Diêm Vương điện.
Thập điện treo cao.
Thính đường như bầu trời xanh thẳm, thượng hạ khôn cùng, trên đầu phủ trời sao vô hạn vĩnh viễn không trở sáng, dưới chân lại là mười tám tầng địa ngục rút lưỡi vạc dầu, bên mình có ba ngàn nhược thủy lưu chuyển quẩn quanh.
Người đi ở nơi đó dưới chân rõ ràng giẫm trên mặt đất mà giống như là đặt lên một khối thủy tinh trong suốt, những khốc hình lột da rút gân, lên núi đao xuống vạc dầu kia tất cả đều thấy rõ rành rành, mà bản thân dường như cũng có thể ngã xuống lúc nào không biết.
Thanh âm tuyên án trầm thấp u uẩn của Quỷ sai và tiếng đại quỷ tiểu quỷ kêu gào thảm thiết tôn mãi nhau lên, tạo thành một phong cảnh độc đáo khôn cùng.
Phán quan sửng sốt biết đây là mở “Thông Địa Nhãn”, lão có chút bất an nhìn lướt qua Triệu Vân Lan, yên lặng dẫn quỷ sai dưới quyền đứng sang một bên, ___Thông Địa Nhãn bình thường không mở, người trên điện Diêm Vương cũng không nhìn thấy chuyện xảy ra ở mười tám tầng Địa Ngục, chỉ khi có hồn phách phạm tội ác tày trời không chịu đi vào khuôn khổ thì mới lôi ra để răn đe.
Thật sự…không phải là đạo đãi khách.
Chúc Hồng bám lấy cánh tay Triệu Vân Lan, nếu không phải mặc mấy áo dày thì móng tay dài nhọn của cô đã ngập cả vào da thịt y, Thập Điện Diêm La ai nấy mặt mày hung dữ, từ trên thập điện treo cao cao nhìn xuống vô duyên vô cớ làm cho người ta sinh ra cảm giác dữ dằn.
Ngay ở dưới chân bọn họ, Chúc Hồng tận mắt nhìn thấy một người đàn ông thân hình còng gập bị trói trên cột, hai tên tiểu quỷ hai bên đè chặt gã, một tên khác vặn mở miệng gã, cái tay khô héo xanh xao luồn vào miệng người nọ, tiếng cười bén nhọn của tiểu quỷ hòa cùng tiếng gào bi thống không nỡ nhìn của gã đồng loạt vang lên, Chúc Hồng giật bắn mình, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Chúc Hồng: “Đừng, đừng đi qua.”
Triệu Vân Lan cúi đầu nhìn liếc cánh tay cô đang bám lấy tay áo mình, kiên nhẫn gỡ từng ngón từng ngón xuống: “Ở bên ngoài chờ tôi.”
Sau đó y không đổi sắc mặt cất bước đi vào, trong nỗi kinh hãi của Chúc Hồng, mỗi bước đi đều như thể dẫm nát vô số đầu lâu tiểu quỷ, cuối cùng y đứng lại ở chính giữa đại điện ngay trên vạc dầu sôi bỏng, Chúc Hồng có ảo giác từng giọt dầu vẩy ra kia đều có thể bắn lên người y.
Cô khẽ cắn môi muốn tiếp tục đi theo, nhưng mà ánh mắt lại cứ không tự chủ được mà nhìn xuống dưới, liền thấy một cái lưỡi vừa dài vừa mềm bị rút sống ra từ trong miệng người, máu tươi tựa như bắn đầy trên mặt cô.
Dạ dày Chúc Hồng quay cuồng, cuối cùng không nhịn được xoay đầu đi.
Triệu Vân Lan không chút để ý tới nữ quỷ trên mặt bị bỏng đầy mụn mủ ngoài xém trong mềm mà vẫn còn cố bò lên, y giương ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng mỗi kẻ trong Thập Điện Diêm La, lại quay đầu nhìn về phía phán quan đang giả làm chim cút, nhẹ nhàng nhướn mày một cái, không coi ai vào mắt mà nói: “Mấy người định để ta đứng nói chuyện sao?”
