Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 43: 43: Có Một Tử Thanh Khó Tính Đến Lạ





Đứng trước đại điện, mặc kệ nơi đây còn có mấy người phó điện chủ khác, cậu bạn Tử Thanh rất là tùy ý mà bĩu môi liếc Mạnh Khang điện chủ một cái.
Sở dĩ cậu dám liếc vị điện chủ có tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ này cũng là vì những điều mà hắn vừa mới tuyên bố khi nãy.
Thấy vẻ mặt chẳng mấy thiện lành của Tử Thanh, điện chủ Mạnh Khang cũng chỉ biết cười trừ rồi cất lời an ủi.
- Được rồi, được rồi.
Lần này là bọn ta yêu cầu quá đáng, nhưng đổi lại thì bản điện chủ sẽ đưa cho ngươi thêm hai khối Tử Phượng Huyết.
Chẳng phải là ngươi rất có hứng thú với loại kỳ thạch này sao?
Vẫn trề môi với vị điện chủ anh tuấn kia, Tử Thanh thoáng nhìn qua hai huynh đệ nhà Thượng Quan Văn Việt ở bên cạnh rồi nhỏ giọng kháng nghị.
- Xùy.
Có hai khối Tử Phượng Huyết mà cũng muốn ta moi hết ruột gan ra để đấu với mấy tên đầu to của Chấp Pháp Đường á?
Keo kiệt.
Ái úi...
Bị Thượng Quan Văn Việt huých một cái vào vai, Tử Thanh suýt chút nữa thì mất đà mà ngã cắm mặt xuống đất.
Hậm hực giậm mạnh lên mũi chân của Thượng Quan Văn Việt coi như phản đòn, lại thấy mặt hắn đen lại vì bị đau, lúc này Tử Thanh mới nhìn thẳng mấy vị tu giả đang ngồi ở trên ghế rồi thở dài đáp.
- Thôi được rồi.
Dù gì thì ta cũng là người của Luyện Khí Điện, ra sức vì thế lực nhà mình cũng tương đối hợp lý.
Chỉ là...!ngoài hai khối Tử Phượng Huyết kia ra, ta muốn xin điện chủ thêm một sợi Kim Tình Ti...
Hai mắt trợn ngược, điện chủ Mạnh Khang thật sự không nghĩ tới Tử Thanh vậy mà lại dám mở miệng xin hắn một sợi Kim Tình Ti.
Thoáng nghĩ ngay đến vị sư tôn vẫn luôn tán thưởng Tử Thanh rất nhiều của mình, đoán chắc rằng vị đại trưởng lão này đã âm thầm nói cho Tử Thanh biết Mạnh Khang hắn có ba sợi linh tơ cực kỳ quý giá, vậy nên mới bị Tử Thanh nắm thóp như ngày hôm nay.
Mấy năm trước, Mạnh Khang hắn đã phải dùng tới sáu món thượng phẩm Linh khí mới đổi được hai sợi Kim Tình Ti, cái này đủ để nói rõ giá trị vô cùng cao của Kim Tình Ti.
Mà mục đích chính để Mạnh Khang tốn không ít công sức đi thu gom Kim Tình Ti chính là chuẩn bị cho quá trình luyện chế bản mạng pháp khí của mình.
Còn về sợi linh tơ thứ ba thật ra là do sư phụ của hắn - vị đại trưởng lão của Cửu Lâm Tiên Vực kia ban cho, vì vậy mà Mạnh Khang mới may mắn sở hữu được ba sợi Kim Tình Ti vô cùng quý giá này.
Nói về Kim Tình Ti thì đây chính là tơ do một loại Thượng cổ dị thú tên là Kim Tình Chu Hạt nhả ra, loại dị thú thượng cổ này mang hai dòng máu của Nhện và Bọ Cạp, cho nên ngoại trừ sức mạnh bản thể, tốc độ và kịch độc ra thì linh tơ mà nó nhả ra cũng là thứ cực kỳ quý giá.
Nghe nói từ ngàn năm trước, một vị tổ sư của Cửu Lâm Tiên Vực từng thu phục được một con thượng cổ dị thú Kim Tình Chu Hạt chưa trưởng thành, sau đó còn tốn không ít tâm huyết để nuôi dưỡng và thuần phục nó trở thành hộ tông Thánh thú.
Mặc dù đã là Thánh thú hộ tông của Cửu Lâm Tiên Vực trong suốt ngàn năm qua, thế nhưng muốn để cho Kim Tình Chu Hạt nhả ra linh tơ thì phải có trên dưới hai trăm năm nuôi dưỡng bằng không ít thiên tài địa bảo, bấy giờ thì hộ tông Thánh thú mới có thể nhả ra được linh tơ.
Đặc biệt, Kim Tình Ti do con hộ tông Thánh thú này nhả ra còn có một công hiệu tương đối đặc thù, khi bị linh tơ này quấn lấy thì tu giả sẽ bị độc tố trên sợi tơ ảnh hưởng đến thần trí, sau đó chìm sâu vào cảm giác mê muội khó mà tỉnh táo được.
Do đó, cứ mỗi hai trăm năm trôi qua thì đều có không ít trưởng lão, chấp sự hay là đệ tử nội môn liều mạng tìm về đủ loại thiên tài địa bảo, mong sao đồ vật mà bản thân mang về có thể được Thánh thú để ý, từ đó cầu xin một sợi Kim Tình Ti của hộ tông Thánh thú.
Lần trước Mạnh Khang điện chủ tốn không ít tâm tư để luyện ra được sáu món Linh khí thượng phẩm, may mắn sao cả sáu món Linh khí này đều thu hút được sự chú ý của Thánh thú nên mới được nó ban cho hai sợi Kim Tình Ti.
Giờ đây, ở trước đại điện lại bị cái tên Tử Thanh này mặt dày mở miệng ra đòi, tuy rằng trong lòng rất không nỡ, nhưng vì để đổi lấy một cơ hội giúp cho Luyện Khí Điện có thể đấu lại Chấp Pháp Đường trong cuộc thi đấu Nội Môn Đại Bỉ sắp tới, đấy cũng coi như là một phi vụ đầu tư không lỗ vốn.
