Trần Ai

Quyển 1 - Chương 17: Kinh Sợ




Hạ Mạt đành lột sạch trang phục của đạo tặc thứ ba. Cô kiểm tra thuộc tính, tuy rằng phòng ngự rất yếu ớt. Nhưng so với trang phục người mới trên người cô thì trang phục này tốt hơn nhiều. Dù bộ này chỉ là quần áo thô ráp nhưng là áo quần dài tay. Mặc bộ này đi lại trong rừng vẫn tốt hơn là quần đùi áo ngắn của trang phục tân thủ.

Cởi xong quần áo, cô quan sát giày của ba người, đều không có hư hao gì cả. Cô cởi ra, mang lấy một đôi rồi bỏ hai đôi còn lại vào túi. Người đạo tặc thứ ba không có trường kiếm, chỉ có một con dao găm. Tuy chỉ là hàng thường, nhưng không có rỉ sét, so với hai thanh trường kiếm sắc bén hơn rất nhiều. Hạ Mạt cầm con dao găm trong tay ước lượng trọng lượng. Trọng lượng vừa vặn, điều này làm cô tương đối hài lòng. Nhưng hiện tại trên người cô không có thứ gì để mang theo nó, nên đành để trong túi đồ.

Sau đó cô lại phát hiện trên người có mười đồng tiền, ngoài ra không có chiến lợi phẩm nào nữa.

Đối với sự thu hoạch này cô tương đối hài lòng. Chờ cô tìm xong rồi thì thi thể cả ba đạo tặc biến mất như chưa hề phát sinh gì cả. Hạ Mạt lấy lại hai mũi tên cô đã bắn ra, cất đi rồi không tốn thêm thời gian. Cô lao vào rừng cây không hề ngoái đầu lại.

Hạ Mạt vừa đi, vừa xé trang phục tổn hại của hai đạo tặc kia thành những dãi băng độ rộng hai ngón tay. Sau đó quấn lại dấu ấn đạo tặc trên vỏ kiếm quấn lại. Sau khi đã quấn xong, còn thừa một ít làm thành dây treo trường kiếm. Bắt chéo qua ngực. Sau khi cô làm xong, cô thử rút kiếm mấy lần, rồi điều chỉnh lại dây treo cho đến vị trí thích hợp. Lúc này mới hài lòng đi tiếp.

Hạ Mạt am hiểu nhất là song kiếm. Tuy rằng vũ khí này so với một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên giảm phòng ngực hơn, nhưng nhanh nhẹn lại cao, công kích cao hơn rất nhiều. Chỉ có điều là khi sử dụng song kiếm cần tốc độ cực cao kết hợp cùng lực mạnh thì mới có thể phát huy được ưu thế của nó tốt nhất.Phải nói đúng là... mạnh đến cường hãn. Một đời trước Hạ Mạt tuy rằng lực bộc phát thì đã đạt đến nhưng tốc độ thì không đủ, vì lẽ đó cô chỉ có thể làm một người chơi bình thường thôi.

Nhưng bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu nên cô quyết định sẽ chọn vũ khí mà mình quen thuộc. Vì lẽ đó điểm thuộc tính ban đầu cũng chuyên về tấn công, cô sẽ không giống như kiếp trước vũ khí nào cũng thử qua, lãng phí rất nhiều điểm thuộc tính mới tìm được vũ khí mà mình muốn dùng. Chẳng được bất cứ chiến tích nào.

Hai thanh kiếm đều từ gang nên trọng lượng không hề nhẹ. Cũng may điểm sức mạnh của cô đủ dùng, Ban đầu cảm giác hơi chùn xuống khi mới cầm nhưng dần dần cũng thành thói quen. Lúc cô đi đến dòng suối nhỏ, cô rút hai thanh trường kiếm phía sau lưng, đứng tại chỗ trầm tư. Cô nhắm hai mắt lại, nhớ lại tất cả những gì mình hiểu về song kiếm ôn lại. Sau đó dùng những kiến thức này áp dụng vào thân thể hiện tại để cơ thể có thể nhanh chóng quen với những kĩ năng và động tác mà cô thuần thục nhất.

