Tranh Tranh

Chương 19




Ảo tưởng của Hà Xán triệt để tan vỡ, trước khi cậu ta đến vẫn luôn nghe bà nội nói Lục Minh Tiêu tốt chỗ này, tốt chỗ kia, nói cho cùng vẫn là học sinh cấp hai, luôn hướng tới những người giỏi giang, nhưng sau khi thực sự tiếp xúc, phát hiện vừa dữ vừa cáu kỉnh, chỗ nào cũng không tốt.

Ngược lại Diệp Hàm Tranh cũng không tệ lắm, cảm thấy con người cậu rất…

“Dịu dàng!” Hà Xán nghĩ đến một từ, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy không ai chịu được tình tình xấu như thế của anh Minh Tiêu, chỉ có người dịu dàng như cậu mới có thể.”

Lục Minh Tiêu trở về phòng sách, không biết quản gia lại nói gì, cuối cùng thả Diệp Hàm Tranh ra xuống lầu đi chơi với Hà Xán.

Diệp Hàm Tranh nói: “Thật ra cậu chủ rất tốt, cậu ấy chỉ là gắt ngủ khá nghiêm trọng, cho nên mới… ném gối.”

Hà Xán nói: “Là đối xử với cậu rất tốt thì phải? Tôi thấy hai người các cậu ngủ chung, còn ôm đấy.”

Nói đến đây, Diệp Hàm Tranh hơi xấu hổ, nếu như không phải tốt hôm qua suýt nữa cậu chen Lục Minh Tiêu xuống đất, đời này cậu sẽ không biết tướng ngủ của mình xấu cỡ nào, Lục Minh Tiêu ôm cậu, là hy vọng cậu đừng lộn xộn.

“Kỳ lạ.” Hà Xán hỏi: “Chẳng lẽ cậu không phải người hầu của nhà họ Lục à? Tại sao lại ngủ chung với anh Minh Tiêu vậy?”

Diệp Hàm Tranh nói sơ một chút lý do, là chuyện gặp ác mộng lần trước, Hà Xán hơi ghen tị: “Nếu như tôi cũng có thể quen biết anh Minh Tiêu sớm hơn thì tốt rồi.” Lại nhỏ giọng thầm thì: “Như vậy lúc anh ấy gặp ác mộng, không chừng là tôi ở bên cạnh anh ấy.” Hà Xán thở dài tuyệt vọng, dừng bước nhìn Diệp Hàm Tranh chốc lát: “Nhưng mà cậu cũng rất tốt, có thể quen được cậu cũng rất vui rồi.”

Cậu ta bắt tay với Diệp Hàm Tranh, Diệp Hàm Tranh lịch sự đáp lại, Hà Xán nói: “Thành phố Kỳ An có chỗ nào thú vị không?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, nếu như cậu muốn ra ngoài chơi, tôi có thể đi hỏi quản gia xem.”

Đối với hai cậu trai vị thành niên mà nói, bốn năm giờ chiều cơ bản không có nơi nào có thể đến, quản gia suy nghĩ thật lâu, cũng không cho ra một gợi ý hay, Hà Xán lại không muốn ở trong nhà, mọi người thông cảm tâm trạng của cậu ta, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Hà Xán.

“Đi xem phim truyện cổ tích thế nào?” Hà Xán đề nghị, “Cậu đã xem phim truyện cổ tích chưa?”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu, ban đêm Lục Minh Tiêu không nhìn rõ, rạp chiếu phim, rạp hát những nơi khá tối này chưa bao giờ đến.

Hà Xán cần ipad tìm được một bộ mới đây: “Có thể đi xem bộ này, bộ này xem hay cực!”

Bộ phim truyện cổ tích tên là “Ác long và Hoàng tử”, quản gia liếc nhìn thời gian địa điểm cụ thể, bảy giờ rưỡi tối nay, nhà hát trung tâm Kỳ An, bộ phim dài nửa tiếng, quay về gần mười giờ tối, cũng không muộn quá, hỏi ý kiến của Diệp Hàm Tranh, Diệp Hàm Tranh nói: “Vậy tôi nói một tiếng với cậu chủ.”

Hà Xán ngăn cậu lại, hơi rụt rè: “Hay là đừng gọi anh Minh Tiêu, mặc dù tôi cũng rất muốn bảo anh ấy đi cùng tôi, nhưng hình như anh ấy rất ghét tôi.”

“Không phải.” Diệp Hàm Tranh giải thích: “Cậu chủ không ghét cậu, thật sự chỉ vì cậu ấy ngủ không ngon giấc, mới sẽ phát cáu.” Vả lại đối với bất kỳ ai Lục Minh Tiêu cũng sẽ phát cáu, cũng không phải chỉ nhằm vào một mình Hà Xán.

Hà Xán vẫn túm lấy tay cậu: “Thôi bỏ đi, hai chúng ta đi xem đi.”

Đứng ở góc nhìn của Hà Xán, lúc này thực sự không có cách nào ngồi chung với Lục Minh Tiêu, hơn nữa kịch bản ngây thơ này, Lục Minh Tiêu cũng chưa hẳn sẽ xem, Diệp Hàm Tranh cân nhắc mấy phút, nói với quản gia: “Không thì cháu đi xem với Hà thiếu gia trước, nếu như cậu chủ hỏi, chú lại nói với cậu ấy, nếu như không hỏi, thì đừng nói với cậu ấy.”

