Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 17: Nhà vệ sinh đối chiêu




Cổ Thần Hoán và Thời Thiên đều có dáng người thu hút ánh nhìn, từ từ hấp dẫn tầm mắt đa số khách mời, Thời Thiên anh tuấn thong dong, Cổ Thần Hoán lãnh phách, hai người là một sự kết hợp hài hòa, biểu hiện cho sự cao quý của tầng lớp thượng lưu.

Dần dần, các thương, chính trị gia đến bắt chuyện với Cổ Thần Hoán càng lúc càng nhiều, đa số bọn họ không biết rõ Cổ Thần Hoán, nhưng đều bị cỗ khí chất cường thế khôn khéo của hắn hấp dẫn, mở rộng quan hệ là điều mà các thương gia phải làm, Cổ Thần Hoán tạo cho người cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ liền nói rõ thế lực trong tay hắn không thể khinh thường, cho nên đối với những người này mà nói, Cổ Thần Hoán là người rất cần kết giao.

Cổ Thần Hoán dáng người cao lớn, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy thành thục rất có vị nam nhân, so với các ngôi sao cùng người mẫu không hề kém cạnh, hắn chỉ hơi động, cũng có thể quyến rũ bao nữ nhân cùng luyến giả.

"Đêm nay cậu phối hợp rất tốt." Ứng phó xong một quan viên K thị, Cổ Thần Hoán không keo kiệt tán dương, "Cậu thực sự thích hợp là một người trong xã hội thượng lưu."

"Xã hội này phân chia thành hai phần thượng lưu hạ lưu, người cũng thế, người thượng lưu trong giới hạ lưu thừa sức ứng phó mấy người hạ lưu trong giới thượng lưu." Thời Thiên nói xong lại áy náy nhìn Cổ Thần Hoán, chỉ là giọng điệu không mang chút áy náy nào, "A, xin lỗi, tôi không phải đang mắng anh."

Thời Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Cổ Thần Hoán, cậu muốn tìm thấy lửa giận trong đó, nhưng đáng tiếc cái gì cũng xem không ra, ánh mắt Cổ Thần Hoán rất bình tĩnh, xa xăm, làm cậu cân nhắc không ra trong đó rốt cuộc cất giấu thứ gì.

Dễ dàng khiến người bại lộ tâm tính nhất, là phẫn nộ, nếu như một người dù phẫn nộ cũng có thể áp chế vô thanh vô tức, vậy người này, rất có thể sắp bày ra âm mưu gì.

"Sao lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi như vậy, muốn qua đó biết được gì sao?" Cổ Thần Hoán rất tự nhiên lấy một ly rượu trên chiếc khay bồi bàn đang cầm, cười nhạt.

Thời Thiên híp mắt, thanh âm trầm thấp, "Tôi muốn biết, tại sao hôm ấy anh có thể mất khống chế tát tôi một cái, mà hiện tại, lại biểu hiện bình tĩnh như vậy."

"Nếu như tôi nói, tôi muốn hảo hảo sống chung với cậu, cậu tin không?"

"Tin." Thời Thiên cười lạnh một tiếng, "Trừ phi tôi muốn tự tìm rắc rối."

Vô luận ở trước mặt mọi người biểu hiện có bao nhiêu tao nhã thong dong, Thời Thiên đều không thể lơ là cảm giác ngột ngạt cậu cảm thấy mỗi khi ở bên Cổ Thần Hoán, cho nên nói với hắn vài câu xong, Thời Thiên mượn cớ đi rửa tay.

_____

Trong nhà vệ sinh, một chàng trai tóc nhuộm vàng kim dựa vào tường hút thuốc, hắn vóc dáng cao lớn, ngũ quan tuấn lãng mê người, nhìn qua có chút lười biếng, có chút tà, có chút vô lại.

Đám cậu ấm bằng hữu đứng trước mặt hắn, ai cũng cũng tỏ ra sốt ruột.

"Nguyên thiếu, Nguyên thúc đã nói chờ cậu đến rồi đi chúc rượu bồi tội từng người, cậu còn không ra ngoài, vậy Nguyên thúc ăn nói thế nào với họ a?" Một người vội vã khuyên nhủ.

"Là ông già đó tự chủ trương, liên quan gì đến lão tử?" Nguyên Hiên ném mẩu thuốc còn vương khói trên tay xuống đất, tức giận dùng chân giẫm lên, không nhịn được nói, "Đã bảo đừng bày đặt tiệc tùng gì, lại còn làm khoa trương như thế! Chỉ lo người khác không biết lão có nhi tử rùa vàng! Thao! Còn không bằng ở nước ngoài tiêu dao khoái hoạt!"

"Nguyên Hiên." Một người bạn thành thật nói, "Nguyên thúc phô trương như vậy, thật ra là hi vọng cậu có thể từ trong yến hội này tìm được nửa kia của mình, sau đó..... "

"Sau đó kết hôn sinh con, thu liễm tính tình, tùy ý để ông già bài bố đúng không?!" Nguyên Hiên nhíu mày, bực bội ngắt lời "Tôi con mẹ nó còn chưa đủ ngoan ngoãn hay sao, ông già đó dám bắt tôi kết hôn! Đệt! Các cậu xem đám nữ nhân ông già tìm tới đi, toàn minh tinh người mẫu danh môn thục viện, hận không thể lột sạch tại chỗ, muốn chọn một người trong số đó, thà để lão tử dùng tiền chơi gái!"