Thanh âm của y trầm thấp mà lãnh liệt, mỗi chữ mỗi câu xuyên thấu tiếng kêu khóc vang trời dưới mười tám tầng địa ngục, không thấy một chút động dung.
Phán quan nháy mắt một cái, hai tên quỷ sai vội vàng chạy ra ngoài, một mang ghế dựa đến, một dâng lên tách trà, Triệu Vân Lan không chút khách khí đặt mông ngồi lên ghế, thuận thế bắt chân chữ ngũ, sau đó y nâng tay đặt trên tách trà, liếc nhìn quỷ sai mặt trắng như giấy trước mắt, trên mặt hé lộ biểu tình trộn lẫn giữa cười mím chi với cười lạnh.
“Trà thì không cần, đồ ở dưới lòng đất ta sợ ăn vào bị Tào Tháo đuổi.” Triệu Vân Lan cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Chư vị ra oai phủ đầu thì đã ra oai rồi, bài cũng đã ngả rồi, ta thấy mọi người đều bề bộn nhiều việc, phải tranh thủ thời gian thôi, có chuyện mau nói có rắm mau phóng đi.”
Mười giọng nói trên thập điện điệp vào cùng nhau, hình thành một kiểu khiển trách trùng điệp mà giận dữ: “Tiểu tử vô lễ.”
Từ khi Thẩm Nguy bị Quỷ Diện bắt đi trước mặt y, trong lòng Triệu Vân Lan giống như bị đè nặng một tảng băng cơ hồ đông cứng cả lục phủ ngũ tạng, người ngoài nói cái gì, làm cái gì đều như cách một tấm màng mới đến được tai y, có vẻ vừa không thật lại vừa nhạt nhẽo.
Cho đến tận vừa rồi khi bị hình ảnh cực có hiệu ứng công kích thị giác kia đập vào mặt, cho dù ngoài mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã tỉnh táo phần nào, lửa giận cũng bởi thế mà bị đốt lên.
Triệu Vân Lan khoanh tay trước ngực, che khuất ***g ngực vì thở sâu mà kịch liệt phập phồng, đầu óc chậm chạp gian nan chuyển mấy vòng___Nếu như Thập điện còn có não thì trước mắt hẳn đã biết Trảm Hồn Sứ bị Quỷ Diện mang đi, bất luận là Quỷ Diện làm hắn bị thương hay Trảm Hồn Sứ nghiêng về phía Quỷ Diện, đối với Địa Phủ mà nói đều là cực kì bất lợi, huống chi giờ đây tình trạng đại phong không rõ, bị Quỷ Diện làm cho hư hư thực thực, rõ ràng là muốn sập đến nơi rồi.
Sau đó Thập Điện còn đưa ra màn dạo đầu không hữu hảo như thế, ngay đến mặt mũi cũng không cần để ý, căn cứ vào kinh nghiệm ba mươi năm hợp tác với Địa Phủ của Triệu Vân Lan mà đoán thì…Lũ người ngu xuẩn này rõ ràng là có việc cầu mình nhưng còn không cam tâm tình nguyện xuống nước xin xỏ, hoặc là không để phàm nhân như y vào mắt, định cưỡng bức lợi dụ cũng nên.
Thế thì…cũng chẳng cần khách khí làm gì.
Y không chút do dự ngẩng đầu, trên khuôn mặt nam nhân anh tuấn có mười phần không tập trung cũng không để ý, ánh mắt đảo qua, thần sắc khinh cuồng hỏa liệt bộc lộ không sót chút nào, Triệu Vân Lan cười lạnh một tiếng: “Ồ, thật đúng là có lỗi với mấy người, cha mẹ không dạy được, ta chính là thứ không có giáo dưỡng như vậy đó, mấy người tính làm sao?”
