Trảm Nam Sắc

Quyển 1 - Chương 4: Nổi loạn lên đi




Dịch: Qiu Xian

***

Cô co quắp ở trong lòng anh, hơi thở của Cận Ngụ Đình từng chút từng chút một phả vào gò má cô, sau một hồi lâu, khuôn mặt điển trai của anh mới ngẩng nhẹ lên.

Yết hầu Cố Tân Tân lăn nhẹ, một cánh tay của anh đang buông thỏng bên người bỗng giơ lên, ngón tay đặt ở sau cổ Cố Tân Tân, ngón tay cái vuốt nhè nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như quả táo, Cận Ngụ Đình thấy cô hoàn toàn mất đi dáng vẻ nhe nanh múa vuốt lúc nãy, anh buồn cười lên tiếng, "Ba mẹ cô đâu?"

Cố Tân Tân lấy lại tinh thần, hai tay bóp lấy eo của Cận Ngụ Đình lùi về sau, anh cũng không làm khó cô nữa, buông lỏng hai tay.

Cô lùi về phía sau mấy bước dài, bàn tay không ngừng lau mặt, Cận Ngụ Đình không hề tức giận, tự ý đi đến trước sofa ngồi xuống.

Cố Tân Tân sốt ruột muốn chết, xem ra, anh ta nhất thời nửa khắc còn chưa chịu đi, nếu ba mẹ trở về lúc này, nhìn thấy hiện trường như vậy, không phải sẽ bị dọa sợ chết khiếp sao?

"Kết hôn không phải trò đùa, tôi không biết tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy......Tôi, tôi có bạn trai rồi."

Nửa người trên Cận Ngụ Đình dựa về phía sau, ánh mắt chiếm lấy bóng hình đang đứng thẳng bất an, "Không sao, chia tay là được."

"Tình cảm của chúng tôi rất tốt."

"Có cần tôi ra mặt giúp cô giải quyết không?" Thái độ của anh cứng rắn, khẩu khí bức người, không có chút cơ hội nào để thương lượng.

Chợ bán thức ăn ở đối diện tiểu khu, ba mẹ cô cùng lắm là 1 tiếng nữa sẽ trở về.

Hai bên trán Cố Tân Tân bịn rịn mồ hôi, "Thiếu gia, đại gia à, tôi thật sự sai rồi còn không được sao? Anh trăm công nghìn việc, đừng đến tìm tôi nữa mà......"

"Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn tìm cô."

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, tám hộp vải nhung trên bàn trà vừa cao vừa sâu, Cố Tân Tân có một loại dự cảm vô cùng xấu, lẽ nào anh ta đến thật sự?

Cô mở một trong những chiếc hộp đó ra xem, trong mắt đột nhiên lóe lên, Cố Tân Tân sững sờ.

Bên trong có mấy món đồ trang sức, một cặp vòng tay bằng vàng nguyên chất, vòng cổ, dây chuyền, bông tai......Mỗi một loại đều to vô cùng, Cố Tân Tân nghi ngờ nếu đeo loại vòng cổ này lên, có thể khiến người ta bị bệnh xương cổ không?

Cô cuống quýt đậy nắp hộp lại, ngồi xuống sofa bên cạnh, chuyện đã như vậy rồi, không thể nào là nói đùa nữa.

"Chuyện này quá hoang đường rồi."

"Hôm qua đã cho cô thời gian thích ứng rồi."

Có đánh chết cô cũng không đồng ý, "Tôi còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa anh là người có tiền mà, anh nhìn thử nhà tôi xem......Hơn nữa, anh lại không thích tôi, tôi cũng không thích anh."

Cận Ngụ Đình không kiên nhẫn cắt ngang lời cô, "Kết hôn cùng với việc có tình cảm hay không không liên quan, nếu cô thực sự cảm thấy bất bình và khó chịu, sau khi kết hôn, tôi sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với cô. Nhưng bây giờ đừng lãng phí thời gian, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người đưa cô đi chọn váy cưới và trang sức."

