Trăng Rơi Bên Thềm

Chương 2: Tái Kiến




Chớp mắt một cái đã đến mười lăm tháng tám, Nguyệt cung trở nên vô cùng bận rộn. Hôm nay là Tết trung thu, đương nhiên cũng là ngày trăng tròn.

Làm thần tiên lâu rồi, ngày nào cũng trôi qua hết sức nhàm chán, khó có được dịp được vui đùa thỏa thích một phen, nhờ đó mà những lễ hội dưới nhân gian cũng dần dần trở nên thịnh hành trên thiên giới. Ngọc Đế và Vương Mẫu tuổi càng cao càng thích náo nhiệt, hội bàn đào cũng qua hơn nửa năm rồi, cho nên nhân dịp Tết Trung thu, thiên đình quyết định tổ chức tiệc bánh trung thu, chư vị thần tiên đều tích cực hưởng ứng, sôi nổi tới tham gia.

Trong thời gian ngắn, bánh trung thu ở Nguyệt cung không thể cung cấp đủ, việc này cũng khổ cho Thỏ Ngọc, bận rộn ngày đêm không ngừng nghỉ, phòng thuốc của hắn chất đầy các loại nhân bánh, Ngô Cương cũng bị kéo đến làm cu li. Bách Hoa tiên tử chuẩn bị hoa tươi vì phải lấy hoa tươi làm nhân bánh. Ngọc Đế muốn ăn bánh trung thu đầu khỉ, may sao bị Vương Mẫu ngăn lại, bằng không có khi lại khơi ra một trận đại náo thiên cung nữa. Sáng nay Thái Thượng Lão Quân cũng không luyện đan mà đem lò luyện đan tới nướng bánh. Đáng tiếc tài nghệ không thông, sau khi nướng cháy vài chiếc bánh, lão chỉ đành bị người trong Nguyệt cung chặn ngoài cửa, “Chúng ta đã đủ vội rồi, ngài đừng đến rước thêm phiền nữa…”

Thừa dịp hỗn loạn, Thất Nguyệt lén chuồn ra ngoài một mình. Nàng ngồi thẫn thờ bên dãy Thiên Hà, ngắm nhìn dòng chảy mênh mông đầy ánh sao, không khỏi nghĩ đến chàng thiếu niên nọ, nhớ tới những lời mình đã nói hôm đó, “Chờ lúc trăng tròn ta sẽ tới tìm ngươi.” Ừm, chuyện gì đã hứa phải làm cho bằng được, thần tiên không thể thất hứa.

Mấy ngày gần đây nàng đã học được thuật cưỡi mây, có thể thoải mái bay lượn cùng trời cuối đất mà không phải dựa vào đèn Khổng Minh quay về thiên cung nữa. Tuy cái loại đèn Khổng Minh này có thể bay về trời nhưng rất khó điều khiển. Thế nhưng không phải thần tiên nào cũng biết cưỡi mây đạp gió. Phải biết rằng Thiên Đình không hề vô hình vô dáng như bên ngoài nhìn vào, ở giữa tầng mây vẫn có những con đường như ẩn như hiện, ngoằn ngoèo vô cùng. Đi kèm với nó là vô số quy tắc về việc di chuyển trên thiên cung, muốn tham gia giao thông phải chịu sự quản chế nghiêm khắc, nàng phải tìm Nhị Lang Thần đi cửa sau mới có tư cách đó.

.Bấy giờ ở nhân gian đang mưa tí tách, lại không hề làm không khí hội hè giảm đi chút nào, trên đường người qua kẻ lại đông như mắc cửi. Ôm tâm lý chỉ ghé qua xem thử, nàng đi đến bờ sông ngày đó, mưa bụi lất phất mịt mù khiến nàng không sao nhìn rõ, chỉ thấy ở đình hóng gió cách đó không xa có một bóng dáng cao gầy dong dỏng mặc thường phục không quá gây chú ý. Thiếu niên tựa như nhận ra được điều gì, quay đầu nhìn về phía nàng, nhờ vậy mà nàng được nhìn thấy đôi mắt đen nhánh trong suốt kia một lần nữa, bên trong ánh mắt nhu hòa mang theo vài tia kinh ngạc.

