Trần Ai

Quyển 1 - Chương 49: Phong Vũ Cư




Trong thế giới này, phát minh hoàn hảo nhất chính là tiền bạc. Nếu như trong Bụi Trần không có tiền, người chơi phải tự mình phát minh ra hệ thống tiền tệ thì quả thật là một việc khiến người khác đau đầu. Cũng may là hệ thống tiền tệ này đã được xây dựng sẵn rồi.

Chỉ cần bạn chịu bỏ ra mười đồng vàng là có thể ung dung nhàn nhã không cần làm gì, ăn no tắm rửa rồi ngủ một giấc tại quán trọ lớn nhất ở Bình Hưng Trấn. Dù phải bỏ ra đến mười đồng để thuê phòng thì cũng có phần đắt đỏ, nhưng nếu so sánh với một người chơi từ lúc vào trò chơi không được tắm rửa sạch sẽ, không được nghỉ ngơi hợp lí thì cái giá này không hề lãng phí chút nào.

HP (điểm sinh mạng): Đầy điểm.

Thể lực: Đầy điểm.

Hạ Mạt đứng trước một quán trọ có tên là Độc Đường rồi duỗi người cho bớt mỏi lưng. Ngủ thoải mái một đêm khiến toàn thân cô đều khoan khoái vô cùng, cô ngẩng đầu lên đón lấy ánh nắng chói chang, ánh mặt trời rạng rỡ đến chói loà khiến cô phải hơi nheo mắt lại. Tất cả những điều này khiến tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.

Ở phòng tiếp khách cũng là một quảng trường rất náo nhiệt. Ở đây, người chơi có thể dùng công cụ chào hàng hình thành một hệ thống nói chuyện phiếm như các game truyền thống. Bởi vì chức năng của công cụ này nên những người chơi ở phụ cận (trước mặt) cũng có thể nhìn thấy nội dung trò truyện của người chơi khác. Chính vì vậy, nơi này thường là nơi kêu gọi tổ đội, cũng là một nơi chào hàng các trang bị hay vật phẩm kiếm được tốt nhất trong game.

Đối với Hạ Mạt mà nói, một người tự mình lăn lộn vẫn tốt hơn, nhưng có một tổ đội cũng không kém phần quan trọng.

Dù sao thì ở bản đồ dã ngoại có rất nhiều quái thực lực mạnh đến biến thái, cho là cô có trang bị tốt, vũ khí không tệ cũng không đủ để solo với chúng. Nếu muốn tiếp tục, cô cần phải đổi vũ khí tốt hơn, trang bị trên người cũng phải thay đổi, như vậy thì mới có thể một mình solo được. Nếu như tìm đại một tổ đội để đánh cược thì quá mức mạo hiểm, còn nếu như gặp phải xung đột trong đội thì lại càng mất nhiều hơn được. Cô có thể giết nhiều người như vậy trong một lần, nhưng chưa chắc làm được thêm một lần nữa. Cũng vì vậy, tổ đội càng ít càng tốt thì hơn.

Ở trong đại sảnh tìm đội ngũ cũng có một số lợi ích nhỏ, chỉ cần là người chơi ở trong sảnh tìm kiếm tổ đội thì phải tuân theo một quy định của hệ thống. Đó chính là tổ đội phải đủ bảy mươi hai giờ, chưa đủ thì không được rời đội để tổ đội với người khác. Thêm một điều nữa là những người chơi trong đội không được phép công kích thành viên. Nếu như vi phạm một trong những quy định này sẽ bị hệ thống trừng phạt. Hình phạt này chính là công bố tất cả thông tin cơ bản của người chơi.

Bị hệ thống công bố tất cả các thuộc tính không là điều gì quá to tát đúng không? Nhưng trên thực tế, chỉ cần công bố xong là người chơi đó sẽ biến mất không thấy tăm hơi. Có thể là họ đã chết, cũng có thể họ chưa chết… nói chung không ai rõ tung tích của họ ở đâu.

Tuy rằng Bụi Trần có mục đích cuối cùng là chọn ra những người có thể thích ứng với cuộc sống mới, nhưng hệ thống vẫn có một ít bảo vệ nhất định với người chơi. Con người khác với loài vật ở chỗ có một thứ gọi là đạo đức ràng buộc chặt chẽ, nếu như đạo đức cũng mất đi, đến cuối cùng chọn ra được một đám người không có đạo đức vậy thì lại trở thành một thất bại lớn của hệ thống rồi.

Tất nhiên là bên trong quy định vẫn có một số sơ hở có thể lợi dụng được, nhưng bên ngoài nhìn vào vẫn là một cách bảo vệ người chơi. Ít nhất mọi người sẽ không vì một vài trang bị mà đánh nhau, tranh chấp đến một mất một còn.

Cũng vì lí do này nên tất cả người chơi đều tự động đến đây tìm đội ngũ. Sinh mệnh chỉ có một, ai ai cũng quý trọng sinh mệnh của mình. Hạ Mạt cũng không ngoại lệ.

