Trêu Chọc Ác Ma

Chương 2: Lên Kế Hoạch




Một đêm không ngủ, Trần Mạn Dao ôn lại rất nhiều thứ.

Mặc dù không biết chính xác thế nào nhưng từ những lần trao đổi thư tín cô được biết từ lúc sinh ra thể trạng cô đã rất yếu ớt nên cha mẹ mới phải ngậm đắng nuốt cay gửi cô qua Mỹ trị liệu, mà cô cũng nhớ hồi nhỏ cô rất yếu, mãi đến lúc cô năm tuổi sức khỏe mới được cải thiện.

Sau đó cô rất muốn về sống cùng cha mẹ nhưng cha mẹ lại khuyên nhủ cô nên ở Mỹ tiếp thu nền giáo dục bên đó cũng như để tiện theo dõi tình hình sức khỏe tránh tình huống bất ngờ, đợi đến lúc trưởng thành có bằng cấp rồi hãy về.

Tất cả thoạt nghe hợp lí vô cùng, nhưng bây giờ ngẫm lại cô liền phát hiện rất nhiều lỗ hổng.

Thứ nhất, cha mẹ chưa một lần nào video call để cô thấy mặt, trước đó bọn họ viện rất nhiều cớ như là chênh lệch múi giờ trong khi cả hai bên đều rất bận rộn không tiện gọi nên mới liên lạc qua thư tín, hay xem hình là được rồi, bọn họ gửi rất nhiều hình qua cho cô cũng như cô thường gửi hình về cho họ.

Giống như... cha mẹ không muốn gặp cô.

Thứ hai, cô tính toán một chút nếu cha mẹ chỉ dựa vào thương nghiệp Bách Hợp dường như không đủ để chi trả năm năm đầu chữa bệnh cho cô, vậy mà suốt mười năm đầu bọn họ vẫn không ngừng chu cấp tiền để cô chữa trị và ăn học, về sau cô liên tiếp nhận được học bổng mới không cho bọn họ gửi tiền.

Mười năm đầu, bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cô nghĩ không ra.

Thứ ba, người bảo hộ của cô bên Mỹ tương đối kì lạ, bình thường sẽ chẳng ai để một đứa trẻ yếu đuối học võ nhưng lúc nhỏ người bảo hộ rất nhiều lần tỏ ý muốn cô học võ, do quá phiền cô mới học một chút võ thuật phòng thân, ai biết cô học nhanh vô cùng.

Hơn nữa càng học cô càng thấy khỏe, thậm chí nói cô dựa vào luyện võ thuật cải thiện sức khỏe cũng không quá chút nào.

Nhưng cô vốn không thích đụng tay đụng chân nên không mấy chú tâm vào việc học võ, mỗi ngày chỉ coi học võ như tập thể dục, cô đánh bại người thường thì được chứ bảo cô tay không đối chiến cao thủ cô chỉ có nước bó tay chịu thua.

Được cái cô có rất nhiều thủ đoạn khác, tỉ như... nước dịch trị thương cô dùng trên người đàn ông đẹp trai, hoặc hương thơm gây tê liệt cô dùng đối phó với đám người Cao thiếu gia, đây đều là thành quả cô nghiên cứu lúc rảnh rỗi.

Bất quá tất cả điều bất hợp lí trên đều không lay chuyển được tình cảm cô dành cho cha mẹ chưa từng gặp mặt, cô chỉ biết nếu không có họ cô đã không có cơ hội góp mặt trên thế giới này, do đó cô mới hào hứng muốn gặp cha mẹ khi trở về.

Đáng tiếc, ngày trở về thứ cô nhận được không phải niềm vui sướng đoàn tụ mà là cách biệt âm dương, cô... rất đau lòng, một đêm cô thì thào rất nhiều hai tiếng “cha mẹ”.

Hồi ức kết thúc, đúng lúc trời vừa rạng sáng, Trần Mạn Dao hiển nhiên không muốn bị người khác tung tin đồn “một cô gái mặc đầm ngủ qua đêm trên cây” liền trèo xuống kiếm nhà trọ, hiện tại cô chỉ muốn tắm rửa và ngủ bù một giấc, quá mệt mỏi.