Nhất thời tất thảy quỷ sai đều muốn ngừng thở, có chút không biết đây là tình huống gì, sao cứ thấy như tên nam nhân này rõ ràng là đang tới đập quán đánh người vậy, Thập Điện Diêm La là nơi phán quyết tội nghiệt một đời, không quản ngươi là vương hầu hay là khanh tướng, cả đám đều khi vào thì đứng khi ra thì nằm còn thiếu nước kêu cha gọi mẹ, thật đúng là….chưa thấy ai to gan đến thế.
Cứ như thể y không cần tiếp tục đầu thai!
Thập điện lại dùng cái âm thanh hợp xướng mà gầm lên: “Triệu Vân Lan!”
Triệu Vân Lan da dày thịt béo lại còn không ngấm dầu muối chêm thêm một câu: “Là Trấn Hồn lệnh chủ.”
Y tát vào mặt người ta không chút chùn tay, bàn tay đút trong túi áo nhẹ nhàng vuốt ve trên báng súng, trong lòng như có một ngọn lửa đang ngùn ngụt muốn mang cái lũ người giả ngu này ra bắn cho mỗi tên một phát như bắn gà ____Cố tình là trong tình huống mấu chốt vẫn chưa thể triệt để trở mặt với bọn chiến hữu như heo kia, chỉ có thể con mẹ nó nhịn.
Đúng lúc này, lòng đất đột nhiên bắt đầu chấn động, mới đầu chỉ là hơi hơi lung lay, sau đó càng ngày càng kịch liệt, cả điện Diêm Vương cơ hồ chìm trong cát bay đá chạy.
Triệu Vân Lan nhìn xuống thì thấy vạc dầu ngay dưới chân mình đong đưa như cụng chén trước khi nâng cốc, từng vạc dầu lớn bị rung lắc đảo điên chao chát hết ra ngoài, đại quỷ tiểu quỷ vốn dĩ uy phong lầm lẫm tháo chạy bốn phương, cột đồng Địa Ngục sụp đổ, đao kiếm chôn trên núi đao nhấp nhô trên mặt đất như đánh chuột đồng, liên miên không ngớt.
Đột nhiên, một Quỷ sai đá văng cửa lớn của Thập Điện Diêm La, xông vào quỳ rạp trên mặt đất: “Không hay rồi! Đại phong….Đại phong vỡ rồi!”
Khi hắn nói chuyện đại điện mở rộng, mọi người cùng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy toàn bộ nước Vong Xuyên đều đang sôi trào, tất cả những con đò đều đậu bên cầu Nại Hà lung lay sắp đổ, đường Hoàng Tuyền nhỏ hẹp bị Vong Xuyên sôi sục nhấn chìm, mắt thường thấy được bóng đen cực đại chậm rãi nổi lên, cho đến khi lên hết trên mặt nước thì bất ngờ dừng lại.
Đường Hoàng Tuyền bị bao phủ lại sáng lên những đốm sáng như đom đóm, từng vòng sáng nho nhỏ gắn lại thành đoàn____ Triệu Vân Lan nhớ rõ đó là những ngọn đèn nhỏ ven đường, hình như cũng gọi là “Trấn Hồn đăng”.
Ánh sáng mỏng manh giằng co với bóng đen khổng lồ, vẫn duy trì thế cân bằng yếu ớt, nhưng mà cuối cùng sẽ ra sao thì chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề sẽ hiểu rõ ràng, chưa đợi đại quỷ tiểu quỷ ở đây phản ứng kịp, lại có một quỷ sai té lộn chạy vào: “Quỷ thành! Cổng lớn của Quỷ thành nứt ra rồi, loạn rồi, tạo phản rồi!”
Thập Điện Diêm La nguyên bản thống nhất đối ngoại rốt cuộc mệnh ai nấy quyết, như mười con vịt cạp cạp cãi nhau rối tung.
Triệu Vân Lan ngồi yên vị trên ghế, đưa tay cọ cọ cằm, thấp giọng nói một câu: “Ui chao, cái lũ đần này.”