"Tôi không muốn!" Cố Tân Tân cực kỳ tức giận, "Tôi sẽ không đồng ý với anh đâu."

"Vậy được, tôi nói chuyện cùng với ba mẹ cô."

Cô tức đến mức muốn bất tỉnh, đúng lúc đó di động trong túi vang lên, Cố Tân Tân nhìn qua, là ba gọi tới.

"Alo, ba."

"Tân Tân, con muốn ăn trái cây gì? Cửa hàng hoa quả ở cạnh tiểu khu vừa khai trương."

"Sao, sao cũng được, lấy xoài đi."

Cúp điện thoại, Cố Tân Tân đứng dậy đi tới trước người Cận Ngụ Đình, "Anh đi mau, nhanh chóng rời khỏi chỗ này."

Người đàn ông vẫn ngồi im, không nhúc nhích tí nào.

Làm sao đây? Ba mẹ đã tới cửa tiểu khu rồi, tim cô đập nhanh, "Cầu xin anh, trước tiên rời khỏi đây đã."

Dáng vẻ Cận Ngụ Đình thảnh thơi, Cố Tân Tân lại gấp đến mức giậm chân, "Được được, anh về trước đi, tôi đồng ý với anh."

Anh biết trong lòng cô sốt ruột, cũng muốn đế lại lời nói cho cô tức giận, "Mấy ngày nay tôi khá bận, hôm khác mời ba mẹ cô ăn bữa cơm."

Đã đến giờ phút quan trọng này rồi, hiển nhiên anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.

"Được!"

Ánh mắt Cố Tân Tân liếc nhìn qua bàn trà, "Anh đem mấy thứ này đi đi."

Bước chân Cận Ngụ Đình dừng lại, một tay đút trong túi quần, "Cô muốn nuốt lời?"

"Tuyệt đối không có!" Đầu óc cô phản ứng rất nhanh, đi tới mở cửa ra, Cận Ngụ Đình nhìn về phía cô, tám người đàn ông theo đến lúc này vẫn còn trông giữ ở ngoài, anh nhấc chân đi ra.

Cận Ngụ Đình xoay người rời khỏi, trong nháy mắt ở giữa hành lang cũng trống không.

Cố Tân Tân dùng sức đóng mạnh cửa, chạy nhanh đến trước bàn uống trà, ôm lấy cái hộp chạy vào trong phòng, cô quỳ sấp trên mặt đất, nhét mấy cái hộp xuống gặm giường.

Lặp đi lặp lại mấy lần, cô cũng không kịp suy nghĩ kịp mấy chuyện về sau nữa, vừa cất hết mấy cái hộp thì ba mẹ cũng trở về.

Cô ngồi trên giường, thở hồng hộc, trong lòng lại lo lắng không thôi.

Cố Tân Tân ăn xong cơm trưa ở nhà, thì hẹn bạn thân Lý Dĩnh Thư gặp mặt ở Ngân Thái.

Buổi chiều hai ba giờ, trời xanh trong lành, xung quanh toàn là phụ nữ tri thức tay xách túi hiệu, bầu không khí trong nhà hàng yên tĩnh, tiếng nhạc du dương cuốn trôi hết mọi tức giận trong ngày.

Một ngụm cà phê kẹt ở cổ họng Lý Dĩnh Thư, cô nhanh chóng rút khăn giấy lau miệng, khom lưng xuống ho.

Sau một hồi lâu, cô thấy khó tin nhìn về Cố Tân Tân ở đối diện mình, "Cậu nói, Cận Ngụ Đình muốn kết hôn với cậu?"

"Cạn lời luôn đúng không?"

Lý Dĩnh Thư hơi nghiêng người về phía trước, "Bình thường mình không thích xem truyện tranh, nên cũng không để ý tới tên nam chính của cậu, trước khi cậu đặt tên, không tra Baidu sao?"

"Tại mình cảm thấy cái tên này rất hay."

"Cận Ngụ Đình......" Ngón tay Lý Dĩnh Thư nặng nề gõ vài cái lên bàn, "Tuần trước, lão đại của chúng ta muốn phỏng vấn anh ta, người còn chưa gặp mà đã bị từ chối rồi. Cậu có biết bối cảnh của anh ta lớn thế nào không?"