Nói thật nếu không có tên kia cô đã không cần thức nguyên đêm, chỗ cô nghỉ thực ra chỉ cách chỗ lùm cây một đoạn an toàn chứ không quá xa, sở dĩ cô thức là để xem hắn có bị người xấu đến tìm hay không.

Ừ, là người xấu đến tìm, cô tự nhủ người kia đẹp trai như thế chắc hắn là người tốt nha, mà đối thủ của người tốt đương nhiên là người xấu rồi.

Cũng không biết do hắn chạy được xa hay người xấu không nghĩ hắn không sống nổi mà một đêm không ai tới, báo hại cô thức trắng một đêm không công.

Đi ngang qua lùm cây ẩn giấu người đàn ông đẹp trai, Trần Mạn Dao rất muốn ngắm gương mặt kia một lần nữa nhưng cuối cùng cô vẫn đè xuống xúc động thích trai đẹp, chẳng may bị người khác nhìn thấy rồi cho rằng cô giết người giấu xác liền rắc rối a.

Trước khi đi cô hừ hừ mấy cái:

- May cho anh là gặp phải tôi đấy, đổi lại là người khác sợ rằng anh đã bị “ăn” sạch rồi.

.................

Trần Mạn Dao vừa đi, người đàn ông trong lùm cây bỗng mở mắt, tuy mới từ trong trọng thương mê man tỉnh dậy nhưng vẫn không che giấu được vẻ thâm thúy trong con ngươi đen nháy của hắn, đồng thời khí tràng trên người hắn lạnh lẽo vô cùng.

Đến mức... nếu có người ở đây chắc chắn sẽ bị hắn chấn nhiếp không dám cử động, hắn giống như một vị bạo quân đang dùng ánh mắt sát phạt quyết đoán quyết định sinh tử của người khác.

Mãi đến khi biết bản thân bị giấu trong lùm cây, cảm nhận vết thương không đau nữa, trên người lại khoác loại áo ấm của phụ nữ hắn mới bình tĩnh hơn một chút, hắn biết có người đã cứu hắn, hơn nữa người nọ còn là nữ, nếu không sẽ không đắp cho hắn tới ba lớp áo ấm của nữ.

Ánh mắt của hắn vào lúc này... bỗng lóe lên một tia ấm áp đã rất lâu chưa từng xuất hiện qua, nhưng rất nhanh hắn lại rơi vào trạng thái hầm băng vạn năm không tan.

Hắn đứng dậy, nhìn xung quanh không có vết máu nào, khóe môi hắn hơi cong lên lẩm bẩm, “Thú vị”.

Đúng vậy, là thú vị, hắn nghe rất rõ câu vừa rồi của Trần Mạn Dao, cô thế mà lại lo lắng cho hắn bị người “ăn” theo một ngữ điệu rất không cam lòng? Cô thích hắn sao? Cô muốn độc chiếm hắn sao? Nếu không sao một đêm rồi cô vẫn ở đây đợi đến sáng mới đi?

Thử nghĩ xem, đổi lại một phụ nữ bình thường thấy một người đàn ông xa lạ bị bắn ngất xỉu chỉ sợ suy nghĩ đầu tiên là báo cảnh sát hoặc hoảng hốt bỏ chạy, có ai lại đi cứu rồi ném người ta vào bụi cây bao giờ, đã thế còn thanh lí sạch sẽ dấu vết nữa chứ.

Không, thậm chí có là đàn ông thấy cảnh đó cũng sẽ chạy mất dép, cùng lắm là cướp sạch ví tiền xong rồi chạy a.

Thú vị, rất thú vị, những việc cô làm không đơn thuần là có kiến thức mà có cả sự chuyên nghiệp, người bình thường không thể nào tồn tại cả hai thứ này.

Sau đó hắn cởi đống áo ấm của cô ra gấp lại rất chỉnh tề ôm vào lòng, lại thấy hắn lấy điện thoại ra bấm bấm nói nói mấy câu hắn đã biến mất khỏi công viên.

….................

Tối hôm đó, trong một căn phòng của nhà trọ nhỏ có tên Thương Lan, Trần Mạn Dao sau một giấc ngủ mười mấy tiếng cực kì thỏa mãn tỉnh dậy, cái bụng nhỏ reo réo không ngừng.

