Trảm Nam Sắc

Quyển 3 - Chương 30: Lôi kéo người phạm tội




Dịch: CP88

Ngày hôm sau.

Lúc Tu Thiện Văn xuống lầu, nhìn thấy Cố Tân Tân đứng trước án đài, một tay cầm khung ảnh của Tu Tư Mân, một tay kia cầm chiếc khăn không ngừng lau chùi.

Cô bé đi lên vài bước, cẩn thận quan sát nét mặt của Cố Tân Tân. "Chị dâu."

Cố Tân Tân vẫn chưa ngừng động tác trên tay, khung ảnh đã sớm được lau đến sáng bóng, "Văn Văn, dậy rồi đấy à."

"Sao chị dậy sớm thế?"

"Chị không ngủ được." Cố Tân Tân liếc khung ảnh trong tay, "Văn Văn, chị có một chuyện muốn bàn bạc với em."

"Em biết."

Cố Tân Tân không khỏi quay đầu nhìn cô bé. "Em biết?"

Tu Thiện Văn cầm khung ảnh đặt về chỗ cũ, "Chị qua đó đi, chị cũng cần phải bước ra, chị dâu. Đừng để quá nhiều gánh nặng trong lòng."

"Nhưng......" Cố Tân Tân muốn nói lại thôi, "Chị không muốn để em lại một mình ở đây."

"Vậy thì chị có thể mang em theo mà."

Cố Tân Tân bị Tu Thiện Văn làm cho kinh ngạc, không nhịn được hỏi lại, "Em chị đi cùng với chị?"

"Chị dâu đi đâu thì em theo đó." Tu Thiện Văn chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông trong tấm ảnh, "Anh hai đi rồi, anh ấy nhất định là hi vọng chúng ta đều được khỏe mạnh. Hơn nữa, có rất nhiều chuyện không phải muốn là sẽ khống chế được, em biết tất cả những quyết định của chị đều là bị hoàn cảnh ép buộc. Chị dâu, chị cũng không cần phải khiến lòng mình khó chịu, rất nhanh rồi em cũng sẽ học lên đại học. đến lúc đó chắc chắn em sẽ không ở cùng với chị được nữa, em cũng có cuộc sống của chính mình. Chị không cần lo lắng em có cảm giác ăn nhờ ở đậu, em tin vị kia cũng sẽ không để em bất tiện khi ở đó."

Cố Tân Tân nhấc tay lên, xoa đầu Tu Thiện Văn, "Chị chỉ sợ em oan ức."

"Em cũng sợ chị oan ức chính mình," Tu Thiện Văn cười rồi nắm chặt cánh tay Cố Tân Tân. "Chị càng oan ức chính mình thì em sẽ càng khó chịu, thậm chí còn cảm thấy là em làm chị bị liên lụy."

"Văn Văn, tuyệt đối đừng nghĩ như vậy......."

"Vậy đó, chị dâu, nên chị cũng đừng nghĩ như vậy, cần làm gì thì cứ làm thôi, tuyệt đối đừng suy nghĩ quá nhiều."

Khóe miệng Cố Tân Tân hơi giãn ra. "Ừ."

Phòng của Tu Thiện Văn được sắp xếp ở tầng ba, Cận Ngụ Đình giống như đã sớm chuẩn bị xong từ lâu, tất cả những bài trí trong căn phòng đều được đổi lại một lượt thành kiểu mà các cô gái thích.

Cố Tân Tân mang đồ vào cho Tu Thiện Văn, cô bé đặt ba lô lên bàn học. Từ cửa sổ của căn phòng này có thể nhìn thấy khoảng sân rộng lớn phía dưới, cô bé đi tới, mở rèm cửa ra, sau đó chống hai tay lên bàn, ngó đầu nhìn ngó xung quanh.

Cận Ngụ Đình đứng bên ngoài cánh cửa đã mở rộng lịch sự gõ cửa, Cố Tân Tân lấy đồ trong va li của Tu Thiện Văn ra. Người đàn ông đi vào, Tu Thiện Văn xoay người, vẫn là có chút không được tự nhiên, "Xin, xin chào."