“Không ngờ ngươi thật sự ở đây, vẫn còn nhớ ta chứ?”

Thiếu niên nhìn nàng chốc lát, mới trả lời: “Đương nhiên tại hạ nhớ kỹ cô nương, chỉ là không thể tin được, ngày hôm đó đúng là…” Chàng vừa nói vừa ngẩng đầu, chỉ thấy vầng trăng sáng treo cao giữa bầu trời đêm trong lành mát rượi. Bỗng dưng chàng im bặt, nhíu mày kinh ngạc nhìn nàng. 

Thất Nguyệt phì cười, giải thích: “Ta đúng là mặt trăng, chẳng qua ánh trăng hôm nay không phải ta. Người vợ thứ ba của Thiên Đế thời thượng cổ là Nguyệt thần đời thứ nhất, nàng sinh được mười hai cô con gái, mỗi cô con gái đều là mặt trăng, thay phiên nhau phụ trách bầu trời đêm trong một tháng. Ta là Nguyệt thần đời thứ hai, vị trí thứ bảy, ngươi có thể gọi ta là Thất Nguyệt.”

“Thì ra là vậy, Thất Nguyệt cô nương, tại hạ Trần Chiêu, có duyên gặp được cô nương là vinh hạnh của tại hạ.”

“Lần trước ngươi giúp ta, ta tới để thực hiện lời hứa. Ngươi có tâm nguyện gì muốn hoàn thành?”

“Tâm nguyện sao?” Chàng lẩm bẩm nói nhỏ vài câu, nhìn pháo hoa đèn đuốc rực rỡ khói bay phía bờ bên kia, rơi vào trầm tư. Thất Nguyệt nghiêng đầu nhìn chàng, cảm thấy rõ ràng mới chỉ là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi, quanh người lại có khí chất trầm tĩnh tựa ánh trăng sáng rõ nơi chân trời.

“Ta muốn sống lâu trăm tuổi, có được không?” Một giọng nói truyền vào tai nàng, sau khi phản ứng lại, Thất Nguyệt còn tưởng mình nghe lầm, hắn suy nghĩ lâu như vậy, lại là một điều ước kiểu này?

Tuy so với thần tiên, tuổi thọ của phàm nhân ngắn ngủi hơn một chút, muốn sống lâu trăm tuổi cũng không có gì đáng trách, chỉ là những lời này… thoát ra từ miệng một người thoạt nhìn thanh tao xuất trần, mang theo dáng vẻ thư sinh như vậy, cứ cảm thấy kì dị thế nào. Huống chi, mệnh số trước nay đều đã được ấn định rõ ràng, nàng thật sự không có khả năng thay đổi.

“Hay là… ngươi đổi cái khác đi, xưa nay tuổi thọ là do trời định, ta tuy là tiên nhưng thật sự không có khả năng đó.”

“Vậy à, thế thì thôi, ta vốn dĩ cũng không ôm hy vọng, lại khiến cô nương phải khó xử rồi,” chàng nhẹ nhàng cười, ánh mắt lấy lại vẻ dịu dàng ôn hòa như nét mực phớt qua trong bức tranh sơn thuỷ thượng hạng, phác hoạ nên ý cảnh mông lung mờ mịt.

Lúc ấy nàng còn chưa hiểu, mãi đến thật lâu sau, khi nàng thất kinh hồn vía xông vào tẩm điện của Ti Mệnh Tinh Quân, lật xem mệnh cách mới biết được. Vốn dĩ Trần Chiêu sinh ra đã có bệnh nan y, suy nhược ốm yếu, thuốc thang hay châm cứu đều vô dụng, dương thọ chỉ tới hai mươi sáu tuổi. Lúc ấy Ti Mệnh nhìn dáng vẻ của nàng, còn nói với nàng một câu đầy ý tứ sâu xa: “Người cũng đừng nên phạm sai lầm.”

Phạm sai lầm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.