Trần Mạn Dao rất bất đắc dĩ lấy tay xoa bụng thở dài:

- Kẻ thù này vừa đi, kẻ thù khác lại đến, thật khổ. (Ý tứ buồn ngủ và đói là hai kẻ thù)

Than thở thì than thở, cô vẫn nhanh nhẹn đứng dậy làm đầy đủ các bước vệ sinh cá nhân, thay đổi một bộ y phục xanh lam đi xuống gặp tiếp tân hỏi xem ở đây có bán đồ ăn không, đã hơn hai mươi tư tiếng cô không ăn gì đã đói muốn xỉu rồi.

Tiếp tân là một cô gái trẻ lớn tuổi hơn Trần Mạn Dao một chút, buổi sáng cô chưa đến làm bây giờ thấy Trần Mạn Dao đi xuống cầu thang như tiên thiên giáng trần liền nhìn Trần Mạn Dao bằng cặp mắt ngây ngốc, thế giới này... có người xinh đẹp như vậy sao?

Đương nhiên là... có, có rất nhiều là đằng khác, nhưng chỉ có rất ít cô gái tỏa ra được sức hấp dẫn đầy tri thức và thanh thoát như Trần Mạn Dao, đâu phải ai ở độ tuổi mười tám hai mươi cũng có bằng giáo sư a.

Có điều... khung cảnh như vậy lại bị cái bụng của Trần Mạn Dao phá tan thành, cô tiếp tân giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng vô thức nhìn vào cái bụng xẹp lép của Trần Mạn Dao, cái này... quá lúng túng a.

Trần Mạn Dao cũng xấu hổ nói:

- Hic, em đã hơn một ngày không ăn gì, chỗ chị có thứ gì lót dạ không?

Cô tiếp tân rất nhiệt tình giới thiệu:

- Có, bất quá đều là những món lạnh như bánh kẹo thôi, hay là để chị gọi điện gọi món cho em nhé, một ngày không ăn gì thì ăn cháo là tốt nhất tránh bị đau bao tử.

Trần Mạn Dao không khách khí đồng ý luôn:

- Vậy em cảm ơn chị trước.

Một người vừa đẹp người vừa lễ phép như Trần Mạn Dao rất dễ chiếm hảo cảm từ người khác, cô tiếp tân cười tươi như hoa hỏi thêm:

- Em có bận gì không? Nếu không đợi chị gọi đồ ăn rồi cùng ăn, vừa hay chị cũng chưa ăn tối.

Trần Mạn Dao lần nữa lễ phép đáp ứng:

- Thật ra em vừa mới về nước có rất nhiều chuyện không hiểu, nếu chị không thấy phiền em sẽ mặt dày hỏi chuyện chị vậy.

Cô tiếp tân vội vàng khua tay:

- Không phiền, dĩ nhiên không phiền.

Cứ thế một phen giao lưu, Trần Mạn Dao rốt cuộc cũng lấp được một nửa cái bao tử, nếu không phải sợ ảnh hưởng tới sức khỏe cô đã kêu thêm một phần nữa, cái kiến thức người nhịn đói quá lâu bữa đầu tiên không nên ăn quá nhiều cô hiểu rất rõ.

Thế nhưng hơi tiếc một chút, cô không moi được tin tức hữu dụng về sự việc thương nghiệp Bách Hợp phá sản, mọi thứ cô tiếp tân nói không khác gì những tin tức trên mạng cả, xem ra phải tìm một vài người đặc thù tỉ như nhà báo hay các ông lớn trong ngành thương nghiệp rồi.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Mạn Dao tặng cho cô tiếp tân một lọ nước hoa mới nguyên rồi trở về phòng, cô đã lập được một kế hoạch sơ bộ, nhưng trước đó vẫn cần chuẩn bị thêm một thứ.

Ngày hôm sau, Trần Mạn Dao trả phòng từ rất sớm, sau đó cô bắt một chiếc taxi đường xa, về phần cô đi đâu chỉ có một mình cô biết. (Đương nhiên cả Tiểu Phấn Thỏ này cũng biết nhaaaaaaaaaaa).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.