Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 21




Đối diện với đôi mắt nâu trong suốt của Chu Minh Nghĩa, người bất an lại chính là Đổng Vân.

Chu Minh Nghĩa cười ôn nhu. “Dì Vân, con hứa với dì sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, con sẽ vì cậu ấy mà đau lòng, cậu ấy là sự tồn tại rất đặc biệt trong con.”

Đổng Vân không nói gì, chỉ dùng đôi mắt nai vô tội nhìn Chu Minh Nghĩa.

“Con rất thích Nhiên, con quen cậu ấy không giống như quen những người khác, cũng không giống những bạn gái trước kia, Nhiên chính là Nhiên, con không cần quá khứ của cậu ấy, con chỉ hy vọng có thể hiện diện trong tương lai của cậu ấy.”

Đổng Vân trầm mặc thật lâu, có chút khó khăn mở miệng. “Minh Nghĩa, dì, xin con nói cho dì biết, nếu đoạn quan hệ này chỉ ngắn ngủi, dì hy vọng con khi chia tay đừng tổn thương An Nhiên quá sâu, nếu, nếu con không cần nó, nó…” Đổng Vân khóc lên.

Chu Minh Nghĩa lấy khăn tay đưa cho Đổng Vân lau nước mắt. “Dì Vân, con là người không đáng tin như vậy sao?”

“Không phải, bởi vì con rất tốt cho nên nếu con không cần nó, nó phải làm sao bây giờ? Về sau, nó đi nơi nào có thể tìm được người giống như con?”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Dì không cần lo lắng, con sẽ vĩnh viễn yêu Nhiên. Dì vì sao phải lo lắng? Nếu Nhiên không cần con, con sẽ thế nào? Con sẽ đi đâu tìm người giống Nhiên?”

Đổng Vân kinh ngạc ngẩng đầu.

“Dì Vân, dì không công bằng rồi, con với Nhiên có gì khác nhau? Bởi vì con có nhiều tiền, khi thất tình sẽ không thương tâm khổ sở sao? Này là không đúng.”

Đổng Vân lại trầm mặc.

Chu Minh Nghĩa cầm tay Đổng Vân. “Dì Vân, nếu người tin tưởng con, hãy giao Nhiên cho con được không? Con yêu cậu ấy không ít hơn dì. Còn có, nếu thật sự phải chia tay, con sẽ làm việc nên làm. Con sẽ tận lực chia tay trong hòa bình. Con, Chu Minh Nghĩa làm việc gì cũng luôn hoàn mỹ, điểm này, người phải tin tưởng con.”

Đổng Vân gật gật đầu.

Chu Minh Nghĩa nói tiếp. “Đúng rồi, nhà chúng con đang ở hiện giờ chính là một tầng trong hoa viên hải cảng trên Tĩnh Lộ, dì biết không, con đã sang tên cho Nhiên, là tài sản cá nhân của cậu ấy, thuế và những thứ khác con đều thu xếp tốt, Nhiên có quyền tài sản vĩnh viễn. Mặt khác, con cũng mở một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sỹ, thủ tục giấy tờ trong tay luật sư của con, Kim Tắc Thái và Lỗ Hữu An, Nhiên đều quen hai người này, tương lai nếu cần, luật sư sẽ liên hệ trực tiếp với Nhiên.”

Đổng Vân trầm tư, suy nghĩ thật lâu. “Kỳ, thật, dì cũng không phải…”

Chu Minh Nghĩa ôn hòa ngắt lời. “Con biết, con hoàn toàn hiểu được, dì không cần nói thêm nữa, dì chỉ cần đáp ứng giao Nhiên cho con là được. Có thể chứ?”

“Vậy phiền con chiếu cố tốt đứa nhỏ kia, nó tính tình không tốt, tính cách lại quật cường, hơn nữa, nó cũng không thể so sánh với con.”

Chu Minh Nghĩa cười lắc đầu. “Con lại không biết như vậy. Con cho rằng Nhiên là người đáng yêu hiếm thấy. A, con nói cậu ấy đáng yêu dì cũng không nên nói lại cho cậu ấy. Nhiên không thích con nói như vậy, nhưng đó là cảm giác thật sự của con.”

