Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 10: Đao hạ lưu nhân




Đao nâng lên.

Ánh đao lóe sáng.

Tiếng hét đột nhiên truyền đến:

- Đao hạ lưu nhân!

Đến rồi!

Quả nhiên đã đến!

Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung lập tức nhìn nhau.

Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng dùng tay ra hiệu với nhau.

Thứ ngăn chặn Lý Nhị xuống đao quả nhiên là ám khí.

Đao phủ Lý đã quyết tâm, chỉ cần vừa thấy có người xuất hiện, có binh khí đánh tới, có ám khí bay tới, hắn sẽ lập tức múa đao bảo vệ mình, lui ra bên ngoài rồi tính sau.

Nhưng trên thực tế, hoàn toàn không có khả năng.

Bởi vì Lý Nhị không thể tránh khỏi ám khí.

Không phải món ám khí kia, mà là những ám khí kia.

Nếu như là một món, hai món, ba món ám khí, vậy thì có thể ngăn cản và né tránh. Nhưng ở đây không chỉ là một món, hai món, cũng không phải bảy món, tám món, mà là một chùm lớn, một đống lớn, một bó lớn ám khí bay về phía Lý Nhị.

Nói một cách chuẩn xác, tổng cộng có ba trăm mười bảy món ám khí cả lớn lẫn nhỏ.

Những ám khí này đều xuất phát từ trong tay cao thủ, có món còn do chuyên gia sử dụng ám khí phát ra.

Ngươi bảo đao phủ Lý Nhị làm sao tránh? Làm sao né? Làm sao trốn?

Nếu không phải Phương Hận Thiếu đang bị còng quỳ trên đất lăn nhanh tránh được, nhất định hắn cũng giống như Lý Nhị, một lớn một nhỏ, một người biến thành tổ ong lớn, còn một người biến thành tổ ong nhỏ.

Đến rồi.

Trong sương mù, bóng người nhanh chóng lóe lên.

Rất nhiều đại hán dùng khăn xanh che mặt, giết vào pháp trường. Bọn họ không biết ừ đâu đến, lại gần như xuất hiện cùng một lúc, giống như bọn họ vốn là âm hồn trên con đường này, nhiều năm trước phải chịu đại quân trấn áp, khói lửa đồ thành, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, lấy lại công đạo cho nỗi oan khi bọn họ còn sống, nợ máu trước đây cần phải trả bằng máu.

Những người này tuy vây quanh pháp trường, nhưng dường như cũng không vội đi cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu. Trong ánh đao lập lòe, bọn họ bắt đầu giải quyết rất nhiều quan binh và công sai canh giữ bên ngoài, từ từ thu hẹp vòng vây lại.

Mễ Thương Khung ung dung điềm tĩnh, trầm giọng quát lên:

- Các ngươi muốn làm gì?

Một hán tử cầm đầu dùng khăn xanh che mặt, trên tay hoàn toàn không có binh khí, cũng trầm giọng quát lên:

- Thả hai người ra, chúng ta sẽ tha cho các ngươi!

Một người khác cũng dùng vải xanh che mặt, dáng dấp tròn tròn lùn lùn giống như một cục nguyên bảo, trong tay cầm một thanh quỷ đầu đao to lớn, còn cao hơn một cái đầu so với bản thân hắn, cười hì hì nói:

- Cơ hội tốt, đừng bỏ qua, coi như chúng ta làm chuyện tốt, phóng sinh!

Phương Ứng Khán hé miệng cười, hàm răng chỉnh tề trắng tinh giống như vỏ sò:

- Ai thả ai? Hừ!

Hắn vỗ tay một cái.

Cách vỗ tay của hắn rất đặc biệt, trông giống như con gái. Hắn vươn ba ngón tay phải trừ ngón cái và ngón út, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay trái, phát ra tiếng vỗ tay giòn giã trong sương mù dày đặc.

Sau đó, người chợt xuất hiện.

Cũng không biết có bao nhiêu, bọn họ giống như vẫn luôn ẩn thân trong sương mù dày đặc, hơn nữa đều là cao thủ.

Bọn họ lại bao vây đám nhân vật giang hồ xuất hiện trước đó.

Những người này đều là cao thủ võ lâm, trong đó bao gồm Bát Đại Đao Vương, ngoài ra còn có đám người Hà Nộ Thất của Hạch phái, Đoàn Đoạn Hổ của Đột phái.

