Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 35




“Vậy đêm nay khi các anh nấu bữa khuya thì gọi tôi, tôi không chạm vào, các anh nấu, tôi ở bên cạnh nhìn là được rồi.” Thẩm Tiêu nói. Cô là người mới tới, biết quy củ của người nơi này. Nếu như cô đụng vào, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, vậy không chỉ liên lụy một mình cô.

Thấy cô biết điều, Lưu Thành Nghị cũng nhẹ nhàng thở ra: “Được.”

Buổi tối, mấy sư huynh đệ Lưu Thành Nghị thương lượng làm cháo gà sợi, lại kết hợp với dưa cải. Thẩm Tiêu ở bên cạnh không có ý kiến gì, nhưng khi bọn họ nấu cháo, Thẩm Tiêu đề nghị bọn họ lấy gà sợi ra, đổi thành thêm trứng gà vào, sau đó lại bỏ ít nấm hương vào. Về phần dưa cải cũng không phải thứ quá tinh xảo, trực tiếp lấy củ cải muối chua giòn cắt miếng, lại thêm một đĩa dưa chua đậu đũa.

“Chuyện này… Không tốt lắm đâu.” Để lãnh đạo ăn dưa muối? Lưu Thành Nghị không nói chuyện, mấy sư đệ phía dưới cũng không quá đồng ý. Cuối cùng, một phần cháo và bốn món dưa được đưa qua. Ngoại trừ hai phần dưa muối mà Thẩm Tiêu đề nghị, hai phần khác là đậu hũ chiên và thịt cua cuộn tinh xảo.

Bữa ăn khuya được đưa đi, Thẩm Tiêu cũng ngáp một cái trở về chỗ ở.

Ước chừng nửa giờ sau, cảnh vệ mang đồ ăn cầm bát đĩa đưa về đây. Lưu Thành Nghị luôn canh giữ ở đó vội lấy cặp lồng nhìn vào, bát cháo bên trong trống trơn, lòng anh ta nháy mắt kiên định.

“Cuối cùng thủ trưởng cũng ăn cơm rồi.” Anh ta cầm bát không nói.

Cảnh vệ quen thuộc với anh ta, khích lệ: “Lần này các anh làm không tệ. Nhất là món cháo này, ngay từ đầu thủ trưởng còn nói để đó lát nữa ăn, kết quả đoán chừng là ngửi mùi thấy đói bụng, trái lại đi ăn trước.”

Lời nói của cảnh vệ làm cho Lưu Thành Nghị giật mình.

Buổi tối khi anh ta trở lại phòng thầy, thấy thầy còn chưa ngủ thì nói việc này cho ông ta nghe, nói: “Sao thầy lại cảm thấy cô gái kia có thể giải quyết được việc này.”

Ông cụ tựa vào trên gối, nhắm mắt lại: “Con cảm thấy kỹ năng nấu nướng của con kém sao? Không, không kém. Nhưng đầu bếp chân chính, không chỉ có tay nghề tốt, còn cần một trái tim. Vị kia cả ngày bận rộn vì chuyện nước, ba bữa với ông ấy mà nói đều là chuyện xếp sau việc nước. Nhưng con người, ông ấy còn sống thì phải ăn cơm. Những món trước kia các con làm, đều là những thứ có hoa không có quả, ông ấy không ngửi được mùi, không gợi được sự thèm ăn. Một vốc nấm hương thả vào, hơi nóng đó nóng lên, không đói bụng cũng sẽ đói bụng. Con người một khi đói, ăn uống cũng không để ý. Các con, cái thiếu chưa bao giờ là tay nghề, mà là một trái tim đầu bếp.”

Nghe những lời nói của thầy, Lưu Thành Nghị loáng thoáng cảm thấy mình dường như bắt được thứ gì.