"Nguyên thúc không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần có thể an ổn, tìm nam nhân miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu, cho nên..... "

"Nam nhân?" Nguyên Hiên nhăn mày, "Tình cờ vui đùa một chút còn có thể, lâu dần cũng chán ngấy, đám ẻo lả đó buồn nôn chết đi được, lão tử vẫn là thích một người điên cuồng."

"Ai, Nguyên bá phụ vốn hi vọng trên thế giới này có người trị được tính xấu của cậu. Xem ra, không thể cứu nổi."

"Muốn tìm người trị tôi? Hừ, lão già đó thực ra sợ mẹ tôi muốn chết, còn dám đem chiêu này áp lên người tôi! Nguyên Hiên tôi hôm nay tuyên bố với mấy người, nếu sau này lão tử bị ai đó thu phục, tên lão tử liền viết ngược lại!"

"Kỳ thực tên cậu viết ngược lại rất có khí phách, các anh đây ủng hộ a, ha ha "

"Thao! Mấy người các cậu muốn chết a!"

Nguyên Hiên đang cười đùa với đám bằng hữu, Thời Thiên bước vào, đối với mấy cậu ấm đang chuyện trò, cậu còn chẳng buồn liếc mắt, Thời Thiên trực tiếp đến bồn rửa tay lau mặt. Cậu không quá muốn trở về, bởi đối phó với Cổ Thần Hoán, cậu đã có chút loạn, nhưng rõ ràng, Cổ Thần Hoán chưa làm gì cả.

Thời Thiên có chút thất thần lau tay, đại não suy nghĩ phức tạp bắt đầu trì độn, đám người phía sau bàn luận cái gì cũng không để ý.

"Tôi cá là mười phút!"

"Anh quá khinh thường khả năng của Nguyên thiếu, tôi cá chỉ năm phút đồng hồ!"

"Không thể nào! Tôi xem tiểu tử kia tuy rằng vóc người không lớn, nhưng biểu tình lãnh đạm, không giống loại hàng dễ cắn câu."

"Ha ha ha" Nguyên Hiên đột nhiên cười rộ lên, "Các cậu có biết cái gì gọi là mị lực không? Hôm nay để tôi cho các cậu mở mang kiến thức một chút! Mở to mắt nhìn cho kỹ, ba phút, lão tử chỉ cần ba phút, tuyệt đối bắt được cậu ta!"

"Thiệt hay giả?"

Nguyên Hiên trừng mắt, "Lão tử muốn là thành công, các cậu đi gạt cha tôi một chút, nói tôi bị đau bụng, vừa đến liền quay trở về!"

"Nhưng có thành công không cơ chứ?"

Nguyên Hiên vừa nghe đã phát hỏa, "Lão tử nếu không thành công, tên liền viết ngược lại!"

Thời Thiên thất thần đứng trước bồn rửa tay, chợt thấy sau gáy thổi tới một luồng nhiệt khí, thân thể chấn động, cậu theo bản năng bước qua một bên né tránh, rồi mới quay đầu nhìn phía sau.

Một thân âu phục quý giá, khuôn mặt tà mị khẽ cười, còn có mái tóc vàng kim, Thời Thiên cau mày, nam nhân này, cậu chưa thấy bao giờ.

Nguyên Hiên so với Thời Thiên cao hơn nửa cái đầu, hắn vừa thấy rõ gương mặt của Thời Thiên, đầu tiên là sững sờ sau đó thầm nở nụ cười thoả mãn, nam nhân này thật đẹp, ít nhất không uổng công hắn và bằng hữu đánh cược một hồi.

"Xin chào, tôi là Nguyên Hiên." Đi thẳng vào vấn đề là thủ đoạn hữu hiệu nhất từ trước đến nay của Nguyên Hiên, bởi vì đại đa số người sau khi nghe tên của hắn, đều sẽ....

"Ừm."

"......"

Nhưng là, cũng có chút bất ngờ.

Dưới tình huống này, hắn đành phải dựa vào khuôn mặt.

"Cậu tên là gì? Nhìn rất quen a! Chúng ta từng gặp nhau ở đâu phải không?" Nguyên Hiên tới gần Thời Thiên, khuôn mặt 360 độ đều cực hạn hoàn mỹ, giờ khắc này lại cười cực kỳ mê hoặc.

Thời Thiên cười lạnh, xem ra anh ta dùng quen chiêu này rồi.

"Xin hỏi lệnh tôn là ai?" Thời Thiên cười khách khí, có thể ra vào chiếc du thuyền sang trọng này, thân phận tất nhiên không đơn giản, nhưng đánh chó phải nể mặt chủ, biết thân phận của nam nhân này sẽ thuận tiện hơn trong việc dùng cách gì đối phó.

Nguyên Hiên bị câu hỏi của Thời Thiên làm sững sờ, hắn cũng lười đi trả lời, mấy anh em tốt đang đứng một bên nhìn, hắn không muốn mất mặt.

"Cậu quản lão già kia làm gì! Hiện tại, chỉ có hai người chúng ta thôi." Nguyên Hiên tiến về phía Thời Thiên thêm một bước, chóp mũi gần như chạm tới da thịt cậu, hơi thở mê hoặc nhẹ phun, tràn đầy ý tứ hàm xúc nồng đậm gợi cảm.

Nam nhân này thật xinh đẹp a! Nguyên Hiên nhìn vào mắt Thời Thiên, không ngừng suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.