Tay Cố Tân Tân chơi đùa miệng cốc, "Không biết."

"Con cháu sinh ra trong gia đình quyền thế, không đụng tới nổi đâu." Có điều nếu anh ta muốn trả đũa thì không nói làm gì, sao có thể tiến tới kết hôn chứ? "Tân Tân, cậu chắc chắn là anh ta nói đến việc kết hôn chứ?"

"Lễ vật cầu hôn cũng đưa tới rồi, từng hộp từng hộp trang sức quý giá cũng chuyển thẳng tới nhà mình."

"Trời ạ!" Lý Dĩnh Thư không kiềm được đè thấp giọng nói, "Số đào hoa đến rồi đấy, đây là chuyện tốt nha."

Cố Tân Tân đau cả đầu, "Bây giờ mình làm sao có thể kết hôn với người ta chứ? Hơn nữa, mình không có chút cảm giác nào với anh ta."

"Cố Tân Tân, ham muốn của cậu không nhỏ đâu, tướng mạo Cận Ngụ Đình như vậy mà cậu còn nói không có cảm giác?" Lý Dĩnh Thư uống một ngụm cà phê để áp chế sự kinh sợ, "Bình thường cậu hay ở trong nhà, Lục Thành này có câu nói lưu truyền đã lâu, chính là về người chồng tương lai của cậu đó."

"Câu gì?"

"Lão Cửu nhà họ Cận ở Lục Thành, cậy mình đẹp trai, không coi ai ra gì. Bốn chữ "cậy mình đẹp trai", chính là nói khuôn mặt của anh ta đó. Trên Cận Ngụ Đình còn có một người chị cả và một người anh trai. Chị cả Cận Duệ Ngôn, là vị nữ thị trưởng đầu tiên từ trước đến nay của Lục Thành. Còn về người anh trai Cận Hàn Thanh của anh ta......"

Lý Dĩnh Thư nói đến câu này, thì dừng một chút, "Vậy thì càng không cần mình giới thiệu, báo chí viết về anh ta không ít, đặt ở tiêu đề đầu tiên là cuộc sống hỗn loạn, những người có mặt mũi ở Lục Thành đều biết anh ta là người bụng dạ nham hiểm, rất khó đối phó."

Vừa nghe đến bối cảnh gia đình như vậy, lòng cô chợt nặng nề, "Lão Cửu nhà họ Cận?"

"Cận Ngụ Đình còn có hai người bác, đều ở Cận gia, anh ta đứng thứ chín, cũng là nhỏ nhất. Nhưng......Cậu đừng thấy anh ta trẻ tuổi, nhưng bụng dạ lại thâm sâu. Cận Hàn Thanh là Cận tiên sinh, nên người ngoài đều gọi Cận Ngụ Đình là Cửu gia, bên ngoài đồn rằng, hai anh em bọn họ đều là sài lang mãnh thú, lại thêm một người chị hô phong hoán vũ, ai mà không biết bây giờ ở Lục Thành chính là do Cận gia bọn họ định đoạt?"

Sài lang mãnh thú: loài thú (sói) dữ

Cố Tân Tân cảm giác như mình đã bước vào một cái động không đáy, "Cậu mau giúp mình nghĩ cách, làm thế nào mới có thể khiến anh ta từ bỏ ý định?"

"Đối với loại gia đình này mà nói", Lỹ Dĩnh Thư đưa tay chỉ về Cố Tân Tân, "Thể diện là quan trọng nhất, tuyệt đối không cho phép con dâu sắp vào cửa có bất kỳ vết nhơ nào. Từ hôm nay trở đi, cậu nổi loạn lên đi, hút thuốc uống rượu đi bar, rồi cậu xem Cận Ngụ Đình còn dám muốn cậu nữa không?"

Cố Tân Tân híp mắt lại, đúng ha, sao cô lại không nghĩ tới chiêu này chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.