Nói xong, y đứng lên tóm cổ áo phán quan béo, quyết định không thèm khách khí với cái lũ châu chấu sau thu này làm gì, trực tiếp rút súng trong túi áo ra, giữa cảnh hỗn loạn của đám quỷ sai thực hành riết ráo công cuộc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhét luôn họng súng vào mồm phán quan: “Ông đây không có tâm tình làm trò vô nghĩa với các ngươi, bây giờ lập tức đưa ta đi xem luân hồi, bằng không ta bắn vỡ đầu lão!”
Chúc Hồng quả thực không thể tin được y to gan lớn mật đến mức này, cô nhỏ giọng kêu lên: “Sếp Triệu!”
Đồng thời, một Diêm Vương nào đó ở trên đột nhiên lên tiếng: “Trấn hồn lệnh chủ, ngươi muốn làm gì!”
Không có mười người hô ứng, giọng nói này vừa đơn bạc lại vừa vô lực đi rất nhiều.
“Làm gì hả? Làm ngươi!” Triệu Vân Lan cười lạnh một tiếng, “Nhịn mấy con chó nuôi các người lâu lắm rồi.”
Y nói rồi hung hăng đẩy phán quan: “Đi!”
“Lệnh chủ dừng bước!” Lúc này đây, giọng nói của mười người lại hợp cùng nhau.
Triệu Vân Lan chỉ nghe phía sau vang một tiếng nổ, y xoay người sang, chỉ thấy Thông Địa Nhãn dưới chân không biết đã đóng tự lúc nào, đại điện mới vừa rồi tối thui tối nùi giờ đây đèn đuốc sáng trưng, thân mình Thập Điện Diêm La bại lộ trong mắt mọi người, vừa nhìn qua thì thấy một đám ngoại trừ trang phục có hơi kì quái ra, diện mạo không ngờ cũng khá bình thường.
Sau đó cơ quan trên vách tường vặn mở, tiếng động của cơ quan ầm ĩ rộn lên, trên tường mở ra một cánh cửa đá, bên trong lại là một cửa khác.
Thập Điện Diêm La hạ xuống từ điện phủ treo cao của chính mình, mỗi người lấy ra một chiếc chìa khóa tùy thân liên tục mở mười cánh cửa, bên trong là một cái hồ khổng lồ tiên khí lượn lờ, nhất thời không giống âm ti mà lại có chút tương tự Dao Trì.
Triệu Vân Lan chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một ngọn đèn cực đại cao chừng mấy chục thước nổi trên mặt hồ, giống như đúc so với những chiếc đèn nhỏ khắc chữ “Trấn hồn” trên đường Hoàng Tuyền.
Người cuối cùng mở cửa Tần Quảng Vương quay lại, thở dài, nói với Triệu Vân Lan: “Không dối gạt lệnh chủ, này chính là kiện cuối cùng trong tứ thánh khí, Trấn Hồn đăng.”
========================================
Thời điểm toàn bộ Vong Xuyên bị quấy lên, bên ngoài thoạt nhìn hết sức đáng sợ nhưng đại phong nơi ngàn dặm dưới Hoàng Tuyền lại bình tĩnh vô cùng, chỉ mơ hồ truyền tới âm thanh rối loạn, Thẩm Nguy nghe thấy, lại bỗng nhiên nở nụ cười.
Lâm Tĩnh nhìn thoáng lên trên nhưng cũng không để ý, hắn nhìn quanh Thẩm Nguy mấy vòng, trèo lên Công Đức cổ mộc: “Ngươi chờ ta tìm xem, trên người hẳn là có một thanh sắt mở được khóa.”
Thẩm Nguy không chút hoang mang nói: “Không cần, chỉ cần rút thanh trùy băng trên ngực ta ra là được.”
Lâm Tĩnh run bắn người: “Có thể rút thật á? Ngươi sẽ không sao chứ hả?”
Thẩm Nguy: “Ừm, sẽ không, cảm ơn.”
Khẩu khí kia quả thật giống y như là giờ cơm xuống căn tin mua thức ăn rồi nói lời cảm ơn với dì chia cơm vậy.