Cô đứng trong rừng cây rất lâu, giống như bản thân cũng đã hoà vào một với rừng cây. Bỗng nhiên, thân hình cô khẽ nhúc nhích. Cả người trở nên sắc như dao, cô làm một động tác đơn giản xoay người một cái, nhưng lại mất hầu như tất cả thể lực. Cô thở hồng hộc, nhìn thấy một ít lá cây xì xào rơi xuống. Cô nhắm mục tiêu chính xác, nhưng thân cây cô nhắm đến một chút trầy trụa cũng không có. Cô không khỏi thở dài, tuy rằng tư thế học được đến chín phần nhưng thuộc tính không đáp ứng được. Hơn nữa không lĩnh ngộ được kĩ năng nên khả năng mang đến tổn thương thật sự là rất nhỏ.

Nhưng Hạ Mạt không hề nản lòng, cô vừa bình tĩnh vừa tập luyện lại mấy lần nữa để cơ thể của mình có thể nhớ được tất cả những kĩ năng và động tác, sau khi thuần thục cô mới dừng lại. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ cho cô thở hổn hển rồi. Ngồi dưới cây, cô lấy cá nướng ra rồi ăn từng miếng một. Cô nhắm mắt lại, Chờ đến khi khôi phục thể lực. Nhưng khi thể lực dần dần nhích lên như cũ thì bỗng nhiên bầu trời vốn yên tĩnh lại có những trận âm thanh hỗn độn truyền lại. Giống như chim chóc bị kinh hãi nên bay loạn xạ. Hạ Mạt lập tức mở mắt ra. Cô leo lên cây đại thụ, cảnh giác hướng về phía âm thanh truyền đến.

Cô chỉ thấy rất nhiều chim bay xa. Mà những con chim ấy bay đến là từ nơi Lư Sơn Bạc ẩn nấp. Nếu như nhiều chim như vậy bay loạn thì chỉ có một nguyên nhân là có một đám người đi vào lãnh thổ của nó. Đồng thời làm cho chúng kinh sợ.

Chẳng lẽ là…

Hạ Mạt trong lòng trầm xuống. Cô nghĩ là Lư Sơn Bạc có thể gặp bất trắc gì rồi, nhưng cô lại không thể xác nhận.

Cô và Lư Sơn Bạc ở chung không lâu lắm. Nên cậu có chết cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại ở tình cảnh này thì người chết đi thật sự là chuyện rất bình thường. Chỉ là cậu có trí lực cao vượt bậc, lại còn học được thuật thu lượm, đối với dược liệu cũng có kiến thức. Tìm một người như vậy thật sự không dễ dàng.

Hiện tại nếu như cô không cứu, chắc chắn cậu sẽ chết. Nếu như cô đến, có thể có cơ hội để cứu cậu.

Cứu hay không cứu?

Bởi vì kiếp trước cô bị hại chết bởi chính người cô cứu mạng, cho nên bây giờ với chuyện cứu người cô thật sự không mấy nồng nhiệt. Thế nhưng nếu không có cậu cô cũng sẽ có không ít phiền toái. Cô cân nhắc một chút lợi ích, cân nhắc nặng nhẹ rồi quyết định là đi qua đó để quan sát. Nếu có thể cứu sẽ cứu, dù sao bây giờ trở thành người mạnh mới đúng, những chuyện khác tốt nhất đừng nghĩ đến.

Có thể trở thành người mạnh rồi sống tiếp. Nếu đem so sánh với chuyện này thì thật là ấu trĩ. Cô có mục tiêu, để đạt được mục tiêu này cô sẽ không từ thủ đoạn nào.

Nhưng trước mắt, cô không thể không đi.

Cô thở dài, cất song kiếm rồi nhảy xuống một cành cây hướng đến nơi chim vừa bay ra để chạy đi.

Cô vừa chạy vừa hít sâu, có cảm giác như hương cỏ tràn ngập trong phổi. Cô ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy tốc độ của chim đang ngày càng nhanh, tốc độ của cô vì vậy cũng tăng lên. Chỉ có thể như vậy thì cô mới có đạt được mục đích của mình.

Lư Sơn Bạc, hi vọng ngươi có thể sống sót cho đến khi ta đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.