Trạng Nguyên Túy

Chương 19





Thanh Vĩ vừa mở cửa về phòng thì liền bị một bóng người lao tới giữ chặt.

Do ngửi được mùi hương cơ thể quen thuộc, y không chống trả, nhưng cũng chính vì vậy mà bất ngờ bị người kia đem xích trói chặt vào cổ tay không cho nhúc nhích.
Thanh Vĩ ngơ ra: “Ngươi làm trò gì vậy?”
Liêu Dung cười ranh mãnh, kéo mạnh sợi xích lôi Thanh Vĩ lại giường: “Thì như ngươi thấy đó.

Trò này ta mới học được.

Thấy sao?”
“Rốt cuộc muốn làm gì?”
Liêu Dung đè Thanh Vĩ ra giường, li3m môi giảo hoạt ngồi lên người y: “Ngươi hiểu mà.”
“Ta đã nói là không.”
Liêu Dung chặn xuống môi Thanh Vĩ một nụ hôn, trong khi bàn tay lần mò đến hạ bộ của y tận tình xoa n4n.

Thanh Vĩ nhíu mày, hai tay bị trói chặt không có cách nào đẩy Liêu Dung ra.

Liêu Dung càng hôn càng đắc ý, khí lực nơi tay cũng mạnh hơn, không lâu sau đã có thể khiến bên dưới ngóc đầu.
Liêu Dung nhả môi tinh nghịch: “Thấy chưa? Ngươi cũng muốn mà.”
Thanh Vĩ chỉ còn biết hừ lạnh.
Sáng hôm sau, Liêu Dung vẫn còn ôm chặt Thanh Vĩ mà ngủ, đầu gối lên cánh tay y.

Thanh Vĩ trở mình nhưng chú ý không đá động tới Liêu Dung, thầm nhìn sợi xích dưới giường nghĩ đứa trẻ này cũng ranh mãnh thật.

Nghĩ xong chợt thở dài, không biết sắp tới phải đối phó sao với Liêu Dung.
Liên Thành mấy ngày không ra khỏi Mặc Nghiên Trai để tịnh tâm suy nghĩ.

Vấn đề quá khó, hắn nghĩ mãi cũng không ra, quyết định chi bằng đi hỏi thẳng Sở Tu Nhiên, cứ đoán mò sẽ khiến lòng hắn nao núng không yên.

Vừa ra cửa không lâu, hắn lại gặp phải bạn cũ, Yến Can.

Lúc Sở Tu Nhiên quay về kinh thành, cũng mang theo cả Yến Can, chỉ là Yến Can đi cùng đường với binh lính.
Hắn nhìn thấy Yến Can, cũng như cách Yến Can nhìn thấy hắn, đôi bên đều rất ngạc nhiên.


Yến Can nhân lúc không có ai xung quanh, nắm tay hắn kéo vào sau một hòn non bộ khuất để tiện nói chuyện.
“Sao ngươi cũng về đây?” Yến Can hỏi ngay.
Liên Thành cứng họng, chẳng lẽ trong tình huống này lại mặt dày khoe rằng ta từng ở đây trước cả ngươi.
“Ừ!” Liên Thành chỉ thốt được một chữ như vậy.

Yến Can nhăn mặt, bất giác cúi đầu.
Liên Thành cho rằng không dễ mới gặp được Yến Can thế này.

Nếu cả hai cùng im lặng thì sẽ rất uổng phí, cho nên phải tranh thủ hỏi hết sự thắc mắc trong lòng.
“Vì sao ngươi tiếp cận Sở Tu Nhiên? Ta biết ngươi không phải vì quyền quý vinh hoa.”
“Dĩ nhiên ta có nỗi khổ.”
“Là vì Yến ngự sử sao? Ta nghe Lý Hoài từng nói ngươi đọc xong Nghi Án Lục thì trở nên kỳ quái, do đó ta đã thử đọc qua để tìm hiểu nguyên nhân, phát hiện có một người trùng họ với ngươi.”
“Đó là phụ thân ta.” Yến Can bắt đầu bộc bạch.

“Cả đời trung lương, lại chỉ vì vài lời hạch tội Kính vương mà dẫn đến nhà tan cửa nát.

Ban đầu ta đã cam chịu rồi.

Kính vương được thời được thế, phụ thân ta vô tri làm hòn đá cản đường thì còn trách được ai? Nhưng mà, khi ta đọc Nghi Án Lục, những lời trong đó đã làm ta dao động.

Nếu đây không phải là sự hồ đồ nhất thời của phụ thân ta, mà vốn là kế hoạch được trù tính từ lâu của Kính vương thì sao?”
“Vậy…nếu thực là do Kính vương trù tính thì sao?”
Vầng trán của Yến Can bỗng nhíu lại, đôi mắt lộ rõ quyết tâm: “Nếu là thế thật…ta nhất định phải báo thù cho Yến gia, không thể để Kính vương muốn làm gì thì làm.

