Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 17: Có cần tôi dạy anh cách diễn vai phản diện không?




Mỗi lần thoát game, sâu tự đáy lòng Hàn Phi luôn nảy sinh một cảm giác thật tuyệt vời vì mình còn sống.

Hắn không nghỉ ngơi lâu lắm mà lập tức bật bóng đèn cạnh giường lên rồi quay sang nhìn về bức tường dán đầy ảnh chụp của vụ án đẫm máu kia.

“Vì sao 7 nạn nhân của vụ chặt thây ghép xác lại xuất hiện trong bộ dạng như thế nhỉ? 7 người bọn họ đều bị nhốt trong căn phòng kia ư?”

Thường thì chỉ cần là phòng ở từng xảy ra cái chết phi tự nhiên đều có thể được gọi là nhà ma, mà căn phòng mà Hàn Phi ở hình như có cả thảy hẳn 7 vị. Đây quả thực có thể gọi là ngôi sao sáng trong số các loại nhà ma rồi.

“Hiện giờ Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ đã hơi tỉnh táo lại rồi, việc mình cần làm tiếp theo là trợ giúp mấy người chết khác tìm lại lý trí.”

Trong lòng Hàn Phi rất rõ ràng, nguyện vọng lớn nhất của những nạn nhân xấu số kia chính là bắt được hung thủ. Nhưng vấn đề là hắn chỉ là một diễn viên hài tuyến 18 (1) thôi, có lòng mà chẳng đủ sức. Kể cả có gặp được hung thủ thật thì còn chưa biết là ai bắt được ai đâu.

“Từ từ rồi khoai sẽ nhừ thôi. Chậm mà chắc vẫn tốt hơn, dù sao mình có mỗi một mạng!” Hàn Phi lấy di động ra, bắt đầu ghi chú: “Tòa nhà cũ mà mình đang ở trong game kia vô cùng nguy hiểm. Thông tin đã nắm được hiện giờ là mỗi một tầng có tổng cộng 4 căn, mình ở lầu 4. Vừa rồi nhìn phản ứng của anh hàng xóm lầu 6 thì hẳn là dân sống ở đây đều biết mình đang ở trong một căn nhà có quỷ, bọn họ không dám tùy tiện xông vào đó.

Xét từ một góc độ khác, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chỉ cần mình không tự tìm đường chết thì ngược lại căn nhà ma kia có thể bảo vệ mình không bị những hàng xóm khác tiêu diệt.

Một điều cần chú ý khác đó là đứa bé ở lầu 3. Căn nhà ma này đáng sợ như thế mà trên cánh cửa còn chưa dán bùa, căn nhà ở lầu ba kia tuyệt đối là một mối phiền toái lớn. Chưa biết chừng đứa bé bị nhốt trong căn nhà đó cũng nguy hiểm tương đương với con quái vật do 7 người chết hợp thành kia mất."

Vừa nghĩ tới đó, Hàn Phi lại thấy đau đầu: “Rốt cuộc là ai xé mất lá bùa trên cửa nhà lầu 3 vậy trời? Lần này, mình thoát game ngay ở lầu 3. Căn cứ kinh nghiệm trước đó, lần sau mình đăng nhập vào chẳng phải lại xuất hiện ngay lầu 3 sao? Đứa bé kia mà ngồi yên canh me cái xác của mình thì chẳng phải mình game over luôn còn gì?”

Tình thế lúc đó đầy nguy ngập, Hàn Phi phản ứng như thế là đủ nhanh rồi. Hắn mà chậm thêm bước nữa chắc đứa bé đó đã nhảy thẳng lên lưng hắn rồi cũng nên.

“Mấu chốt là tốc độ di chuyển của nó nhanh như thế, mình có chạy cũng không thoát được ấy!” Hiện giờ, điều Hàn Phi lo nhất là mình bị đứa bé kia kéo vào trong căn nhà lầu 3 đó: “Sau này mà có cơ hội, mình phải tìm cách kéo nó vào nhà ma lầu 4 của mình thử xem mới được!”

4:00 sáng, Hàn Phi một tay bật máy tính, một tay cầm di động, lại đối chiếu với ảnh chụp vụ án dán trên tường, nghiêm túc phác họa sơ đồ manh mối và các nhân vật liên quan.