"Xin chào, chào mừng em đến đây."

Tu Thiện Văn có chút bình tĩnh lại. "Cám ơn ạ."

Cận Ngụ Đình muốn giúp Cố Tân Tân một tay, nhưng hiện tại trong lòng cô vẫn còn rất rối loạn, muốn khiến bản thân bận rộn để quên đi cái cảm giác đó, "Đã chuẩn bị phòng cho em chưa?"

"Phòng khách cũng đã dọn dẹp xong rồi."

Cô mang theo hàng trăm nút thắt đến đây, Cận Ngụ Đình biết cô sẽ không thể ngủ chung phòng với anh, chuyện này anh cũng tôn trọng ý kiến của cô.

"Chị dâu, phần còn lại để em làm đi."

"Xuống ăn cơm trước đã, "Cận Ngụ Đình trước đó đã dặn dò Khổng Thành mang đồ ăn tới. "Nếu không sẽ nguội mất."

"Ừm." Cố Tân Tân đứng dậy, kéo tay Tu Thiện Văn. "Đi, ăn cơm trước đã, chiều nay em còn phải học bài nữa đó."

"Vâng."

Ba người đi xuống phòng ăn, Tu Thiện Văn rốt cuộc vẫn rất rụt rè khách sáo, Cận Ngụ Đình kéo ghế ra cho cô bé, "Từ giờ chỗ này sẽ là của em."

Tu Thiện Văn khẽ cười với anh. "Cám ơn."

Khổng Thành đã lấy ra toàn bộ đồ ăn trong hộp mang đến, lại cầm bát đũa từ trong phòng bếp ra. Cố Tân Tân đứng dậy giúp đỡ, Cận Ngụ Đình còn chưa kịp lên tiếng nói cô cứ ngồi đó không cần làm gì, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói. "Lão Cửu."

Động tác trong tay Cố Tân Tân cứng đờ, Cận Ngụ Đình cũng hơi giật mình. Vừa rồi lúc bọn họ đi vào không khóa cửa, nên bây giờ chút thời gian phản ứng cũng không có.

Tần Chi Song vốn là đến gọi anh qua tòa nhà chính ăn cơm, ngoài dự kiến nhìn thấy nhiều người như vậy thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nhanh chân bước về phía họ.

Cố Tân Tân vội vàng đứng dậy, "Bác gái...... chào bác."

Tu Thiện Văn cũng đứng lên. "Chào bác ạ."

"Xin chào." Tần Chi Song khẽ gật đầu với Cố Tân Tân, "Tân Tân đến đấy à."

Cố Tân Tân không biết phải trả lời thế nào, "Vâng."

Tần Chi Song liếc trên bàn một cái. "Sao lại ăn những thứ đồ này? Trong nhà cũng đâu thiếu đồ ăn tươi sống."

"Mẹ, sao mẹ lại qua đây?" Cận Ngụ Đình tiến lên, khẽ đặt tay lên vai bà, bàn tay hơi siết nhẹ, thế nhưng Tần Chi Song vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với tòa nhà chính bên kia chuẩn bị là được rồi."

"Vâng, con biết rồi." Cận Ngụ Đình lúc này chỉ muốn nhanh chóng đưa bà ra khỏi nơi này.

Cố Tân Tân vẫn còn mấy chiếc va li đặt ngoài cửa, lúc Tần Chi Song đi vào đã phát hiện ra. Tu Thiện Văn nhìn sắc mặt mấy người bọn họ một chút, không dám ngồi xuống.

Tần Chi Song cũng không nghĩ muốn làm bọn họ lúng túng, "Mấy đứa mau ăn cơm đi, hôm khác mẹ lại tới."

Cận Ngụ Đình dẫn bà ra cửa, lúc đi qua mấy chiếc va li Tần Chi Song không khỏi dừng bước chân, đảo mắt một cái.