Huống chi, Tử Thanh lại là đệ tử có thiên phú cực cao về phương diện luyện khí mà Luyện Khí Điện có được trong suốt mấy trăm năm qua.
Nếu như cho cậu một sợi Kim Tình Ti, vậy thì, biết đâu trong tương lai Tử Thanh sẽ lại tạo ra được điều gì bất ngờ hơn thì sao, đến lúc đó, danh tiếng và cả vị thế của Luyện Khí Điện sẽ lại một lần nữa tỏa sáng giữa nội môn này.
Tất nhiên, biết được sự quý giá cũng như giá trị liên thành của Kim Tình Ti không chỉ có Tử Thanh và mấy vị phó điện chủ ở đây.
Đối với đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực thì chỉ cần có thể tấn thăng trở thành đệ tử thân truyền, đến lúc đó, không ai là không được biết về sự tồn tại của hộ tông Thánh thú cũng như linh tơ mà Thánh thú nhả ra.
Vậy nên, khi Tử Thanh vừa há miệng ra đã đòi ngay một sợi Kim Tình Ti của điện chủ Mạnh Khang thì những người đang có mặt ở đây đều đồng loạt kinh hãi trước sự thẳng thắn đến mức không khách khí của cậu.
Đúng lúc Thượng Quan Văn Việt đang định lên tiếng khuyên Tử Thanh nên biết tiết chế, thì ở trên ghế chủ vị, điện chủ Mạnh Khang chợt vỗ mạnh lên tay vịn của chiếc ghế lớn dưới chân rồi đứng dậy bước thẳng xuống đối diện với Tử Thanh.
Nhìn khóe môi đang vểnh lên vì đắc ý của Tử Thanh, tuy rằng vị điện chủ này rất muốn vươn tay ra nhéo mạnh mấy cái cho bõ tức, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái tên thiếu niên trước mắt này cũng không phải là kẻ ôm tâm tư xấu, hơn nữa còn được sư phụ của hắn hết mực cưng chiều.
Cho nên đối với chuyện này, Mạnh Khang cũng có thể ngầm hiểu rằng sư phụ của hắn đang muốn hắn coi Tử Thanh giống như một tiểu sư đệ không chính thức vậy.
Do vậy, khi Tử Thanh mở miệng ra là đã đòi ngay vật quý của mình thì Mạnh Khang cũng không dám làm căng quá.
Lắc đầu thở dài đầy bất lực, Mạnh Khang tuy rằng có địa vị khá cao trong nội môn, hơn nữa cũng là tu giả đứng đầu của một trong năm thế lực lớn nhất thuộc về Cửu Lâm Tiên Vực.
Nhưng lúc này đây, hắn - một tu giả với tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ cao cao tại thượng, vậy mà lại cảm thấy cực kỳ bất lực trước gã thanh niên tên Tử Thanh này.
Dứt khoát lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đoạn tơ vàng dài hơn mười mét rồi thảy nó về phía Tử Thanh, vị điện chủ với gương mặt anh tuấn như một mỹ nam cổ trang này chợt quay lưng lại rồi lạnh giọng đuổi người.
- Đây, cho ngươi.
Đi mau đi.
Nhớ lấy những gì mà ngươi đã hứa với bản điện chủ, lần thi đấu này ta không hi vọng lại nhìn thấy đệ tử của Luyện Khí Điện bị mấy thế lực kia chèn ép nữa đâu.
Hí hửng vì nhận được vật mà mình vẫn luôn muốn có, sau khi cất sợi tơ vàng Kim Tình Ti vào nhẫn trữ vật, bấy giờ mới thấy Tử Thanh tươi cười hớn hở mà cúi đầu đáp.
- Đa tạ Mạnh Khang điện chủ.

Ngài yên tâm, tuy Tử Thanh không thể hứa với ngài rằng sẽ giúp Luyện Khí Điện giành được vị trí quán quân...
- Thế nhưng...
Chỉ cần Tử Thanh ta còn ở trong Tuyệt Thiên Uyên một ngày, vậy thì ta nhất định sẽ thay mặt những đệ tử đã từng bị chèn ép đòi lại cả vốn lẫn lời.
Sau khi đuổi mấy người Tử Thanh đi, lúc này mới nghe mấy vị phó điện chủ cất tiếng hỏi.
- Điện chủ, lần này thật sự có thể đặt niềm tin lên người tên tiểu tử kia thật sao?
- Phải đó.
Còn hại điện chủ ngài tiêu tốn mất một sợi Kim Tình Ti nữa.
- Cái tên này cũng thật là, đã cho hắn Tử Phượng Huyết vô cùng quý giá rồi.
Vậy mà còn chơi trò Sư Tử ngoạm với điện chủ nữa.
Haizzz...
Vốn dĩ nãy giờ còn chưa thấy tiếc của cho lắm, nhưng giờ đây nghe mấy người này ca cẩm bên tai lại khiến cho Mạnh Khang cảm thấy giống như bị đâm trúng chỗ ngứa, gương mặt từng được Tử Thanh khen là đẹp trai ngay lập tức nhăn lại, giọng nói bởi vì cố kìm nén sự tức giận mà thoáng run lên.
- Hừ hừ...
Không muốn tin thì giờ cũng phải cố mà tin.
Hơn nữa, nếu như ta không cắn răng đưa cho tên tiểu tử đó một sợi Kim Tình Ti, vậy thì các ngươi nghĩ là ta sẽ được yên thân với hắn sao?
Tiểu tử hắn lại chẳng chạy đến chỗ sư tôn để cáo trạng ta mới lạ đấy.
Haizzz, bỏ đi, bỏ đi...
Thật ra, lần này Mạnh Khang chịu yếu thế trước Tử Thanh cũng là vì cuộc thi đấu Nội Môn Đại Bỉ sắp tới.
Ở những lần thi đấu trước, có rất nhiều đệ tử thiên tài của Luyện Khí Điện bị những thế lực khác hợp lực chèn ép, dẫn đến kết quả chung cuộc không thật sự tốt, vị thế của Luyện Khí Điện cũng vì vậy mà xuống dốc một cách nghiêm trọng.
