Trì Dao sợ đau, nửa người trên không dám lộn xộn.
Cô nằm trên giường, hai vú bị Giang Diễm ngậm lấy, cảm giác ngứa ngáy làm Trì Dao bất giác mở hai chân ra, ngón chân cuộn tròn, không cần sờ cô cũng biết tiểu huy3t đã ướt đẫm.
Giang Diễm say mê li3m đầu v* đến phát ra tiếng, tay hắn trượt dọc theo eo đi xuống phía dưới, tách đùi cô ra, vừa chạm vào liền dính đầy nước.
Hắn đột nhiên cười một tiếng.
"Cười cái gì?" Trì Dao bị tiếng cười của hắn làm cho xấu hổ.
"Chị, có phải nếu em không sờ tới, đêm nay chị muốn nghẹn hỏng luôn sao."
"......"
Hắn thế mà dám dùng câu nói của cô để trêu chọc lại cô!
Mặt Trì Dao đỏ bừng, muốn đánh hắn một cái nhưng tay lại không tiện.
Cô giận sôi máu, cuối cùng chỉ có thể giơ tay ngăn trở đôi mắt xấu xa kia, buông lời hung ác: "Giang Diễm, em đợi đấy cho chị."
Giang Diễm giương mắt, tiến lên hôn môi cô mấy cái.
"Em không muốn đợi, hiện tại chị có thể lập tức giáo huấn em."
Hắn nói, ngón tay vuốt v e bên ngoài tiểu huy3t, mở hai môi â m hộ ra rồi đột ngột c ắm vào.
"Ưm......" Trì Dao khó chịu ưỡn ngực, hạ thể mấp máy, d@m dịch chảy ra không ngừng, nào còn tinh lực đi giáo huấn hắn.
Tiểu huy3t ấm áp nóng ướt át, vách ngăn co rút, kẹp chặt hai ngón tay hắn.
Giang Diễm tưởng tượng tư vị mất hồn lúc c ắm vào, côn th*t sưng to thêm vài phần.
Hắn cố tình di chuyển đầu ngón tay quấy ra tiếng nước, một ra một vào, chất lỏng thấm ướt mông mềm.
Lòng bàn tay xoa những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.
Trì Dao vừa thấy thoải mái lại vừa thấy không đủ, cô cau mày, duỗi tay chạm vào Giang Diễm: "Nhanh lên, nhanh lên......"
Giang Diễm hô hấp nặng nề: "Nhanh lên cái gì?"
Cô sờ lỗ tai hắn, kéo hắn tới gần mình.
"Làm chị, Giang Diễm."
Giang Diễm bỗng dưng ngồi dậy, xé áo mưa đeo vào, lúc áp xuống còn nhớ rõ phải cẩn thận tránh tay phải bị thương của cô.
côn th*t chậm rãi xâm nhập, từng chút phá vỡ đường mòn chặt chẽ, ngắn ngủn vài giây, hai người đều ra một thân mồ hôi.
Trì Dao hôn môi Giang Diễm, tỏ ý muốn hắn mau lên.
Giang Diễm cắm sâu vào trong, không quên hỏi: "Miệng vết thương còn đau không?"
Trì Dao lắc đầu, quay mặt trốn khỏi nụ hôn của hắn, nhưng Giang Diễm lại không cho phép cô từ chối, nhéo cằm Trì Dao, thấp giọng nói: "Nhìn em."
Mặt Trì Dao ửng hồng, ánh mắt mê ly nhìn hắn, cô rơi vào cơn lốc d*c vọng, trong đầu cái gì cũng không nghĩ nổi, chỉ cảm thấy hắn lớn lên rất đẹp, đến cả côn th*t phía dưới cũng xuất sắc, mặc dù có điều cố kỵ nên chỉ ra vào thong thả nhưng vẫn cắm rất sâu, đỉnh đến hoa tâm, lấp đầy mỗi một khe hở bên trong tiểu huy3t.
Cô luôn nhìn người khác với ánh mắt xa cách, bao gồm cả hắn, Giang Diễm bắt đầu hối hận.
