Hôm nay là cảnh quay của An Hựu Dư và Tô Y Y.
Mặc dù Tô Y Y diễn vai nữ ba, nhưng mà trong phim lại là một cặp với nam thứ An Hựu Dư.
Đây là cảnh quay hai người bọn họ thổ lộ tình cảm với nhau. Nhiễm Tích cùng Hàn Phán Nhi ngồi bên cạnh, một bên cắn hạt dưa, một bên xem rất chăm chú.
Nhưng mà cảnh quay này lại chẳng thuận lợi tí nào.
Có quay bao nhiều lần thì cũng NG, đạo diễn có chút không kiên nhẫn nên bảo diễn viên điều chỉnh lại trạng thái của mình, nghỉ ngơi mười phút rồi quay lại.
An Hựu Dư đứng tại chỗ dặm lại lớp trang điểm, còn Tô Y Y lại lập tức xoay người cúi đầu ủ rũ đi về phía Nhiễm Tích cùng Hàn Phán Nhi.
Nhiễm Tích lấy ra một cái ghế, kéo Tô Y Y ngồi lên, "Lại đây ngồi nè."
"Cậu hôm nay có chuyện gì à? Tớ cảm thấy tâm trạng cậu hơi tệ thì phải." Hàn Phán Nhi đưa hạt dưa cho Tô Y Y.
Tô Y Y nhíu mày, hơi nhìn về phía An Hựu Dư, sau đó thở dài một hơi, "Tớ không biết nữa, hình như là do tâm trạng không tốt."
Nhiễm Tích đưa tay sờ mặt Tô Y Y, ân cần hỏi: "Có phải là cậu không thoải mái không? Tớ thấy lúc hai người diễn, ánh mắt cậu đều không tập trung, tối hôm qua cậu ngủ không ngon à?"
"Tớ không sao, " Tô Y Y lắc lắc đầu, "Ách, chắc là gần đây do tớ thức khuya nhiều quá, để tớ điều chỉnh lại trạng thái của mình đã!"
"Ừa, chắc không sao đâu, cậu cứ bình tĩnh lại đi."
Nhưng mà dù có quay bao nhiêu lần thì đạo diễn cũng không hài lòng, nhân viên làm việc đều mệt mỏi nên cũng có chút không kiên nhẫn.
Đạo diễn cầm kịch bản trong tay vứt xuống đất, mắng Tô Y Y xối xả. Tuy ở trong đoàn làm phim việc đạo diễn mắng chửi là rất bình thường, nhưng một cô bé như Tô Y Y bị đạo diễn mắng nặng lời như thế, Nhiễm Tích hơi tức giận. Vừa định lên tiếng nói giúp Tô Y Y, Hàn Phán Nhi bên cạnh đã giữ cô lại, hất cằm về phía An Hựu Dư. Nhiễm Tích nhìn sang thì thấy An Hựu Dư đang bước tới chỗ đó.
"Đạo diễn, trạng thái của cháu cũng không tốt, nên không mang lại cảm giác cho cô ấy, là vấn đề của cháu, chú đừng mắng cô ấy nữa."
Phó đạo diễn cũng vội vàng tiến lên khuyên giải đạo diễn, nói là nếu sau cảnh này không có gì thay đổi, trước tiên cứ quay cảnh khác trước, thời gian vẫn còn rất nhiều.
Đạo diễn ngồi xuống, hít thở mấy hơi, sau đó khoát khoát tay, bảo mọi người đi nghỉ ngơi.
Vành mắt Tô Y Y đỏ ửng, vội vàng khom lưng nói xin lỗi các nhân viên vì làm trễ nãi thời gian của mọi người. Thái độ cô gái chân thành như vậy, mọi người cũng đều an ủi cô, bảo cô điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt, rồi quay thật tốt, đừng chọc đạo diễn nổi giận nữa.
******
Ăn cơm tối xong, Nhiễm Tích đi vệ sinh. Trên đường về, vừa bước đến đầu cầu thang liền nhìn thấy An Hựu Dư và Tô Y Y, Nhiễm Tích vội vàng trốn đi.
