Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 48: Em không thích chú Khiêm sao?




Ở một bên nhìn ba người tung hứng, Thạch Hâm vẫn luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Tửu lượng của Diệp Tử Mặc không tốt, uống chưa được mấy ly đã say, Ngu Dao bèn đỡ cậu vào phòng mình, để cậu ngủ một lúc cho thoải mái hơn.

Từ Khiêm uống rượu, trong đôi mắt anh có một sự biến động tâm tình không nói được. Anh thản nhiên nhìn Ngu Dao dìu Diệp Tử Mặc về phòng cô, tới giường của cô.

Trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người Từ Khiêm và Thạch Hâm.

Rất an tĩnh. Thạch Hâm có chút không quen, cô ấy lúng túng cười cười với Từ Khiêm, sau đó lại cúi đầu, yên lặng ăn phần của mình.

Lo xong xuôi cho Diệp Tử Mặc, Ngu Dao đi ra ngoài.

"Anh Từ, ngại quá, Tử Mặc, tửu lượng của anh ấy không tốt." Ngu Dao áy náy giải thích với Từ Khiêm.

Từ Khiêm không lên tiếng, có điều có gật đầu một cái.

Ba người lại yên tĩnh dùng cơm, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe Thạch Hâm và Ngu Dao trao đổi, thảo luận với nhau về kỹ năng làm bếp.

Bữa cơm xong xuôi cũng không còn sớm, đã gần bảy giờ.

Thạch Hâm phụ Ngu Dao lau dọn bàn ăn, lấy nilon bọc đồ ăn còn dư lại, để trong tủ lạnh. Thạch Hâm rửa chén, đứng quay lưng lại với Ngu Dao, vừa tám chuyện với cô.

"Dao Dao, cậu không ra ngoài với ông chú kia của cậu à?" Thạch Hâm cố ý nói như vậy.

Cô ấy cũng muốn được nghe câu trả lời thật lòng từ miệng Ngu Dao, thế nào mà mới có mấy ngày không gặp, anh Từ kia đã thành chú của Ngu Dao rồi?

"Nói gì đó?! Anh ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, chứ không sao người ta tại sao ba lần bốn lượt giúp tớ? Có lẽ tớ cũng xêm xêm với cháu gái ở nhà nên người ta coi tớ như cháu thôi mà." Ngu Dao không muốn Thạch Hâm hiểu lầm, cô suy nghĩ rất lâu, đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

"Được rồi, cậu mau đi đi. Để người ta ngồi một mình trong phòng khách cũng không tiện."

Ngu Dao nghĩ ngợi thấy đúng thật, thế nên, cất hết đồ ăn xong cô liền rửa tay rồi đi ra ngoài.

Thật ra thì, tối nay Từ Khiêm uống cũng hơi nhiều. Lúc này, anh đang dựa vào ghế sofa, nhắm mắt tịnh dưỡng.

Kể từ khi chuyển tới thành phố Bạch Sa, anh rất ít khi uống rượu trắng như thế này; cùng lắm cũng chỉ là cùng bạn bè ra ngoài uống chút rượu vang mà thôi; loại rượu trắng này anh cơ hồ không đụng tới.

Nghĩ đến đây, anh đoán có lẽ là do cậu bạn trai nhỏ của Ngu Dao, sợ mua rượu vang không ngon cho anh uống thì ngại, cho nên đành mua một chai Mao Đài, số năm cũng không được coi là lâu.

Ngu Dao đi tới trước mặt Từ Khiêm, thấy Từ Khiêm mặt ửng đỏ, cô đoán chừng do uống rượu trắng nên vậy. Cô xoay người đi vào bếp, lấy mấy lát chanh và mật ong từ trong tủ lạnh ra, rót cho Từ Khiêm một tách nước chanh pha mật ong, sau đó bưng ra ngoài. Cô vỗ nhẹ vào tay Từ Khiêm một cái.

"Chú Khiêm, chú uống nước đi!"

Ngu Dao cũng chẳng biết tại sao cái tiếng "Chú Khiêm" này cứ vậy mà được gọi ra.

Thật ra thì, như thế cũng tốt vô cùng. Hai người biết nhau lâu như vậy, nếu cứ một mực "Anh Từ, anh Từ" mà kêu thì quá khách sáo; còn nếu gọi anh ta là "Từ Khiêm", lại cảm thấy hai người vẫn chưa thân quen tới mức độ vậy; tiếng "chú" này là vừa đúng.

Ngu Dao cũng là có tính toán, gọi một tiếng "Chú Khiêm" sẽ có thể nhắc nhở người đàn ông này không được có bất kỳ suy nghĩ nào không đúng phận với mình; trong mắt cô, anh ta là một vị trưởng bối mà thôi.