Đổng Vân rõ ràng yên lòng. Chu Minh Nghĩa đẩy đĩa bánh ngọt sang cho Đổng Vân. “Dì Vân, dì thử xem bánh hạnh đào của nơi này đi.”

Chu Trọng Hàn nghe vợ thuật lại lời hai đứa con, cũng không thể nói gì hơn.

“Quên đi, nếu chúng nó thật sự thích nhau.”

Cha mẹ cuối cùng ngầm đồng ý quan hệ của đôi tình nhân, tuy rằng có chút không tình nguyện.

Thái độ Chu Minh Nghĩa vẫn rất rộng lượng, bất luận về công hay về tư, anh đều không bao giờ kiêng dè quan hệ của mình và Duẫn An Nhiên. Đương nhiên, anh cũng không phải sỗ sàng không quan tâm thời gian, địa điểm hoặc làm ra biểu cảm, hành động gì quá trớn. Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt anh đầy ý cười đã đủ để cho người chung quanh hiểu được. Nhân vật đỉnh cao của giới tài chính châu Á có vợ là người cùng giới tính, hơn nữa còn thật sự rất yêu thương vợ mình.

Mùa thu năm nay, gió thổi không nhiều.

Duẫn An Nhiên bận việc phỏng vấn lấy tin bầu cử chính phủ, theo xe của tuần san đi khắp thành phố để chụp ảnh nghị viên, mà Chu Minh Nghĩa cũng bận việc phân tích hướng đầu tư cho khách hàng, cũng như cung cấp phân tích kỳ hạn giao dịch giá cả thị trường. Tuy đôi tình nhân bề bộn nhiều việc nhưng vẫn luôn định kỳ đi thăm cha mẹ.

Một chiều cuối tuần, Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên đứng ở ban công nhà cha mẹ ngắm biển.

Gió biển quất vào mặt, nhẹ nhàng khoan khoái.

“Trách không được mọi người chọn phòng ở hướng ra biển, cảm giác thật sự rất tốt.” Nheo mắt nhìn mặt biển, Duẫn An Nhiên thoải mái thở dài.

“Cho nên phòng ngủ hướng ra biển giá cả rất cao.”

“Không cần đề cập đến giá cả cùng các mối liên hệ khác.” Duẫn An Nhiên nhịn không được kháng nghị.

“Được, không nói, không nói.”

Chu Trọng Hàn ngồi trong phòng nhìn hai đứa con đang ôm nhau đứng trên sân thượng, con mình ôm eo vợ, dán chặt lấy nhau vô cùng thân thiết, mặt đối mặt, giống như đôi chim nhỏ rúc vào nhau.

Chu Trọng Hàn nhịn không được thở dài, ông cũng không phải không gặp qua những đôi tình nhân đồng tính, ông không bài xích, nhưng trong lòng có chút bất bình, hơn nữa ông luôn cảm thấy trong một đôi đồng tính nhất định có một người ẻo lả như phụ nữ, nhưng nhìn hai con trai, bọn họ đều là những người đàn ông thực thụ, đứa con mình luôn giữ bình tĩnh, mà An Nhiên lại là một thanh niên tính khí quật cường, hai người kia rốt cuộc là đến với nhau như thế nào?

Chu Trọng Hàn lắc đầu.

Đổng Vân nhìn thấy, kéo ống tay áo bảo ông tránh đi.

Hai vợ chồng vào thư phòng ngồi.

“Sao chúng ta lại phải lén lút?”

“Cái gì? Bọn nhỏ ở ngoài kia, anh xem cái gì.” Đổng Vân bất mãn nói.

“Anh không thấy cái gì a, hơn nữa, Minh Nghĩa cũng thật là, tuyệt không kiêng dè.”

“Hai đứa không làm chuyện gì sai, hiện giờ thanh niên thân mật với nhau bên đường có khối người.”

“Thân mật?” Chu Trọng Hàn hít vào một hơi.

