Triệu Âm

Chương 4: Ma nữ xuất hiện




  Sau khi Bà phù thủy nói điều này, gia đình ba chúng tôi sững sờ. Khuôn mặt của bố mẹ tôi sầm xuống, nhìn tôi như muốn trút giận.

  ”Đó là cách duy nhất để cứu sống con trai bà!” Bà phù thủy nói trong sự thất vọng của chúng tôi, “Tất nhiên, nếu nhà các người không muốn, tôi cũng chẳng ép, nhưng thành thật mà nói, tôi không muốn tự gây rắc rối cho chính mình!”

  Bà phù thủy nói, bố mẹ lại càng  bối rối, gật đầu trong tuyệt vọng và hứa sẽ làm theo. Mặc dù tôi chống cự trong lòng, không còn cách nào khác.

  Theo lệnh của Bà phù thủy, bố và mẹ tôi đưa tôi đến thị trấn và mua một ít quần áo và tiền giấy, thỏi vàng và những thứ khác trong cửa hàng khâm liệm. Trời đã về tối.

  Khi màn đêm buông xuống, Bà phù thủy đưa chúng tôi đến ngôi mộ sau núi, nơi chúng tôi đốt quần áo giấy, tiền giấy và những thứ tương tự chúng tôi đã mua. Ngoài ra, một tờ  giấy màu vàng có tên của tôi và nhân vật dưới mộ kia cũng bị đốt cháy. Bà phù thủy thì thầm trước mộ đất điều gì đó. Gia đình ba chúng tôi đứng và theo dõi.

  Đột nhiên, một cơn gió núi mát mẻ thổi qua, nhưng lần này không dập tắt được thứ đang cháy mà càng làm cho lửa mạnh mẽ hơn, gần như trong nháy mắt, Mọi thứ bị đốt thành tro.

  Sau khi nhìn thấy cảnh này, Bà phù thủy vội vã lấy một ít đất từ ​​ngôi mộ, rồi lấy hòn đá trên đầu ngôi mộ dính máu của tôi, bọc nó trong một tấm vải đỏ.

  ”Mọi người đồng ý, chúng ta hãy trở về nhà và chuẩn bị!” Bà phù thủy nói với chúng tôi và vội vàng rời khỏi đây.

  Mặc dù tôi hoàn toàn không hiểu quá trình của cuộc hôn nhân được gọi là mai mối này, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn khi tôi thấy quá trình này đơn giản như một trò trẻ con. Nhưng tại thời điểm này, tôi không có điểm tựa nào cả, vì vậy tôi chỉ có thể làm như Bà phù thủy nói.

  Đêm đó, tôi kết hôn. Dưới sự sắp đặt của Bà phù thủy và bố mẹ, tôi cầm những viên đá ở ngôi mộ trong túi vải đỏ và bắt đầu động tác như thờ cúng.

  Không có lời chúc mừng từ người thân và bạn bè, không có đèn lồng, bố mẹ và Bà phù thủy đang canh gác ngoài sân, mình tôi ngồi trong phòng sợ hãi đến run rẩy.

  Ánh sáng trong phòng tôi rất sáng. Ngoài ánh đèn điện, một ngọn nến đỏ dày được thắp trên bàn. Ánh nến đung đưa, tâm trạng tôi càng trở nên căng thẳng. Mẹ tôi khóc ngoài sân, còn tôi thì ôm chặt lấy đồ trong túi.

  Có một sợi dây màu đỏ trong túi của tôi. Chín đồng xu được đeo trên dây đỏ được Bà phù thủy trao cho tôi. Tôi đã đâm thủng đầu ngón tay của mình và nhỏ giọt vài giọt máu trên sợi dây đỏ như bà ấy đã ra lệnh.

  Theo lời của Bà phù thủy, làm điều này  để máu của tôi gắn vào sợi dây màu đỏ. Một khi buộc được sợi dây này vàocổ tay của ma nữ, nó có thể tạo ra hiệu ứng hài hòa âm dương và cô ấy sẽ không làm tổn thương tôi nữa!