Từ Khiêm mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Ngu Dao, nhìn sang tiếp liền thấy chiếc tách cô bưng ra cho mình.

Hình như cô ấy mới vừa gọi mình là "Chú Khiêm!"

Từ Khiêm rất hài lòng khi cô gọi mình như thế. Anh đưa tay nhận chiếc tách Ngu Dao đưa, anh để dưới chóp mũi ngửi một cái. Có mùi hương chanh. Anh theo bản năng liền định từ chối, lý do vì, anh cảm thấy chắc chắn rất chua.

"Cháu đã cho thêm mật ong vào cho chú, có thể giải rượu đấy." Ngu Dao thấy anh định để tách lại lên khay trà liền mau chóng đoán được anh đang nghĩ gì.

Nghe Ngu Dao nói như vậy, bấy giờ Từ Khiêm mới đưa lên miệng mình, nhấp thử một ngụm nhỏ. Có vẻ cũng không tệ. Lúc này anh mới há miệng uống.

Sau khi có nước mật ong vào trong bụng, Từ Khiêm lập tức thấy tỉnh táo không ít, có vẻ cách này còn có tác dụng hơn thuốc giải rượu.

"Em cũng hay pha cho bạn trai?"

Nhìn tửu lượng của Diệp Tử Mặc đó, Từ Khiêm cho rằng Ngu Dao cũng thường xuyên chăm sóc cho cậu ta.

"Không, Tử Mặc không uống rượu. Hôm nay cám ơn chú mới uống một chút."

Thấy Từ Khiêm uống hết cả một tách lớn, Ngu Dao cầm cái tách, lại đi lấy thêm nước cho anh.

"Hồi trước bán bia, cháu thường xuyên phải uống nhiều, nghe bạn nói mật ong có thể giải rượu nên có để sẵn trong nhà."

Từ Khiêm biết rất rõ. Anh nhớ, trong tập tài liệu về Ngu Dao trong tay anh hình như có một mục nói cô trước kia từng tiếp thị bia rượu.

Chẳng biết sao trong lòng anh chợt có chút đau lòng cho cô bé này.

Trong khi các cô gái cùng lứa chỉ toàn đang so bì nhau những bộ cánh hay mỹ phẩm, cô lại đang ra sức đi kiếm tiền.

Chẳng lẽ, gia cảnh của cô không được tốt sao?

"Sao mới năm nhất em đã bắt đầu đi làm thêm rồi? Bố mẹ em không lẽ không lo cho em sao?"

Ngu Dao không muốn nói cho Từ Khiêm quá nhiều chuyện trong nhà nên chỉ thuận miệng nói một câu: "Không phải, bố mẹ rất thương cháu, cháu chỉ là muốn rèn luyện mình thôi."

Sự thật thì Ngu Dao cũng không gạt Từ Khiêm. Nếu không phải do em trai quá thích đọc sách thì lên năm hai cô cũng sẽ thử đi làm thêm, chỉ là thời gian sớm hơn một chút thôi.

Cho tới khi Thạch Hâm rửa chén xong đi ra, Ngu Dao mới sực nhớ sắp tới giờ phải tới Cám Dỗ rồi.

Cô đứng dậy đi trong phòng ngủ, liếc mắt nhìn Diệp Tử Mặc. Thấy cậu đang ngủ say cũng không tiện quấy rầy, cô lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Cô nói với Thạch Hâm: "Thạch Đầu này, tớ đi trước. Nếu Tử Mặc dậy, cậu nói anh ấy buổi tối đừng tới đón tớ, tớ sẽ tự về."

Thạch Hâm gật đầu. "Được. Cậu ấy, phải chú ý an toàn!"

"Được."

Từ Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Ngu Dao nói: "Không còn sớm, tôi đưa em tới Cám Dỗ nhé? Nếu không sẽ không kịp đâu."

"Nhưng mà tối nay chú uống rượu rồi."

"Chẳng có gì đáng ngại, cũng tiêu tán gần hết rồi." Không cho Ngu Dao từ chối, Từ Khiêm mở cửa đi xuống lầu luôn.

Ngu Dao đành phải cầm túi, đi theo Từ Khiêm xuống lầu.

Anh chở Ngu Dao tới Cám Dỗ, cô đang định mở cửa xuống xe thì Từ Khiêm gọi cô lại: "Ngu Dao!"

Cô xoay người, ánh mắt có chút không hiểu, nhìn anh. "Sao vậy ạ?"

"Lẽ nào em không thích chú Khiêm, dù chỉ một chút thôi sao?" Từ Khiêm vẻ mặt vô cùng thành khẩn hỏi Ngu Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.