Dịch: CP88
***
Lời này đúng là tàn nhẫn đến tận xương tủy. Nếu là trước đây thì Tần Chi Song nhất định sẽ không cho Cận Ngụ Đình muốn nói thế nào thì nói như vậy, nhưng với hôm nay thì không giống nhau.
Sắc mặt cha mẹ Trần lúc trắng lúc xanh, tức giận trong lòng Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đã dịu đi không ít.
"Thật ngại quá, Cận Viên còn nhỏ không hiểu chuyện, con bé với Ngụ Đình thật sự là không có chuyện này." Trần gia tất nhiên là cực lực phủ nhận, những lời này mà truyền đi, đừng nói giao tình hai nhà đi tong, mà sau này cô ta cũng hết đường lựa chọn nhà có gia thế mà gả vào.
"Lúc còn trẻ có ai chưa từng có mấy cái chuyện ái mộ này?" Sắc mặt Tần Chi Song vẫn rất lạnh, "Nhưng chuyện như vậy cũng phải có chừng mực, hôm nay hai vị thông gia của tôi đều ở đây mà Cận Viên lại dám ngay trước mặt bọn họ nói xằng bậy, chuyện này chỉ một câu còn nhỏ là có thể bỏ qua sao?"
Cha mẹ Trần nhìn sắc mặt con gái, lập tức tin cô ta thật sự làm ra cái loại chuyện mất mặt đó. "Cận Viên, nói xin lỗi."
"Con nói xin lỗi với bọn họ? Bọn họ là ai chứ?" Trần tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, trong mắt cô ta Cố Tân Tân chẳng qua cũng chỉ là một người chẳng xứng đứng ngang hàng với những người Cận gia.
Ánh mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống người Cố Tân Tân, nhìn thấy trong lòng bàn tay cô toàn bùn. Anh kéo tay cô qua xem xét: "Xảy ra chuyện gì?"
Tần Chi Song hết chịu nổi, chỉ vào Trần tiểu thư: "Tân Tân mang thai mà cô còn đẩy con bé, nếu như nó thật sự xảy ra chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm được không?"
"Con? Con đẩy cô ta?" Trần tiểu thư như nghe được một câu chuyện cười, "Con không có!"
"Nếu không phải cô đấy thì con bé từ ngã được như vậy chắc?"
Tính khí Trần tiểu thư nóng nảy nhưng vẫn biết rõ mình đang trong Cận gia, cô vốn chỉ muốn mượn tay Thương Lục hả mối giận chứ chưa từng nghĩ tự tay động thủ. "Chính là cô ta! Không phải trong nhà còn có máy camera sao? Mọi người cứ đi mà xem!"
"Chỗ hòn núi giả đó là góc chết của camera, cô cũng biết chọn chỗ lắm." Tần Chi Song nhận định là cô ta gây nên, lúc này trong lòng đã căm ghét đến cực điểm.
Trần tiểu thư lộ ra ánh mắt giật mình, hai mắt trừng Cố Tân Tân, hận không thể xông lên dùng sức đẩy ngã cô ta lên mặt đất, "Cô vu oan cho tôi, mang thai thật sao? Vậy thì nó cũng nên vì thế mà chết đi luôn mới thỏa!"
Bốp ------
Một cái tát nặng nề truyền vào tai Cố Tân Tân, nghe tiếng như vậy nhất định là đau muốn chết.
Ba Trần giận dữ, lôi cô ta xềnh xệch ra ngoài, "Mất hết cả thể diện."
"Con đã nói là không làm, con phải làm cho rõ ràng! Cửu ca, anh thật nhẫn tâm......"
Bốp -------
Cái tát thứ hai rơi xuống mặt cô ta, cũng không biết lần này đánh cô ta thành cái dạng gì rồi mà có thể khiến cô ta trở nên im lặng triệt để, nghẹn ngào tùy ý cho người nhà lôi ra ngoài.
Cơn giận của Tần Chi Song còn sót lại chưa tiêu hết, nhưng vẫn lo lắng nhìn về phía Cố Tân Tân: "Tân Tân, không thì đến bệnh viện một chuyến kiểm tra thử?"
"Mẹ, con thật sự không sao, cô ta cũng không đẩy mạnh lắm, chỉ là con ngã phải đống bùn nên nhìn có chút thảm thôi."
"Cái cô Trần tiểu thư này đúng là vẫn luôn có ý tứ với Lão Cửu, nhưng mẹ không ngờ cô ta lại có thể càn quấy đến nước này." Tần Chi Song thấy Cố Tân Tân không để tâm lắm thì trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống, bà đứng dậy đi về phía Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng nói, "Ông bà sui gia, thật sự là chuyện xấu khiến cho hai người chê cười rồi."
Lục Uyển Huệ rất dễ nói chuyện, lúc này liền nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt bà, cầm lấy tay Tần Chi Song, "Đây là đâu chứ, đều là người một nhà cả. Chỉ cần hai vợ chồng chúng nó sống tốt thì những chuyện khác không nên để tâm làm gì."