Phương Ứng Khán nói:

- Đầu hàng đi, các ngươi đã bị bao vây!

Người tay không kia chợt ngẩng đầu.

Mắt hắn lại hiện lên ánh sáng màu lam.

Hai tay hắn đột nhiên phát ra ám khí.

Không phải nhằm vào Phương Ứng Khán, cũng không phải nhằm vào Mễ Thương Khung, thậm chí không nhằm vào bất kỳ ai.

Mà là hướng lên trời.

Hắn lại phóng ám khí lên trời!

Ám khí của hắn rất kỳ lạ, một cái giống như chũm choẹ, một cái lại giống như chiếc giày.

“Giày” và “chũm choẹ” khi bay cao đến tám trượng, bỗng nhiên đụng vào nhau, phát ra một chuỗi tiếng vang đùng đùng, lại tỏa ra những đốm sáng màu lam.

Sau đó, từ các đường, các ngõ, các hẻm, các nơi (bao gồm đường Hồng Bố, nhà xay Tử Kỳ, xưởng nhuộm Hắc Y, đường Lam Sam, đường Bán Dạ, đường lớn Hoàng Khố, lầu Tam Hợp, hẻm Ngõa Tử, hẻm Lục Cân, đường Bạch Mạo…) đều có người xuất hiện. Kỳ quái là những người này đều không che mặt, nhưng ngay cả Nhậm Lao và Nhậm Oán quen thuộc hết các bang, các hội, các lộ nhân mã của kinh sư, cũng không nhận ra những khuôn mặt xa lạ này.

Những người này lại bao vây người của tập đoàn Hữu Kiều và cao thủ quan binh, hơn nữa tại góc đường các nơi còn vang lên tiếng trống trận, tiếng la giết.

Phương Ứng Khán hừ lạnh một tiếng, từ từ đứng lên.

Y phục đỏ tươi rực rỡ của hắn nổi bật trong sương mù dày đặc.

Bàn tay thanh tú của hắn đã đặt lên chuôi kiếm bên hông còn rực rỡ hơn y phục, gằn giọng nói:

- Ta lại quên, Thiên Cơ tổ cũng đến nhúng chân vào vũng nước đục này. Có điều cũng không lạ, Trương Thán là con nuôi của long đầu Trương Tam Bá, hắn là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, không lý nào lại không mời nổi người đến chịu chết.

Mễ Thương Khung chợt kéo kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói:

- Tiểu hầu gia, hôm nay chúng ta chỉ là cờ hiệu ở đây, không nên kết thành thù sâu với người giang hồ chứ?

Nghe Mễ Thương Khung nhắc nhở như vậy, lúc này Phương Ứng Khán mới hít một hơi dài, chợt thấp giọng nói:

- Nam ma kha san mạn đạt đát tiên đát mã già la xa đạt sách oa đạt da thiên mạn…

Sau đó hắn khôi phục giọng nói, cũng nhỏ giọng nói với Mễ Thương Khung:

- Công công nói đúng. Trách nhiệm của chúng ta hôm nay chỉ là kéo dài được đến đâu thì kéo, không đến thời khắc sống chết, không cần máu chảy thành sông.

Mễ Thương Khung biết Phương tiểu hầu gia đã đọc “Bất Động Minh Vương chú” của Mật tông để ổn định sát khí và tâm tình, nhưng hắn không hiểu, tại sao hôm nay Phương Ứng Khán vốn trẻ tuổi và bình tĩnh hơn hắn lại thường có biểu hiện nóng nảy như vậy.

Chuyện này khiến Mễ Thương Khung có phần kinh ngạc.

Mễ Thương Khung luôn cho rằng, Phương Ứng Khán tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có bản sắc anh hùng, khí phái hào kiệt, cá tính kiêu hùng. Thỉnh thoảng hắn có thể cường hãn thô tục, lúc cần thiết lại có thể khiêm tốn đa lễ; thỉnh thoảng tự đại cuồng ngạo, nhưng lúc thích hợp có thể ôn tình cảm tính. Hắn đã biết cấp tiến, lại hiểu cách thỏa hiệp. Thời cơ vừa tới, lập tức không chừa thủ đoạn nắm lấy tất cả. Nhưng hắn cũng rất hiểu nhượng bộ và nhẫn nại, chờ đợi cơ hội tốt. Hắn tích cực mà không chỉ lạc quan, tự phụ mà lại không tự mãn, có thể sầm mặt xắn tay áo đánh nhau mắng chửi, càng biết cách bình yên rút lui, tránh khỏi mũi nhọn, thậm chí là xuống đài thu xếp, không thứ gì không tinh thông. Hơn nữa còn tiến lùi tự nhiên, biết lấy lòng người khác, khiến người ta tôn trọng, làm người ta kinh hãi, gây cho người mê hoặc.