Hai người đi ra đến ngoài, Cận Ngụ Đình lập tức đóng cửa lại. Tần Chi Song quay đầu lại liếc cánh cửa, ánh mắt rất nhanh chuyển về khuôn mặt người đàn ông. "Lão Cửu, chuyện gì thế này?"

"Mẹ, Tân Tân chuyển về đây ở."

"Cô bé kia là ai?"

Cận Ngụ Đình rũ mi mắt, "Em gái của Tu Tư Mân."

"Tân Tân là tự nguyện chuyển đến sao?"

"Đương nhiên rồi!" Cận Ngụ Đình tự nhận không thẹn với lòng, "Tính tình cô ấy thế nào chứ, con có thể ép buộc được sao?"

"Vậy bây giờ hai đứa thế này là thế nào?"

Cận Ngụ Đình cũng không giấu diếm, "Con muốn cô ấy quay lại."

Tần Chi Song hơi lạnh mặt lại, "Lão Cửu, có phải bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nên chuyện gì cũng không cần nói với ba mẹ một tiếng nữa hay không? Lúc kết hôn đã là tùy tiện, bây giờ lại muốn im hơi lặng tiếng đưa người về?"

"Mẹ, chuyện này còn chưa phải lúc."

Tần Chi Song khẽ lắc đầu, "Lúc con và Tân Tân bắt đầu ba mẹ không phản đối, nhưng con đã từng nghĩ thử chưa. Bây giờ không giống lúc trước, vừa là quan hệ của con bé và Tu gia, vừa là con bé còn dẫn theo em gái của Tu Tư Mân. Lão Cửu, có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như con nghĩ."

"Với con mà nói, chỉ cần trong lòng con còn có cô ấy, trong lòng cô ấy vẫn có con thì mọi chuyện đều sẽ đơn giản dễ giải quyết. Tình yêu là chuyện của hai người, không liên quan đến người bên ngoài."

"Sao lại có thể không liên quan chứ? Vốn là đã có rất nhiều vấn đề rồi, chỉ là nó không kéo tới ngay bây giờ mà thôi."

"Mẹ, Tân Tân và Tu Tư Mân đúng là đã kết hôn, nhưng cũng chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi, cô ấy vẫn là cô ấy."

Trong mắt Tần Chi Song, hành động của Cận Ngụ Đình vẫn hết sức khó chấp nhận, "Ba con trước giờ ít khi hỏi đến chuyện của mấy đứa, nhưng nếu con lại tùy hứng đến mức đó, mẹ không chắc con có thể vượt qua cửa ải của ông ấy đâu."

"Không phải vẫn còn có mẹ đó ạ?"

Tần Chi Song lườm anh một cái, "Con còn hi vọng mẹ sẽ giúp con?"

"Mẹ, mẹ cũng thích Tân Tân mà. Nếu ba có tức giận thật, vậy mẹ ở bên gối thủ thỉ vài câu giúp con là được rồi."

Cơn giận của Tần Chi Song còn sót lại chưa tiêu, "Vì sao mẹ phải giúp con? Không phải con thích một mình hành động sao? Thích gạt mẹ sao? Từ bao giờ lại muốn nhờ vả đến bà mẹ không biết gì này rồi?"

Cận Ngụ Đình nghe vậy, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tần Chi Song. "Mẹ xem đi, tuy là anh hai đã tìm được Thương Lục, nhưng Thương Lục không để ý đến anh ấy. Nếu so ra thì có phải tình hình của con khả quan hơn rất nhiều? Con cũng đã lớn rồi, mẹ, đời này con không nghĩ sẽ để ý đến bất kỳ ai ngoài Tân Tân. Mẹ nghĩ kỹ lại mà xem, những người tầm tuổi mẹ đều được làm bà nội cả rồi phải không? Vậy nên chuyện này mẹ nhất định phải giúp con mới được."

"Đến tận bây giờ mẹ vẫn không được ôm cháu nội còn không phải là tại mấy đứa hả?"

"Vâng vâng vâng, là lỗi của con, không phải bây giờ con đang sửa sai đó sao?"