……

Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt, Hàn Phi cũng không biết mình ngủ từ bao giờ. Hắn mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, để rồi lập tức bật dậy khỏi giường ngay khi liếc sang chiếc đồng hồ treo tường.

“Chết rồi, vừa ngủ cái đã 9 giờ. Đạo diễn Khương chắc đang chờ sốt ruột lắm rồi.”

Hàn Phi đánh răng rửa mặt qua loa rồi vội vã vọt ra khỏi nhà, chạy đến khu Bắc phố cổ.

Hắn chạy thục mạng nhưng đến nơi vẫn hơi muộn chút. Đoàn làm phim đã bắt tay vào việc rồi.

“Thật ngại quá, tôi đến muộn mất rồi!”

Hàn Phi vội vàng xin lỗi, nhưng nhân viên đoàn làm phim lại không để ý lắm: “Cảnh đầu là của vai phản diện và nạn nhân đầu tiên. Giờ diễn viên nam đóng vai phản diện còn chưa tới đâu, không phải vội.”

Đúng lúc này, tay phụ trách hậu đài hôm trước bị kĩ thuật diễn của Hàn Phi dọa chết khiếp cũng đi tới và đưa cho Hàn Phi một cốc cà phê với vẻ rất thân quen: “Cứ bình tĩnh mà chờ đi, tên đóng vai phải diện kia không phải mới đi muộn một hai lần đâu.”

Hàn Phi cảm thấy câu này của đối phương có ẩn ý bèn hỏi: “Cho tôi hỏi chút được không, diễn viên đóng vai phản diện trong phim chúng ta lần này là ai vậy?”

Hắn diễn vai nạn nhân thứ hai, đối phương lại diễn tên sát nhân biến thái. Trong phim, tính ra hai bên là đối thủ, nắm rõ được tình hình của đối phương cũng tiện cho mình phát huy sau này.

“Chắc cậu cũng nghe tên hắn rồi, là Chiêm Nhạc Nhạc đấy. Hồi trước cũng tham gia nhiều show lắm, nhưng bản thân hắn còn chưa có tác phẩm gì tiêu biểu cả, miễn cưỡng cũng có thể coi là diễn viên tuyến 5 (1). Lần này công ty bọn họ muốn dựa vào bộ phim này của chúng ta để chứng minh kỹ thuật diễn của Chiêm Nhạc Nhạc ấy mà.” Người phụ trách hậu đài bảo với Hàn Phi thế.

“Trước kia hắn chưa từng đóng phim à?” Hàn Phi hạ cốc cà phê trong tay xuống: “Nhân vật phản diện là vai diễn mấu chốt của một phim mà.”

“Trong mắt tôi ấy, bản thân gã Chiêm Nhạc Nhạc kia đã tự mang đề tài rồi. Chuyện gã thử sức với vai phản diện lần đầu cũng là một chủ đề hút khách, đáng để PR. Với cả, dù sao gã đấy cũng tốt nghiệp học viện sân khấu điện ảnh ra, có nền tảng nhất định rồi.” Trong lúc phụ trách hậu đài đang nói, chợt có âm thanh ầm ĩ vang lên bên ngoài đi kèm với tiếng bước chân của một ai đó.

“Tối qua tôi đi quay show suốt đêm, thể lực hơi đuối rồi.” Một thanh niên khoảng đôi mươi đang bước vào trường quay cùng với người đại diện nam của mình. Từ trên người gã, có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc và mùi cồn dù đã cố gắng giấu đi.

“Đi hóa trang đi.” Đạo diễn Khương không ngẩng đầu lên, có vẻ ông cũng cạn lời với tên này mất rồi.

Sau khi tất cả nhân viên đã vào vị trí, Chiêm Nhạc Nhạc hóa trang xong mới ung dung bước vào.

“Lời thoại của cậu rất ít, cảnh đầu tiên là ở hành lang. Cậu đóng vai hung thủ đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào A Mỹ. Sau đó, cậu bám theo cô ta đi vào hành lang. Tôi cần cậu làm ra được cảm giác theo dõi như hình với bóng.”

