Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 20




hế nhưng cuối cùng, tôi lại không lên giường với cậu chàng. 

Không phải vì cậu ta không hợp khẩu vị, hay tôi chợt có chút thương cảm, mà là vì cậu ta bỗng nghe điện thoại trước mặt tôi. Lúc nghe điện thoại, cậu ta bỗng mềm mại hẳn, nói với người bên kia rằng: “Một lát nữa em qua với anh.” 

Cậu ta tắt máy, tôi bèn hỏi: “Bạn trai cậu sao?”

Cậu ta vâng một tiếng, gương mặt đỏ ửng. Cả vậy cũng cực kỳ giống Triệu Tinh Tinh. 

“Cậu ấy bệnh à?” Tôi hỏi một câu. 

“Vâng, vậy nên tôi trao thân, anh đưa tiền. Chúng ta tiền trao cháo múc như đã thoả thuận.” 

Tôi cười khẩy. Vì sự ngây thơ của cậu ta. Có lẽ cậu ta cũng không biết, một khi đã bước vào con đường này, dù chịu hay không chịu, đều sẽ mất mát nhiều hơn những gì bản thân tưởng tượng.

Đương nhiên, cậu ta còn có chút may mắn. Vì có chút giống vợ tôi, nên tôi nguyện ý vì thế mà cho cậu ta một sự lựa chọn khác: “Tôi có thể cho cậu vay năm trăm ngàn tệ, không lấy lãi, và một công việc bán thời gian với thu nhập hàng tháng ở mức lương ba ngàn tệ, cậu nghĩ sao?”

Cậu ta không chút do dự mà gật đầu, nói: “Tôi sẽ trả tiền cho anh sớm nhất có thể.” 

“Nếu đã quyết định thì tôi sẽ bảo thư ký của tôi liên lạc với cậu sau. Chúng ta sẽ ký một hợp đồng vay chính thức.” Tôi dừng lại rồi tiếp tục, “Cậu cũng có thể suy nghĩ một chút. Khoản vay này cũng phải mất mười mấy năm mới trả được. Mà đến lúc đó, chưa chắc cậu và người yêu cậu còn bên nhau.” 

Cậu ta thoạt nhìn rất muốn phản bác, nhưng vì cố kỵ việc tôi sắp cho cậu ta một số tiền lớn như vậy mà chỉ có thể siết chặt nắm đấm nhẫn nhịn. 

Tôi là thật sự rất thích loại người như cậu ta. Tôi vươn tay ra sờ sờ đầu tóc cứng ngắc của cậu ta, nói: “Nếu ngủ với tôi, tôi sẽ giảm nợ cho cậu.” 

Cậu ta hất tay tôi ra, thận trọng lùi lại một bước rồi nói: “Đừng chạm vào tôi, tôi không bán mình nữa.”

Tôi không khỏi bật cười, gọi điện thoại giao việc cho trợ lý trước mặt cậu ta rồi gửi thông tin lạc của trợ lý cho cậu chàng. Xong việc, tôi chỉ tay về phía cửa, nói: “Mau đi đi.” 

Cậu ta do dự vài giây, sau đó đỏ mặt và nói với tôi: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Tôi vừa dứt lời, cậu ta đã cúi chào tôi thật sâu rồi chạy biến như bay. Tôi nhìn bóng lưng cậu chàng, không khỏi nghĩ đến Triệu Tinh thời niên thiếu. 

Triệu Tinh khi đó là đội trưởng đội bóng rổ. Vóc dáng cao lớn, cơ bắp săn chắc dọc trên lưng, làn da rám nắng màu lúa mì. Đánh được nửa trận, làn da đó luôn như được mạ một lớp mật. 

Mỗi khi nghỉ giải lao, đồng đội hắn sẽ kiếm bạn gái uống nước, còn hắn sẽ lập tực chạy về phía tôi. Tôi không chuẩn bị nước uống, hắn cũng không quan tâm, tuỳ tay lấy chai nước khoáng cả đội đã mua mà ừng ực uống mấy hớp. Yết hầu hắn nâng lên lại hạ xuống, toàn thân đều toát ra sức hút trí mạng. 

Hắn ngẩng mặt hỏi tôi: “Cậu lên sân chứ?” 

Tôi lắc đầu, nói: “Không lên.” 

Hắn vứt vỏ chai vào thùng rác, nói: “Chúng ta sẽ thắng.”

“Đương nhiên. Tối ăn lẩu.”