Đổng Vân lộ ra biểu tình u buồn. “Không phải sao. Em tưởng… Anh đã đồng ý…”

Chu Trọng Hàn vội vàng xua tay. “A, không, anh chỉ là, chính là, hai đứa đã bên nhau rồi không phải sao, còn gì phải bận tâm nữa?”

Đổng Vân cười một cái, thử thăm dò. “Trọng Hàn, nếu, nếu bọn nhỏ muốn kết hôn, anh có thể không phản đối hay không?”

Chu Trọng Hàn vuốt cổ. “A, em là nói, cái kia, An Nhiên phải trở thành vợ?”

Đổng Vân “Khụ” một tiếng, gật gật đầu. “Hẳn là vậy đi.” Ngữ khí có chút không xác định.

“Anh không phản đối, bất quá, bất quá…”

“Không tiếp nhận được phải không?” Đổng Vân tiếp lời.

“Cũng không tất phải như vậy.”

“Quên đi, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.”

“Nếu anh ấy yêu con, giấy chứng nhận kia có hay không có đều như nhau, nếu anh ấy không yêu con, giấy chứng nhận kia có cũng như không.” Duẫn An Nhiên trả lời vấn đề của mẹ mình.

Đoạn tình cảm này, Duẫn An Nhiên không muốn nghĩ nhiều, đi theo cảm giác là tốt rồi, bởi vì Chu Minh Nghĩa đối với cậu rất tốt, tốt đến độ khiến cậu sợ hãi, cho nên Duẫn An Nhiên không dám nghĩ nếu thật sự chia tay, bản thân sẽ thế nào.

Này cũng xem như là trốn tránh đi. Duẫn An Nhiên nói với chính mình.

Chu Minh Nghĩa lại không phiền não như vậy.

Nếu anh đã tan ca mà Duẫn An Nhiên còn chưa xong thì anh nhất định lái xe đi đón, sau đó hai người cùng nhau về nhà. Này những đón đưa làm Duẫn An Nhiên cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Giờ phút cuối cùng của năm.

Lại một lần nữa đem cha mẹ tống xuất ra nước ngoài, Chu Minh Nghĩa chuẩn bị tốt cùng Duẫn An Nhiên ở nhà hưởng thụ.

“Hiện tại là thời gian chỉ riêng hai ta, rất khó mới có được.” Cầm ly whiskey, Chu Minh Nghĩa nói. Tâm tình anh vô cùng tốt, tiếp nhận Vạn Khải, thành tựu chín mùi, tài sản cá nhân tăng lên không ít, đồng thời ổn định tình cảm, xem như tâm viên ý mãn.

Duẫn An Nhiên như con mèo nhỏ nằm trên sofa, dán mặt lên thảm nhung tơ.

“Nghe nói năm nay anh buôn bán lời không ít.” Duẫn An Nhiên hỏi.

“A, hoàn hảo.”

“Anh biết anh có bao nhiêu tiền không?” Duẫn An Nhiên đột nhiên tò mò.

Cái này, hỏi qua kế toán viên cao cấp cùng nhân viên định giá tài sản sẽ có một con số chính xác.” Chu Minh Nghĩa trả lời bình tĩnh.

“Lợi hại a.”

Chu Minh Nghĩa lắc lắc ngón trỏ. “Lợi hại chính là tài sản cá nhân hàng năm vượt qua tốc độ tăng trưởng bình quân 10%, cho nên giá trị phỏng chừng cũng không tồi.”

“Vậy anh mở ngân hàng đi.”

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Không tồi, là đề nghị tốt.”

Duẫn An Nhiên ngồi dậy, ngồi xổm trên sofa. “Anh hiện tại muốn nhất cái gì?”

Chu Minh Nghĩa nháy mắt. “Như thế nào, còn muốn lấy thứ độc nhất vô nhị?”

“Anh? Hứ.” Duẫn An Nhiên bĩu môi.

Đỡ cái trán, Chu Minh Nghĩa thở dài. “Em sao lại chậm hiểu như vậy?”

Duẫn An Nhiên ngồi thẳng lưng. “Ai chậm hiểu, anh nói rõ ràng xem.”