Nếu so sánh với các bản đồ của Bụi Trần thì Bạch Ích Châu cũng không phải là bản đồ lớn, dân cư ở đây tầm một đến hai triệu người. Bản đồ như vậy chỉ là bản đồ bình thường trong Bụi Trần. Chỉ khác là, mảnh đất này có núi cao hùng vĩ, có dòng nước êm ả chảy qua, núi non hiểm trở, phong cảnh đẹp mà phong phú. Chính vì vậy một hai triệu người muốn lấp kín hết tất cả đất đai chưa khai hoá ở đây vẫn còn là điều miễn cưỡng. Còn Bình Hưng Trấn chính là trấn lớn nhất ở Bạch Ích Châu, mỗi ngày người chơi ra vào trấn ước chừng hơn 20.000 người. Đó là chưa tính những người chơi thường trú tại nơi này, trấn này quả thật là nơi phồn tạp (phồn hoa, phức tạp). Người lúc nào cũng đông như kiến.

Người chơi trong đại sảnh để xin tổ đội hoặc là kiếm thành viên đều ở bên trong cả. Bình thường chỉ có đội trưởng hoặc quản lí trong đội đến đây. Một là vì tiết kiệm không gian, hai là khi đến đây mỗi người đều phải nộp 5 đồng vàng, người đến càng nhiều càng lãng phí tiền chứ chẳng được gì.

Hạ Mạt nộp 5 đồng vàng, nhận được một công cụ phiên dịch. Vật này có tác dụng thế này, khi mở ra thì trước mặt người chơi sẽ xuất hiện một khung chat như trong các game truyền thống. Mặt trên là những nội dung gọi tổ đội của tất cả những người đứng bên trong đại sảnh, nếu như người chơi muốn đăng tin thì sẽ có một công cụ khác. Chỉ tiếc, nếu muốn đem vật này đi thì phải tốn rất nhiều tiền, dù cho sau này trong tay mỗi người nên có một thiết bị liên lạc như vậy, nhưng hiện tại cô chưa đủ tiền mua.

Cô đưa mắt quan sát những người chơi đang ở trong phòng khách rộng mênh mông này, chỗ nào cũng có người cả… cô tìm một góc phòng bình thường, dựa vào một cây cột rồi mở công cụ phiên dịch ra. Trên công cụ phiên dịch chủ yếu là đội ngũ loại nhỏ tìm kiếm người đi dã ngoại kiếm trang bị, cũng có vài người đi phó bản… chỉ có một ít là đoàn đội hoặc công hội đến tuyển người. Tóm lại game truyền thống có thể loại tổ đội gì thì Bụi Trần có cái đó.

Màn hình với những thông tin chạy qua rất nhanh, muốn ở trên đống này kiếm được thông tin phù hợp với mình chắc phải luyện mắt lại quá.

Không lâu sau đó, Hạ Mạt tìm được thông tin một công hội tên là Phong Vũ Cư muốn khai hoang phó bản mười người - Giáo Uý Nghĩa Địa. Hiện tại họ đã có tám người, còn cần hai người. Yêu cầu cũng không cao lắm, tổng hợp thực lực vượt quá 200, nhanh nhẹn hơn ba mươi điểm là đủ rồi. Thế nhưng hình như họ kêu gọi rất lâu mà không có ai báo danh cả, cho nên vẫn luôn phát tin tức trên này.

Hạ Mạt nhìn thấy người tên là Hiểu Phong Tàn Nguyệt không ngừng phát tin tức thì nheo mắt lại. Lại là người này… Phong Vũ Cư đời trước cũng là công hội rất nổi danh. Cho dù không phải là công hội có quy mô lớn nhưng lại là công hội có thực lực mạnh mẽ. Các hội viên đều là người có thực lực và trung thành với công hội. Không chỉ có như vậy, trước khi chết Hạ Mạt còn nghe nói họ là công hội triệu tập được hơn 80% số người có thể tồn tại sau cùng. Nếu so sánh với tất cả các công hội khác thì con số này rất cao. Hiểu Phong Tàn Nguyệt là phó hội trưởng của Phong Vũ Cư, đồng thời cũng là người vô cùng khiêm tốn, tính cách của anh ta cô không rõ lắm, thế nhưng nếu có thể nắm được quyền phục sinh thì không thể là nhân vật bình thường được.

“Còn vị trí không?”

Hạ Mạt nhắn tin riêng cho Hiểu Phong Tàn Nguyệt.

Không lâu sau đó, Hiểu Phong Tàn Nguyệt cũng trả lời cô:

“Có một chỗ”

“Tôi muốn tham gia”

Hiểu Phong Tàn Nguyệt dừng một lúc sau đó mới trả lời cô.

“Chúng tôi cần thực lực tổng hợp hơn 200 điểm, nhanh nhẹn hơn 30 điểm, nếu như bạn không đủ hoặc kém hơn một chút thì cho tôi xin lỗi…”

“Nếu như không đủ, tôi đã không nhắn tin”

Hạ Mạt chậm rãi trả lời anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.