Trấn Hồn

Chương 87




Năm đó khi hồng hoang vừa định, đại thánh Thần Nông tự mình hạ phàm tìm bách thảo cứu mạng người, hóa thành ông già hái thuốc truyền đạo vỡ lòng cho con người. Côn Luân Quân xen lẫn trong đám người nghe qua vài lần, cơ bản chính là cứ chiếu theo thế mà nói với thiếu niên Quỷ Vương, chỉ là nói theo hiểu biết nửa vời coi như giải buồn, thế mà đùa giỡn làm cho thiếu niên Quỷ Vương cái gì cũng không hiểu kia nghe như nuốt từng lời, tôn sùng mỗi câu ba hoa của y thành khuôn vàng thước ngọc.

Dần dần, ở nơi cửa ngõ luyện ngục giống như tuyệt địa này cũng sinh ra một loại cảm tình nào đó gần như sống nương tựa lẫn nhau.

Thiếu niên si mê Côn Luân Quân như trước không đổi, chỉ là trời sinh nó cũng biết xấu hổ, nghe xong lời y nói thì hiểu rằng mang mấy câu trắng trợn treo bên miệng là không tốt, vì thế quả nhiên không nói nữa mà mỗi ngày đều thay đổi biện pháp cố làm y vui vẻ.

Đáng tiếc cho dù nó có biến đổi thế nào thì thứ có thể biến ra cũng là hữu hạn. Đại Bất Kính Chi Địa chung quy không có cái gì mà chơi, đất cằn ngàn dặm không mọc nổi một ngọn cỏ, trò tiêu khiển bình thường chỉ là bắt hai con u súc cấp thấp nhốt chung với nhau rồi nhìn bọn nó cắn xé lẫn nhau, cuối cùng con nọ nuốt sống con kia mà thôi.

Nhưng mà thiếu niên Quỷ Vương không thích trò này, Côn Luân Quân đương nhiên càng không thể nào thích nổi.

Bởi thế Quỷ Vương hao tâm tổn sức tích góp ba mươi sáu cái răng u súc, nghĩ rằng lấy nó tượng trưng cho ba mươi sáu sơn xuyên bao la hùng vĩ khởi nguồn từ núi Côn Luân, lại dùng mấy sợi tóc dài làm thành dây xuyên chúng nó vào, tạo thành một cái vòng cổ nổi bật đến mức khiêu chiến năng lực thừa nhận của người khác, đưa cho Côn Luân Quân.

Chỉ là biểu cảm của Côn Luân Quân sau khi nhận lấy ba mươi sáu cái răng này vô cùng kì quái, còn kì quái hơn cả bản thân cái vòng, giống như người bị đau răng, lại vẫn cứ phải đè ép ngũ quan rặn ra một nụ cười không điển hình lắm, nghiến răng nghiến lợi cảm ơn.

Thế là tiểu Quỷ Vương đưa ra kết luận, hẳn là y không thích______Dù sao thì Côn Luân Quân chẳng đeo lần nào, hơn nữa mỗi lần bị nhắc tới thì y đều ba hoa uốn chủ đề đi chỗ khác.

Nhưng nó lại không nghĩ ra cái khác. Có một hôm thiếu niên ngồi trên một cái rễ lớn trồi lên mặt đất của Công Đức cổ mộc, trong lúc vô ý đã nhắc tới thế giới bên ngoài mà nó chỉ nhìn lướt qua một thoáng, bỗng nhiên nói, “Có một loại hoa lớn lên trông như cái chuông vậy, màu sắc nào cũng có, nếu để sát vào ngửi thì tỏa ra một mùi hương rất rất nhạt.”

Côn Luân Quân nghiêng đầu nhìn nó: “Hả?”

Thiếu niên ngực không mưu tính lộ ra thần sắc hướng về:“Nhìn rất đẹp, nếu dùng nó bện thành dây thì ngươi sẽ thích phải không? ”

Côn Luân Quân trầm mặc một lát, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thì ra ngươi lấy lòng ta, là vì muốn ra ngoài?”

Thiếu niên Quỷ Vương ngẩn người, vội vàng lắc lắc đầu.