Bên ngoài vẫn đang chờ bọn họ để khai tiệc, Tần Chi Song vừa nói chuyện vừa dẫn bọn họ ra ngoài.
Bên trong phòng khách chỉ còn lại Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân, cô đang dùng tay phủi bùn đất trên người, Cận Ngụ Đình khẽ nâng khóe môi, "Ngã đau không?"
"Vẫn còn tốt chán."
"Nhìn bộ dạng như vậy, không phải là bò trên đất đấy chứ?"
Sắc mặt Cố Tân Tân ửng đỏ, nhìn sang hướng khác. "Làm gì có chuyện đó?"
Cận Ngụ Đình nhìn cô khép hai chân lại, bàn tay đặt trên đầu gối chà chà, "Về nhà đổi quần áo đi."
Cô cũng không thể mang theo cái bộ dáng này đi ăn cơm được, một lát nữa còn phải gặp họ hàng người quen, không thể làm mất mặt Cận gia.
Cố Tân Tân đứng dậy đi ra ngoài, ra khỏi tòa nhà chính lại phát hiện Cận Ngụ Đình vẫn đi theo mình. Hai người về đến nhà, Cố Tân Tân đi thẳng vào phòng ngủ, vừa kéo cửa ra, phía sau lại bị Cận Ngụ Đình ôm lấy eo.
Gò má hai người kề sát với nhau, cô cúi đầu muốn đẩy tay anh ra.
"Đừng nhúc nhích," Môi mỏng của Cận Ngụ Đình tiến đến bên tai cô phả một hơi, "Cố Tân Tân, càng ngày cô càng khiến tôi phải thay đổi cách nhìn về cô đấy."
Cổ cô ngứa ngáy, Cố Tân Tân tránh đầu sang một bên, "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
"Ở trước mặt tôi vẫn còn muốn giả bộ sao? Tôi không chỉ có thể cởi sạch đống quần áo của cô mà còn có thể mở cái lòng của cô ra xem bên trong đến tột cùng là giấu diếm cái quỷ gì nữa kìa."
Cố Tân Tân biết mấy trò vặt này không thể qua được con mắt tinh ranh của anh, Tân Chi Song là do tâm bị loạn, sợ con trong bụng cô xảy ra chuyện, nhưng cặp mắt của Cận Ngụ Đình thì lại có thể nhìn đến rõ ràng.
"Vậy anh cứ việc trước mặt mọi người vạch trần thôi, cứ nói là......" Cố Tân Tân trong lồng ngực anh hơi nghiêng người, dùng ngón tay trỏ nhấc cằm anh lên. "Nói đây là đồ giả thôi."
Con ngươi Cận Ngụ Đình co rút, ngón tay lạnh lẽo của cô đặt ở cằm của anh, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi cúi xuống, ánh mắt rơi xuống bàn tay kia của Cố Tân Tân.
Anh bắt lấy cổ tay cô, thật không biết là cô ăn phải gan hùm gì mà dám cợt nhả với anh như thế.
Mà đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm như vậy với anh, nếu đổi lại là người khác, Cận Ngụ Đình sớm đã chặt đứt cánh tay của kẻ đó rồi. Nhưng lúc này anh chỉ có thể xoa nhẹ đầu ngón tay của Cố Tân Tân, thật sự là không xuống tay được, anh nhíu chặt lông mày, hình như anh thậm chí còn thật sự thích cô làm như vậy với mình.
"Cố Tân Tân," Cận Ngụ Đình hơi buông lỏng tay, ngón tay chỉ vào ngực cô. "Cô muốn có tâm cơ với người khác thế nào tôi không phản đối, nhưng chiêu này tuyệt đối đừng có dùng trên người tôi."
"Hôm nay nếu như Trần tiểu thư kia không ở trước mặt ba mẹ tôi nói những lời không nên nói thì tôi cũng sẽ không mượn đao giết người cho bẩn tay."
Lúc cô nói đến mấy lời này trong mắt không hề có tia sáng vui vẻ, mà ngược lại khí thế thêm mấy phần lạnh lẽo, là một bộ dạng anh chưa bao giờ nhìn thấy.
"Vậy tôi sẽ dạy cho cô một chiêu, lần sau nếu gặp lại loại chuyện như vậy, cô cứ nằm luôn trên mặt đất đừng động đậy, tôi nhất định khiến cho Trần gia phải đánh cho cô ta một trận đến da tróc thịt bong, nửa tháng không xuống giường được."
Không biết là anh nói thật hay chỉ đang đùa giỡn, nhưng cô lúc này đang thật sự cẩn thận suy xét một lượt.
Ánh mắt Cố Tân Tân rơi xuống bàn tay Cận Ngụ Đình, "Anh thật sẽ quản thay tôi sao?"
***
Bát Bát: Bực quá, mấy hôm nay cứ thi thoảng lại không vào được phần đăng truyện bằng máy tính:(