Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 29: 29: Anh Yêu Em H





Trong đầu của Mộ Duật Hành như muốn nổ tung.

Ở hiện tại anh có quá nhiều câu hỏi, nhưng lại không biết hỏi câu nào trước nên đành ngậm miệng cho qua.
- Đau...!không...làm nữa...
- Ngữ Lam...!thả lỏng ra sẽ không đau nữa...
Bên dưới bị Trình Ngữ Lam siết chặt đến khó chịu.

Mộ Duật Hành đành khàn giọng dụ dỗ cô thả lỏng cơ thể.

Anh không nỡ bức ép cô, sợ làm cô đau đớn vì biết rằng...!đây chính là lần đầu của cô.
Vậy video hôm trước anh xem là thứ gì?
Rõ ràng video đó không hề cắt ghét!
- Đau...!hức...
- Thả lỏng...!em sẽ thoải mái nhanh thôi...
Âm thanh dứt quãng của Mộ Duật Hành vang lên.

Chưa bao giờ anh có cảm giác sung sướng đến muốn phát điên như thế này...
Nhìn dáng vẻ mê người của Trình Ngữ Lam, căn bản Mộ Duật Hành không thể nào nhịn được nữa.


Anh ôm lấy eo cô, bắt đầu động thân rút ra cấm vào, âm thanh va chạm xác thịt đã bắt đầu vang lên.
Bên dưới, Trình Ngữ Lam cắn chặt răng để không phát ra những âm thanh dâm đãng.

Nhưng khoái cảm dồn dập ập đến như cơn sóng dữ, cô không còn biết mình là ai nữa, cứ như vậy mà cùng anh hòa hợp, cùng anh chìm vào trong hoan ái.
- Anh sẽ chết với em mất....
Tiếng rên của Mộ Duật Hành càng ngày khàn đặc, chưa có người phụ nữ nào khiến anh hưng phấn như vậy.

Hưng phấn hơn khi biết mình là người đàn ông đầu tiên của cô, là người đã lấy đi sự trong trắng của cô.
Từng nhịp, từng nhịp ra vào.

Lúc nhanh lúc chậm, lúc chạm đến nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô...
Tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn của cô vang lên trong không gian đậm mùi tình dục.

Tiếng rên đó như cổ vũ, như tiếp thêm động lực cho anh ra sức đâm vào.
- Ưm...!không chịu nỗi...!sâu quá...
Trình Ngữ Lam bấu chặt vào bắp tay rắn chắc của anh.

Nương theo từng cú thúc mạnh mẽ của anh.

Nó vừa đau vừa sướng không có cách nào cô có thể diễn tả được...
Đây chính là quan hệ thân mật giữa nam và nữ sao?
Đây chính là dục vọng mà bất kỳ ai cũng không thể nào cưỡng lại được sao?
Nó làm cho hôn nhân thêm gắn kết, thêm màu sắc nhưng cũng chính nó làm cho hôn nhân tan vỡ...
Tốc độ ra vào cấm rút của Mộ Duật Hành càng ngày càng mạnh, dừng như anh chẳng biết mệt mỏi là gì, liên tục tìm điểm nhạy cảm của cô mà công kích, khiến cô rên muốn lạc giọng.
Âm thanh va chạm, tiếng rên rỉ của người phụ nữ, tiếng thở dốc khàn đặc của người đàn ông tạo nên một không gian đậm chất tình dục mà ai nghe cũng phải đỏ mặt xấu hổ.
Cuộc yêu qua đi, Mộ Duật Hành nằm xấp lên người của Trình Ngữ Lam thỏa mãn, thật sự cô rất tuyệt, làm anh vô cùng sảng khoái thỏa mãn.
- Vừa lòng anh chưa?
Trình Ngữ Lam trưng ra bộ mặt tức giận, đẩy người anh sang một bên rồi kéo chăn che cơ thể trần truồng nhớp nháp của mình lại.
- Lam, mọi chuyện là thế nào?
- Không thế nào cả, anh thỏa mãn rồi chứ? Thỏa mãn rồi thì để yên cho tôi ngủ.
Trình Ngữ Lam quay lưng với Mộ Duật Hành, nằm nghiêng trên giường.


Nhìn thấy quần áo của cả hai vứt lung tung dưới nền mà cô cảm thấy thật xấu hổ, nếu để người khác nhìn thấy chắc sẽ chết mất.1
Mộ Duật Hành cong môi cười, không một chút tức giận với tốc độ lật mật của Trình Ngữ Lam.

Khi nãy vừa mới nức nở cầu xin anh, bây giờ thì lại lạnh nhạt với anh.
Dựa lưng vào thành giường, Mộ Duật Hành đưa tay vuốt ve cánh tay trắng mịn của cô, cô cũng không bài xích mà mặc kệ anh muốn làm gì làm.
- Lam, em và cái tên chết tiệt đó vẫn chưa quan hệ, vậy video hôm đó là gì?
Trình Ngữ Lam đảo mắt qua lại không biết trả lời như thế nào.

Dù hôm đó cô và Dương Hữu Bằng không xảy ra quan hệ nhưng cô cũng vì một nụ hôn của Dương Hữu Bằng mà làm mụ mị cả đầu óc, suýt chút nữa đã làm ra chuyện không ai tha thứ.
- Em xin lỗi.1
- Người phải xin lỗi nên là anh, là anh quá yêu em nên đã dùng cách hèn hạ uy hiếp em.

Nhưng Ngữ Lam à, anh có thể bù đắp cho em, xin em đừng trả thù anh nữa được không?
Mộ Duật Hành ngã đầu ra sau thành giường.

Anh có thể cho cô mọi thứ mà cô muốn, tình nguyện bảo vệ cô như sinh mạng của mình, nhưng chỉ cầu mong một điều rằng cô hãy thật lòng yêu anh và mãi mãi bên anh.
- Em không có trả thù anh.
- Ngữ Lam, xem như anh cầu xin em được không? Em có thể nào chấp nhận anh, quên đi Dương Hữu Bằng được không?
Mộ Duật Hành nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô, hôn vào sau gáy của cô.
- Không chấp nhận thì có xảy ra chuyện này sao.1
Giọng nói của Trình Ngữ Lam ngày càng nhỏ dần, nhưng ai đó nằm bên cạnh đã nghe rất rõ.

Lòng vui sướng hôn chùn chụt vào sau gáy cô, làm cô nhột đến rụt cổ.

- Đừng, nhột lắm.
- Anh yêu em, rất yêu em.
Câu nói rất đỗi ngọt ngào nhưng trên mặt của Trình Ngữ Lam khẽ nhăn lại, không một chút gì là vui cả...
Cái thứ đó của anh lại chọt chọt vào mông cô nữa rồi!
Anh đang muốn gì nữa đây?
Trình Ngữ Lam quay mặt lại trừng mắt với anh, anh liền nở nụ cười đầy yêu nghiệt rồi hôn vào môi cô.
- Ưm..

không...
- Đừng từ chối anh mà, anh đã nhịn lâu lắm rồi.
Mộ Duật Hành phả mùi hương đầy nam tính vào mặt cô, bàn tay len lỏi vào trong chăn nắn bóp nơi đầy đặn mềm mại của cô.
Trình Ngữ Lam vẫn còn đang rất nhạy cảm, khi anh chạm vào người cô đã bắt đầu run rẫy đầu hàng chịu thua.

Không hiểu tại sao cô lại không bài xích với hành động thân mật này của anh.

Chắc do trong lòng của cô đã chấp nhận anh chính là chồng, người cô gửi gắm tấm thân sau này.1
Đêm nay chắc hẵng là một đêm rất dài....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.