Ngày hôm sau Thẩm Tiêu còn chưa dậy đã bị Lưu Thành Nghị đánh thức đi giúp làm bữa sáng. Chờ khi cô hai mắt đẫm nước nhập nhèm đến phòng bếp, hay rồi đây, mười tám đồ đệ của ông Tôn chỉnh tề ngay ngắn đều ở đây.

“Chúng tôi muốn làm bánh bao canh thịt, cộng thêm một chén súp cay lấy vị cay khai vị, cô cảm thấy thế nào?”

“Rất không tệ.”

“Vậy cô có đề nghị gì cho chúng tôi không?”

Lúc này Thẩm Tiêu tỉnh ngủ: “Các anh vẫn nấu cho vị kia ăn?”

“Phải.”

“À. Khẩu vị ngày thường của bọn họ là?”

“Vị kia quê quán là Tương Tây, nhưng gần đây không nên ăn đồ ăn quá mức kí.ch thích.”

“…Như vậy à.” Thẩm Tiêu nghĩ một hồi: “Vậy làm súp tóp mỡ đi. Bánh bao không cần bánh bao canh, đổi thành bánh bao chiên vỏ mỏng, nhân làm măng chua thêm thịt, vỏ cố gắng xốp giòn.”

“Được.”

Đầu bếp Tôn nói không sai, những đồ đệ của ông ta, kỹ năng nấu nướng quả thật không kém chút nào. Giống như súp tóp mỡ bọn họ làm, không có nhiều vị phức tạp trong súp, trên cháo rải một lớp tóp mỡ thơm xốp, lại rải lên một lớp hành thái, hương vị đó thơm một cách thuần túy. Lại nhìn bánh bao chiên, vỏ mỏng được chiên cháy sém xốp giòn, nếu ăn riêng, có thể còn có chút chán ngấy, nhưng lại ngâm trong cháo, một tiếng “phập” nhỏ vang lên, bánh bao thấm đủ nước súp nháy mắt trong xốp mang theo giòn thơm, măng chua bên trong lại hòa tan thịt đầy mỡ, sự phối hợp này tuyệt vời.

Làm xong những món này đưa đi, đám người Lưu Thành Nghị cũng không thiếu một phần cùng ăn với nhau.

Sự kết hợp món ăn này Lưu Thành Nghị vô cùng cảm thán.

Có lẽ theo như lời của thầy là trái tim đầu bếp, chính là tấm lòng suy nghĩ vì thực khách.

Không có gì bất ngờ xảy ra, bữa sáng lần này, đĩa lại hết sạch trở về.

Bởi vì hai lần ra tay này của Thẩm Tiêu, vốn dĩ mọi người còn có chút ý kiến với người “đi cửa sau” như cô cũng bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của cô. Mỗi một bữa cơm Lưu Thành Nghị đều sẽ hỏi đề nghị của Thẩm Tiêu, thật ra ở trong cái nhìn của Thẩm Tiêu có đôi khi cũng không cần đề nghị của cô, nhưng đối mặt với sự chân thành của Lưu Thành Nghị, trên cơ bản có thể nói cô đều nói ra.

Vị lão đại bên kia ăn uống ngày một tốt hơn, người ngoài không biết tình huống gì, nhưng có vài người dù sao cũng sẽ nhìn thấy ở trong mắt.

Lại một tháng trôi qua, rốt cuộc Lưu Thành Nghị tìm tới Thẩm Tiêu không còn là lôi kéo cô vào nhà bếp nữa: “Cô chuẩn bị một chút đi, buổi tối bảy giờ phu nhân sẽ đến chào hỏi thầy, đến lúc đó có thể sẽ muốn gặp cô.”

Phu nhân?

Thẩm Tiêu suy ngẫm, biết hẳn là cơ hội cô chờ đợi đến rồi.

Rửa mặt sơ qua một chút, Thẩm Tiêu chờ ở sảnh trước nhà đầu bếp Tôn. Cô nghĩ đến vị phu nhân đó có thể thăm đầu bếp Tôn trước, lại dựa vào thời gian để xem có gặp mình hay không, nào ngờ cô mới vừa ngồi xuống ở sảnh trước, Lưu Thành Nghị đã tới đây bảo cô nhanh đi theo anh ta.