Trong hành lang ánh sáng có chút tối, Nhiễm Tích dựng thẳng lỗ tai lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, vừa nghe lén lại vừa tự châm chọc mình một câu, từ khi nào cô lại có thói quen hay nghe lén thế này? Sao cô có cảm giác mình luôn tình cờ nghe lén được chuyện gì đó không nhỉ?
"Xin lỗi, em, hôm nay lại mang đến phiền toái cho anh." Là giọng nói của Tô Y Y nhưng mang chút ít giọng mũi.
"Đừng nói xin lỗi, em không cần xin lỗi tôi, lần sau diễn tốt là được." Giọng nói An Hựu Dư nhàn nhạt.
"Em, em lần sau nhất định sẽ diễn thật tốt, em sẽ điều chỉnh lại trạng thái của mình, thực xin lỗi."
"Ừ."
"Vậy, em đi trước."
"Chờ một chút." Nghe tiếng bước chân, hình như là Tô Y Y muốn đi, nhưng lại bị An Hựu Dư giữ lại.
"Sao gần đây em luôn trốn tôi vậy?"
"Dạ? Em, em không có." Nghe như có chút chột dạ vậy!
"Thật hèn nhát."
"Dạ?"
"Lúc tỏ tình không phải rất dũng cảm sao? Còn nhào lên cưỡng hôn tôi." Trong giọng nói của An Hựu Dư còn mang theo chút chế nhạo.
"Anh, anh đừng nói lung tung."
Sau đó là một loạt tiếng bước chân "Cạch cạch cạch", hai người hình như đã đi rất xa.
Nhiễm Tích dựa lưng vào vách tường, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ không thể tin được, trời ơi!
Tỏ tình! Cưỡng hôn!
Cho nên, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Y Y thích An Hựu Dư? Còn tỏ tình cưỡng hôn?
Nếu như vậy, thì có thể giải thích được chuyện vì sao lúc quay phim Tô Y Y lại không tập trung rồi...
******
Một bên tiêu hóa tin tức vừa mới thấy xong, một bên đi tản bộ trên sân trường.
Vì khuya hôm nay có cảnh quay nên bây giờ cô vẫn còn ở lại trường. Nhưng mà do chưa có bắt đầu quay nên Nhiễm Tích dự định đi tản bộ một chút.
Lúc này đã khoảng bảy giờ tối, giờ tự học ban đêm cũng đã bắt đầu, trên sân trường không còn một bóng người.
Nhiễm Tích đi một vòng trên sân trường, vừa đi vừa làm vài động tác vận động cơ thể, đi được hai bước thì gặp được người quen, là biên kịch Lục Du Y.
"Chị Du Y!" Nhiễm Tích chạy chậm qua, "Chị cũng đi tản bộ ạ?"
"Đúng vậy, tiện thể xem thử xem mình có thể tìm được chút linh cảm nào không để chuẩn bị viết quyển tiểu thuyết tiếp theo nữa á."
"Ha ha, em có một người bạn, cậu ấy rất thích tiểu thuyết của chị, bây giờ cậy ấy cũng đang tập tành viết tiểu thuyết nữa đó!"
"Thật sao? Vậy nếu có thời gian chị sẽ xem qua."
"Cậu ấy mà biết chị muốn đọc tiểu thuyết cậu ấy viết nhất định sẽ vui mừng mà nhảy dựng lên mất!"
Hai người cứ như vậy vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng có vài cơn gió đêm thổi qua cũng rất thoải mái.
Lúc đến thời gian bắt đầu quay, hai người đi ngang qua sân bóng rổ trở về trường quay.
Bầu trời đêm đen nhánh như màn sân khấu, bởi vì trường học này ở vùng ngoại thành, trên bầu trời lúc này còn xuất hiện một chút lốm đốm sao.
Bên cạnh sân bóng rổ có một cái rừng cây nhỏ, trong rừng cây nhỏ này có xây một nhà vệ sinh rất đặc biệt, nghe nói học sinh trong trường gọi nó là "Quán cà phê xoay tròn".
