Trấn Hồn

Chương 82




Vì yêu cầu quản lý, người đi công tác phải có hậu cần sắp xếp hành trình tàu hỏa. Bởi thế cho nên sau khi Chúc Hồng với Lâm Tĩnh hẹn được nhau thì trời còn chưa sáng đã đến số 4 đường Quang Minh tìm Uông Chủy. Kết quả là vừa vào đến cửa thì thấy tên lãnh đạo vẫn không trả lời tin nhắn cho bọn họ đang cuộn mình trên sofa, người còn đang mặc áo ngủ, đắp một cái áo khoác lông dê rất dày rõ ràng không phải phong cách ăn mặc của y.

Đại Khánh ngồi xổm trước sofa, trước mặt là cái đĩa chỉ còn lại mấy mảnh xương tàn của cá rán, đang rất hài lòng liếm móng vuốt.

Chúc Hồng bước nhẹ chân, khẽ hỏi: “Sao y lại ngủ ở đây? Có lạnh hay không, không sợ cảm lạnh sao?”

Cô nói đoạn, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, lại cởi áo khoác của mình phủ lên người Triệu Vân Lan.

Lâm Tĩnh quá niên xong thì cả người y như vừa được bơm hơi, tròn ra một vòng lớn. Hắn xoa xoa cái cằm trắng trắng tròn tròn như quả bóng, nói: “Quá niên không trở về nhà, chắc chắn là có ẩn tình, ta thấy rõ ràng không phải là bị bắt kết hôn thì chính là bị buộc chia tay rồi.”

Đang nói, cái đầu tổ quạ cộng thêm hai mắt thâm quầng của Triệu Vân Lan ngoi lên từ dưới sofa, sắc mặt bao phủ hội chứng rời giường dày đặc. Y âm u liếc Lâm Tĩnh một cái, ngắn gọn hữu lực nói: “Câm miệng, cút!”

Lâm Tĩnh bản tính bỉ ổi, hắn im lặng hai giây, rốt cục vẫn là nhịn không được nói: “Không phải, mấy người nói xem ai mà chịu nổi cái loại đàn ông này chứ — nếu là sáng sớm vợ ngươi vất vả làm điểm tâm mang đến gọi ngươi dậy ăn, ngươi cũng nói thế hả?”

Triệu Vân Lan khoát tay, quơ tay túm một bồn cảnh bỏ túi trên mặt tủ đứng bên cạnh liệng qua đánh rầm một tiếng.

Đại Khánh với Chúc Hồng hai mặt nhìn nhau, Lâm Tĩnh cũng sửng sốt – thấy Triệu Vân Lan phen này giận thật, tên miệng tiện gây họa này mới im lặng biết thân đi tìm cái chổi quét tước sạch sẽ đống mảnh vỡ, cuối cùng còn nói thầm một câu: “A Di Đà Phật, vỡ vụn bình an.”

Đại Khánh nhảy lên lưng dựa sofa dùng móng vuốt đẩy đẩy bả vai Triệu Vân Lan: “Này, ngươi không sao chứ?”

Triệu Vân Lan hít sâu hai hơi, lại nằm trở về, cả nửa khuôn mặt đều chôn trong quần áo. Áo là của Thẩm Nguy, sau khi y vùng khỏi nhà mới phát hiện ra vấn đề này. Trong từng thớ vải vẫn phảng phất vương lại mùi hương sạch sẽ dễ ngửi của người ấy.

Không biết qua bao lâu, Triệu Vân Lan mới ủ ê nói: “Ta không sao — Lâm Tĩnh ngươi để đấy, tí nữa ta dọn, vừa rồi cũng không phải hướng vào ngươi…… Bây giờ ta rất khó chịu, mấy người để ta nằm một lát, nên làm gì thì cứ làm đi.”

Đại Khánh rung râu, Triệu Vân Lan liền thò tay ra xoa loạn lông trên đầu nó rồi vỗ vỗ mông mèo mập mấy cái lấy lệ: “Ngươi có rảnh thì đi tra cho ta xem cuốn sách [ Thượng Cổ bí văn lục ] rốt cuộc là ở đâu ra.”

“Dám sai khiến ông nội miêu nhà ngươi.” Đại Khánh không hài lòng hừ một tiếng, “Lì xì của ta đâu? Tiền mừng tuổi của ta đâu?”