Giờ đây đã xuất hiện một ngôi sao băng mới là Tử Thanh, chẳng những tu vi đã đạt tới Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, tài luyện khí cũng vượt xa đám đệ tử thiên kiêu của Luyện Khí Điện cả trăm lần.
Mà cái quan trọng nhất chính là, tính cách của Tử Thanh cực kỳ ẩm ương khó mà đoán được, hay nói chính xác hơn thì tính tình của Tử Thanh vô cùng thất thường, lúc nắng lúc mưa, thay đổi còn nhanh hơn cả nữ tử nữa.
Ngoài mấy cái đó ra thì Tử Thanh còn là người thù dai vô cùng, một khi đã kết thù với cậu thì không báo không thôi.
Cái loại tính cách ngang ngược và ẩm ương này vô tình lại là điều mà Mạnh Khang điện chủ rất ưa thích, cũng chính là thứ mà Luyện Khí Điện đang thiếu, nhờ đó nên Tử Thanh mới có cơ hội lên mặt kênh kiệu với vị điện chủ này một lần.
Trở về chỗ ở, vẫn như thường lệ là hai cái bóng cao to theo sát ở sau lưng, vừa ngồi xuống ghế thì Tử Thanh đã nghe Thượng Quan Văn Việt nghiêm túc nhắc nhở.
- Tử Thanh, ta thấy ngươi hơi quá rồi đấy.
Điện chủ đến tận bây giờ vẫn chưa có bản mạng pháp khí, nghe nói, số Kim Tình Ti trong tay điện chủ chính là vốn liếng để ngài ấy luyện chế bản mạng pháp khí cho mình.
Vì vậy...
- Vì vậy ngươi muốn ta trả lại sợi tơ này?
Lạnh lùng cắt ngang lời nói của Thượng Quan Văn Việt, sau khi thấy hắn gật đầu xác nhận thì Tử Thanh lại nhịn không được mà với tay nắm lấy ly nước trên bàn rồi chọi thẳng vào ngực hắn một cái.
"Choang"
Ly sứ ném lên khuôn ngực rắn chắc của Thượng Quan Văn Việt lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nước trà lành lạnh trong đó cũng thuận thế mà văng tung tóe khắp nơi.
Bởi vì cách Thượng Quan Văn Việt cũng không xa, cho nên, khi ly trà bị vỡ, nước trong ly văng vãi ra xung quanh cũng có một phần dội ngược trở lại tưới thẳng lên mặt Tử Thanh.
Hậm hực chùi nước trà dính trên mặt, ánh mắt lại lướt tới một mảng ướt đẫm ở trước ngực Thượng Quan Văn Việt, cậu bạn Tử Thanh nghiến răng ken két mấy cái rồi gào giọng lên mắng.
- Ta làm cái quần què gì cũng không mượn ngươi phải dạy.
Quá đáng sao?
Các ngươi lúc đầu thấy tu vi của ta thấp kém thì chà đạp ta, khinh thường ta, áp bức ta...
- Giờ đây biết được tu vi thật sự của ta là cảnh giới gì thì lại nhường nhịn ta, nhượng bộ ta, muốn lợi dụng ta để lấy lại tiếng thơm cho Luyện Khí Điện.
Hờ hờ...
Ta đòi một sợi Kim Tình Ti thì đã sao, điện chủ hắn chưa có bản mạng pháp bảo, vậy ta thì có à?
Vốn dĩ cái Trống Đồng Đông Sơn mà Tử Thanh luyện ra sẽ phải thuộc về quyền sở hữu của cậu, chỉ có điều, mấy vị phó điện chủ kia lại suốt ngày chạy tới thủ thỉ bên tai, nói là cái trống đó nên đặt tại phòng trưng bày của Luyện Khí Điện, coi như là dùng nó để khích lệ những thân truyền đệ tử khác tiến bộ.
Bởi vậy mà trong tay Tử Thanh lúc này cũng chẳng có lấy một món Linh khí nào đạt đến thượng phẩm cả, bảo sao sau khi nghe thấy Thượng Quan Văn Việt nói ra mấy lời có ý trách cứ thì Tử Thanh lại nổi giận mà dùng ly trà chọi hắn.
Sau khi mắng cho Thượng Quan Văn Việt một trận, nhưng dường như vẫn chưa thực sự hả giận, nên khi nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của hai huynh đệ nhà này lại càng khiến cho máu nóng của Tử Thanh bốc lên mãnh liệt hơn.
Thế nên, nhân lúc hai tên kia đang vì mấy lời nói của mình mà ngây người thì Tử Thanh liền vận linh lực rồi hóa thành một làn khói mỏng màu đen tím mà biến mất.
Vốn dĩ Huyễn Ảnh Thần Công chính là một môn chuyên tu về thân pháp, do đó, ngoại trừ có thể tạo ra được vô số phân thân thì môn công pháp này còn giúp cho Tử Thanh có được khả năng di chuyển cực kỳ nhanh.
Cộng thêm sự hỗ trợ của làn khói đen do Ám linh căn ngưng tụ thành, dẫn đến việc xuất hiện cảnh tượng Tử Thanh cứ như là hóa thành một làn khói đen mà biến mất vậy.
Có điều, chỉ cần là người có tu vi cao hơn Tử Thanh vài bậc thì sẽ có thể nhìn thấu được mánh khóe ở trong đó.
Thực chất, bởi vì tốc độ thân pháp của Tử Thanh cực nhanh, thêm vào việc trước khi di chuyển Tử Thanh lại thả một lượng nhỏ khói đen ra ngoài, khiến cho người khác tưởng rằng cậu đã hóa thành một làn khói mỏng rồi biến mất.

Ngay khi làn khói mỏng tan đi, hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia lúc này mới ý thức được là Tử Thanh đã biến mất, vốn định lập tức đuổi theo, nhưng bên tai lại bất ngờ vang lên tiếng cảnh cáo đầy hằn học của Tử Thanh.
- Không được đi theo.
Nếu không, đừng trách ta ra tay không nể tình.