Quản gia gật đầu, sắp xếp chú Lý đưa họ đến nhà hát, đi làm việc của mình.

Chưa đến bảy giờ, rạp hát trung tâm đông nghịt người, chú Lý mua vé với giá gấp ba lần đưa cho họ, quay lại xe để chờ, lại dặn đi dặn lại Diệp Hàm Tranh phải chú ý Hà thiếu gia.

Giống như Hà thiếu gia nói, độ nổi tiếng của bộ phim truyện cổ tích này rất cao, trong quá trình xét vé có rất nhiều đứa trẻ từng xem, đã bắt đầu thảo luận tình tiết bộ phim, “Là phù thủy rừng rậm đã làm phép thuật cho ác long! Thật ra ác long không hề xấu, nó là một con rồng tốt! Nhưng vẻ ngoài hơi hung dữ.”

“Bởi vì ác long chỉ dịu dàng với người mình thích thôi.”

“Đúng đúng đúng, ác long thật sự rất dịu dàng, nó yêu công chúa điện hạ tha thiết, nhưng công chúa điện hạ không tin tưởng nó! Tức quá đi!”

“Nhưng cũng không thể trách công chúa, công chúa lại không biết nó là người tốt.”

“Nhưng kỵ sĩ có thể nhìn ra nó là hoàng tử thật sự nha! Nếu như không phải kỵ sĩ, ác long đã bị hoàng tử giả giết từ lâu rồi!”

“Cho nên cuối cùng công chúa đã rời đi vì áy náy, vẫn là ác long và kỵ sĩ ở bên nhau mà.”

“Kỵ sĩ là con gái hả?”

“Ê, các cậu đừng nói nữa được không, tôi vẫn chưa xem đâu!”

Sau khi đi vào Hà Xán rầu rĩ không vui từ đầu tới cuối, cậu ta bay tới đây từ rất xa, bị đối xử như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không thoải mái, Diệp Hàm Tranh ngồi bên cạnh cầm nước giúp cậu ta, yên lặng xem màn trình diễn trên sân khấu, không biết an ủi thế nào.

Cốt truyện không có bất kỳ hồi hộp nào, đã sớm bị tiết hộ hết ở bên ngoài rồi, nhưng con ác long tính tình nóng nảy lại biết phun lửa kia, nhìn thế nào cũng hơi quen mặt, “Cậu cười cái gì?” Lúc đi ra, Hà Xán thấy khóe miệng của Diệp Hàm Tranh cong cong, hỏi cậu.

“Không có gì.” Diệp Hàm Tranh nói: “Chúng ta về chưa?”

Hà Xán nói: “Cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi đi vệ sinh.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi đi với cậu.”

Hà Xán lắc đầu: “Không cần, rất nhiều người xếp hàng, cậu chờ ở đây là được.”

Thoạt nhìn cậu ta có phần mất mát, chắc hẳn là muốn một mình yên tĩnh chốc lát, Diệp Hàm Tranh không gò ép nữa, nghe lời đợi cậu ta.

“Bạn học, mua đồ trang trí đi!” Lúc này, nhân viên công tác sau lưng thừa cơ chào hàng, vì tuyên truyền bên bộ phim làm rất nhiều gối ôm, đồ trang trí còn có đồ chơi nhồi bông liên quan đến nhân vật trong phim.

Trong đó có một con tiểu ác long, bóp cằm cau mày, còn có một con hai tay siết thành nắm đấm, một chân giẫm đất, thần thái động tác của mỗi một con đều rất giống Lục Minh Tiêu, Diệp Hàm Tranh thích cực kỳ, lấy năm mươi đồng trong túi ra, mua hai con, thật ra cậu không có tiền, nhưng mỗi tháng quản gia đều sẽ cho cậu một ít, để cậu mua văn phòng phẩm nạp thẻ ăn cơm, trừ chi phí cần thiết ra, Diệp Hàm Tranh đều tích góp hết lại, hy vọng lớn lên có thể trả lại cho quản gia.

Mình giữ lại con giậm chân, con cau mày đưa cho cậu chủ.

Nửa tiếng sau, Hà Xán vẫn chưa đi ra, dòng người xung quanh đã tản đi gần hết, Diệp Hàm Tranh hơi không yên lòng, chạy vào phòng vệ sinh, “Hà thiếu gia?”

Hồi lâu không ai đáp lại, cậu lại gọi một tiếng: “Hà thiếu gia có ở đây không?”

Vẫn không ai trả lời, nhà vệ sinh còn có bốn năm buồng đóng cửa, Diệp Hàm Tranh đứng ở bên trong đợi từng người đi ra, xác định không có, mới vội vàng chạy tới bãi đỗ xe, chú Lý đang đứng bên ngoài xe đợi bọn họ, nhìn thấy mình Diệp Hàm Tranh đi ra, vội hỏi: “Hà thiếu gia đâu?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu ấy vẫn chưa đi ra ạ?”

Chú Lý nói: “Chưa, sao vậy? Không thấy?”

“Vâng.” Diệp Hàm Tranh nói: “Cháu quay lại tìm xem, chú Lý chú đợi ở đây, nếu như Hà thiếu gia quay lại thì gọi điện cho cháu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.