Lâm Tĩnh không bình tĩnh được như hắn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Đây chính là ngươi nói đó nha thầy Thẩm, đáng tiếc không thể bắt ngươi kí giấy cam đoan mà…”
Nói xong, hai tay hắn nắm lấy trùy băng trên ngực Thẩm Nguy, căn cứ nguyên tắc đau dài không bằng đau ngắn, hét lớn một tiếng, rút mạnh cái trùy kia ra bên ngoài, Lâm Tĩnh nghe được tiếng máu thịt bị xé rách, nửa người Thẩm Nguy bị kéo theo trùy băng, lại vì tay chân bị trói chặt mà đập về chỗ cũ.
Lâm Tĩnh đau thay hắn ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng mà Thẩm Nguy vẫn không nói không rằng.
Trùy băng hơn năm thước bị rút từ trên ngực hắn ra, máu phun thật xa.
Lâm Tĩnh cả mặt đầy máu cuống quýt thăm dò tình trạng của Thẩm Nguy.
Trong khoảnh khắc trùy băng rời cơ thể, Thẩm Nguy tựa hồ đã nhẫn đến cực hạn, trên trán trên tóc đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt rõ ràng có chút tan rã.
Lâm Tĩnh sợ hắn lại ngất đi, vươn tay muốn vỗ mặt hắn mấy cái thì lại nhớ ra người này là Trảm Hồn Sứ, móng vuốt treo trên không trung cứng ngắc dừng lại, chỉ dám khẽ khàng kéo kéo áo hắn: “Thầy Thẩm? Có nghe thấy ta nói không? Ngươi kiên trì một chút, phải kiên trì thêm chút nữa đó, ta sẽ nhanh chóng gỡ dây cho ngươi.”
Thẩm Nguy vì mất máu mà đôi môi khô nứt dị thường, trong cực độ hoang mang, hắn không tự chủ được khẽ mấp máy môi, mơ hồ gọi một tiếng: “Côn Luân……”
Lâm Tĩnh: “Gì? Côn Luân? Côn Luân làm sao?”
Hắn đột ngột nói chen vào cuối cùng cũng gọi về được ý thức sắp mất của Thẩm Nguy, ánh mắt Thẩm Nguy sáng tỏ hơn một chút, lặng yên liếc nhìn Lâm Tĩnh, không đáp lời. Sau đó Lâm Tĩnh thấy vết thương dữ tợn trên ngực hắn dần dần lành lại, nếu không có lỗ máu trên ngực áo thì miệng vết thương kia quả giống như chưa từng tồn tại, Thẩm Nguy nhẹ giọng nói: “Phiền ngươi, đưa cho ta cái trùy băng kia.”
Lâm Tĩnh vội vàng dâng cái trùy băng kia lên bằng cả hai tay, Thẩm Nguy từng nói qua thứ này là do nước Vong Xuyên đông lại mà thành, không biết có phải vì nguyên do đó không mà nó còn lạnh hơn băng tuyết bình thường một chút.
Trùy băng trong tay Lâm Tĩnh đột nhiên hóa tan thành hơi nước tối đen như mực còn mang theo huyết sắc, trong nháy mắt đã bị Thẩm Nguy hút vào miệng, chỉ vỏn vẹn một lát như vậy, khóe môi khô nứt của hắn đã tốt hơn nhiều, ánh mắt lại càng minh lượng.
Đoạn nghe vài tiếng vang nhỏ, xiềng xích trói buộc tay chân Thẩm Nguy đồng loạt rời ra, trên đó chỉ còn lại vài dấu vết như cắt bằng vũ khí sắc bén, mà Thẩm Nguy đã đặt chân xuống mặt đất.
Lâm Tĩnh nhanh chóng xuống theo: “Ngươi không sao đấy chứ? Chúng ta làm gì bây giờ? U súc vừa nãy với tên mang mặt nạ đâu rồi?”