Côn Luân Quân cố ý đùa nó: “Thế thì tại làm sao? Ta canh giữ ở nơi này, không phải là để cho các ngươi thoát ra ngoài, chạy mất một đứa cũng không được.”

Vì…… Thiếu niên Quỷ Vương yên lặng nhìn Côn Luân Quân, đón lấy ánh mắt trêu tức không thôi của y. Nó muốn nói, lại không biết nói gì cho phải. Cỗ cảm xúc kia kích động không thôi trong lòng nó, nhưng lại không tìm nổi một cách nói nào đúng đắn.

Chỉ cảm thấy những lời này nói thẳng ra thì rất thô thiển, đã thô thiển lại còn không chắc có thể nói được chính xác tâm tình trong lòng nó bây giờ.

Quỷ Vương vẫn nói không nên lời, móng vuốt bén nhọn kìm không nổi mà vươn ra khỏi móng tay, nôn nóng lộ ra biểu cảm âm trầm rất có tính công kích.

Truyền thuyết nói sinh ra trên thế gian, ngoại trừ loại khổ số mệnh cầu không được ra thì phần lớn nỗi khổ đến từ việc nghĩ quá nhiều mà đọc sách quá ít. Sách là do tiền thánh lưu lại, nhưng mà các vị tiền thánh này sinh ra từ hỗn độn, hoàn toàn không có sách để đọc cũng không có ai giải đáp thắc mắc trong lòng, chỉ có thể ôm rất nhiều rất nhiều câu hỏi với thiên địa mà thôi, cứ chân nam đá chân chiêu bước đi như vậy, nghĩ đến cũng là cực độ lo âu và thống khổ đi……… Thậm chí muốn nói với người trong lòng điều mình nghĩ cũng không tìm được một câu thích hợp.

Côn Luân Quân rốt cuộc cười lên ha hả, nhẹ nhàng nâng cằm thiếu niên lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng xinh đẹp của nó, sau đó phi thân lên nhánh cây cao cao.

Thiếu niên Quỷ Vương ngồi yên một lát, một thân gai độc không biết đã thu về tự bao giờ, sắc hồng lan từ hai má đến cằm, đến cả vành tai. Một lát sau, nó ngơ ngác đứng lên, lại giống như say rượu đến mềm chân, không đầu không đuôi ngã xuống khỏi rễ của Công Đức cổ mộc.

Thiếu niên sinh là Quỷ tộc – cho dù không biết tại sao lại lớn lên thành quái thai của Quỷ tộc như thế — nhưng mà môi trường nó mưa dầm thấm đất cũng chỉ có lũ quỷ tộc hạ đẳng *** vì bị dục vọng chi phối chứ có biết hôn môi là cái gì đâu. Lần đầu tiên tiếp xúc liền cảm thấy cả người như bị khí nóng bao phủ, lâng lâng như trôi giữa không trung vậy.

Đến cả nước Vong Xuyên cũng không thể khiến nó tự tại trôi nổi như thế.

Thiếu niên quỷ tộc đột nhiên không nói một tiếng nào mà quay đầu chạy vào đại phong vốn không thể trói buộc nó, lao thẳng vào Đại Bất Kính Chi Địa, ước chừng đi đến mấy thập niên không thấy bóng dáng đâu.

Đến khi nó lại xuất hiện trước mặt Côn Luân Quân thì hình như đã lớn lên một chút, thân thể cũng cao hơn, thoạt nhìn đã xấp xỉ Côn Luân Quân rồi. Những đường cong nhu hòa của thiếu niên đã cường tráng lên không ít, chỉ có mi mục như họa dường như vẫn thủy chung như nhất.

Nó thực cẩn thận che chở một đoàn kim quang rực rỡ đến trước mặt Côn Luân.

“Đây là……”

“Đây là hồn hỏa trên vai trái của ngươi, nguyên bản tản mác khắp đại phong. Ta tốn năm mươi năm mới có thể quy tụ chúng lại với nhau đấy.” Quỷ Vương nâng niu ấp lấy ngọn hỏa diễm ấm áp kia, lại lưu luyến áp lên bên mặt cọ cọ mấy cái, bấy giờ mới rất không nỡ mà giao cho Côn Luân Quân, “Trả cho ngươi.”