“Không phải nói người còn chưa tới sao?” Thẩm Tiêu đi theo phía sau anh ta nói.

“Sắp tới rồi.”

Hai người bọn họ mới vừa đi đến cửa tòa nhà, ven đường có một chiếc Jeep màu đen ngừng lại. Không có quá nhiều sự hoành tráng, phu nhân từ trên xe đi xuống đoan trang yên tĩnh thanh lịch, tươi cười ôn hòa, không khác nhiều với trong TV.

Đầu tiên phu nhân hỏi Lưu Thành Nghị tình hình gần đây của đầu bếp Tôn, mới chuyển ánh mắt tới Thẩm Tiêu, ánh mắt trầm tĩnh lại không mất gần gũi: “Cô chính là Thẩm Tiêu mà bà Vương tiến cử sao? Quả thật tâm tư nhanh nhẹn, kỹ năng nấu nướng giỏi giang.”

“Ngài quá khen.” Thẩm Tiêu khiêm tốn đáp.

“Đây không phải quá khen, trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ. Cổng lớn này không phải nơi nói chuyện, chúng ta vừa đi vừa nói.” Phu nhân mời Thẩm Tiêu. Bà ấy bước đi không nhanh, Thẩm Tiêu có thể theo kịp, mà những người khác thì vô cùng tự giác lùi hơn mười bước.

“Bà Vương nói cô đến từ tầng dưới chót, vậy cô hẳn là có hiểu biết về tầng dưới chót. Cô nói thử xem, hiện tại tầng dưới chót là tình hình gì.” Phu nhân nói.

Không nghĩ tới phu nhân sẽ hỏi cô về việc này, trong một chốc Thẩm Tiêu không biết mở miệng như thế nào. Quả thật, cô tin tưởng sẽ có người vì quốc gia cúc cung tận tụy, nhưng phần lớn người càng thích nghe lời hay, bao gồm cả chính bản thân cô. Nếu cô nói sai, nói chuyện gì chọc giận vị phu nhân này, vậy cơ hội cô chờ đợi có thể không còn.

Hình như nhận thấy cô băn khoăn, phu nhân cười bổ sung: “Bà Vương nói cô là một người thành thật.”

Nếu là như thế, vậy chính là muốn nghe nói thật.

“Nói thật, tốt cũng không phải tốt. Có thể ăn no mặc ấm, có một nơi nghỉ ngơi, là tốt. Không tốt, là sự phân chia giai cấp vững chắc, người của tầng dưới chót muốn leo lên quá mức khó khăn, phần lớn mọi người gần như không có hy vọng. Có lẽ có rất nhiều người giống bà Vương lòng mang từ bi hy vọng có thể cải thiện tình cảnh của dân nghèo, nhưng ngài cũng biết rồi đấy, có đôi khi tác dụng của thương hại không lớn.” Loại mâu thuẫn này chỉ có thể dựa vào chính sách và chế độ để cải thiện.

Lời nói của Thẩm Tiêu làm cho phu nhân hơi gật đầu: “Bà cụ nói đúng, cô thật sự là một người thành thật, hơn nữa còn là một người thành thật dám nói ra. Người như vậy càng ngày càng ít.” Lúc này phu nhân đi tới dưới mái hiên: “Về sau cô hãy đi theo Lưu Thành Nghị đi.”

Ngụ ý, chính là Thẩm Tiêu thông qua xét duyệt của bà ấy, về sau chính là một thành viên của nhà bếp.

Nhưng đây không phải thứ Thẩm Tiêu muốn.

“Phu nhân!” Thẩm Tiêu gọi bà ấy lại: “Thật ra tôi có chuyện muốn nhận được sự cho phép của ngài.”

“Cô nói đi.” Bước chân của phu nhân không dừng.

“Tôi muốn đến mặt đất.”

