Trò Chơi Định Mệnh

Chương 17: Chương 17: Âm Mưu





18h, ngày thứ 7
- Minh Vương, em được không?_ Giọng nữ trong trẻo, bước ra từng phòng thay đồ, chiếc váy dạ hội màu xanh dương với chất liệu nhẹ nhàng, đính cườm cầu vai, nhấn phale giữa ngực, kết hợp màu xanh ngọc bích, tà váy phũ dài sẽ tô điểm dáng vẻ thướt tha, làn da sáng cho cô nổi bật trong buổi tiệc sang trọng. Tô thêm vẻ đẹp đ1o là gương mặt trong sáng ngây thơ giờ đây trưởng thành hơn khi được người thợ trang điểm làm cho cô nhìn chững chạc hơn trông thấy.
Về phần Vương, Vương bị đơ người khi thấy vẻ đẹp đó. của My, lại thêm nụ cười dịu dàng tươi sáng như ánh trăng kia trên bầu trời đêm nay.
- Minh Vương anh không sao chứ._ My quơ tay, trước mặt Vương, Vương nhờ vậy được cô kéo về hiện tại.
- Em rất đẹp._ Minh Vương nói, My lại mỉm cười trên môi My luôn chứa những nụ cười chưa bao giờ vụt tắt cả.
- Kéo miệng, anh cũng chẳng khác gì em đâu._ My khen lại Vương, đúng thế, Vương hôn nay ăn mặc rất đẹp và sang trọng.
My nhìn Vương thật lâu đến nỗi nhìn lầm người trong đôi mắt cô Vương bây giờ đã là Khánh, 1 con người lạnh lùng, lịch lãm và thông minh

- My, My . . . đi thôi em._ Minh Vương gọi, cô trở về hiện tại, nở 1 nụ cười rồi rời khỏi nơi đó.
Trong bệnh viện.
- Dì cho con xin lỗi, con không thể đến dự tiệc của dì được rồi._ Khánh nói chuyện điện thoại với dì của anh.
- Ừm, không sao đâu. Con lo mà giữ sức khỏe, kẻo khi cha mẹ con về trách Tú Anh đấy._ Giọng nữ trong điện thoại nghe rất quen thuộc.
. . .
Chiếc xe chở My và Vương đến 1 biệt thự sang trọng không thua kém gì nhà Khánh, nơi đây là nơi tổ chức buổi tiệc. Cặp đôi My và Vương bước vào thu hút mọi ánh nhìn của mọi người nơi đây, nữ thì xinh đẹp quý phái, nam thì lịnh lãm sang trọng. Mọi người nhìn vào ai ai cũng thầm nghĩ có lẽ trời xinh họ ra đã an bài và sắp đặt họ ở bên nhau mãi mãi. Không ai sánh bằng nhưng ở đâu đó trong bóng tối có một con người không hề nghĩ như vậy. Vương dẫn My đến gặp mẹ anh, lại nụ cười lạnh lùng vang lên trong góc của bóng đêm, My liền cúi đầu xuống như lần gặp mặt 5 năm trước đây.
- Mẹ, chủ tịch Trần._ Vương cất tiếng chào hỏi.
- Thằng bé này sao là chủ tịch Trần chứ phải gọi là cha biết không._ Giọng nói sắc xảo của người phụ nữ ấy như nét đẹp trên gương mặt bà.
- Cha._ vương cất tiếng gọi, tim My như ngừng đập tại sao trông cô lại xuất hiện cảm xúc khó chịu đến nghẹt thở như thế này chứ.
- Minh Vương, cô gái kế bên con là ai vậy?_ Chỉ là một câu hỏi thôi nhưng ai ngờ rằng đối với My nó như cổ máy thời gian kéo cô trở về cuộc đối thoại năm xưa.
Vương nghe mẹ anh hỏi vậy, anh nhìn qua người con gái đang hoàng tay anh lúc này, anh mỉm cười đáp.
- Là bạn gái con tên là Selena, gọi em ấy là Diễm My cũng được._ Vương vui vẻ giới thiệu My với mẹ anh.
- Sao con bé cứ cuối mặt xuống thế, Diễm My cháu có thể nhìn ta nói chuyện 1 ít được không._ Bà cất giọng hiền dịu hỏi My