Bởi vì trong lòng khó chịu, mà thời gian này cũng là lúc các thế lực tuyển chọn đệ tử tham gia thi đấu Nội Môn Đại Bỉ, cho nên Tử Thanh cũng chẳng thể đi tìm cô em gái Bích Dao để buôn chuyện được.
Tùy tiện tìm một ngọn núi ít người qua lại để dừng chân, sau khi dựng lên vài tầng cấm chế mô phỏng khí tức của mình thì lại thấy Tử Thanh biến mất tại chỗ.
Thật ra, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh đang đi vào bên trong không gian vô tận của Tâm Ma Kính, nhìn thấy mấy khối chất lỏng kỳ dị đang bị Tâm Ma Diễm thiêu đốt, trong lòng Tử Thanh chợt nảy lên một cái.
- Ý, cái gì thế này?
Ủa ủa...!Hắc Nguyệt Yêu Lăng của mình đâu rồi?
Còn cả sợi xích đen với cái áo thêu tơ vàng nữa, ủa, đi đâu hết rồi?
- Ớ, sao Liệt Thiên Ma Đao lại ở đây?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hai lưỡi Liệt Thiên Ma Đao đang bị một luồng hỏa diễm vô hình vô sắc phong ấn, liếc mắt lại thấy bên cạnh đó đang có ba ngọn lửa khác bập bùng bốc cháy khiến cho Tử Thanh như rơi vào trong vòng xoáy hoang mang hoảng loạn.
Rất nhanh trong đầu đã hiện lên một loạt những tin tức mà khí linh của Tâm Ma Kính truyền tới, lúc bấy giờ thì Tử Thanh mới biết được chuyện gì đã xảy ra ở trong không gian vô tận này.
Hóa ra, trong suốt khoảng thời gian mà Tử Thanh không đi vào không gian vô tận của Tâm Ma Kính thì khí linh của chiếc gương này đã âm thầm luyện hóa lại toàn bộ những thứ mà Tử Thanh thu được khi trước, bao gồm cả Hắc Nguyệt Yêu Lăng, Tỏa Yêu Liên và hai chiếc áo choàng một đen một trắng.
Bởi vì Liệt Thiên Ma Đao là Tiên khí trung phẩm có ấn ký riêng của bộ tộc Thiên Yêu Điêu, hơn nữa cũng không chắc là Tử Thanh có muốn luyện hóa hai lưỡi đao này hay không, cho nên Tâm Ma Kính chỉ phong ấn chúng lại chứ không có dùng Tâm Ma Diễm để luyện hóa.
Chỉ là, kể từ lúc trở về từ Tuyệt Thiên Uyên, cũng đã lâu rồi Tử Thanh không tham gia chiến đấu nên mấy loại pháp khí hay Tiên khí này cậu cũng chẳng có thời gian để ngó tới.
Giờ đây, khi có thời gian để đi vào không gian của Tâm Ma Kính thì bất ngờ lại nhìn thấy mấy thứ như Tiên khí kia đã bị luyện hóa khiến cho Tử Thanh khó mà tiêu hóa kịp.
Có lẽ, bởi vì đã nhận Tử Thanh làm chủ nên khi trong tiềm thức của Tử Thanh xuất hiện suy nghĩ về việc luyện chế một món bản mạng pháp khí khác, thì khí linh của Tâm Ma Kính mới chủ động thay cậu luyện hóa lại số vật phẩm kia.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để Tử Thanh chấp nhận sự việc, đơn giản vì cậu rất là ỷ lại vào Tâm Ma Kính, nên cho dù chiếc gương đồng này có thay cậu luyện chế pháp khí mới hay là làm gì đi chăng nữa thì cậu vẫn rất vui vẻ mà chấp nhận.
Cũng chỉ còn cách ngày diễn ra Nội Môn Đại Bỉ chưa đầy một năm, nhưng điều mà Tử Thanh chú trọng hàng đầu lúc này vẫn là việc luyện chế một món pháp khí đủ mạnh để có thể hoành hành ngang dọc bên trong Tuyệt Thiên Uyên.
Lần trước luyện ra Trống Đồng Đông Sơn cũng không dự định là sẽ sử dụng nó, bởi vì mục tiêu thật sự của Tử Thanh vẫn là pháp khí có dạng roi dài.
Nhân cơ hội đi vào không gian vô tận của Tâm Ma Kính, Tử Thanh liền mượn khoảng thời gian này để thiết kế ra một loại pháp khí mới giành riêng cho bản thân mình.
Tiêu tốn hàng trăm triệu tế bào nơron thần kinh mới vẽ ra được một bản thiết kế mang tính đột phá, lúc này chỉ thấy Tử Thanh với mái tóc rối bù vì bị gãi quá nhiều đang giơ cao bản vẽ của mình lên rồi cười to mấy cái.
- Hí hí hí.
Cuối cùng thì cũng thiết kế xong.
Chuẩn bị bắt tay vào luyện chế thôi...
Vô cùng tâm đắc với bản thiết kế của mình, đến tận giờ phút này thì cậu bạn Tử Thanh mới dám thả lỏng tinh thần đang căng cứng trong suốt thời gian qua.
Lần thiết kế này Tử Thanh cũng dựa hoàn toàn vào nét văn hóa cổ truyền của Việt Nam, lấy nền nông nghiệp lúa nước làm chủ đạo để phác họa nên một món pháp khí dạng roi dài mang hình tượng của bông lúa chín.
Roi này giống hệt những bức vẽ về hình ảnh của bông lúa chín, chỉ khác một điều là bông lúa này không phải chỉ dài chừng mười mấy phân, mà kích thước của nó phải kéo dài lên đến cả mười mấy mét.
Vì muốn pháp khí luyện ra mang đầy đủ hai loại đặc tính của cả Kiếm và Roi, nên Tử Thanh đã chọn thiết kế khá giống với Liên Xà Nhuyễn Kiếm của nhân vật Xích Luyện trong phim hoạt hình Tần Thời Minh Nguyệt.
Chiếc Roi mà Tử Thanh định luyện chế sẽ có hình dạng giống như một bông lúa kéo dài, bởi vì mang hơn phân nửa dáng vẻ của pháp khí hình Roi nên ở giữa sẽ dùng một loại nguyên liệu dạng sợi để làm trụ chính.