“Đương nhiên là em chậm hiểu, anh muốn cái gì, đương nhiên chính là em, còn hỏi, em nói em không chậm hiểu?”

Duẫn An Nhiên chậm rãi đỏ mặt, cúi đầu, nửa ngày không nói lời nào.

Nhìn Duẫn An Nhiên từ sơn miêu dần dần biến thành bạch tuột hấp thủy, Chu Minh Nghĩa cười trộm không ngừng.

Ngày hôm sau, Chu Minh Nghĩa ngồi xem báo, xem tivi, nghe nhạc, đọc sách, nhưng đôi mắt nâu sáng ngời luôn thường thường nhìn chăm chú Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt của Chu Minh Nghĩa, đến ngồi bên người anh. “Được rồi, được rồi, kia, anh muốn làm gì thì làm.”

Chu Minh Nghĩa cười một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên nhưng không có hành động gì.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Trong lòng An Nhiên biết không đấu lại con hồ ly này, cho nên thôi không kháng cự nữa.

“A, rất nóng, giảm nhiệt độ sẽ tốt hơn.” Chu Minh Nghĩa như không chú ý tới cậu.

“Anh, anh, hồ ly chết toi.” Duẫn An Nhiên trợn tròn mắt, trừng Chu Minh Nghĩa, một chút biện pháp cũng không có.

Duẫn An Nhiên bị nhìn cả ngày, rất tức giận. Đến buổi tối phát hiện Chu Minh Nghĩa vẫn tươi cười thản nhiên nhìn chằm chằm cậu, cả giận nói. “Anh có gì không yên, giả vờ meo meo nhìn em cả ngày, anh bệnh thần kinh a.”

“Trong lòng em nghĩ chuyện bất chính nên cảm thấy ánh mắt anh cũng giống vậy, rốt cuộc ai mới giả vờ hơn, em nói xem.”

“Vô nghĩa, đương nhiên anh là kẻ giả vờ nhất.”

“Được, anh giả vờ thì giả vờ, thế nào?” Chu Minh Nghĩa không cho là đúng.

“Không cần nhìn nữa.” Duẫn An Nhiên nhào đến bắt lấy Chu Minh Nghĩa, hai người đấm đá loạn xạ.

Từ phòng khách đánh tới phòng ngủ, như hai đứa trẻ đánh tới đánh lui đến mệt lử, Dẫn An Nhiên lập tức ngã xuống giường, Chu Minh Nghĩa ngồi thở trên sofa.

“Anh xem thở không ra hơi, thiếu rèn luyện.” Duẫn An Nhiên nằm trên giường nhìn Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Gần đây họp hơi nhiều.”

“Ngụy biện.”

Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên nằm nghiêng trên giường, áo sơ mi vì giằng co mà mở nút, lộ ra làn da rám nắng trên ngực, tóc đen xõa trên ra giường trắng, ánh mắt ướt át mông lung, bên môi nở nụ cười ôn nhu.

Chu Minh Nghĩa trầm mặc, đôi mắt nâu sáng ngời nhìn chăm chú Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên không nói nên lời, chìm đắm trong đôi mắt sâu như biển cả của Chu Minh Nghĩa, hòa tan.

Chậm rãi đưa tay cởi bỏ những cúc áo còn lại, sao đó cởi áo sơmi, một ngón tay thả áo xuống sàn nhà, lộ ra nửa thân trên, cơ thể cân xứng, làn da rám nắng khỏe mạnh, cánh tay rắn chắc cùng xương quai xanh tinh tế, vòng eo thon chắc phập phồng theo từng nhịp hô hấp.

“Nhiên, em hiện tại thoạt nhìn thật sự là ngon mắt.” Chu Minh Nghĩa cười nói.

“Aiii, anh còn không lại đây.”

Chu Minh Nghĩa cười lắc đầu. “Còn chưa đủ.”

“Đáng ghét, anh bệnh thần kinh a.” Duẫn An Nhiên tức giận, trừng Chu Minh Nghĩa, sau đó chớp chớp mắt lộ ra một tia cười xấu xa, đưa ngón tay mơn trớn môi dưới của mình.