Dù trên mặt không biểu hiện, nhưng từ trong đáy lòng tôi đã l.ột trần hắn cả một trăm lần. Triệu Tinh đã lập tức hiểu rõ, cố ý kéo áo lau mồ hôi trên người, nói: “Chờ tôi.”

Khi đó, tôi sẽ nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, nhìn hắn bay nhảy về phía đồng đội, về với chiến trường của hắn. Nhưng tôi lại hiểu rõ, rồi hắn sẽ thật mau mà chạy lại bên tôi. Hai người chúng tôi sẽ làm chuyện thân mật nhất. Bởi vì, chúng tôi là hai người yêu nhau nhất trên thế gian này. 



Cậu chàng đi rồi, đêm nay tôi lại không ai bầu bạn. Do dự vài giây, tôi quyết định làm một việc cũng chẳng khó khăn gì —— Gọi điện thoại cho Triệu Tinh.

Điện thoại chỉ reo một lần thì đã có người nhấc máy, Triệu Tinh khàn giọng hỏi tôi: “Chuyện gì vậy?”

Tôi duỗi chân đá vào đệm trên giường, hỏi hắn: “Trên giường có người sao?”

“Ừ,” Triệu Tinh thừa nhận, “Cậu đang ở đâu?”

“Căn hộ nhỏ cạnh bar.”

“Bạn cùng giường tối nay không hợp khẩu vị sao?” Triệu Tinh nhẹ nhàng hỏi.

“Trông giống cậu quá nên tôi không nỡ xuống tay.” Tôi thành thật.

“……”

Triệu Tinh im lặng. Hắn hiểu tôi muốn gì. Tôi muốn hắn qua đây. Nhưng đã lâu rồi hắn mới do dự như vậy. 

Thật ra tôi cũng hiểu tại sao hắn do dự. Rốt cuộc chúng tôi đã đồng ý sẽ ly hôn. Bây giờ gặp, hơn nữa là nhất định sẽ lên giường, thật ra lại đang khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. 

Nhưng tôi không nghĩ hắn sẽ từ chối. Hắn vĩnh viễn không từ chối được tôi. Cho dù hắn không yêu tôi đến vậy. 

Cho nên tôi cũng không ngạc nhiên khi nghe hắn nói: “Tôi qua bây giờ.”

“Nhớ tắm,” Tôi dặn dò một câu, “Tôi không thích trên người cậu có mùi người khác.” 

“Cậu còn để ý chuyện này sao?” Triệu Tinh cười nhạo “Chúng ta cũng đã sắp…” 

Triệu Tinh cúp điện thoại, nhưng tôi biết hắn còn chưa nói xong nửa câu sau.

—— Chúng ta cũng đã sắp ly hôn.

Đúng là sắp ly hôn đấy, nhưng vậy thì đã sao? 

Việc tôi có muốn gặp Triệu Tinh hay không thì liên quan gì?



Nửa tiếng sau, Triệu Tinh bước vào phòng tôi. Tóc tai hắn ướt dầm dề, toàn thân còn mang theo hơi nước. Hắn vừa đóng cửa lại, đã bắt đầu c.ởi quần áo rồi xốc chăn tôi lên, chui vào nằm. 

Tôi vô thức nhích sang một bên, “Người cậu còn ướt kìa.” 

“Cậu bảo tôi tắm xong mới sang còn gì?” Hắn vươn tay ôm tôi vào lòng.

“Cũng đâu bảo cậu chưa lau người đã tới đâu.” 

“Kiểu gì cũng ướt thôi.”

Triệu Tinh hàm hồ mà nói một câu, tiến tới hôn lên môi tôi, kỹ năng hôn của hắn rất tốt, hôn đến mức khiến tôi thật thoải mái.

Tôi cũng lười cử động nên cứ vậy duỗi chân tay, nằm thẳng cẳng trên giường nói: “Cậu mình đi.”

“Sao lại có thể lười vậy chứ,” Triệu Tinh mắng một câu, nhưng cơ thể hắn lại thành thật nghe lời tôi: “Tôi mẹ nó cũng quá rẻ rúm cơ.” 

“Cậu không rẻ rúm,” Tôi nghiêm túc mà phản bác hắn, “Chỉ là tình cũ khó quên với tôi mà thôi.”

“Vậy cậu thì sao?” Triệu Tinh thở phì phò hỏi ta.

Tôi nghĩ nghĩ, ôm lấy eo anh nói: “Cậu vĩnh viễn là yến tiệc thịnh soạn nhất trong lòng tôi.” 

—— Chỉ tiếc là tôi đã ăn chán rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.