Triệu Vân Lan từ từ nhắm mắt lại, sờ sờ trong túi áo của Thẩm Nguy lấy ra mấy đồng tiền lẻ, lôi cổ con mèo lại nhét vào dây đeo của nó rồi phất tay như đuổi ăn mày: “Mở mồm chẳng biết xấu hổ, bao nhiêu tiền mới mừng nổi số tuổi của ngươi hả, lượn đi.”

Đại Khánh nhe răng muốn mài móng lên áo y, bị Triệu Vân Lan duỗi tay nhanh nhẹn chặn lại, vuốt sắc của Đại Khánh chạm vào da thịt ấm áp tức khắc rụt trở về, vẫn để lại trên cánh tay y một vết cào trăng trắng.

Đến sức để mài móng chút cũng không có — Đại Khánh sửng sốt một hồi rồi hầm hừ chạy, rủa xả cái tên đại khốn khiếp Triệu Vân Lan này lại dám coi một con mèo cao quý lãnh diễm như nó là cái hộp nhét tiền lẻ trên xe buýt.

Vì quy củ và chú ý trong mấy ngày tết âm lịch rất nhiều, mà phần lớn người của Cục Điều Tra Đặc Biệt lại không phải là con người, mỗi người lại có cách đón năm mới riêng, cho nên bình thường nếu không có việc gì đáng nói thì bọn họ ít nhất là phải qua mười lăm mới trở lại làm việc, số 4 đường Quang Minh ban ngày trở thành một khu nhà trống. Trong lòng Triệu Vân Lan bị chuyện của Thẩm Nguy làm cho khó chịu vô cùng, thế là quyết định làm một hồi phù sinh đại mộng, vừa quyết định liền ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Khi y lại mở mắt thì cả mèo đen cũng đã bị điều đi rồi, cả văn phòng đều im ắng, Triệu Vân Lan duỗi tay kéo cái áo lông suýt nữa bị y đạp xuống đất lên vỗ vỗ sạch bụi đất. Y ấn ấn mắt, cúi đầu, lại sững sờ ___ Lúc y đi rất vội vàng, chỉ xỏ qua loa một đôi giày, cả tất cũng không buồn đi, đến bên ngoài mới biết đó là một đôi giày da, ít nhiều cũng rất lạnh lẽo.

Thế mà khi cúi đầu xuống, Triệu Vân Lan lại thấy đôi giày cao cổ y vẫn hay đi được xếp ngay ngắn trên mặt đất, ở trong còn có đôi tất lông dày, trên tay vịn sofa đặt một bộ quần áo thoải mái đã ủi phẳng, đồ nhỏ cuộn vào trong cùng, phía trên là điện thoại, ví tiền và chìa khóa nhà y…Người nọ chỉ không mang áo khoác của y đến, đại khái là muốn để lại cái áo mình đã mặc qua cho y nhỉ…

Có người bỗng nhiên lên tiếng: “Thầy Thẩm mang đến cho anh đấy, tôi muốn gọi ngươi một tiếng nhưng hắn không cho.”

Triệu Vân Lan xoa xoa mũi, chỉ thấy là Chúc Hồng ngồi sau bàn làm việc đang lên mạng giết thời gian.

“Thẩm Nguy đâu?”

“Đi rồi.” Chúc Hồng chuyển mắt xuống khỏi màn hình.

Triệu Vân Lan dừng một chút, giọng nói hơi khàn khàn: “Đi đâu? Hắn còn nói cái gì không?”

“À…Hắn nói ‘Ở ngoài rất lạnh, anh xong việc thì về nhà, không phải lo sẽ gặp lại hắn, hắn trở lại nơi của chính mình thôi.” Chúc Hồng lặp lại như con vẹt, rồi lại nói tiếp, “Sau đó hắn đi khỏi, chắc là về nhà rồi ___ tôi nói chứ sao hai người lại chọn đúng lúc năm mới mà cãi nhau vậy?”

Triệu Vân Lan không trả lời, y biết “nơi của hắn” là nơi nào_____Đó không phải là nhà Thẩm Nguy như Chúc Hồng vẫn tưởng. Vừa nghĩ đến đó thì tâm đã như dao cắt, nhưng có người khác ở đây, y lại chỉ lộ ra biểu cảm ngây ngốc.

Ngồi một lát, Triệu Vân Lan đi tất vào, ôm quần áo vào nhà vệ sinh thay áo ngủ ra, lại vội vàng rửa mặt rồi chống hai tay lên thành chậu rửa. Y yên lặng nhìn bồn rửa màu trắng tuyết một hồi, cuối cùng chôn mặt vào nước lạnh.