Thẩm Nguy nhẹ nở nụ cười: “Gã? Đi tra xét mảnh hỗn độn bị ta bắt về rồi …… Ta nghĩ Thập Điện Diêm La sẽ cho gã một kinh hỉ.”
Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, thành thực nói: “A Di Đà Phật, thí chủ, ta nghe không hiểu.”
Thẩm Nguy như cười như không nhìn hắn một cái, quay người lại, biến mất ngay trước mắt Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh sửng sốt, thốt ra:“Bỏ mịa rồi! Mình làm lạc mất người nhà lãnh đạo! Tiền thưởng cuối năm nay ngâm nước nóng rồi!!!!”
Một cánh tay vô hình khoát lên vai Lâm Tĩnh, hắn nghe thấy tiếng Thẩm Nguy nói ngay bên cạnh: “Ở trên là Vong Xuyên thủy, ngươi phải nghĩ cách đi lên, sau đó đến Địa Phủ, Vân Lan quá nửa vẫn đang ở bên kia, chúng ta đi tìm y, ta đi với ngươi, chỉ là ngươi tạm thời đừng tiết lộ tung tích của ta.”
Lâm Tĩnh: “Hở, sao lại thế?”
Thẩm Nguy dường như thấp giọng cười: “Nếu ta xuất hiện, còn làm sao mà diễn được một màn kịch vu oan giá họa nữa đây?”
Lâm Tĩnh run run run run, im lặng niệm phật hiệu trong lòng, cảm giác lãnh đạo nhà mình sảy chân một bước để hận ngàn đời rồi.
Lúc này nhân gian đã là đêm khuya, Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành vẫn đang bước thấp bước cao soi đèn pin điều tra khu biệt thự thêm lần nữa. Trên cổ Sở Thứ Chi đeo một cây sáo nhỏ, theo bước đi của hai người, sáo nhỏ sẽ phát ra những tiếng huýt cao thấp không đều, là để hấp dẫn vong linh.
Sở Thứ Chi thấy mình đưa theo Quách Trường Thành quả thực sắp thành người theo chủ nghĩa hòa bình đến nơi rồi, nào lôi nào kéo nào bám đuôi chẳng tha chuyện gì, ngày phục đêm ra tất tần tật đều học theo Lôi Phong (1)____Lúc thì tìm con gái rời nhà đi bụi ở đầu đường cao tốc, lúc lại kiếm vong linh không biết chạy đằng nào.
Bỗng nhiên, âm thanh của sáo nhỏ trên cổ hắn cao lên một chút, tiếng như họa mi hót vang, Sở Thứ Chi nâng tay bảo Quách Trường Thành dừng bước, hai người đứng giữa con đường nhỏ hoang vắng, nghe âm thanh sáo nhỏ càng ngày càng vang, trầm trầm bổng bổng, âm cuối kéo dài thật dài như tiếng còi dẫn đường.
Quách Trường Thành mở to đôi mắt đã nhỏ nước mắt trâu, nhìn thấy ở cuối con đường có một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục của công ti chuyển phát nhanh đang mê mang đi theo tiếng sáo đến bên này.
Quách Trường Thành khẽ kéo kéo áo Sở Thứ Chi, thấp giọng nói: “Đó là người hay là……”
Sở Thứ Chi: “Quỷ.”
Quách Trường Thành giật nảy mình, nhưng mà ngay sau đó cậu thấy biểu cảm mờ mịt trên mặt người trẻ tuổi nọ thì không biết vì sao mà bỗng dưng chẳng còn sợ hãi nữa, ngược lại có chút xót xa.
Người trẻ tuổi bị tiếng sáo hấp dẫn đến thẳng trước mặt hai người, kỳ quái nhìn nhìn bọn họ, cào cào tóc: “Hai vị tiên sinh sao lại ở bên ngoài muộn thế này, lạnh lắm đó, mau về nhà đi thôi.”
Sở Thứ Chi lên tiếng hỏi: “Cậu đi đâu đây? Cũng sắp phải về rồi chứ.”