Nét cười trên khóe miệng Côn Luân Quân tắt dần, một hồi lâu mới nhìn đối phương hỏi: “Vậy ngươi muốn cái gì từ ta?”

“Cái kia……” Quỷ Vương nghẹn lời một chút như không biết biểu đạt thế nào, mãi sau mới nhăn nhăn nhó nhó chỉ chỉ trán mình, “Cái kia…… Có thể làm lần nữa hay không?”

Côn Luân Quân đánh giá nó nửa ngày. Cuối cùng thiếu niên trước mắt y cơ hồ luống cuống tay chân trở nên bất an, y lại đột nhiên đưa tay cố định cằm nó. Lúc này đây, y vô cùng dịu dàng hôn lên môi thiếu niên, rồi khẽ cầm lấy tay thiếu niên, siết chặt, để cho những ngón tay thon dài của nó nắm lấy ngọn hồn hỏa không ngừng lấp lánh.

Côn Luân Quân tựa như không chút để ý lại như suy nghĩ sâu xa, qua thật lâu sau, phảng phất như khẽ thở dài, y cúi đầu nói: “Ta có cả danh sơn đại xuyên khắp thiên hạ này, nghĩ đến cũng không có gì để mà kiêu ngạo, bất quá chỉ là một đống đá vụn nước sông mà thôi. Toàn thân ta, đại khái cũng chỉ có vài phần chân tâm này là xứng bán được mấy phân, ngươi muốn hay không? Cầm lấy.”

Thiếu niên Quỷ Vương trong nháy mắt ấy mới thông suốt tỏ tường, mới biết được thì ra thứ mà nó nôn nóng khát cầu lại không thể nói ra lời kia còn có một cách gọi như vậy, tên là “Chân tâm”, chỉ hai chữ ấy thôi, liền có thể khiến cho người ta vạn kiếp bất phục.

Quỷ tộc không phải là sinh linh, nhưng mà trong chớp mắt ấy, dường như nó nghe thấy tiếng tim đập vốn không hề tồn tại của chính mình.

“Còn có cái này, nếu ngươi thích thì giữ đi.” Côn Luân Quân vỗ vỗ mu bàn tay nó, “Tâm đầu huyết của ta hóa thành bấc đèn của Trấn Hồn đăng, thân thể trở thành đế đèn, chỉ có nguyên thần canh giữ ở đây thôi, lấy nó về cũng không dùng làm gì cả. Lần trước cho ngươi sợi gân kia, có còn giữ không?”

Thiếu niên vội vàng gật đầu.

“Lấy ra đây ta xem nào.” Côn Luân Quân thản nhiên nói.

Quỷ Vương liền giải khai quần áo như dã nhân trên người mình, lấy sợi gân bên người ra.

“Ta là do Côn Luân thần sơn huyễn hóa thành, sớm một chút nữa thì có thể ngược dòng đến Bàn Cổ Thần Phủ (1),” Côn Luân Quân kề tay nó, nhẹ vuốt sợi gân bị rút sống từ chính thân thể mình tựa như đã quên nỗi đau đớn thấu xương kia, không nhẹ không nặng nói, “Gân cốt của ta nối liền địa mạch của thiên trụ, chỉ chấn động một cái thôi là có thể khiến thiên địa biến sắc.”

Nói đoạn, y bấm tay tạo nên một thủ ấn cực kì phức tạp, sau đó thần cân(2) hóa thành một luồng sáng kim sắc, từ ngón tay y nhập thẳng vào trên trán Quỷ Vương. Trong khoảnh khắc đó, thiếu niên nghe được cả thương hải tang điền, Thập Vạn Đại Sơn ầm ầm nổi dậy.

Nó dường như vừa lên một đỉnh núi cao không thể nào tả nổi, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ mỗi một nhánh núi cao sông dài, chảy xiết không thôi, bao la bát ngát.

Thanh âm của Côn Luân Quân vang lên trong đó, không nặng không vang mà lại thấm thía vô cùng: “Từ nay về sau Thập Vạn Đại Sơn nghe ngươi hiệu lệnh, tuy rằng ngươi không thoát được quỷ thân nhưng ít nhất đã là bán tiên bán quỷ, về sau có thể tự do đi lại giữa tam giới, ta không quản ngươi nữa.”