Sau đó, Tử Thanh sẽ dùng những mảnh kim loại sắc bén có hình hạt lúa để gắn ở xung quanh, tạo thành một khối hình trụ với những lưỡi đao nhỏ được bao phủ ở bên ngoài.
Nói là mang hình dạng giống với bông lúa, nhưng để hình dung một cách dễ hiểu hơn thì chiếc Roi của Tử Thanh sẽ giống như một con Rắn nhỏ, bao phủ toàn bộ bên ngoài thân thể là một tầng vảy cứng sắc nhọn tựa như những lưỡi đao nhỏ hình hạt lúa.
Đặc biệt là roi này có thể tùy ý thu ngắn hoặc kéo dài, khi ở hình dạng ngắn sẽ giống như một cây kiếm với kết cấu vô cùng kỳ lạ, khi dài ra sẽ biến thành một pháp khí dạng roi với phạm vi công kích lên đến hơn mấy chục mét.
Hình dạng của pháp khí đã thiết kế xong xuôi, tiếp đến sẽ là việc lựa chọn nguyên liệu để luyện chế nên món pháp khí đặc biệt này.
Đem trút hết tất cả những nguyên liệu mà bản thân đã thu thập được trong suốt thời gian qua vào không gian của Tâm Ma Kính, Tử Thanh vừa từ tốn phân loại nguyên liệu vừa khẽ nhẩm đếm số lượng của của từng loại một.
- Hừm.
Tử Phượng Huyết có cả thảy chín khối, Hàn Mang Tinh Vẫn cũng có tám cục...
À, cái này là Ẩn Không Sa, chuyên dùng để chế tạo pháp khí dạng không gian trữ vật.
- Haizzz
Nhưng Kim Tình Ti lại chỉ có một sợi thôi, cộng thêm cái mớ tơ của Yểm Mộng Tri Thù này nữa thì vẫn cứ thiếu thiếu sao ấy...
Ánh mắt vô tình lướt tới vị trí của ba ngọn lửa vô hình đang hừng hực thiêu đốt, bất chợt Tử Thanh cứ như thể vừa tìm ra được cái gì rất quý giá mà vui mừng thốt lên.
- Đúng rồi.
Ở đây có Hắc Nguyệt Yêu Lăng mang đặc tính mềm mại chắc chắn, sợi xích đen kia cũng có đặc điểm tương tự.

Nếu như dùng cả hai cái này nữa, vậy thì Roi mà mình luyện ra chắc chắn sẽ đạt tới cấp bậc Tiên khí luôn cho coi.
Hí hí hí hí.
Đã nhắm tới hai trong ba loại nguyên liệu đang được Tâm Ma Diễm luyện hóa từ lâu, trong đầu Tử Thanh lập tức xuất hiện một hình ảnh mơ hồ về món pháp khí mà bản thân đã cực khổ phác họa suốt khoảng thời gian qua.
Với năng lực của Tử Thanh lúc này thì còn lâu lắm mới luyện ra được một món cực phẩm Linh khí, chứ nói gì đến một món pháp khí đạt đến cấp bậc Tiên phẩm mà cậu đã nói.
Có điều, phía sau Tử Thanh có khí linh thần bí của Tâm Ma Kính chống lưng, vậy nên dù là luyện chế cực phẩm Linh khí hay là Tiên khí thì cậu bạn Tử Thanh cũng không hề cảm thấy có chút áp lực nào.
Cẩn thận kiểm đếm lại tất cả nguyên vật liệu thêm một lần nữa, sau khi thử kết nối với khí linh của Tâm Ma Kính một hồi, lúc sau chợt thấy Tử Thanh tỏ ra rất là vui vẻ mà ngẩng đầu lên nói với không gian vô tận xung quanh.
- Hí hí.
Đội ơn ngươi nhiều lắm nhé, chuyện luyện chế cây Roi này đành nhờ hết vào ngươi rồi.
Thực ra, cho đến tận ngày hôm nay thì Tử Thanh vẫn không biết khí linh hay linh hồn của Tâm Ma Kính có hình dạng như thế nào?
Chỉ biết rằng, mỗi lần mà Tử Thanh muốn kết nối hay nhờ vả điều gì đó, thì sâu trong thế giới linh hồn của cậu chợt có một ý chí mỏng manh truyền đến.
Đó có thể là một câu trả lời, một sự cảnh báo, một cảnh tượng được phản chiếu lại, hoặc có thể là một dãy những thông tin mà Tử Thanh muốn biết, hoàn toàn không hề xuất hiện cảnh tượng một bóng người mờ ảo nào đó hiện ra như là những bộ tiểu thuyết khác từng miêu tả.
Được khí linh của Tâm Ma Kính truyền lại câu trả lời mà bản thân muốn nghe nhất, vì vậy rất nhanh sau đó đã thấy Tử Thanh thả vào không gian vô tận bản thiết kế và toàn bộ nguyên liệu mà mình đã chuẩn bị.
Quẳng hết mọi công việc nặng nhọc lại cho Tâm Ma Kính, lúc này Tử Thanh rất là nhàn nhã mà khoanh chân ngồi xuống tu luyện, dù sao thì thời gian trong này cũng tách biệt với thế giới bên ngoài, nên khi Tử Thanh tu luyện ở đây được vài năm, thậm chí là vài chục năm thì ở bên ngoài còn chưa qua nổi vài ngày nữa.
Cũng từng nghi ngờ về khả năng chia cách không gian và thời gian của Tâm Ma Kính, bởi vì loại năng lực cao siêu như này vốn phải là Thần khí thì mới có được, vậy mà Tâm Ma Kính chỉ là Tiên khí thôi đã có thể tạo ra được không gian và thời gian riêng biệt rồi.
Thật ra, bởi vì Tử Thanh đến từ một thế giới khác nên cũng không thể hiểu rõ được toàn bộ năng lực của Tâm Ma Kính.