Quả nhiên Chu Minh Nghĩa đứng lên đi tới ôm lấy Duẫn An Nhiên, cánh tay khô ráo mà ấm áp làm Duẫn An Nhiên cảm giác vô cùng thoải mái.

Nhưng Duẫn An Nhiên lại lập tức giãy dụa, đứng lên đẩy Chu Minh Nghĩa ra, vẻ mặt nghiêm túc. “Không được.”

Chu Minh Nghĩa khẽ nhíu mày. “Đứng nháo.”

“Không được.”

Chu Minh Nghĩa lại ôm chặt Duẫn An Nhiên. “Ngoan, đừng náo loạn.”

Duẫn An Nhiên lại đẩy Chu Minh Nghĩa. “Nhưng hiện tại em không muốn...”

Chu Minh Nghĩa nhìn vào mắt cậu, ánh mắt trong suốt làm tim Duẫn An Nhiên đập thình thịch. “Thật sự?”

“Ừ.” Duẫn An Nhiên nói cứng.

Chu Minh Nghĩa hạ mắt, lông mi thật dài chớp động, gật gật đầu, biểu tình như có chút ủy khuất. “A, anh đã biết.”

Nhìn đối phương dường như đã buông tha, Duẫn An Nhiên không khỏi thất vọng, bởi vì cậu sớm đã khao khát được Chu Minh Nghĩa ôm.

Chu Minh Nghĩa mở mắt, Duẫn An Nhiên giống như bị trúng điện chấn động cả người. Ngay sau đó, Chu Minh Nghĩa một tay ấn Duẫn An Nhiên xuống, sau đó oán hận hôn cậu.

Đầu lưỡi hôn đến, cùng cậu dây dưa một chỗ, sau đó lại dùng sức hút lấy, Chu Minh Nghĩa tích cực chiếm đoạt trong miệng Duẫn An Nhiên như muốn đốt cháy cậu.

Duẫn An Nhiên cảm giác giống như rơi vào động sâu không đáy, không khỏi gắt gao ôm cổ chu Minh Nghĩa, thân thể liền kề, toàn thân nóng lên như bốc hỏa từ bên trong.

Một cái hôn sâu chấm dứt, Chu Minh Nghĩa nhìn ánh mắt vợ mê ly dưới thân mình, đôi mắt đen kia đã triệt để mê loạn vì mình, nhẹ giọng hỏi. “Không muốn…?”

Duẫn An Nhiên đưa tay cởi nút quần Chu Minh Nghĩa. “Muốn.”

“Muốn nhiều ít?”

“Muốn… toàn bộ, anh hai.”

Chu Minh đưa tay tắt đèn, hai thân thể giao triền cùng một chỗ, Chu Minh Nghĩa vân ôn tồn săn sóc như vậy, Duẫn An Nhiên nhắm mắt lại, hoàn toàn giao thân cho anh.

Buổi sáng tỉnh lại, Duẫn An Nhiên vùi mặt vào cổ Chu Minh Nghĩa, anh đưa tay vỗ về mái tóc đen của cậu.

“A, anh vốn muốn em khiêu vũ cho anh xem, chỉ là vừa thấy bộ dáng mê người kia của em, anh liền quên hết.” Chu Minh Nghĩa đột nhiên có chút tiếc nuối.

Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Không cần, quá mất mặt.”

“Có cái gì mất mặt, em nhảy rất đẹp, hơn nữa là nhảy cho anh xem.”

“Không cần.”

“Trước kia vẫn nhảy, vì cái gì hiện tại lại không được?”

“Nói thực, mất mặt a.” Duẫn An Nhiên vừa thẹn vừa giận trả lời.

Chu Minh Nghĩa cười trộm, xem ra về sau phải tốn chút tâm tư mới được.

Mùa xuân vừa mới đến đã có tin tức tốt, Chu Minh Nghĩa được tuần san tài chính và kinh tế bầu chọn là nhân vật tiêu biểu, cũng được chính phủ khen ngợi, đạt được khen thưởng thanh niên kiệt xuất, khen ngợi anh nhiều năm cống hiến trên lĩnh vực tài chính và kinh tế cùng sự nghiệp từ thiện.