Thiếu niên ngắt lời y: “Ta không đi đâu!”

Lúc lâu sau nó lại lúng túng bổ sung: “Ngươi ở trong này, ta không muốn đi đâu hết.”

“Ta không ở lại lâu.” Côn Luân Quân nói rồi quay đầu đi, nhìn ngàn trượng Vong Xuyên không thấy điểm cùng, “Ta chỉ là một mảnh nguyên thần, không đi được, vốn cũng không ở lâu, gần đây bỗng cảm thấy thời hạn của ta sắp tới rồi.”

Thiếu niên Quỷ Vương cuống quít hỏi: “Đến hạn cái gì? Ngươi muốn đi đâu?”

“Không đi đâu cả, ta sẽ chết.” Côn Luân Quân bình thản trả lời.

“Không thể nào, thần thánh làm sao có thể chết được?”

“Thần cũng sẽ chết, Bàn Cổ, Phục Hy, Nữ Oa, Thần Nông bọn họ không phải đều chết cả sao?” Côn Luân Quân nói, “Hiện tại đến lượt ta mà thôi.”

Quỷ Vương thiếu niên nghe xong, ngây ngốc một hồi, tiếp theo lộ ra thần sắc dữ tợn: “Nếu không có đại phong, nếu ngươi không phải trấn tứ trụ thay Nữ Oa, nếu ngươi không hóa thân thành Trấn Hồn đăng, có phải sẽ không phải chết không? Ta chém đổ cái cây này, đâm vỡ đại phong đáng chết này!”

Thiếu niên Quỷ Vương có đôi khi thật giống một con sói nhỏ tròn vo lông còn mềm xù, chẳng khác nào một con chó con, tập tính tựa hồ cũng như vậy, đưa tay vuốt vuốt lông nó, nó sẽ ngoan ngoãn lăn trên mặt đất phô cái bụng ra; thế nhưng trong miệng nó suy cho cùng vẫn còn có răng nanh, chỉ hơi không lưu ý thì sẽ lộ ra cắn người đến kiến huyết phong hầu.

Côn Luân Quân đã sớm quen, cũng không lưu tâm lắm. Y nâng tay đặt trên đầu nó, thấp giọng nói: “Không chết, còn sống nè…… Tiểu hài tử, đá tảng trong hư không cũng bất diệt, nhưng cuối cùng nó cũng chỉ là tảng đá mà thôi, ngươi có hiểu không? Thần Nông nói bất tử bất diệt bất thành thần, ta vẫn nghĩ là lão nói bậy, hiện tại mới hơi hơi hiểu được một chút đây.”

Quỷ Vương ném phắt tay y ra, tuyệt không muốn biết y hiểu được cái gì: “Ngươi dám!”

Côn Luân Quân xòe tay ra, bàn tay của y bỗng trở nên dần dần trong suốt. Thiếu niên đang giận dữ chợt lắp bắp kinh hãi nắm lấy tay y, rất khẩn trương đặt trên tay mình lật qua lật lại, như thể chỉ có làm thế mới xác định được y vẫn sống, lại không chịu từ bỏ ý định mà hỏi: “Nếu ta chém đổ Công Đức cổ mộc thì sao?”

Côn Luân Quân cười cười: “Ngươi kế thừa quyền năng của đại hoang sơn thánh, đến cả đại thần mộc là cấm địa của chư thần còn có thể chém được, Công Đức cổ mộc đã là cái gì? ”

Quỷ Vương lại hỏi: “Ta đây cũng có thể chẻ đôi đại phong, phá vỡ tảng đá vụn mà nữ nhân kia để lại à? ”

Côn Luân Quân cười khổ một tiếng: “Có thể, cơ mà như vậy thì hẳn là ta sẽ chết càng nhanh hơn rồi.”

“Ta còn có thể……” Quỷ Vương dừng lời một giây rồi sau đó hung tợn nói, “Ta còn có thể giết sạch người trong thiên hạ, ta có thể đồ tẫn sinh linh, khiến cho núi không còn xanh, nước không còn chảy, ngàn dặm không có bóng người.”

Côn Luân Quân kinh ngạc thoáng nhướn mi: “Ô, lợi hại như vậy hả?”