Là người thì sẽ có nhược điểm.

Chỉ cần ta ở bên y, được y sủng ái, sớm muộn sẽ tìm ra nhược điểm của y, dùng nó để hại chết y.”
Liên Thành khuyên giải: “Ngươi đừng ngốc nữa.

Nghi Án Lục chỉ là một tập sách dân gian, những thứ trong đó viết sao có thể tin là thật? Huống hồ, bằng sức của một mình ngươi mà muốn hại Sở Tu Nhiên? Nếu để cho ngươi hại được thì y đã chẳng còn là kẻ đáng sợ nữa rồi.”
Yến Can nghe vậy có chút nhục chí nói: “Ta biết chứ.


Y luôn đề phòng ta, thậm chí chưa từng chạm vào ta.

Có lẽ do ta tự mình hiến thân, khiến y nảy sinh nghi ngờ rồi.”
Liên Thành không biết sao khi nghe việc Sở Tu Nhiên chưa từng chạm vào Yến Can lại thấy mừng thầm.

Hắn chưa mừng được bao lâu, Yến Can đã khôi phục tinh thần nói tiếp: “Nhưng dù khó thế nào, ta cũng phải vì Yến gia điều tra cho rõ về trận tạo phản ở Thành Dương.

Ta biết ngươi cũng không tự nguyện đi theo Kính vương.

Để tránh họa lây, ngươi nên rời khỏi y càng xa càng tốt.”
“Ta…”
Yến Can trông thấy một đám nô bộc đang khuân vác cây kiểng tới nên không nói nữa mà đi trước.

Liên Thành ngả lưng ra sau hòn non bộ.

Tâm trí hắn rất rối.

Yến Can nói đúng.

Hắn từng không tự nguyện gì ở bên cạnh Sở Tu Nhiên, vì muốn thoát khỏi móng vuốt của y mà bất chấp mọi giá.

Nhưng giờ, hắn không còn nghĩ như vậy.

Hắn thậm chí chán sống muốn đến gần y, hiểu y hơn một chút.

Người đời đều chỉ thấy một Kính vương tàn nhẫn bạo ngược, vậy thì ai, ai sẽ là kẻ duy nhất thấy được mặt dịu dàng chân thành của y? Hắn không dám chắc người đó là mình, tuy nhiên hắn vẫn muốn thử, thử bóc trần từng lớp mặt nạ mà vị vương gia này đang đeo lên.
Liên Thành hốt nhiên nhận ra, có lẽ từ trong vô thức, hắn cũng đã thích Sở Tu Nhiên mất rồi.
Trong khi đó ở tại Hà Hoa Viện của Văn Linh, Sở Tu Nhiên ngồi trên ghế mở nắp lư trầm hương tự khều tàn tro bên trong.

Văn Linh bị hai nha hoàn kéo ngược tay ra sau đè quỳ trên đất, phía trước mặt có ba khay gỗ lần lượt đựng kiếm, lụa trắng và rượu độc.


Văn Linh chống cự không nổi với sức tay mạnh bạo của hai nha hoàn này, ngước nhìn Sở Tu Nhiên, đầu bù tóc rối cười điên loạn:
“Sở Tu Nhiên, ngươi cũng có ngày này.

Sợ ta rồi sao? Muốn diệt khẩu ta sao?”
“Nể tình phu thê hữu danh vô thực của chúng ta bấy lâu, bản vương vốn định cho nàng yên ổn sống tại vương phủ đến cuối đời.

Nào ngờ nàng chẳng những không biết ơn, còn hồ ngôn loạn ngữ miệt thị bản vương.

Để nàng ở lại trên đời này chỉ là một mầm họa mà thôi.”
“Nể tình?” Văn Linh dùng dáng vẻ thóa mạ hỏi lại.

“Ngươi đã khi nào nể tình ta, ngươi nói cho ta nghe.

Ta không đi dự thọ thần của nhũ mẫu ngươi, ngươi liền nổi giận bảo ta sau này cũng không cần đi đâu nữa, thế là cấm túc ta suốt một năm.

Ả chỉ là một nô tì, còn ta mới là vương phi của ngươi, mà ngươi lại coi trọng ả gấp trăm ngàn lần ta.

Thế thì cũng thôi đi, nhưng sao ngay đến một nam sủng còn có địa vị hơn cả ta? Ta bắt hắn ăn một chút thịt sống, hôm sau ngươi liền mỗi ngày ba bữa, đúng ba ngày liền phạt ta phải ăn thịt sống lại.

Ta ở cái vương phủ này còn là vương phi gì chứ? Chỉ là một hình nộm cho ngươi tùy ý xếp đặt thôi.

Ngươi hỏi đám người bên ngoài thử xem.

