có chút kinh ngạc vì sao Thẩm Tiêu sẽ mặc thành như vậy, nhưng cậu ta cũng không hỏi thêm gì cả, chỉ cởi áo khoác của mình xuống phủ thêm cho Thẩm Tiêu, cười tủm tỉm nói: “Có thể gặp lại chị thật tốt, Trung Nguyên quả nhiên là nơi khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.” “Cám ơn.” Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mà quần áo trên người mang đến, Thẩm Tiêu loáng thoáng hiểu được chút gì đó. “Các người muốn trò chuyện cũng đừng ở trên đường cái. Sắp mưa rồi, đi tìm quán trọ trước đi.” Chử Đình đội nón, dẫn đầu đi tới phía trước. Thanh Thủy thấy vậy, cười với Thẩm Tiêu: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?” “Được.” Dọc theo đường đi tiến tới quán trọ, Thanh Thủy nói sơ qua một chút vì sao cậu ta xuất hiện ở đây, mà Thẩm Tiêu cũng hiểu đại khái sao lại thế này. Thì ra 5 năm trước, Chử Đình lại đi đại mạc một chuyến. Trong lúc vô ý Thanh Thủy gặp được anh, xin anh dẫn mình đến Trung Nguyên. Trong 5 năm, Thanh Thủy vẫn luôn làm người hầu bên cạnh Chử Đình, lần này Chử Đình tiến đến Châu Thành tìm người, cậu ta cũng cùng theo. Không nghĩ tới vào thành, bọn họ lại gặp cô. Nói cách khác, Chử Đình cũng không phải bị đưa đến thời không này cùng cô, mà là bản thân anh đợi ở đây năm năm. Sau khi Chử Đình nhìn thấy cô, liếc mắt một cái đã nhìn ra cô lại đi vào bản đồ này, cho nên nói cô vào hai lần. Sau khi tìm được quán trọ, Thanh Thủy nhận phòng, tiếp theo lại bảo tiểu nhị nấu nước ấm cho Thẩm Tiêu, để cô tắm nước ấm sạch sẽ trước. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, bà chủ mang quần áo và áo dày vào, nói là công tử bên ngoài mua cho. Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, Thẩm Tiêu không khỏi nghĩ đến ở sa mạc, Thanh Thủy cũng cẩn thận chu đáo như vậy. Khi đó cậu ta vẫn là một đứa nhỏ, trong nháy mắt cậu ta đã trưởng thành thành một mĩ thiếu niên hỗn huyết (con lai). Rửa mặt sạch sẽ, Thanh Thủy lại giữ Thẩm Tiêu cùng ăn cơm, nhưng Thẩm Tiêu uyển chuyển từ chối. Cô có thể cảm nhận được, Chử Đình không thích mình lắm, mà Thanh Thủy lại đi theo anh, nếu cô đã biết rốt cuộc thế nào, vẫn không nên để Thanh Thủy khó xử thì tốt hơn. “Chị còn có việc, lần sau đi.” Thẩm Tiêu nói: “Lần sau chị mời em ăn đồ ngon.” Thanh Thủy suy nghĩ nhanh nhẹn, làm bộ không biết vì sao cô từ chối, cười tủm tỉm nói: “Vậy được, đến lúc đó em đi tìm chị.” “Không thành vấn đề.” Thẩm Tiêu nói nơi mình ở cho cậu ta rồi rời khỏi quán trọ. Nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tiêu biến mất ở trong đám người, Thanh Thủy có chút bất đắc dĩ nhìn về phía công tử nhà mình: “Ngài sao vậy, sao không thích chị thẩm chứ?” Cậu ta nhớ rõ trước kia quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Chử Đình dùng quạt gõ đầu cậu ta: “Phụ nữ chính là phiền phức, Thẩm Tiêu chính là phụ nữ, cho nên Thẩm Tiêu nghĩa là phiền phức. Đối với phiền phức, đương nhiên phải nhốt ở ngoài cửa.” Khi hai người đang nói chuyện, phía bên ngoài quán trọ truyền đến giọng của chưởng quầy, nói là người gác cổng của Lưu tri phủ đã đưa thiệp mời đến. “Tôi mới vừa bước chân vào thành đã có người gửi thư mời đến, tin tức của bọn họ đúng là nhanh nhạy.” Chử Đình tắt bếp lò: “Những người này còn phiền hơn cả phụ nữ, không gặp.” Thanh Thủy không lạ gì chuyện như vậy: “Được, vậy tôi đi nói lại.” “Còn nữa, cậu đi kiếm một chỗ ở khác đi, quán trọ này ồn quá.” “Được.” … Sau khi Thẩm Tiêu rời khỏi quán trọ, cô mua hai cái màn thầu ở ven đường ăn lót dạ, ăn xong rồi mới bắt đầu đến các quán trọ ở đây để xem có tìm được việc làm hay không. Nhưng rất tiếc là, các quán trọ có tuyển người sau khi thấy cô là phụ nữ thì lập tức tỏ vẻ bảo cô đừng tham gia góp vui. “Cô chỉ là một người phụ nữ, lực vai không nổi lực tay chẳng xong, tôi tuyển cô vào làm gì?” Hoặc là: “Phụ nữ thì về nhà chăm con đi, đừng mò mẫm trộn lẫn đến những nơi như thế này, đây là nơi mà các cô có thể đến sao?” Chung quy lại, nhà bếp không phải là nơi cô có thể đến nữa rồi. Sau khi loanh quanh một vòng, Thẩm Tiêu vẫn không nản chí. Cô vốn muốn đến quán trọ là định tìm một công việc bản thân quen thuộc để ổn định lại, sẵn tiện nhìn xem có món ngon nào khiến cô bất ngờ hay không. Hiện tại không thể lựa chọn con đường này, vậy cô chỉ có thể chọn phương án thứ hai. Mất cả nửa ngày, trời giăng đầy mây đen trút cơn mưa, Thẩm Tiêu đành phải giẫm trên mặt đất ẩm ướt trở về Từ Tế Đường. Trên người cô chỉ có trên dưới ba lượng bạc, trước khi chưa có nguồn thu ổn định, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, mặc dù Từ Tế Đường đơn sơ, nhưng không tốn tiền. Tiến vào cửa chính Từ Tế Đường, bầu không khí trong sân vẫn vậy, tựa như những cây mơ bệnh ở góc đình, tuy chưa ch/ết nhưng đâu đâu cũng có cảm giác như đang vùng vẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.