Một món thượng cổ Tiên khí sinh ra cùng vạn giới xa xưa, đã từng từ bỏ cả cơ hội thăng cấp thành Thần chỉ để cứu vớt thêm nhiều chúng sinh hơn nữa thì sao lại có thể là một thứ đơn giản được cơ chứ.
Ngoại trừ khả năng thao túng và điều khiển vô thượng tâm ma của vạn giới ra thì Tâm Ma Kính còn có một loại năng lực vô cùng khủng bố nữa, đó chính là năng lực chia cắt không gian và thời gian, từ đó tạo thành một thế giới riêng biệt với không gian và thời gian hoàn toàn do khí linh của Tâm Ma Kính điều khiển.
Bởi vậy mà Tử Thanh mới có được một không gian tu luyện cực kỳ bá đạo, hơn nữa, tất cả những thành tựu, cảnh giới tu vi và nhiều lợi ích khác của cậu đều đến từ năng lực khủng bố này của tâm Ma Kính.
Tu luyện ở trong Tâm Ma Kính cũng được gần mười năm, trong khoảng thời gian này Tử Thanh đã mơ hồ cảm nhận được chút sức nóng đến từ Niết Bàn Ma Viêm rồi.
Nhưng vì không muốn bản thân mình đột phá quá nhanh khiến cho căn cơ không vững chắc, nên ngay khi cảm nhận được chút sức nóng kỳ lạ kia thì Tử Thanh đã lập tức đè ép tu vi của mình, cật lực dồn nén linh lực buộc bản thân phải dừng lại ở tại cảnh giới Thiên Linh Cảnh hậu kỳ.
Vừa mở mắt đã muốn nhìn xem Tâm Ma Kính thay cậu luyện chế cây Roi dài kia đến đâu, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy vật mà mình ngóng đợi ở nơi nào nên Tử Thanh chỉ đành rời khỏi không gian bên trong của Tâm Ma Kính.
Bên trong không gian vô tận trôi qua gần mười năm, ở ngoài lúc này cũng chỉ qua chưa đến mười ngày.
Vốn Tử Thanh cũng không biết, thật ra khí linh của Tâm Ma Kính đã chuyển toàn bộ nguyên liệu để luyện chế cây Roi dài cho Tử Thanh đến nơi trung tâm của mình.
Ở nơi đó chẳng những có nồng độ Tâm Ma Diễm mạnh bạo nhất, thời gian có sự cách biệt lớn nhất, mà tiên thiên linh khí dồn nén ở đó cũng đậm đặc hơn xa những khoảng không gian mà Tử Thanh từng đi vào cả trăm ngàn lần.
Khoảng thời gian gần một năm tiếp theo, Tử Thanh ngoại trừ việc tu luyện ra thì đơn giản chính là không ngừng trau dồi kỹ năng luyện khí của bản thân.
Cũng trong khoảng thời gian này, Tử Thanh đã cùng với hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia tỉ thí luyện khí lại một lần nữa.
Lần này ngoại trừ Thượng Quan Văn Vũ vẫn thua cuộc ra thì cái tên Thượng Quan Văn Việt kia đã thành công luyện chế ra một món Linh khí thượng phẩm, địa vị của hắn cũng theo đó mà tăng lên thêm mấy bậc, thậm chí đã chẳng thua kém năm vị phó điện chủ là mấy.
Có được kết quả này thực ra là do Tử Thanh không muốn chiếm hào quang quá nhiều, nên mới lựa chọn luyện ra thượng phẩm Linh khí có cấp bậc ngang ngửa với Thượng Quan Văn Việt, từ đó chấm dứt vụ cá cược xàm xí khi xưa mà thôi.
Tuy rằng câu chuyện cá cược kia đã hết hiệu lực, nhưng Thượng Quan Văn Việt lại lấy lý do gần đến ngày tham gia thi đấu Nội Môn Đại Bỉ mà suốt ngày lẽo đẽo theo sau Tử Thanh.
Cho dù có bị Tử Thanh ném đủ thứ đồ lên người thì vẫn không đuổi được Thượng Quan Văn Việt đi, thậm chí cái tên Thượng Quan Văn Vũ kia cũng học theo mà ngày ngày cắm cọc ở chỗ Tử Thanh.
Cách thời gian thi đấu Nội Môn chỉ còn lại nửa tháng, lúc này Tử Thanh và hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia lại đang ở trong một khu rừng u ám kỳ lạ.
Vốn hai hôm trước Tử Thanh nghe được tin tức cô em gái Bích Dao đang cần một gốc linh thảo quý giá để luyện đan, đáng nói là loại đan dược mà cô nàng muốn luyện có công hiệu trị thương và khôi phục lại linh lực cực kỳ bá đạo.
Hơn nữa, ở lần thi đấu này Bích Dao cũng là một trong những đệ tử đại diện của Đan Đường, do đó kẻ làm anh như Tử Thanh không thể ngó lơ được.
Linh thảo mà Bích Dao cần có tên là Sinh Sinh Lục Hồn Liên vốn chỉ sống ở những nơi ẩm ướt ngập tràn hơi nước, do đó mà mấy ngày nay ba người mới lượn lờ khắp nơi trong cánh rừng rậm u tối này.
Ngồi bên một đống lửa lớn nhìn Tử Thanh thuần thục mổ bụng đánh vảy rồi ướp cá, hai huynh đệ nhà Thượng Quan thế gia tuy rằng trong lòng ngập tràn thắc mắc nhưng lại không dám mở miệng đi hỏi.
Mất một lúc lâu để nướng chín số cá mà mình đã bắt về, sau khi chia cho hai người kia mỗi người hai con cá béo tròn vàng ươm thì chợt nghe Tử Thanh cất tiếng hỏi.
- Ê ta nói này, hai tên con trai các ngươi suốt ngày cứ kè kè đi theo ta không sợ bị người khác hiểu lầm à?
Tuy là ta không bài xích chuyện nam thích nam, nhưng mà các ngươi cứ sát sàn sạt vào ta như vậy trông rất là khó coi đó.
- Hả?
- Cái gì?
Ngươi vừa mới nói cái gì?