Nhiễm Tích nhìn thấy có hai người mặc đồng phục đi ra từ chỗ đó.
Nam sinh đi ở phía sau, quở trách: "Thật không hiểu nổi cậu, buổi tối khuya mà cậu lại nhất định phải đi vệ sinh ở chỗ này, còn bắt tôi đi với cậu."
Nữ sinh thanh minh: "Do tôi sợ mà! Buổi tối khuya mà cậu nỡ nhẫn tâm để tôi đi vệ sinh một mình sao?"
"Trong tòa nhà trường học không phải cũng có nhà vệ sinh sao, sao cậu lại phải cứ đi ở đây chứ?"
"Vì đi vệ sinh ở đây mới có hàm súc chứ sao!"
Đi được vài bước, hai người nhìn thấy Nhiễm Tích cùng Lục Du Y.
Vẻ mặt nữ sinh kia ngạc nhiên mừng rỡ, "Nhiễm Tích?"
"Xin chào!"
"Uây, đi vệ sinh mà còn gặp được tiểu tỷ tỷ yêu thích!" Nói xong còn đụng một cái vào nam sinh đứng kế bên, "Nhìn thấy không hả? Cái này là vận khí đó!"
"Tích Bảo, em siêu siêu thích chị, có thể cho em ôm chị một cái không?" Mắt cô ấy lấp lánh, tràn trề mong đợi.
Nhiễm Tích cười haha, ôm lấy cô ấy, còn nói một câu ở bên tai người ta, "Em thật đáng yêu."
Nữ sinh ngây ngô cười, "Không có không có, chị mới đáng yêu!"
Nam sinh hừ một tiếng, sau đó nhìn đồng hồ tay một chút, "Bảy giờ bốn mươi phút, cuộc họp của các giáo viên sắp kết thúc rồi đó."
"Ôi mẹ nó! Thật hả, chạy mau chạy mau! Bị bắt là chết chắc đó!" Chạy được hai bước lại vội vàng quay đầu lại, nhìn Nhiễm Tích hô to: "Tạm biệt tiểu tỷ tỷ! Em thích chị lắm luôn đó!"
Nam sinh kia không nhanh không chậm chạy chậm theo phía sau, "Lâm Tư Dư, cậu cái đồ chân ngắn kia, sao lại chạy nhanh như vậy!"
Sau khi hai người chạy đã xa, Nhiễm Tích cùng Lục Du Y nở nụ cười.
Nhiễm Tích thở dài nói: "Thật tốt quá, tình cảm ở tuổi học trò là hồn nhiên nhất, đáng tiếc hồi em học cấp 3 không có chuyện đó xảy ra!"
Lục Du Y cũng cười, "Hồi cấp 3 chị cũng không có, nhưng mà lên đại học thì có rồi."
"A a! Em biết nè, em có nghe chị An Nam nói, cái gì mà học trưởng lạnh lùng, thật hâm mộ chị quá đi!"
"Có gì hay mà hâm mộ chứ? Cuộc sống đại học của em sẽ thú vị hơn chị nhiều thôi!"
"Ha ha, mong là lời chị nói sẽ đúng."
******
Tháng Một, 《 Thanh Xuân Có Anh 》 chính thức đóng máy.
Mọi người cùng nhau ăn mừng đóng máy, và lại tiếp tục bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo của cuộc đời.
Y Dư Huyên không nhận thêm kịch bản cho Nhiễm Tích nữa, mà nhận thêm một ít hoạt động ngắn hạn cho cô, giống như chụp cho bìa tạp chí, chụp quảng cáo, làm công ích, tham gia chương trình giải trí đủ thứ.
Dù sao học tập vẫn là quan trọng nhất, lúc không có chuyện gì làm Nhiễm Tích liền lên lớp ở đại học, Phùng Mộng Kiểu không ở ký túc xá, chỉ còn lại 3 người nên không khí chung sống cũng dễ chịu hơn.