Họ đã bao giờ nhìn thấy được mặt của Kính vương phi chưa? Từ khi ta gả cho ngươi, ta giống như bị biệt lập với mọi thứ xung quanh vậy.

Đến nỗi khi phụ thân ta qua đời, ta còn chẳng biết.”
“Đều do nàng tự làm rồi tự chuốc lấy nhục nhã.

Đừng nghĩ rằng vài lời kể tội này sẽ làm bản vương áy náy tha chết cho nàng.

Nếu nàng thông minh, hãy ngoan ngoãn chọn lấy một trong ba con đường kia.

Sau khi nàng chết, bản vương sẽ tuyên cáo với bên ngoài là nàng bạo bệnh qua đời, ít nhất còn có thể vì Văn gia giữ lại chút thể diện này.”
“Văn gia đều lụn bại cả rồi, ngươi bảo ta giữ thể diện cho ai xem? Văn gia của ta có ngày hôm nay đều gián tiếp do ngươi gây ra cả.”
Sở Tu Nhiên bỏ cây khều bạc xuống bàn: “Văn gia của nàng hùa theo Mạnh Dã, tham lam vô độ nên mới có ngày nay, liên quan gì bản vương?”
Văn Linh trợn mắt thét lên: “Nếu không phải ngươi hại nghĩa huynh của ta, Văn gia có đến nỗi bị liên lụy tới mức trong một đêm mất trắng tất cả không?”
“Nực cười! Gà chó gì liên quan đến Mạnh Dã thì đều là do bản vương hại hay sao? Càng nói bản vương không rảnh rỗi đi hại hắn để kéo theo bầy gà chó của nhà nàng.


Không nói nữa.

Nếu nàng không tình nguyện uống, vậy đừng trách bản vương.”
Sở Tu Nhiên ra hiệu cho nha hoàn chọn lấy ly rượu độc banh miệng Văn Linh ra đổ vào.

Văn Linh vừa chống cự vừa cố gào lên: “Sở Tu Nhiên…nghiệt chủng…ngươi sẽ…chết…không tốt đâu.”
Sở Tu Nhiên đứng dậy nhìn Văn Linh uống rượu độc xong thì quằn quại lăn lộn trên mặt đất.

Y hướng hai nha hoàn nói: “Biết nên làm gì rồi chứ?”
Một nha hoàn gật đầu: “Vương gia yên tâm, vương phi sẽ ra đi như một người bệnh chết, không để lại dấu tích gì.”
“Sở Tu Nhiên…ngươi…ngươi nhất định gặp…”
Văn Linh vẫn cố nói ra mấy từ sau cuối nhưng Sở Tu Nhiên lại bỏ đi không thèm nghe.

Y đi thăm Trương phu nhân, sau đó đến thẳng Mặc Nghiên Trai của Liên Thành, giữa đường trùng hợp gặp hắn đang mặt ủ mày chau đi theo hướng ngược lại.
“Liên nhi!” Sở Tu Nhiên gọi một tiếng mà Liên Thành vẫn còn đang hồn bay phách lạc tận đâu, cư nhiên đi sớt qua không thấy y.

Y cong khóe mắt lại nắm tay hắn lôi ngược ra sau.

Lúc này hắn mới ý thức được tình hình, mơ hồ nhìn Sở Tu Nhiên hỏi:
“Là vương gia sao?”
“Chứ ngươi nghĩ là ai? Gan nhỉ? Bản vương mới bận rộn vài ngày không gặp ngươi mà ngươi đã dám đi ngang qua bản vương không thèm nhìn lại?”
“Không phải, chỉ là khi nãy…ta bận suy nghĩ chút việc…”
Liên Thành líu ríu đáp trả.

Nếu nói thẳng ra hắn đang bận nghĩ về Sở Tu Nhiên thì có chút ngại ngùng.
Tuy nhiên, câu này vừa nói ra thì lại là cái cớ để Sở Tu Nhiên hỏi tiếp: “Ngươi vừa nghĩ gì?”
“Cũng không có gì.” Liên Thành nhìn sang hướng khác tránh né.
“Không có gì thì bản vương lại càng muốn nghe.”
Liên Thành thầm thở dài trong bụng, biết ngay là Sở Tu Nhiên đã bắt thóp được thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hắn đang định trả lời thì trông thấy Lạc quản gia từ xa gấp gáp chạy tới, bảo là có thánh chỉ triệu Sở Tu Nhiên vào cung.

Từ khi Sở Tu Nhiên về kinh thành cho đến nay, đã có ít nhất ba lần triệu gọi, mà mỗi lần như vậy đều khiến lòng người hoang mang không biết là phúc hay họa.
“Đêm nay chờ bản vương ở Phần Hương Viện, ngươi không đến thì tự hiểu hậu quả.”
Sở Tu Nhiên nói xong thì an nhiên theo Lạc quản gia rời đi.

Liên Thành nhìn theo mà chất đầy tâm sự..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.