Y nhất thời không dám nghĩ về Thẩm Nguy. Từ khi chào đời đến nay lần đầu tiên y biết cái gì là vừa nghĩ đến một người thì trong lòng đã khó chịu như thể bị khoét rỗng.

Y ở trong buồng vệ sinh quá lâu, cho nên lúc sau Chúc Hồng không yên lòng đi qua gõ cửa: “Sếp Triệu, không sao chứ?”

Triệu Vân Lan lên tiếng, lau sạch sẽ bọt nước trên mặt, tìm ra tất cả đồ đạc của mình vì tiện cho tăng ca suốt đêm mà để luôn trong nhà vệ sinh. Y nhìn gương, cạo sạch râu ria mới nhú, trang hoàng cho bản thân nhìn giống con người, bấy giờ mới vươn vai duỗi lưng đi ra ngoài.

Y biết, cho dù y có đau lòng đến viêm cơ tim cũng không giải quyết được vấn đề gì cả. Y buộc phải mau chóng tìm ra đầu mối từ những chuyện rối loạn như mớ bòng bong này.

Chúc Hồng chờ y ở ngoài cửa, nhìn nhìn y, muốn nói lại thôi, Triệu Vân Lan lại như không có gì mà hỏi: “Có gì ăn không? Tôi đói.”

Chúc Hồng: “…… Căn tin chắc là có đấy, anh muốn thì đi tìm thử xem.”

Triệu Vân Lan gật đầu, xoay người leo luôn lên tầng hai, Chúc Hồng càng kinh sợ — Triệu Vân Lan cái kẻ này luôn là ngồi xuống sau bàn làm việc rồi ngông nghênh sai bảo người khác cái gì mà “Mang cháo lên đây cho đại gia”, quanh năm suốt tháng chưa từng rồng tới nhà tôm tự mình đi căn tin bao giờ.

Triệu Vân Lan vào căn tin gọi một phần điểm tâm bình thường, không nói một tiếng ngồi xuống bắt đầu ăn. Lúc này, cả người y bị bao phủ bởi trạng thái bình tĩnh đến quái quỷ. Chúc Hồng không nói lời nào đi theo y, có cảm giác như bây giờ mà trời có sập xuống thì y cũng chỉ ngẩng đầu liếc một cái, sau đó sẽ tiếp tục mặt không đổi sắc tiếp tục húp cháo, vì thế cô lại càng lo lắng đề phòng.

Đợi khi Triệu Vân Lan tọng nguyên cả khay đồ ăn vào bụng, mới thấy tay chân vẫn lạnh cóng chết lặng ấm hơn được một chút, bấy giờ y kì quái nhìn liếc Chúc Hồng: “Cô tới cơ quan làm gì?”

“……” Chúc Hồng im lặng một lát, “Vốn là hẹn với Lâm Tĩnh hôm nay đi tàu hỏa đến xem thi thể và chó mực kia.”

“À, thế sao lại không đi nữa?”

“Tôi có chút lo lắng cho anh nên để hắn đi một mình rồi.”

Triệu Vân Lan lau lau miệng, đứng lên dọn dẹp khay thức ăn, ngoài miệng không coi cái gì là quan trọng nói: “Tôi có cái gì mà phải lo lắng, không có việc gì thì cô về nhà đi.”

Chúc Hồng không lên tiếng, chỉ là vẫn ở bên cạnh y.

Triệu Vân Lan đi bộ một đường về đến văn phòng của mình, theo thói quen hàng ngày ngồi xuống bật máy tính, lại liếc qua Chúc Hồng: “Còn ở cạnh tôi làm gì thế?”

Chúc Hồng:“Rốt cuộc thì anh làm sao vậy?”

Triệu Vân Lan lấy bật lửa thuốc lá trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì.”

Chúc Hồng không chịu bỏ qua cho y, khí thế bức người hỏi: “Không có gì mà hơn nửa đêm anh không về nhà lại chạy đến ngủ ở văn phòng?”

“À,” Triệu Vân Lan hít hết một hơi khói trắng vào phế phổi, một làn khí mỏng cũng không để lọt, “Đêm qua cãi nhau với hắn mấy câu.”

“Đánh rắm,” Chúc Hồng dựng ngược lông mày, trực tiếp nói, “Tưởng người khác đều là người mù sao, anh coi người họ Thẩm kia như tâm can, nếu mà chỉ cãi nhau mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi thì giờ đã vội về tự động quỳ bàn tính viết bản kiểm điện một vạn chữ rồi, lấy đâu ra hơi sức mà ở đây nói nhảm với tôi?”