Tháng Hai, đầu mùa xuân.
Mỗi lần đến thời điểm Xuân Thu*, tất cả minh tinh ở giới giải trí, đặc biệt là nữ minh tinh, đều ngầm đấu đá nhau rất nhiều.
(*) Là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc. Ở giai đoạn Xuân Thu, quyền lực được tập trung hoá. Giai đoạn này xảy ra rất nhiều các trận chiến và sự sáp nhập khoảng 170 nước nhỏ. Sự sụp đổ dần dần của giới thượng lưu dẫn tới sự mở rộng học hành; trí thức gia tăng lại thúc đẩy và tiến bộ kỹ thuật.
Đi New York, đi London, đi Mễ Lan, đi Paris...
Tất cả mọi người đều tìm mọi cách để lấy được thiệp mời từ các chương trình lớn, sau đó ăn mặc thật lộng lẫy đi dự các buổi trình diễn thời trang.
Nhiễm Tích cũng được coi là một biểu tượng thời trang nhí.
Lần này cô được CHANEL mời đến Paris dự sự kiện.
CHANEL chịu trách nhiệm cho Nhiễm Tích và toàn đoàn của cô về cả máy bay và nơi ăn ở, Nhiễm Tích chỉ dẫn theo người đại diện Y Dư Huyên, trợ lý Mễ Mễ, còn có một thợ trang điểm cùng nhau đi dự.
8 giờ tối, máy bay đáp xuống Paris, đúng lúc đoàn người đi đến khách sạn nơi họ ở lại đụng trúng vài người đi ra khỏi khách sạn.
"Thầy Hứa?"
Người đàn ông đứng ở dưới đối diện ngay giữa đám người, mặc một bộ tây trang chỉnh tề, đang nói chuyện với người ngoại quốc ở bên cạnh, toàn bộ hành động của anh đều toát lên vẻ trưởng thành của một người đàn ông thành thục.
Suy nghĩ một chút, hình như đã ba tháng rồi cô chưa gặp lại anh, tóc có vẻ đã ngắn hơn, cả người tỏa ra càng thêm phần anh khí.
Giọng nói Nhiễm Tích cũng không lớn, nhưng có lẽ là do quốc ngữ nghe hết sức thân thiết, Hứa Diệc Châu đã nhìn thấy Nhiễm Tích, anh nói xin lỗi với người xung quanh rồi đi về phía Nhiễm Tích.
Sau khi chào hỏi những người xung quanh Nhiễm Tích, anh mới quay sang nói chuyện với cô, "Đến dự sự kiện à?"
Đã lâu rồi cô không nghe thấy giọng nói của anh, bình thường cũng chỉ có thể nghe thấy trong ti vi, trong điện thoại qua màn hình, vẫn là nghe được ở ngoài đời sướng hơn nhiều!
"Dạ vâng."
"Thật tốt, tôi còn có chút việc, buổi tối gặp lại em sau."
"Dạ? À, dạ vâng."
Đi về phòng, sau khi dọn dẹp đồ đạc, Y Dư Huyên nói,
"Người vừa nói chuyện lúc nãy với Hứa Diệc Châu là giám độc nghệ thuật của ARMANI, Hứa Diệc Châu chắc là được ARMANI mời đến đây, bình thường các lời mời của sự kiện đều là dự xong rồi rời đi, em đi của CHANEL, cậu ấy đi của ARMANI, làm sao buổi tối gặp nhau được?"
Nhiễm Tích lúc này mới nhận ra, vừa nãy bộ đồ mặc trên người của Hứa Diệc Châu hình như là âu phục của ARMANI, ARMANI là nhãn hiệu thời trang cho đàn ông nổi tiếng khắp thế giới, bộ tây trang lúc nãy là bộ đồ tiêu biểu nhất của họ, mà Hứa Diệc Châu lại chính là người phát ngôn đầu não của ARMANI ở Trung Quốc.
Nói đến đây cũng thật là khéo, dự hai sự kiện khác nhau, vậy mà lại ở cùng một khách sạn.