Quỷ Vương xiết chặt tay y, “Không để ngươi chết, cái gì ta cũng có thể, chuyện gì ta cũng làm được!”

“Thần Nông còn nói đúng một chuyện nữa,” Côn Luân Quân nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn nó, “Sớm nên giết chết ngươi, vĩnh tuyệt hậu hoạn mới tốt.”

Thiếu niên quật cường mím môi trừng y.

Côn Luân Quân lại bỗng tươi cười, ôn hòa như dòng nước sông ánh lục róc rách chảy ra từ kẽ băng tan đầu tiên khi mùa đông đã hết: “Từ khi Thần Nông mượn hồn hỏa trên vai ta…… Không, từ khi thần ma đại chiến, Nữ Oa tạo người, thậm chí bắt đầu từ lúc Bàn Cổ khai thiên, nó đã được định sẵn rồi. Định sẵn ta còn lại ở đằng sau, chết ở nơi này. Cứ cho là ngươi bắt trời đất khép lại lần nữa, cũng chỉ khiến cho ta chết đi không có ý nghĩa mà thôi, không thể ngăn cản được đâu.”

“Ngươi không hiểu.” Đại hoang sơn thánh tuấn mỹ dùng một thanh âm khó được dịu dàng nhu hòa để nói, “Cái gọi là vận mệnh, kỳ thật không phải là thứ thần bí trăm sông đổ về một biển gì đâu. Thực ra cũng không có thứ gì ngầm trói buộc ngươi, mà là một lúc nào đó, ngươi biết rõ chính mình có trăm ngàn loại lựa chọn, có thể lên trời cũng có thể xuống đất, lại vĩnh viễn chỉ biết chọn một con đường như thế……… Việc này khi ta còn nhỏ cũng không hiểu, nhưng mà chờ đến khi ngươi lớn lên thêm chút nữa sẽ hiểu rõ thôi.”

Thiếu niên Quỷ Vương rốt cuộc không nói gì nữa. Lần đầu tiên nó phát hiện bản thân bất lực đến thế. Tất cả năng lực mà nó có đều là sát phạt, phá hủy và cắn nuốt. Nó có thể chém đứt tất cả mọi thứ trên đời, cả vật sống và vật chết, vừa xuất thế chính là trời long đất lở, quỷ thần co quắp, nhưng mà có ích gì đâu?

Nó vẫn không giữ nổi người mình yêu quý nhất.

Côn Luân Quân mắt thấy đuôi lông mày trên khuôn mặt chứa đầy sát khí của thiếu niên dần dần hạ xuống. Nhưng nó còn chưa học được áp lực và khép mình để mà kiềm chế được hỉ nộ ái ố ở trong lòng. Nó ngốc sững một lúc lâu, đột nhiên oa một tiếng, òa khóc.

Côn Luân Quân nhìn nó gần như trìu mến, tâm tiếc nuối nghĩ, đáng tiếc không được thấy tiểu mỹ nhân lớn lên thành đại mỹ nhân.

Chớp mắt chính là năm ngàn năm vũ tuyết phong sương, cảnh còn người mất.

Triệu Vân Lan buông đại phong ấn thạch ra như bị điện giật, đột nhiên giật mình thấy đằng sau có người. Người nọ cười khẽ một tiếng. Triệu Vân Lan chưa kịp xoay người thì đã tìm Trấn Hồn tiên ra trước, lui về sau hai bước, tựa lưng vào đại phong ấn thạch, đề phòng nhìn Quỷ Diện ở ngoài mười thước.

Quỷ diện đánh giá y, hơi lắc đầu, trên mặt quỷ giả tạo lộ ra một nụ cười: “Nghe nói bên trong có toàn bộ ký ức của Nữ Oa, rốt cuộc thì ngươi đã thấy cái gì?”

Triệu Vân Lan cười lạnh một tiếng, tâm tình còn chưa buông lỏng mà ác khẩu nói: “Sao ta phải nói cho ngươi?”