Người trẻ tuổi cười cười: “Đúng vậy, bảo vệ đã kí nhận gói hàng rồi, hôm nay không cần lấy giấy tờ nữa, tôi có thể tan tầm về nhà sớm một chút.”
Sở Thứ Chi lấy trong lòng ra một cái bình nhỏ, mở miệng hướng về phía người trẻ tuổi: “Vậy cậu vào đây, tôi đưa cậu về nhà.”
Người trẻ tuổi sửng sốt một lát, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt dần biến mất, trong nháy mắt giống như đã hiểu được cái gì.
Quách Trường Thành bỗng nhiên mở miệng: “Cậu tên là gì?”
Người trẻ tuổi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, hoang mang nói: “Hình như…… Không nhớ rõ.”
“Tôi nhớ.” Quách Trường Thành nhỏ giọng nói, “Tôi đã xem qua chứng minh thư của cậu, cậu tên là Phùng Đại Vĩ, sinh năm 1989, trong nhà còn có anh trai, đúng không?”
“Tôi đều nhớ cả.” Quách Trường Thành nói rồi lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra mở cho cậu ta xem, trên đó ghi lại thông tin của mỗi người mất tích, “Anh trai cậu nói, nếu cậu không còn, anh ấy sẽ chăm sóc cha mẹ cậu, bọn họ bây giờ rất đau lòng, nhưng sau này sẽ khá lên thôi.”
Trong đôi mắt của cậu nhóc Phùng Đại Vĩ chợt ầng ậng nước.
Sở Thứ Chi không nói gì, chờ Quách Trường Thành tiếp tục.
“Vào đi, chúng tôi đưa cậu đi, còn lang thang nữa thì trời sáng mất.” Quách Trường Thành nói, “Ánh nắng không tốt cho người như cậu đâu.”
Phùng Đại Vĩ cúi đầu lau nước mắt: “Tôi chết rồi, phải không?”
Quách Trường Thành chần chừ một chút, gật đầu.
Phùng Đại Vĩ: “Tôi vì sao mà chết? Bị người ta hại chết sao? Nếu bắt được người xấu rồi có thể cho chúng tôi báo thù không? ”
Quách Trường Thành không biết nói thế nào, Sở Thứ Chi cất tiếng nói trầm thấp: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cậu cứ yên tâm.”
Phùng Đại Vĩ cúi đầu, nhìn chằm chằm miệng bình nhỏ một lúc lâu, lại lau nước mắt lần nữa: “Nhưng tôi làm sao lại chết được? Tôi còn chưa sống đủ mà?”
“Vào đi, kiếp sau lại được đầu thai.” Sở Thứ Chi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Phùng Đại Vĩ cười khổ một tiếng: “Kiếp sau, thì để kiếp sau nói đi…… Có thể cho tôi nhắn vài lời với ba mẹ và anh trai được không?”
Sở Thứ Chi nhíu mày, vừa định nói thì Quách Trường Thành đã vội cầm ra quyển sổ của cậu rồi thành thật viết xuống hai chữ “lời nhắn” trong trang ghi chép về Phùng Đại Vĩ bằng nét chữ trẻ con: “Cậu nói đi.”
Phùng Đại Vĩ sụt sà sụt sịt nói liên miên một đống lông gà vỏ tỏi, Quách Trường Thành ghi không sót chữ nào, cuối cùng đưa cho Phùng Đại Vĩ xem, tên nhóc cầm tay cậu tự đọc lại từng câu từng chữ, bấy giờ mới gian nan cười: “Đi thôi, tôi yên lòng rồi___Không yên lòng cũng chẳng làm gì được, người anh em à, cậu là người tốt, tôi cảm ơn cậu.”
Nói xong, cậu ta hít sâu một hơi, chui vào trong cái bình của Sở Thứ Chi.
—————-
Chú thích.
(1) Lôi Phong: (1940- 1962), là một chiến sĩ giải phóng quân vĩ đại của Trung Quốc, toàn tâm toàn ý giúp đỡ người khác và phục vụ vì nhân dân trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình.