Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 38: 38: Sự Thật 1





Mộ Duật Hành từ phòng tắm bước ra, trên người đã mặc quần áo chỉnh tề.

Anh chầm chậm đi lại phía giường ngủ, ánh mắt đầy sự cưng chiều yêu thương nhìn người con gái đang ngủ say.
Mộ Duật Hành ngồi xuống giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp tuyệt trần của Trình Ngữ Lam.
- Nếu như hôm nay anh không về, em có buồn không Lam Lam?
Trái tim của Mộ Duật Hành đau nhói lên từng cơn, tối qua anh đã cho Trình Ngữ Lam uống sữa trong đó có thuốc ngủ, chắc đến trưa cô mới có thể tỉnh dậy.
Mộ Duật Hành đặt lên trán của Trình Ngữ Lam một nụ hôn rồi đứng lên lấy cây bút và tờ giấy ghi gì đó để lại cho cô...1
Hy vọng hôm nay anh có thể trở về bên cô...cùng cô xây dựng gia đình có một lũ nhóc thật đáng yêu.

Nếu như hôm nay anh không về được, nhưng anh vẫn luôn yêu và dõi theo cô, Trình Ngữ Lam.
...
Ở Hà gia, ông bà Hà ăn sáng xong thì ra ngoài uống trà đọc báo...
Chiếc xe của Mộ Duật Hành lái vào, Sở Mặc và Lãnh Huyết nhanh chóng bước xuống và mở cửa xe cho anh.
Mộ Duật Hành oai phong, cao ngạo đi vào trong.

Ông Hà híp mắt nhìn anh, dáng vẻ này của anh là đang muốn gì đây?1
- Chú Hà, chào chú.
- Duật Hành, con qua đây có việc gì sao?
Mẹ anh lên tiếng hỏi.


Nhìn dáng vẻ này của anh thật giống ông Mộ ngày xưa...
- Con qua đây tìm chú Hà, đòi lại món nợ mà chú Hà đã nợ con.1
Ánh mắt của Mộ Duật Hành luôn nhìn vào người của ông Hà.

Ông khẽ cười rồi đứng dậy nhìn anh.
- Nợ ư? Chú nợ con thứ gì?1
Mộ Duật Hành bật cười.

Ông Hà thật sự diễn kịch rất giỏi, bao nhiêu năm trời vì thái độ và cách đối xử ôn nhu của ông đã làm anh tôn trọng ông không thua kém gì là ba mình.
- Không những một mà là hai.
- Duật Hành, con nói gì vậy? Mẹ không hiểu.
Ánh mắt của Mộ Duật Hành vô cùng chua sót nhìn qua mẹ mình.

Anh chua sót cho anh, và cả cho mẹ anh vì đã đặt lòng tin vào sai người...
Lúc nhỏ, anh từng nhìn mẹ anh vất vả vừa đi làm vừa chăm anh, đưa anh đi học.

Nên khi mẹ anh hỏi ý kiến anh rằng có muốn ông Hà làm ba không, lúc đó trong lòng của anh không hề muốn nhưng vì thấy ông Hà thật sự thương mẹ, nên anh đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý.
Nhưng hơn một năm sau đó anh đã hối hận.

Mẹ anh không còn thường xuyên về thăm anh nữa, không còn ôm anh ngủ, không còn kể chuyện về ba cho anh nghe...mẹ anh lúc đó đã sinh Hà Chính Thần.
Đến khi Hà Chính Thần cứng cáp được một tí thì mẹ anh cũng thường xuyên về thăm anh, nhưng lòng ganh tị của một đứa trẻ lại trỗi lên.

Anh chỉ muốn mẹ là của anh, anh không thích mẹ ôm rồi hôn Hà Chính Thần như từng làm vậy với anh...
Dần dần sau đó anh tập làm quen với cuộc sống chỉ có ông bà nội.

Hằng ngày anh đều lên phòng thờ nhìn ông Mộ, hỏi ông rằng có nhớ anh không? Có biết anh là con của ông không?...
Lúc đó nước mắt tủi thân của anh lã chã rơi xuống, anh cũng muốn có ba nhưng bạn bè.