Triệu Vân Lan: “……”

“Có phải hắn làm chuyện gì có lỗi với anh không?” Khi Chúc Hồng nói lời này, đôi mắt sáng đến kinh người, giống như chỉ cần Triệu Vân Lan gật đầu một cái, cô lập tức có thể xông ra ngoài đi nuốt sống Thẩm Nguy.

“Đừng nói bậy.” Triệu Vân Lan nhả một luồng khói, “Sao cô càng ngày càng lắm chuyện thế, coi chừng con gái nhiều chuyện quá không gả đi được nha.”

Chúc Hồng nội tâm bi phẫn: “Dù sao người ta không thích tôi, có quan hệ gì đâu? Vốn dĩ đã gả không được rồi.”

Triệu Vân Lan nghe hiểu lời cô nói nên đành phải giả ngu, vì thế dùng im lặng đáp lại. Y còn ra một quyết định rất đáng xấu hổ, đó là chuồn êm____tìm một bao giấy tờ, quăng ví tiền điện thoại vào trong, máy tính cũng không thèm đóng, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng mà Chúc Hồng đã hạ quyết tâm không buông tha cho y, cô lập tức đuổi kịp: “Anh đi đâu?”

“Gặp mặt lãnh đạo của bộ.” Triệu Vân Lan liếc Chúc Hồng, “Cô vẫn theo tôi làm cái gì đây?”

Sau khi y mở khóa xe, Chúc Hồng nhanh tay lẹ mắt ngồi vào ghế phó lái, “Rắc” một tiếng thắt dây an toàn, ngồi vững tựa Thái Sơn: “Tôi cũng đi.”

“……” Triệu Vân Lan đứng trước cửa bất lực thở dài, “Bà cô ơi, cô có thể tha cho tôi không?”

Chúc Hồng hờ hững quay mặt sang hướng khác.

Hai người giằng co một lúc lâu, Chúc Hồng vẫn vững như Thái Sơn ở đó. Cuối cùng, Triệu Vân Lan đành phải hít sâu một hơi, tận lực khắc chế phiền não, dụi tắt thuốc, không nói gì, leo lên xe.

Y vẫn im lặng, Chúc Hồng vụng trộm đánh giá y vài lần đều chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt anh tuấn mà lạnh lùng, rốt cuộc cũng nhịn không được phải tìm ra cái để nói: “Lãnh đạo bộ là ai ấy?”

“Cậu hai của Tiểu Quách.” Triệu Vân Lan nói, “À đúng rồi, việc này đưa cô theo cũng không sao, quá tí nữa cô tra giúp tôi xem tóm lại là ai động tay động chân điều Quách Trường Thành đến ngành chúng ta.”

Chúc Hồng: “Động tay động chân? Gian lận với Tiểu Quách á? Cậu nhóc đó thì làm được gì đâu? Vì sao?”

Triệu Vân Lan không nói.

Trong lòng y vốn nghi ngờ là cái kẻ bám vào người ba y mượn tay ông để làm chuyện này, nhưng là vì cái gì? Vì cái gì nhất định phải là Quách Trường Thành? Cậu ta trừ bỏ có công đức rất dày ra thì còn có chỗ nào đặc biệt? Tiểu Quách giống con người nhất trong Cục Điều Tra Đặc Biệt, cậu ta rốt cuộc có lai lịch gì?

Nếu như có thể, Triệu Vân Lan muốn lấy lại ký ức và sức mạnh chân chính thuộc về Côn Luân Quân, nếu không thể, vậy nhất định y phải biết được sự thật và dối trá bủa vây xung quanh mình là thế nào, y không thể hành động thiếu suy nghĩ khi hai mắt đều bưng kín.

Thẩm Nguy…… chỉ có hai chữ này khiến cho Triệu Vân Lan sứt đầu mẻ trán, trong lòng giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt tinh lực của y, nhưng mà y nhịn xuống được, hơn nữa còn phải giả vờ ra một tâm tình thật bình tĩnh, một bộ dáng Lã Vọng buông cần. Có đôi khi Triệu Vân Lan phát hiện chỉ cần chính mình ngồi một chỗ mà bên cạnh không người, chưa đến ba phút đồng hồ thì chân mày sẽ bất giác nhăn sâu thành nếp.