“Được rồi, em đã hiểu.” Chiêm Nhạc Nhạc khẽ gật đầu, trông có vẽ tự tin ra mặt.

Diễn viên nữ đóng vai A Mỹ vẫn còn trẻ; bản thân cô ta không có kinh nghiệm gì, mà hành động bám theo của Chiêm Nhạc Nhạc cũng không tạo được cho người ta cảm giác bị đè nén. Dường như kẻ đi theo sau lưng cô ta không phải tên sát nhân biến thái mà là tên biến thái say rượu.

Nếu là kỹ thuật diễn thế này, đến Hàn Phi còn không nhìn nổi chứ đừng nói là đạo diễn Khương nổi tiếng với yêu cầu khắt khe.

Có mỗi một cảnh đầu tiên ở hành lang mà phải quay đi quay lại tận mười mấy lần. Chiêm Nhạc Nhạc lên xuống cầu thang liên tục, gã cũng mệt sắp chết, cuối cùng đành ngồi phịch xuống bậc thang, không đứng dậy nữa.

“Đạo diễn, tôi có phong cách riêng của tôi. Tôi muốn đắp nặn hình tượng này theo ý tưởng của tôi.”

“Hình tượng mà cậu đắp nặn ra là một thằng cu lưu manh như vậy à?” Đạo diễn Khương hơi bất mãn: “Cậu đúng là có chút kỹ thuật diễn thật đấy, nhưng nếu cậu đã muốn thử sức với vai phản diện thì phải dung nhập vào nhân vật của cậu. Cậu là hung thủ giết liên tiếp 7 người, trong lòng cậu đang giấu một mảnh địa ngục đấy!”

“Nhưng đây chỉ là cảnh bước lên cầu thang mà thôi, địa ngục trong lòng tôi thực ra vẫn luôn bị đè nén, tôi đang chờ điểm bộc phát cuối cùng đây!” Chiêm Nhạc Nhạc cũng rất thẳng thắn.

“Thế bây giờ cậu thử bộc phát cái tôi xem nào!”

Đạo diễn Khương vừa dứt lời, cả trường quay đều đổ dồn mắt về phía Chiêm Nhạc Nhạc. Chàng diễn viên trẻ này hít thật sau, sau đó đột nhiên vung vẩy con dao đạo cụ, bắt đầu gầm rú lên điên cuồng.

“Cắt! Cắt! Cắt!”

Đạo diễn Khương che mặt: “Cậu đi hỏi bất kì ai ở trường quay này thử xem, tên sát nhân biến thái mà cậu diễn ra có dọa được bọn họ không? Có mang đến cảm giác áp bách cho họ không?”

Nói xong, đạo diễn Khương túm người phụ trách hậu đài lại, hỏi anh ta ngay trước mặt Chiêm Nhạc Nhạc: “Vừa rồi cậu ta diễn, cậu có sợ không?”

“Không sợ.”

“Thế còn cậu?”

“Hơi buồn cười.”

Đạo diễn Khương tùy tiện hỏi mấy người; hai người đầu thì bình tĩnh như nước, không có tí cảm xúc nào, trong khi người cuối cùng là bị chọc cười.

“Một ánh mắt thoáng qua cũng là kỹ thuật diễn. Hôm qua một diễn viên đến casting chỉ đóng vai nạn nhân cũng có thể dọa phụ trách hậu đài chết khiếp. Còn cậu, cậu diễn vai sát nhân điên cuồng thành tên lưu manh say xỉn. Rốt cuộc cậu đã đọc kịch bản chưa?”

Hình như Chiêm Nhạc Nhạc còn chưa đọc kịch bản thật, nhưng gã vẫn còn đang mạnh miệng: “Tôi thực sự không tin có người đóng vai nạn nhân mà cũng dọa được nhân viên trường quay đâu!”

Hai người họ tranh cãi kiểu gì, kết quả lại dính dáng đến Hàn Phi; đạo diễn Khương gọi luôn Hàn Phi đến: “Cậu đọc hết kịch bản chưa?"

“Đọc rồi ạ!”

“Cậu thử diễn tên sát nhân điên rồ xem nào!”

“Tôi á?” Thực ra Hàn Phi vẫn luôn phỏng đoán tâm thái của hung thủ, nhưng không phải để trau dồi kỹ thuật diễn mà thực sự muốn phá án thật! “Cái này sao được, tôi diễn hài mà!”

