Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 17: Chảy nước miếng đối với mỹ nam




Thủy Miểu Miểu nhìn thấy anh, đôi mắt dừng lại, nhíu lông mày, trong mắt mê mang lóe lên một tia không thể tưởng tượng nổi.

Anh không phải giáo sư ở trường học sao?

Làm sao?

Lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ, anh là khách hàng lớn trong miệng bọn họ?

Thủy Miểu Miểu còn không có thu hồi ánh mắt.

Thẩm Mặc Thần chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt thanh tuyển sâu thẳm, không có nửa điểm gợn sóng, phảng phất chỉ là rất bình thản liếc một chút, liền dời ánh mắt đi.

Trước ông chủ lớn, đám người đàn ông đầu trọc, quản lý Hoàng chen chúc đạp thảm đỏ đi tới.

Sao Thủy Miểu Miểu phải sợ anh tới chào hỏi đây.

Xác thực mà nói, sợ anh tới gây chuyện.

Cô vội vàng chuyển người, cùi chõ chống trên thành ghế sô pha, bàn tay chống đầu, đưa lưng về phía Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần đi qua, trực tiếp vào thang máy, đôi mắt liếc về phía Thủy Miểu Miểu, khóe miệng hơi giơ lên, đứng ở bên cạnh người đàn ông đầu trọc hỏi: "Vừa rồi ngồi ở trên ghế sofa chính là khách hàng?"

Người đàn ông đầu trọc dùng tất cả tinh thần tiếp đãi Thẩm Mặc Thần, căn bản không hề chú ý tới ghế sofa có người, ánh mắt nhìn về phía quản lý Hoàng sau lưng hỏi thăm.

Quản lý Hoàng cung kính trả lời: "Vị tiểu thư kia là người phát thanh của đài GBB, gần đây công ty của chúng ta muốn làm quảng cáo, cho nên cô ấy tới xin gặp."

"A." Thẩm Mặc Thần lên tiếng, bất động thanh sắc nhìn về phía trước.

Ánh mắt sâu thẳm, thâm thúy.

Người bên ngoài cũng không cách phỏng đoán tâm lý Thẩm Tổng, hai mặt nhìn nhau.

Trước sảnh

"Oa, người đàn ông vừa rồi rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng thấy, đến Tống Oppa cũng không sánh nổi." Cô gái tóc dài trước sảnh khoanh tay trước ngực, hoa si nói.

"Thật đẹp mắt, đặc biệt là lúc cười lên, rất có mị lực." Người tóc dài bên cạnh cũng nói ra.

"Ngoại trừ tướng mạo còn có khí chất, nhìn tính khí cũng tốt, ung dung hoa quý." Đầu tóc ngắn trước sảnh nói.

Tính tính tốt sao?

Khóe miệng Thủy Miểu Miểu giật một cái.

Sao cô cảm giác anh xấu bụng bá đạo, một bụng ý nghĩ xấu a.

Anh muốn trêu cợt người, chỉ sợ không ai bằng.

Thủy Miểu Miểu đang nghĩ ngợi, điện thoại di động vang lên.

Cô nhìn là quản lý Hoàng, vội vàng ấn mở.

"Ngạ quá, Thủy tiểu thư, tôi đang tiếp đãi khách hàng công ty, cô chờ một lát trước, chút nữa nói chuyện."

Thủy Miểu Miểu nhíu mày.

Cái quản lý Hoàng này đột nhiên khách khí với cô như vậy, không được thích ứng.

Lời tuy như thế, cô vẫn rất lễ phép trả lời tin nhắn.

"Được, anh cứ bận đi."

Thủy Miểu Miểu ngồi ở trên ghế sofa đợi.

Tối hôm qua vốn ngủ không ngon, buổi sáng lại không có ngủ, mơ mơ màng màng nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, nghe thấy chuông điện thoại di động, Thủy Miểu Miểu hơi nhíu mày, lau đi nước bọt trên khóe miệng, chậm rãi mở mắt.

Lần đầu tiên, liền thấy gương mặt điên đảo chúng sinh của Thẩm Mặc Thần.

Cô mở to mắt, giật nảy mình, lập tức tỉnh cả ngủ, ngồi thẳng.

Tây trang đen khoác trên người cô rơi cả xuống đùi.

Thẩm Mặc Thần hơi giương lên khóe miệng, chỉ mặc áo sơ mi trắng, vẫn tự phụ như cũ, ưu nhã nhấn tắt điện thoại di động, thân thể lùi ra sau ghế sofa, tư thái nhàn hạ, nhíu mày, chế nhạo nói: "Tỉnh ngủ?"

Thủy Miểu Miểu kéo ra khóe miệng lần nữa.

Tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên, còn giống nhau tiếng chuông của cô, cô có thể không tỉnh ngủ sao?

Nhìn thấy anh đều bị làm tỉnh.

Thủy Miểu Miểu không có trả lời anh, hắng giọng một cái, nhìn ra sau lưng anh.

Trợ lý của anh, ông chủ Âu Tường, người đàn ông đầu trọc, quản lý Hoàng, còn có hai nữ nhân viên sắp hàng chỉnh tề, một mực cung kính, đều dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.