Có một quang cảnh không xác định được thời gian cũng không phân biệt được nơi chốn hiện lên trong đầu y____Một nơi âm lãnh không một tia ánh sáng, không một chút sinh khí, một nửa thân thể của Thẩm Nguy đã bị nuốt chửng trong bóng đêm khôn cùng, mà hắn chỉ là ngẩng đầu, dõi mắt muốn nhìn một mảnh trời xanh biển biếc bên ngoài kia thêm chút nữa. Nhưng ánh mắt hắn không đủ xa, không thể xuyên thấu qua bóng tối vô cùng vô hạn, cuối cùng hắn chắc hẳn đã thất vọng, mang theo vướng bận không nói nên lời, chậm rãi chìm sâu vào một mảnh hắc ám……

Bỗng nhiên, có người nào đẩy Triệu Vân Lan một cái, y bừng tỉnh dậy, tim đập nhanh như sấm, mồ hôi lạnh đẫm người.

Người vừa đẩy y là Chúc Hồng, cô không đổi sắc mặt, chỉ là nói với một chút không vui: “Đến rồi.”

Triệu Vân Lan sửng sốt một lát mới phản ứng lại được đó hóa ra chỉ là một giấc mộng _____ y uống với cậu hai của Quách Trường Thành mấy chén, đường về là Chúc Hồng lái xe, y không biết đã ngủ từ lúc nào.

Chúc Hồng ngồi không nhúc nhích: “Anh mơ thấy cái gì mà gọi tên ‘Thẩm Nguy’ đến tê tâm liệt phế thế?”

Triệu Vân Lan vốn thấy bản thân thất thố, không muốn nhiều lời với cô, chỉ làm bộ không nghe thấy.

“Vân Lan.” Chúc Hồng đột nhiên mở miệng gọi y lại.

Triệu Vân Lan dừng bước.

Chúc Hồng lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi mình. Cô xuyên một sợi tơ hồng vào Thủy Long Châu, ở phần kết thắt một nút như ý cát tường (1): “Đây là tứ thúc bảo tôi mang cho anh, nói là vì cảm kích anh chiếu cố Xà tộc nhiều năm như vậy, tôi…… tôi có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ đi cùng ông ấy.”

Triệu Vân Lan hơi hơi nhíu mày: “Đi? Đi đâu?”

“Không biết, có lẽ là về trong tộc,” Chúc Hồng nở nụ cười buồn bã, thấy Triệu Vân Lan không nhận thì trực tiếp quàng dây tơ hồng lên cổ y, vô cùng cẩn thận đeo lên cho y, “Thủy Long Châu là thánh vật của tộc chúng tôi, có thể tránh thủy hỏa, bảo hộ bình an, anh…anh còn chuyện gì muốn tôi giúp đỡ thì mau nói, việc tôi có thể làm cho anh không còn nhiều.”

Triệu Vân Lan yên lặng một lát mới thấp giọng nói: “Long Thành không thích hợp cho Yêu tộc tu luyện, cô về tộc cũng không có gì không tốt, rời xa con người một chút cũng không có nhiều thị phi. Tứ thúc của cô là đại nhân vật, cô học tập ông ấy nhiều một chút, có tiền đồ, nói không chừng tộc trưởng Xà tộc đời tiếp theo chính là cô đấy.”

Y nói một đoạn y như sắp xếp hậu sự, bình thản đến mức làm người ta chua xót, Chúc Hồng vừa xúc động, bỗng nhiên nói ra lời trong lòng: “Sếp Triệu, anh nói cho tôi một câu, chỉ cần anh nói cho tôi một câu, tôi từ nay về sau có thể đoạn tuyệt tất cả quan hệ với người trong tộc, núi đao biển lửa cũng theo anh tới cùng.”

Cô nói xong câu đó, giống như giao phó cho y cả kiếp này, bất an lại mong chờ đáp án từ Triệu Vân Lan.

Thế nhưng Triệu Vân Lan đến phút chót vẫn tránh đi ánh mắt của cô mà tự giễu cười: “Hai ta không oán không thù, giao tình cũ nhiều năm, sao tôi có thể hại cô như thế? Cô sau này sống tốt, tôi cũng an tâm.”

Ánh sáng trong mắt Chúc Hồng trong phút chốc tối dần, lụi tắt.

Mà Triệu Vân Lan đã mở cửa xuống xe rồi.

_________________________

Chú giải

(1) nút như ý cát tường:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.