Lúc này bước chân của phu nhân dừng lại. Bà ấy xoay người nhìn về phía Thẩm Tiêu, không nói gì, nhưng trong nháy mắt khí thế kia làm cho Thẩm Tiêu vô cùng áp lực.

Thẩm Tiêu không muốn từ bỏ cơ hội này, cô tiếp tục nói: “Chẳng phải bây giờ có kế hoạch thí nghiệm chọn người đến mặt đất sao? Tôi muốn trở thành một trong số đó.”

Sau khi nói xong, Thẩm Tiêu lẳng lặng chờ đợi lời đáp của đệ nhất phu nhân trước mặt.

Không khí quanh mình có hơi đông lại một chút, rốt cuộc cô nghe được phu nhân mở miệng: “Thật đúng là một thỉnh cầu ngoài ý muốn của tôi. Nhưng mà, cô không muốn ở chỗ này sao?”

“Muốn chứ. Nhưng tương đối mà nói, tôi càng hy vọng đến mặt đất nhìn ngắm.” Thẩm Tiêu đáp.

“Nhưng tôi cần một đầu bếp có thể sử dụng.”

“Kỹ năng nấu nướng của đám người anh Lưu tốt lắm, chỉ là không đủ kinh nghiệm mà thôi.” Thẩm Tiêu nói: “Hơn nữa, tôi cảm thấy nếu có người có thể thành công còn sống trên mặt đất, tin rằng đây chính là thức ăn tốt nhất của lão đại.”

Bỗng phu nhân nở nụ cười.

Nụ cười của bà ấy rất đẹp rất tao nhã, đợi bà ấy thu lại tươi cười, lại tiếp tục nói: “Sở dĩ con người phải xuống đáy biển, chính là bởi vì phóng xạ ở lục địa làm cho loài người khó có thể sinh tồn tiếp. Tuy rằng gần mấy chục năm nghiên cứu có chút đột phá, nhưng chuyện này cũng không cam đoan người trở lại mặt đất trăm phần trăm không chịu tổn hại. Mà người bị phóng xạ, không chỉ có bản thân bị tổn hại, thậm chí gen bị hao tổn, ảnh hưởng thế hệ tiếp theo. Mấy chục năm trước đã có nhiều bi kịch giống vậy xảy ra, cô xác định muốn làm thí nghiệm này?”

“Những tình huống bà nói tôi đều từng suy xét tới, tôi không sợ.” Thẩm Tiêu đáp, cô đã từng xem qua, trong trung tâm mua sắm ảo có quần áo phòng phóng xạ cao cấp, tuy rằng giá cả có hơi đắt, nhưng chắc hẳn cô có thể mua nổi.

Phu nhân gật đầu: “Vậy à?” Bà ấy không nói có đồng ý với Thẩm Tiêu hay không, mà trực tiếp xoay người đi vào phòng chính của đầu bếp Tôn.

Thẩm Tiêu không thể theo vào, bởi vì cảnh vệ đã nhanh chóng chiếm lĩnh cánh cửa.

Trong phòng, đầu bếp Tôn đã tỉnh.

Phu nhân tiến vào trò chuyện vài câu, lập tức cười nói: “Ông Tôn, vừa rồi bên ngoài nói chuyện ông hẳn cũng nghe thấy rồi nhỉ.” Phu nhân từ nhỏ chính là ăn cơm của đầu bếp Tôn mà lớn lên, dù cho thân phận địa vị hiện tại cao, xưng hô này vẫn như trước không hề thay đổi.

“Lỗ tai của ông vẫn coi như ổn, chưa hỏng.” Đầu bếp Tôn đáp.

“Vậy ông sớm biết việc này rồi?”