Anh thèm khát cảm giác được ba dẫn đi chơi, đi học, đi học võ...như Lăng Lập Thành.
Một đứa bé chỉ gần 7 tuổi nhưng lại mang trong người nhiều tâm sự, nhiều nỗi buồn không biết chia sẽ với ai.

Anh chỉ lẳng lặng nói với di ảnh của ba mình, vì anh nghĩ rằng ba đang lắng nghe những lời anh nói.
Nhưng đến khi anh lớn hơn một chút thì anh hoàn toàn không trách mẹ.


Ai rồi cũng phải hạnh phúc, mẹ anh cũng đã đau khổ vất vả nhiều rồi.

Nếu có trách thì cứ trách số phận của anh không may mắn, còn trong bụng mẹ đã định sẵn là mồ côi ba.
- Chú Hà, chú có lời gì muốn nói với tôi không?
- Con muốn chú nói gì?
- Đừng giả vờ với tôi nữa, Hà Lâm.
Câu nói của Mộ Duật Hành vừa dứt thì Lãnh Huyết, Sở Mặc và những thuộc hạ của anh đều giơ súng lên nhắm vào người của ông Hà.
Những gì ông Hà nợ anh, hôm nay anh bắt ông phải trả lại...
- Duật Hành, con làm gì vậy?
Mẹ anh hốt hoảng nói.
Hà Doanh từ trên lầu đi xuống, gương mặt trở nên cứng đờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt...
- Anh hai, anh làm gì với ba em vậy? Tại sao mọi người đều nhắm súng vào người của ba em?
- Doanh Doanh, em tránh sang một bên, anh không muốn làm hại em.
- Các người mau hạ súng xuống, không được nhắm vào người của ba tôi.
Hà Doanh hét lên, ôm chặt lấy ông.
Ánh mắt của ông Hà đỏ hoe lên, đau xót nhìn con gái của mình và vợ mình, hai người phụ nữ mà ông yêu thương nhất.1
- Duật Hành, con đã hiểu lầm chú rồi.
- Hiểu lầm ư? Ông biết Bạch Thiện chứ?
- Chỉ mấy lời đó của Bạch Thiện mà con nghi ngờ chú? Chẳng lẽ con không cảm nhận được tình thương chú dành cho con?
Mộ Duật Hành bật cười, tình thương ư? Quả thật ông Hà rất tốt và thương anh nhưng những tình thương đó có thật lòng không?
Nếu không vì tình yêu với mẹ anh, liệu ông có thương anh như vậy không?
Chắc chắn là không...
- Tôi cảm nhận được chứ, tôi còn biết rất rõ chú thương tôi như thế nào.


Chú thương tôi nên đã cho người tiễn tôi đoàn tụ với ba tôi, tôi thật sự cảm động đấy.
Hôm qua Sở Mặc đã điều tra ra nhóm người đã ám sát Mộ Duật Hành hơn một tuần trước.

Lúc đầu bọn người đó không khai ra là ai, nhưng vì sức ép của Mộ Duật Hành quá lớn và anh đã vung tiền gấp đôi với số tiền mà ông Hà đưa cho bọn họ, nên bọn họ một chữ cũng không nói thiếu.
Mẹ anh suy sụp quỵ xuống nền, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.

Bà không thể chịu nổi vì cú sốc này quá to lớn...
Bà hiểu Mộ Duật Hành.

Nếu như không chắc chắn, không có bằng chứng cụ thể thì anh sẽ không hành động như vậy...
Nhưng sự thật này quá phũ phàng, tàn nhẫn với bà rồi.

Tại sao ông Hà lại có thể làm vậy với bà?
Tại sao lại ra tay sát hại mối tình đầu của bà?
Tại sao lại nhẫn tâm sát hại đứa con trai của bà?
Ông nói yêu bà, nhưng lại đành lòng làm vậy với bà ư?
Đây chính là sự thật sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.