Đây mới thật sự là anh hùng hào kiệt đương đại, ngoài ra còn giỏi việc kinh doanh. Tập đoàn Hữu Kiều âm thầm cấu kết với các thương nhân tỉnh huyện, thao túng việc buôn bán dầu, gạo, muối, vải, đường trong thiên hạ, cực kỳ giàu có. Lại không tiếc đút lót mua chuộc, không khiến cho quyền quý đỏ mắt tranh giành.

Có tiền, sẽ có thể ngang hàng với thừa tướng Thái Kinh nắm giữ quyền hành và sở hữu trọng binh.

Đương nhiên, khi còn chưa đủ thực lực để đối kháng, tập đoàn Hữu Kiều vẫn cố lấy lòng phe họ Thái, đáp ứng yêu cầu của bọn họ, cung cấp tiền của, trở thành “thần tài” trong suy nghĩ của mọi người. Người có quyền, vẫn phải có tiền mới có thể hưởng hết vinh hoa phú quý. Ai lại nỡ đuổi một vị “thần tài” nhét ngân phiếu vào trong túi mình, chuyển ngân lượng vào trong nhà mình?

Vì vậy bách quan trong triều đều có hảo cảm với Phương tiểu hầu gia. Còn Mễ Hữu Kiều là một chiếc “cầu”, trên thông đến thiên tử, dưới thông đến chư hầu. Mọi người biết hắn có quyền lớn (mặc dù không có chức vụ thực tế gì), danh vọng cao, hơn nữa nghe nói võ công cũng xuất thần nhập hóa, dĩ nhiên người người đều muốn lấy lòng hắn, không ai dám đắc tội với hắn.

Mễ Hữu Kiều cảm khái cuộc đời mình đã bị Tống đình phá hủy, sớm đã bị thiến, không thể làm một “người hoàn chỉnh”. Đối với thiếu niên quyết chí làm rạng rỡ Mễ gia (khi còn bé gia cảnh của hắn bần hàn, lòng mang chí lớn, biết song thân ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng hắn, mong muốn công thành danh toại, có thể chấn hưng Mễ gia. Tổ phụ Mễ gia vốn là vọng tộc, sau này bởi vì cố sức can gián nên mắc tội, bị tiên đế cách chức làm bần dân, lưu đày đến biên cương, năm mươi năm sau mới có thể trở về kinh thành. Lúc cha mẹ của Mễ Hữu Kiều có chút danh vọng trong kinh, lại vì đắc tội với quyền quý trong triều nên gặp họa sát thân. Mễ Hữu Kiều thiếu niên anh tuấn, bị thủ lĩnh nội giám nhìn trúng, đưa vào cung trong, từ đó trở thành “phế nhân”), điều này đã phụ ước nguyện ban đầu. Hắn đem hi vọng gởi gắm vào Phương Ứng Khán, cũng vì thấy được Phương Ứng Khán là một tướng tài, là một đại nhân vật trong tương lai, hắn muốn dùng người thanh niên này để đạt được giấc mộng mà cả đời hắn không đạt được.

Cho nên hắn mới ủng hộ Phương Ứng Khán.

Có điều, hôm nay sự nóng nảy nông nổi của Phương Ứng Khán lại làm hắn bất ngờ.

Nhưng cuối cùng vẫn có thể tự kiềm chế được.

Hắn luôn cho rằng, muốn làm chuyện lớn ngoại trừ không câu nệ tiểu tiết, còn nhất định phải điềm tĩnh.

Hắn biết chuyện hôm nay không tốt, chủ lực của tập đoàn Hữu Kiều nhất định phải ra tay. Nhưng chỉ cần không tới giây phút sống chết, có thể không trực tiếp giết người, không kết thành thù sâu, vậy thì hắn cũng không định tự mình ra tay, cũng không thể khiến cho máu của kẻ địch nhuộm đỏ tay của mình.

Giết người không dính máu, đó mới thật sự là sát thủ hạng nhất.

Giống như Thái Kinh vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.