- à, Minh Vương à, con và ta đi chào hỏi mọi người một tí để mẹ con nói chuyện với My một tí đi._ Chủ tịch Trần nói, đôi mắt trong veo của ai đó thoáng bao trùm 1 màu đen hận thù trong đêm.
Và Vương cùng với Chủ tịch Trần rời đi, lúc này chỉ còn My và mẹ Vương
- Cháu có thể nhìn ta một chút chứ._ Như yêu cầu gương mặt My từ từ ngẩng lên, cả bà cũng thẩn thờ nét đẹp như vầng trăng đang tỏa sáng trong đêm nay.
- Hình như ta đã gặp qua cháu ở đâu rồi thì phải._ Bà nói, nụ cười ấy lại nhếch lên trong bóng tối.
- Có lẽ bác đã nhìn lầm ai rồi cháu chưa thấy bác bao giờ._ My đến tận bây giờ mới lên tiếng
- À chắc là vậy, nhìn bộ dáng cháu lúc nãy ta nhớ bạn gái Khánh Băng cháu trai ta
My mỉm cười, lòng My lại chứ bao nhiêu cảm xúc trong 2 từ Khánh Băng ấy, cũng đã 5 năm rồi kể từ lần gặp đầu tiên ấy cô không thấy Khánh Băng nữa. Cũng nhờ anh con người lạnh lùng ấy che chở cô làm cô có thể ẩn thân tới bây giờ, đối với cô một cô gái ngây thơ 5 năm trước anh là thiên thần hộ mệnh trong lòng cô còn bây giờ thì chuyện đó đã là quá khứ, anh cũng là gắn liền với ký ức đau buồn kia của cô. Cô . . . Diễm My 3 năm trước là một người con gái ngây ngô trong sáng nhưng bây giờ cô đã khác, nhìn 1 Diễm My năng động vui vẻ hoạt bát bây giờ không ai có thể ngờ rằng 5 năm qua cô đã cố kìm nén kí ức đau thương kia biết bao nhiêu lần và cũung chẳng ai biết rằng chuyện gì đã xảy ra 5 năm qua, và chuyện gì đã thay đổ con người cô. Có lẽ cũng chỉ có một người thôi và người đó cũng rất gần cô luôn âm thầm quan tâm đến cô và giúp đỡ cô khi cô cần.
Quay lại My, nãy giờ My và mẹ Vương nói chuyện rất vui bà dặn dò My phải yêu thương Vương vì Vương từ nhỏ đã thiếu vắng tình cảm của cha, và trò chuyện cô cũng biết bà tên Ngọc.
- Minh Vương, rất ít yêu ai nhưng 1 khi yêu sẽ rất thật lòng vì thế kím được một người đàn ông như thế thì đừng bao giờ buông tay họ ra bất kể như thế nào . . . giống như ta và Minh Đức_ Bà nói rồi nhìn chủ tịhc Trần trò chuyện không xa đó.

Có một đôi mắt gợn sóng nhìn bà trong đêm với biết baoo nhiêu cảm xú tức giận hận thù chứa đựng trong đó.
Khuya
Thì cuộc dạ tiệc cũng kết thúc. Vương xã giao uống sai bí tỉ nên My đành gọi taxi đưa anh đến khách sạn. My thì không biết nhà anh ở đâu nên chỉ còn cách đó. Đặ Vương xuống nệm rồi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, My ra mở thì 1 cô gái ăn mặc gợi cảm đứng trước cửa phòng.
Nhiệm vụ My bây giờ đã xong bây giờ chỉ còn chờ sáng mai xem kịch. Cô rút ra 1 tấm séc, kí tên vào và ghi vào đó con số 10 triiệu đồng. kẹp vào giữa 2 ngón tay
- Cô làm cho tốt, nếu không 1 đồng cô cũng không có vào đó mạng cô cũng mất theo hiểu chưa._ My thay đỏi khuôn mặt trong sáng ngây thơ giờ lạnh lùng và âm mưu.
- Tôi biết rồi._ Cô gái kia nhận, My đi ra, đóng cửa lại trên môi hiện lên 1 nụ cười lạnh thấu xương.
Tới chap 30 đi mình ấy bạn pk mặt mấy anh chị


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.