“Cậu không phải khiêm tốn! Nào, làm mẫu cho cậu ta một lần đi!” Dường như đạo diễn Khương rất có lòng tin đối với Hàn Phi.

Vốn dĩ Hàn Phi không định ra mặt, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào.

Cúi đầu xuống, trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt của tên hàng xóm lầu 6 lúc vừa mới gặp kia. Dao nhọn nắm trong tay, thò đầu ra chỗ cầu thang, đứng trong bóng tối nhìn một sinh mạng đang đi về phía mình.

Trên mặt hắn là vẻ khát máu, ẩn chứa một dục vọng muốn phá hủy hết thảy không thể nào che giấu được. Hiển nhiên, hắn đang cực lực áp chế nội tâm sắp bùng nổ. Hắn đã sắp không chờ nổi nữa rồi; hắn muốn đâm phập con dao nhọn trong tay vào thân thể đối phương.

Tiếng thở dốc bị đè nén, ánh mắt ghê rợn, người mà hắn một mực theo dõi đã tiến vào hành lang tối om. Hiện giờ, đã không còn ai có thể đến để ngăn cản chính mình nữa.

Từ từ ngẩng đầu, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào cổ của Chiêm Nhạc Nhạc, trên đôi môi khô khốc dần dần hiện lên một nụ cười.

==============

(Chú thích:

(1) Diễn viên tuyến 18, diễn viên tuyến 5:Bên TQ, giới nghệ sĩ được chia ra làm nhiều tuyến, có thể xem như phân cấp bậc, thứ hạng của nghệ sĩ. Nghệ sĩ ở đây chỉ chung người của công chúng, không nhất thiết phải là diễn viên, ca sĩ, có thể là MC, khách mời show truyền hình, show thực tế…

Ở đây, chúng ta nói đến diễn viên. Bất cứ tuyến diễn viên nào cũng đều biến động liên tục. Một lần doanh thu phòng vé kém cũng có thể ảnh hưởng đến tiền cát-xê cũng như vị trí của diễn viên đó.

Trong đó tuyến 1 là cao nhất, gồm cả những diễn viên mang tầm quốc tế như Thành Long, Châu Nhuận Phát, Củng Lợi, Chương Tử Di… lẫn nội địa như Trương Quốc Lập, Cát Ưu, Triệu Vy, Châu Tấn… Độ nổi tiếng thì khỏi phải bàn, cát-xê khủng, là cái tên bảo đảm về doanh thu phòng vé hoặc chất lượng phim truyền hình...

Tuyến 2 thì là những người bắt đầu đóng phim từ lâu nhưng ít được diễn nhân vật chính, có độ nổi tiếng nhất định hoặc là người mới xuất đạo không lâu nhưng có tác phẩm gây điểm nhấn cực mạnh.

Tuyến 3 là những người gần như chưa từng đóng phim điện ảnh, đóng phim truyền hình thì thường đóng vai thứ chính, vai phụ, nhưng số lượng phim đã đóng thì rất nhiều, trông mặt thì rất quen mà chưa chắc đã nhớ ra tên. Diễn viên đó đích thị ở tuyến 3.

Cứ như vậy đến tuyến 18, gồm: những diễn viên đã quen mặt trong giới nhưng chưa bao giờ nổi tiếng, hoặc từng nổi nhưng dính scandal giờ không ai đoái hoài, diễn viên vai phụ nhỏ (hơn diễn viên quần chúng một chút), diễn viên đóng thế và diễn viên phim chiếu mạng.

Hàn Phi nói là bản thân mình nằm ở tuyến 18 vì hắn là diễn viên hài. Chẳng biết hắn từng đóng được bao phim nhưng chỉ có mỗi ma quỷ thích xem:cuoichet: =)))Còn tên Chiêm Nhạc Nhạc này ở tuyến 5 thì cũng hơi khó xác định, cái loại hơi có tí danh tiếng chút vì tham gia show nhiều nhưng tác phẩm để người ta nhớ đến thì không có. Đại khái chắc là vậy đi. Ta cũng chỉ tra được đến đây.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.