Chu Minh Nghĩa vẫn là khiêm nhường, nhận giải thưởng cũng không nhận phỏng vấn, kiên trì nguyên tắc không xuất hiên trước ống kính.

Duẫn An Nhiên cầm cúp giải thưởng đến xem, sau đó ngồi bên người Chu Minh Nghĩa. “Chu tiên sinh, hiện tại trong lòng anh suy nghĩ cái gì?”

Chu Minh Nghĩa liếc Duẫn An Nhiên một cái. “Em lại muốn lấy thứ độc nhất vô nhị?”

“Anh? Hứ! Hỏi ngẫu nhiên thôi.”

Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu. “Anh hy vọng tương lai có thể làm tốt.”

Duãn An Nhiên mạnh mẽ chụp vai Chu Minh Nghĩa. “Này, anh cũng quá khách sáo đi.”

“Nhưng anh thật sự nghĩ như vậy.”

“Cái gì, anh không phải có thể nói thực lòng sao?”

Vẻ mặt Chu Minh Nghĩa bất đắc dĩ. “Em hỏi anh hiện tại trong lòng nghĩ cái gì, anh liền ăn ngay nói thật.”

Duẫn An Nhiên đột nhiên không nói, đôi mắt nai đen to tròn nhìn Chu Minh Nghĩa, cậu đột nhiên phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Minh Nghĩa ở trước mặt cậu đã chân thật mà thẳng thắn như vậy. Chính cậu cho tới nay đều sâu sắc tin cậy Chu Minh Nghĩa, mà anh, cũng đã tin tưởng cậu.

Chu Minh Nghĩa ôm Duẫn An Nhiên chớp mắt. “Như thế nào lại bắt đầu ngây người?”

Duẫn An Nhiên nhào vào lòng Chu Minh Nghĩa, ôm chặt anh, vùi mặt trên vai anh nói nho. “Em yêu anh.”

Chu Minh Nghĩa ngẩn ra một chút, lập tức cười rộ lên, gắt gao ôm eo Duẫn An Nhiên.

Thời gian trôi qua từng ngày. Cuộc sống lại tiếp tục.

Chu Minh Nghĩa vẫn thỉnh thoảng đem xe đi sửa, bản thân lại đi về trên xe buýt.

Duẫn An Nhiên vẫn giống như ca-nô lướt sóng di chuyển khắp nơi chụp ảnh đưa tin.

Duy nhất không giống trước kia chính là, hai người đầy tin tưởng, yêu thương lẫn nhau.

Buổi sáng ngày nọ, Duẫn An Nhiên vội vàng đi chụp ảnh, Chu Minh Nghĩa thấy không kịp thời gian liền tự mình lấy xe đưa cậu đi.

Nhìn theo bóng dáng Duẫn An Nhiên thẳng hướng đại sảnh khách sạn, Chu Minh Nghĩa mỉm cười, sau đó lái xe đi.

Buổi tối, Duẫn An Nhiên về nhà thấy Chu Minh Nghĩa ngồi trong thư phòng xem báo, rót nước mang cho anh, sau đó kéo kéo tay áo Chu Minh Nghĩ. “Anh, hôm nay có chuyện thú vị.”

Chu Minh Nghĩa ngẩng lên. “Cái gì?”

“Em đến muộn, vào hội trường khách sạn nhưng không ai ngăn em lại kiểm tra.”

“Ừ.”

“Em nghe được người trong khách sạn nói chuyện.”

“Nói cái gì?”

Duẫn An Nhiên cười nói. “Em nghe thấy a, có người nói. ‘Ai, người kia là ai? Lại có người đưa đón như vậy?’ Sau đó có người trả lời. ‘Không biết, bất quá tôi thấy lái xe đưa hắn là Chu Minh Nghĩa.’”

Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu nhìn Duẫn An Nhiên, Duẫn An Nhiên cắn môi nhịn cười, đôi mắt to đen nhìn Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa cười ha hả, đưa tay đặt trên cổ Duẫn An Nhiên kéo xuống, trán chạm trán. “Vậy thật tốt, anh có thể mãi mãi là lái xe của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.