“Ừ. Lúc trước lần đầu tiên ông gặp con bé, ý định ban đầu là muốn hỏi thử sau này con bé có muốn ở lại nhà bếp phía sau hay không, kết quả đứa nhỏ đó nói cho ông biết con bémuốn đến mặt đất. Con bé nói với ông, con bé muốn nhìn thử xem rau mọc trên mặt đất là dáng vẻ gì, muốn biết ánh mặt trời là cảm giác như thế nào, ông lớn tuổi, đời này muốn nhất chính là về nhà, cho nên ông bị thuyết phục.” Nói xong, ông cụ nói với phu nhân: “Phu nhân cháu sẽ đồng ý khẩn cầu đó của con bé chứ?”

Phải một lúc lâu sau phu nhân mới ý tứ hàm xúc không rõ nói một câu: “Cô ấy đến từ tầng chót.”

Ông cụ nửa phức tạp nửa thở dài: “Đúng vậy.”



Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Thẩm Tiêu trôi qua bình yên trước sau như một, dường như cuộc trò chuyện ngày đó chưa từng xảy ra, bên trên không có đáp lại cô gì cả. Mỗi ngày cô ra vào nhà bếp với bên chỗ đầu bếp Tôn, cô muốn hỏi thăm ra chút gì đó từ chỗ đầu bếp Tôn, nhưng miệng ông cụ vẫn giữ kính như bưng, cô không có tin tức gì cả.

Khi cô có chút chán nản trở lại chỗ ở, bà Vương đột nhiên gọi điện nói với cô.

“Nghe lão Tôn nói, cháu từng nhắc với phu nhân chuyện cháu muốn đến mặt đất?” Bà cụ vẫn thẳng thắn trước sau như một, điện thoại vừa vang lên lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy.” Thẩm Tiêu xin lỗi: “Việc này không thông báo trước với bà.”

“Vì sao cô lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ này trong đầu?”

“Vẫn luôn có.” Suy nghĩ trong lòng của cô chưa từng thay đổi.

“Cho nên ngay từ đầu, cô cũng có chủ ý này phải không?”

Thẩm Tiêu có chút xấu hổ: “…Rất xin lỗi.”

“Vì sao phải xin lỗi?” Bà cụ ở bên kia điện thoại nhìn biển sâu u ám trên màn hình: “Tôi vốn nghĩ, sau khi cô đi vào nhà bếp phía sau, tương lai nói không chừng có thể tham dự nghiên cứu phát triển ngành thuốc dinh dưỡng, cải thiện ẩm thực của dân chúng cả nước. Nhưng tôi dù thế nào cũng không nghĩ tới, cô sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi ranh giới này, làm chuyện mà tôi cũng chưa nghĩ đến.” Nói đến đây, trong con mắt đục ngầu của bà cụ mơ hồ ngấn lệ: “Tôi rất muốn ngăn cản cô, bởi vì mặt đất vẫn có nhân tố không hề ổn định. Mật độ phóng xạ vượt tiêu chuẩn, thậm chí tôi còn không dám bảo đảm cô có thể bình an trở về, thế nhưng tư tâm của tôi lại vô cùng chờ mong cô có thể đi lên, nói cho mọi người, thế giới này thật sự có ánh sáng.”

Cảm nhận được cảm xúc đầy áp lực của bà cụ trong điện thoại, trong lòng Thẩm Tiêu nổi lên một chút tình cảm ấm áp. Vận may của cô thật sự rất tốt, mỗi thế giới đều có thể gặp được người tốt.

“Nếu nói khoa học kỹ thuật hiện tại có thể cam đoan trăm phần trăm sự an toàn của người lên mặt đất, quốc gia đó chắc chắn có thể làm như vậy. Lý do dưới tình huống còn có nhân tố không xác định để người ta đi lên, đây không phải đại biểu cho hy vọng mới mà mọi người cần, để duy trì ổn định hiện tại sao?” Thẩm Tiêu nói ra suy đoán của mình: “Lai lịch của cháu không rõ, lại có thể có được sự quan tâm và tín nhiệm của bà, cháu đã rất may mắn. Không phải bà vẫn muốn về nhà thăm à, nếu bà thương cháu thì giúp cháu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.