Tần Chi Song sắp tức đến mức đầu bốc khói, thế nhưng lại cảm thấy Cận Ngụ Đình nói cũng không sai, nếu như giai đoạn này còn tiếp tục kéo dài, bà thật sự không chờ nổi nữa.

Cận Ngụ Đình quay lại, Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn còn đang chờ anh, đều chưa động đũa. Anh đi tới, kéo ghế rồi ngồi vào bàn, "Ăn thôi."

Khổng Thành cũng đã ngồi vào bàn, rất thức thời ngậm chặt miệng, chuyên tâm đút thức ăn vào miệng.

Cố Tân Tân khẽ cắn đũa. "Anh đã giải thích rõ ràng với mẹ anh chưa?"

"Giải thích cái gì?"

Đúng vậy đấy, có thể giải thích thế nào đây? Không lẽ phải nói cô chuyển tới là vì anh bị bệnh? Cận Ngụ Đình chắc chắn không muốn người trong nhà biết chuyện này, "Em sợ bác ấy hiểu lầm, hay là anh tìm lời nào đó dễ nghe một chút rồi nói với bác ấy hai người bọn em chỉ ở lại đây một thời gian thôi......."

"Mẹ tôi nhìn thấy em tới đã rất vui vẻ."

Cố Tân Tân ngớ ra, cũng không biết lời này của Cận Ngụ Đình là thật hay giả. Đứng từ góc nhìn của một người mẹ mà nói, chẳng ai hi vọng con trai mình lại có quan hệ mập mờ với một người phụ nữ đã kết hôn cả, hơn nữa hiện tại cô còn dẫn theo Tu Thiện Văn.

Tu Thiện Văn cúi đầu ăn cơm, Cố Tân Tân không tiếp tục chủ đề này nữa.

Ăn cơm xong, Tu Thiện Văn quay về phòng đọc sách, Cận Ngụ Đình xách va li của Cố Tân Tân đi lên lầu. Vào đến phòng cô, anh trực tiếp ngồi xổm xuống mở va li, chuẩn bị lấy quần áo bên trong ra.

Cố Tân Tân vội vàng tiến lên vài bước, "Để em tự làm được rồi."

Cận Ngụ Đình ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Cố Tân Tân lấy quần áo ra, rồi lại chia ra xếp vào từng ngăn tủ.

Lúc cô xoay người, nhìn thấy người đàn ông khoanh chân ngồi trên mặt đất, "Có ghế không ngồi lại đi ngồi trên đất đó làm gì?"

"Vì tôi đang rất vui vẻ."

Cố Tân Tân đi tới, lấy từng chiếc túi nhỏ trong vali ra, "Em thấy anh như hiện tại rất bình thường."

"Thì đúng là vậy mà, tôi vẫn rất khỏe mạnh."

Cố Tân Tân liếc anh một cái, có lẽ anh đã quên mất bộ dạng ngày hôm qua của mình thế nào rồi. "Chìa khóa của căn phòng này đâu?"

"Cần chìa khóa làm gì?" Cận Ngụ Đình không hiểu, "Không lẽ còn sợ chỗ này có trộm vào? Em yên tâm, trị an ở đây rất tốt."

"Em không phòng trộm cắp."

"Vậy em phòng ai?"

Cố Tân Tân nhìn anh, "Không phòng ai cả, chỉ là lúc ngủ muốn có được cảm giác an toàn thôi."

"Tôi thấy em chính là phòng tôi."

"Ý của anh là gì?"

Cận Ngụ Đình không nhịn được cong môi, "Vì sao không có ai nói đàn ông còn an toàn hơn phụ nữ rất nhiều nhỉ? Với nhan sắc này của tôi, có phải là đặc biệt dễ lôi kéo người ta phạm tội?"

Cố Tân Tân nghe anh nói vậy thì trái tim không khỏi treo lên, căng thẳng nhìn biểu cảm của Cận Ngụ Đình. Anh nói mà không sợ sẽ đâm vào chính tim mình sao? Thời gian này ở trước mặt Cận Ngụ Đình lúc nào cô cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ lỡ miệng một cái sẽ bật thốt ra cái gì không nên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.