Nhìn ánh mắt ngờ nghệch của hai huynh đệ Thượng Quan Văn Việt, biết là hai cái tên đầu đất này cũng chẳng hiểu điều mà mình vừa nói có nghĩa là gì, nhưng càng nghĩ thì lại càng thấy hai tên này rất đáng ghét.
Vậy nên, sau khi ăn hết con cá nướng trên tay, Tử Thanh liền dùng xương cá làm phi tiêu rồi phóng hết toàn bộ số xương kia về phía hai tên thanh niên đang ngồi ở trước mặt.
Và tất nhiên, với sự nhanh nhẹn của bản thân thì Thượng Quan Văn Vũ không bị dính chút xương cá nào lên người, kẻ xấu số phải lĩnh trọn số xương cá đó vẫn chỉ là Thượng Quan Văn Việt mà thôi.
Ngày hôm sau, đứng trước một khu vực đầm lầy u ám, sau một hồi thử dùng linh thức dò xét xung quanh, bất ngờ chợt thấy Tử Thanh tỏ ra cực kỳ vui vẻ mà chạy về góc bên trái của đầm lầy.
Mặc dù không biết Tử Thanh đã phát hiện ra điều gì, nhưng trong ba người thì cậu có tu vi cao nhất, nên sau khi thấy Tử Thanh lao đi thì Thượng Quan Văn Việt và Thượng Quan Văn Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Mất đến hơn một giờ thì Tử Thanh mới dừng lại hẳn, nhìn về một cái hồ lớn với hàng trăm ngàn đóa Sen đang nở rộ, trên gương mặt mệt mỏi của cậu cũng dần xuất hiện nét vui cười nhẹ nhõm.
Chẳng thể nhận ra được đâu mới là gốc linh thảo cần hái, tuy tri thức về mặt nhận biết linh dược hơi kém nhưng Thượng Quan Văn Vũ lại không ngại học hỏi, do đó chợt thấy hắn tiến tới rồi hỏi thẳng mặt Tử Thanh.
- Này.
Ngươi có biết đâu mới là gốc linh thảo mà chúng ta cần phải hái không?
Gương mặt đang tươi cười thoáng sượng lại, thế nhưng Tử Thanh lại đánh giá rất cao tinh thần ham học hỏi và không giấu dốt của Thượng Quan Văn Vũ, nên chỉ thấy Tử Thanh nhẹ nhàng đáp.
- Kia kìa, cái đóa Sen màu xanh nhạt ở giữa hồ ấy.
Sinh Sinh Lục Hồn Liên vốn là vương giả trong họ nhà Sen, tuy dáng vẻ không khác những đóa hoa bình thường là mấy.

Nhưng các ngươi để ý kỹ mà xem, trừ bỏ phần đài hoa ra thì Sinh Sinh Lục Hồn Liên chỉ có sáu cánh mà thôi...
Vội tiến tới gần hơn một chút rồi nhẩm đếm số lượng cánh hoa theo như lời mà Tử Thanh đã nói, chỉ chốc lát đã nghe Thượng Quan Văn Vũ gật đầu tấm tắc khen.
- Ồ, ngươi giỏi thật đấy.
Nếu ngươi không nói thì ta thật sự chẳng biết đâu mới là Sinh Sinh Lục Hồn Liên trong số hàng trăm đóa hoa ở đây nữa.
Thoáng lườm Thượng Quan Văn Việt vẫn còn đang giả bộ thanh cao bên cạnh một cái, tiếp đến lại nghe Tử Thanh lên tiếng giải thích.
- Sinh Sinh Lục Hồn Liên tuy là linh thảo hiếm có, thậm chí giá trị còn cao hơn mấy loại dược liệu cấp sáu phổ thông.
Thế nhưng, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài có chút đặc biệt ra thì từ trên đóa Sen màu xanh nhạt này sẽ không tỏa ra bất kỳ một tia linh khí nào...
Như thể bị cái lườm của Tử Thanh khi nãy chọc trúng chỗ ngứa, vì vậy nhân lúc Tử Thanh đang giảng giải qua về loại linh dược như Sinh Sinh Lục Hồn Liên thì Thượng Quan Văn Việt lại đột ngột lao nhanh về phía giữa hồ nước, mục tiêu chính là đóa Sen xanh sáu cánh mà Tử Thanh vừa nhắc tới.
- Á...!cái quần què gì vậy?
Tên điên kia, mau quay lại đây ngay.
Ngươi muốn chết...!á...!á...
Vừa gào lên với Thượng Quan Văn Việt chưa hết câu thì từ giữa làn nước sâu thẳm u tối chợt phóng ra một cái lưỡi thật dài.
Bởi vì đã quá chủ quan, dẫn đến việc Thượng Quan Văn Việt bị chiếc lưỡi này quấn lấy, sau đó chiếc lưỡi dài đỏ thẫm liền dồn sức kéo hắn bay ngược về phía hồ nước u ám.
Tức muốn phát điên, Tử Thanh nhìn cảnh tượng nguy hiểm xảy ra ngay trước mắt mà nghiến răng ken két, bàn tay vung lên lập tức ném ra hai thanh Tử Điện Âm Lôi Đao.
Đã được Tử Thanh thêm vào không ít nguyên liệu quý giá, vì vậy mà hai thanh Tử Điện Âm Lôi Đao lúc này đã có dấu hiệu muốn thăng cấp trở thành Linh khí trung phẩm rồi.
Khi hai thanh đao bay ra, hàng trăm tia sét màu đen tím nháy mắt tụ lại rồi chém lên cái lưỡi thịt đỏ sậm kia khiến cho yêu thú trốn ở dưới nước bị đau mà rụt lưỡi lại, Thượng Quan Văn Việt cũng nhân cơ hội đó mà xoay người bỏ chạy.
Trong lúc chạy trở về, Thượng Quan Văn Việt cũng tiện tay hái luôn đóa Sinh Sinh Lục Hồn Liên mọc ở cách đó không xa, khi đã đứng bên cạnh Tử Thanh thì hắn cũng chẳng nói chẳng rằng gì mà nhét vội đóa Sen xanh sáu cánh vào tay cậu.