  Lời nói của Bà phù thủy nghe có vẻ rất viển vông. Mặc dù tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong lòng nhưng mẹ  bố tin vào những gì bà nói. Tôi chỉ có thể lắng nghe bà vào lúc này.

  Một chút thời gian trôi qua,tiếng khóc của mẹ bên ngoài sân dần biến mất, không gian im lặng. Tôi thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

  ”dzíttttttttt …”

  Lúc này, một âm thanh mờ nhạt phát ra từ đèn điện trong phòng tôi và ánh sáng nhấp nháy như kiểu điện áp không ổn định.

  Trước khi tôi bình tâm trở lại, đèn trong phòng đột ngột tắt, và căn phòng sáng đột nhiên tối om.

  Mất điện sao?

  Vào mùa hè, mức tiêu thụ điện rất lớn và thỉnh thoảng mất điện là bình thường, nhưng tại thời điểm này, mất điện là có điều gì đó hơi bất thường.

  Ánh nến đỏ trên bàn trong phòng đột nhiên lắc lư dữ dội, dường như có một cơn gió thổi qua, nhưng lúc này cửa ra vào và cửa sổ trong phòng đều đã đóng, không còn dấu vết của gió! Tim tôi đập thật nhanh, cổ họng như khô rát, tôi nhìn vào cây nến lớn màu đỏ trên bàn đầy lo lắng và hoảng loạn.

  Theo thời gian, ánh nến dần dần yếu đi và dần thu nhỏ lại bằng kích thước của một hạt đậu nành. Ngoài ra, một chút ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá cây dần dần xuất hiện ở trung tâm của ánh nến, thêm một bầu không khí kỳ lạ cho căn phòng chết chóc này.

  Nhìn thấy cảnh này, ngay cả một kẻ ngốc với chỉ số IQ thấp nhất cũng phải biết có điều gì đó không ổn.

  ”Cạch.” Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đột nhiên vang lên nhưng lại như tiếng bom trong không gian tĩnh mịch.

  Tôi gần như không thở nổi, nhìn chằm chằm vào ánh nến trên bàn đã hoàn toàn biến thành màu xanh đậm, và rồi nhìn vào cánh cửa đóng kín, tôi lo lắng nuốt nước bọt.

  ”Vào đi … vào đi!” Tôi run rẩy đáp lại, giữ chặt sợi dây đỏ trong túi với chín đồng xu trong túi.

  Cánh cửa từ từ mở ra, một làn gió mát thổi vào, và ánh nến đung đưa mạnh hơn.

  Dưới ánh nến xanh, tôi thấy một bàn chân thò ra khỏi cánh cửa đang mở. Bàn chân là bàn chân của phụ nữ và đôi giày là đôi giày thêu màu đỏ.

  Trong chớp mắt, người phụ nữ bước vào nhà tôi. Không khí nóng trong nhà lúc này trở nên lạnh lẽo. Trong lòng tôi ớn lạnh, tôi run rẩy khi nhìn người phụ nữ lặng lẽ bước vào phòng tôi.

  Lần này tôi thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, một cô gái khá đẹp! Cô ấy mặc trang phục màu đỏ thêu phượng hoàng, giống như một cô dâu thời xưa. Tôi rất quen thuộc với phong cách của chiếc váy này. Đó là bộ quần áo được dán bằng giấy khi tôi đến cửa hàng liệm với mẹ vào buổi chiều, bao gồm cả đôi giày thêu màu đỏ mà cô ấy đang đi trên chân.

  Lông mày cong lá liễu, làn da trắng và đôi mắt quyến rũ khó cưỡng.

  Tất nhiên, đây không phải là điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt là cái bụng khá lớn của cô ấy.

  Phía sau lớp váy đỏ tươi, tôi thấy bụng cô ấy phồng lên, và tiếng khóc yếu ớt của em bé phát ra từ trong bụng của cô ấy, âm thanh kỳ dị, khiến trái tim tôi rối bời.