Quỷ diện chậm rãi đi đến trước mặt y, cũng học theo bộ dáng của y mà thò tay sờ đại phong ấn thạch: “Năm ngàn năm trước, và hắn rõ ràng là một đôi Quỷ Vương song sinh, cố tình hắn lại có được sự yêu thích của Côn Luân Quân, năm ngàn năm sau, hai chúng ta một ở bên trong, một ở bên ngoài, một ngồi ngục giam, một làm quản ngục.”

Khóe miệng nhếch lên trên mặt quỷ hạ xuống. Hắn quay đầu, đè thấp thanh âm, gằn từng tiếng nói: “Nhưng mà đại phong cũng sắp sụp đổ rồi, ta có thể tùy ý vào ra rồi — đến cuối cùng tất cả đều phải chết. Côn Luân Quân ngươi, nếu không phải năm đó tên huynh đệ ngốc của ta đột nhiên ra tay ám toán ngươi, giam cầm nguyên thần của ngươi, lại còn nhét ngươi vào vòng luân hồi để làm một người phàm tội nghiệp đầu thai từng kiếp thì đến bây giờ cũng đã tan thành mây khói theo thượng cổ thần minh rồi. Thần Nông rất ngốc đúng không? Trên thế giới này tất cả những gì mạnh mẽ uốn nắn đều không thể tồn tại lâu dài, chỉ có cái chết mới là trường cửu mà thôi.”

Nói đoạn, gã nhẹ nhàng vươn hai ngón tay chạm vào hai má của Triệu Vân Lan, lại bỗng thở dài như rên rỉ: “Thế nhưng bản thân ‘Cái chết’, lại được một ngọn hồn hỏa của ngươi đốt lên, huyễn hóa ra những thứ như bọn ta đây…Những kẻ không sống không chết này…đây chẳng phải là âm soa dương thác sao?”

Triệu Vân Lan nhíu mày, hơi nghiêng đầu đi né tránh gã. Hồn hỏa của y rốt cuộc là thế nào, trước mắt nghe được tận mấy dị bản, thật chẳng biết đâu mới là thật nữa.

Vì thế y hỏi: “Hồn hỏa của ta chẳng lẽ không phải là Thần Nông mượn đi à? Tại sao sau đó lại xuất hiện ở Đại Bất Kính Chi Địa, lại là vì sao mà nói bản thân ‘Cái chết’ là do ta đốt lên?”

Quỷ Diện sửng sốt, trên mặt nạ nhất thời trống rỗng trong khoảnh khắc, giống như ngay lúc đó gã không biết Triệu Vân Lan đang hỏi cái gì. Đột nhiên, gã ngửa tới ngửa lui cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha, ta còn tưởng rằng hắn trong sạch vô tội lắm, thánh nhân lắm cơ, thì ra……”

Lời gã nói phải ngừng lại đột ngột — bởi vì Trảm Hồn đao đã từ trên cao chém xuống mang theo lệ khí muốn bổ gã thành hai nửa. Quỷ Diện bay vụt đi né tránh, đao phong tồn lại làm cho Triệu Vân Lan nhịn không được lui về phía sau một bước.

Triệu Vân Lan: “Thẩm Nguy?”

Thẩm Nguy vươn tay muốn bắt lấy y: “Một mình đến nơi như thế này, ta thấy ngươi điên rồi!”

Nhưng Thẩm Nguy chưa chạm tới Triệu Vân Lan thì Quỷ Diện đột nhiên lại chen vào giữa, khoát tay giữ chặt cánh tay hắn. Gã biến thành một đoàn hắc vụ đâm thẳng vào lòng Triệu Vân Lan, vừa lúc cản lại trường tiên trong tay y.

Tiếp đó, Quỷ Diện hóa thành vô số đạo khói đen khóa chặt từ đầu đến chân Triệu Vân Lan vào trong, miệng phát ra tiếng cười to quỷ dị.

Thế nhưng chỉ thoáng sau tiếng cười đã dừng bặt. Khói đen tán đi ngưng tụ thành Quỷ Diện, ở đó đã không còn một bóng người.

Quỷ Diện khựng lại tựa như cũng có chút ngạc nhiên, gã thấp giọng lẩm bẩm: “Có người đưa y đi, là ai?”

_____________

Chú giải:

(1) Bàn Cổ Thần Phủ: Búa thần của Bàn Cổ

(2) thần cân: Sợi gân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.