"Grào"
Vừa định cất giọng mắng cái tên khó ưa này mấy câu, thế nhưng mặt nước lại đột nhiên sôi trào khiến cho Tử Thanh phải khựng lại.
Sau đó, ở giữa hồ nước chợt trồi lên một người khổng lồ cao đến hơn ba mét.
Người này mang dáng hình của một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt mày đen nhẻm thô kệch, vai u bụng béo, trên người nổi đầy những mụn thịt gồ ghề hệt như da Cóc.
Đáng nói là, ngoại trừ vóc người khổng lồ to béo ra thì ở giữa trán của gã đàn ông khổng lồ này còn có một con mắt nhỏ hẹp dài đang nhắm chặt.
Hơn nữa, xung quanh con mắt kỳ lạ này còn được hàng trăm cái gai nhọn mọc lên bao phủ, tạo thành hình dạng khá giống với một cái vảy sừng thô kệch mọc ngược ra sau đầu.
Đang lúc Tử Thanh chưa biết cái gã đàn ông trung niên này là do loại yêu thú nào biến thành, thì ở sau lưng, Thượng Quan Văn Vũ vốn luôn im lặng lại bất ngờ trở nên hốt hoảng mà hét lên.
- Tam Nhãn Long Thiềm.
Đây...!đây lẽ nào là Tam Nhãn Long Thiềm sao?
Cái tên...!cái tên yêu thú cấp bảy trung kỳ này sao lại xuất hiện ở đây được chứ?
Sau khi Thượng Quan Văn Vũ hét lên, lúc này thì Tử Thanh mới biết được, hóa ra cái tên khổng lồ trước mặt này chính là một con yêu thú cấp bảy trung kỳ hóa hình, cảnh giới của hắn thực sự đã có thể sánh ngang cùng với mấy vị Mạnh Khang điện chủ rồi.
- Hừ.
Ba tên nhãi ranh Thiên Linh Cảnh mà cũng muốn tới trộm linh thảo của ta sao?
Mau trả Sinh Sinh Lục Hồn Liên lại đây, ta sẽ nể tình đám lão già của Cửu Lâm Tiên Vực mà cho các ngươi được chết toàn thây.
Tiếng quát ồm ồm như sấm nổ, biết rằng lần này dây trúng một tên khó chơi rồi, nhưng vừa quay qua lại thấy gương mặt không cảm xúc của Thượng Quan Văn Việt khiến cho Tử Thanh giận muốn sôi máu.
Loay hoay không biết nên tìm cái gì để đập cho tên này một trận, đúng lúc lại thấy Thượng Quan Văn Việt vươn tay qua giữ lấy bả vai của mình.
Thế là, trong một thoáng không suy nghĩ, cậu bạn Tử Thanh rất là hùng hổ mà kéo cánh tay của Thượng Quan Văn Việt qua, sau đó nhe răng cắn thật mạnh lên cổ tay hắn một cái.
- A...
Chỉ khẽ kêu nhẹ một tiếng rồi như cam chịu mà dừng lại, có lẽ biết rằng bản thân thực sự đã mang tới rắc rối không nhỏ, cho nên Thượng Quan Văn Việt dù là bị Tử Thanh cắn đến mức cổ tay rướm máu thì cũng không dám hé răng kêu than lấy nửa lời.
Hậm hực nhìn cổ tay trắng trắng của Thượng Quan Văn Việt giờ đây đã hiện lên một dấu răng nhuốm máu, lại cảm nhận được mùi vị tanh ngọt ở trong khoang miệng, bấy giờ thì Tử Thanh mới hít sâu mấy hơi cho bình tĩnh lại rồi vươn tay đấm lên ngực Thượng Quan Văn Việt một cái.
"Bịch"
- Cái thằng điên này.
Ai mượn ngươi xông lên làm gì hả, giờ thì vui rồi, đang yên đang lành lại câu ra một con Cóc to đùng như này, còn là yêu thú cấp bảy trung kỳ đã hóa hình nữa chứ.
Á...!điên mất thôi...
Tuy là bị cắn đau, nhưng nãy giờ Thượng Quan Văn Việt vẫn luôn chú ý tới cái tên Tam Nhãn Long Thiềm kia, bởi vậy mà hắn cũng không biết là cổ tay của mình đã bị Tử Thanh cắn đến mức tóe máu.
Giờ đây vô tình lại thấy khóe môi của Tử Thanh có dính máu, còn tưởng rằng là do khi nãy vì cứu hắn nên cậu đã bị thương, nên mới dẫn đến việc Tử Thanh tức giận như vậy.
Đúng lúc đang định vươn tay ra giúp Tử Thanh lau máu bên khóe môi thì Tam Nhãn Long Thiềm lại đột nhiên lao tới, khí tức mạnh mẽ tràn ra khiến cho cả ba người phải ngay lập tức lùi lại hơn mười mét.
- Hừ, còn không trả Sinh Sinh Lục Hồn Liên cho ta.
Đã vậy thì ta sẽ nuốt sống cả ba tên nhãi ranh các ngươi cùng lúc luôn.
Grừ...
Phản ứng nhanh nhất thì vẫn phải nói đến Tử Thanh, ngay khi Tam Nhãn Long Thiềm đạp không lao tới thì đôi song đao ở trên tay Tử Thanh cũng lập tức được phóng đi.
"Keng...!keng"
Dùng tay không hất văng đôi song đao của Tử Thanh, tuy rằng tốc độ có bị giảm đi một chút, nhưng chỉ nháy mắt mấy cái thì Tam Nhãn Long Thiềm đã xuất hiện ngay tại trước mặt của ba người.
Dù sao thì cũng đã là tu giả Thiên Linh Cảnh rồi, nên khi Tam Nhãn Long Thiềm lao tới thì cả ba người Thượng Quan Văn Vũ, Thượng Quan Văn Việt và cả Tử Thanh đều đồng loạt ra tay đánh trả.
Tiếng va chạm của pháp khí, thanh âm gầm rú đầy giận dữ của yêu thú xen kẽ những tiếng mắng chửi chua ngoa của Tử Thanh vang lên không ngừng, cả không gian nháy mắt chìm trong tình cảnh hỗn loạn đến vô cùng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.