Hắn căn bản không biết nên làm gì để khiến Trì Dao thay đổi.
Giang Diễm dùng tay che đi đôi mắt cô, nghiêng đầu cắn môi Trì Dao, trên eo dồn lực, côn th*t hung hãn đâm vào, t1nh hoàn đánh lên đùi cô phát ra tiếng bạch bạch.
Thật chặt.
Giang Diễm khó có thể kìm được, hừ một tiếng.
Hắn ngậm lấy đầu lưỡi Trì Dao, cùng nó nhảy múa đến long trời lở đất, nước bọt từ khóe miệng chảy ra.
Khi hai đôi môi tách rời, Trì Dao muốn đòi lại vốn chỉ có thể mà nâng cằm, giương miệng, đầu lưỡi li3m môi hồng, bộ dáng chưa đã thèm.
Hắn ngồi quỳ dậy, nâng một chân cô lên đặt ở trên vai, một tay chống xuống làm điểm tựa, tay còn lại giữ eo cô, chậm chạp nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, từ từ thâm nhập vào trong.
Tư thế này khiến côn th*t đâm vào rất sâu, Trì Dao giống như người chết đuối.
Cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng r3n rỉ, giọng nói còn mang theo chút nức nở: "Giang Diễm, đủ rồi, đủ rồi."
Giang Diễm nặng nề nhìn cô, tay hắn rất lớn, dù đặt trên eo cô thì chỉ cần hơi dịch lên một chút là có thể đụng tới bầu ng ực tròn trịa.
"Gọi tên em đi."
"Giang Diễm......"
Trì Dao sắp l3n đỉnh, cô bật khóc.
Giang Diễm càng cắm càng nhanh, thịt non bị thao mạnh đến muốn rớt ra ngoài, sưng hồng đến chói mắt.
Hắn thở d ốc, sắp không khống chế được lực đạo, lý trí bảo hắn nhanh chóng rút côn th*t ra, lúc Giang Diễm định rời khỏi cơ thể cô, Trì Dao yêu kiều r3n rỉ phản đối: "Không cần."
côn th*t ở trong tay giật giật, Giang Diễm kìm chế đến nổi gân xanh, một tay hắn loát động không ngừng, bên còn lại c ắm vào nộn huyệt đang run rẩy khép lại, tay chuyển động liên tục làm tăng kh0ái cảm cho cả hai.
Tiểu huy3t sắp cao trào hút chặt đến đòi mạng, mạnh mẽ m*t lấy ngón tay ở sâu bên trong phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp, hai người cùng nhau l3n đỉnh.
Giang Diễm cởi áo mưa, ném vào thùng rác.
Thân mình Trì Dao còn đang co rút vì kh0ái cảm ập đến, hắn dùng khăn giấy lau sạch giúp cô, cuối cùng đành từ bỏ, cả người tr@n trụi đi vào phòng tắm lấy khăn lông ướt, tiếp tục lau.
"Dao Dao, mở chân ra."
Trì Dao hé mắt nhìn hắn, sau đó nhắm lại, ngoan ngoãn tách chân ra.
Giang Diễm im lặng cong môi.
Tiểu huy3t có chút sưng lên.
Lực đạo trên tay càng thêm nhẹ nhàng.
Khăn lông rất mềm nhưng tiểu huy3t lại quá non nớt, cảm giác cọ xát cực kì rõ ràng, mới lau vài cái, bụng nhỏ của Trì Dao co rút, muốn khép chân lại.
Giang Diễm nắm lấy đầu gối cô: "Đừng nhúc nhích."
Trì Dao đành phải nhịn, cố gắng ý dời đi lực chú ý của mình: "Em có vẻ rất giỏi trong việc kia đấy."
Giang Diễm không hiểu: " Việc gì cơ?"
"Tay." Trì Dao uốn cong bốn ngón tay, gập lại thành 90 độ: "Rất giỏi."
Hô hấp của Giang Diễm cứng lại, cúi đầu tiếp tục giúp cô lại sạch.
Hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Đây là lần đầu tiên em làm việc này cho người khác.".