  Cô ấy vỗ nhẹ vào bụng, dường như đang xoa dịu đứa bé ma trong bụng. Tiếng khóc kỳ quái của em bé nhỏ dần, và cô ấy đến bên tôi một cách nhẹ nhàng.

  Đôi mắt quyến rũ đó nhìn tôi, như ánh nến, lóe lên một chút ánh sáng xanh. Khi cô ấy đến gần hơn, tôi cảm thấy không khí kỳ lạ càng nặng hơn, tôi không thể không rùng  mình sợ hãi lần nữa.

  Có lẽ nhận ra sự hoảng loạn của tôi, cô ấy nhìn tôi, màu xanh lá cây ma mị trong mắt cô ấy lóe lên, và giọng nói hơi nhỏ nhẹ: “Anh không sẵn lòng sao?”

  Cái quái gì thế này. Tôi là một con người, cô là một con ma, lại là một con ma nữ với một đứa bé ma. Làm thế nào tôi có thể sẵn sàng trở thành người đàn ông của cô được chứ?

  Nhưng tôi đâu có dám nói điều ấy? Một khi tôi nói điều này, tôi đoán rằng tôi khó có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.

  Có một nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt của tôi. Không đáp lại lời của cô ấy, tôi run rẩy rót hai tách trà từ ấm trà trên bàn và đẩy một tách trước mặt cô.

  Điều này đã được chuẩn bị bởi Bà phù thủy trước đó. Vào thời điểm đó, tôi thấy Bà phù thủy rắc một ít tro hương vào ấm trà này, và bảo tôi hãy cố gắng để cho nữ ma uống trà trộn với tro hương. Theo lời của Bà phù thủy, một khi con ma nữ uống trà trộn với tro thơm, cô ấy sẽ choáng váng một lúc, và tôi sẽ tận dụng thời gian choáng váng của phụ nữ để buộc sợi dây đỏ đeo chín đồng xu vào cổ tay của con ma nữ.

  Mặc dù trà trộn với tro thơm hơi đục, nhưng nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra được.

  Tôi cầm cốc trà trên tay, theo chỉ dẫn trước đó của Bà phù thủy , nói với vẻ run rẩy: “Thay rượu bằng trà, uống giao môi “ tôi đưa tay cô ấy cầm cốc lên. Sau khi nói xong, tôi thấy rõ ánh mắt xanh lục trong mắt cô ấy. Sau một lúc, đôi môi nở nụ cười, không nói gì, cô ấy trực tiếp cầm tách trà trên bàn, đưa tay qua cánh tay tôi và uống cạn ly trà.

  Khi cô ấy chạm vào của cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của cơ thể cô ấy, nụ cười kỳ lạ trên khóe miệng khiến làm trái tim tôi xao xuyến. Tôi mừng vì lòng can đảm của tôi không nhỏ, tôi uống một ly “rượu giao môi” với một con ma ở đây, và tôi vẫn tỉnh táo, không chết ngất vì sợ nữa.

  Tôi thậm chí không cảm thấy buồn nôn mặc dù vừa uống trà trộn với tro thơm trong tách trà. Khi tôi định rút tay lại, tay kia của cô ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

  Nó rất lạnh, giống như một khối băng lớn ấn vào cổ tay tôi. Bàn tay của cô ấy cũng rất mạnh mẽ, giống như kìm sắt khóa cổ tay tôi, tôi không thể thoát ra được.

  Nhịp tim của tôi gần như đứng im ở thời điểm này, nhìn cô ấy sợ hãi tột độ, không biết cô ấy định làm gì.

  Nụ cười kỳ lạ trên môi cô trở nên mãnh liệt hơn. Thay vì uống tiếp trà trên tay, cô trực tiếp rót trà trộn với tro tàn. Cô ấy cố tình làm thật chậm, đôi mắt xanh của cô ấy nhìn tôi như giễu cợt biểu hiện kinh hoàng trên khuôn mặt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.