Theo quy định cũ của trường Thịnh Dương, thi cuối kì xong, học sinh lớp mười một sẽ được nghỉ vài ngày chờ bài thi chấm xong, sau đó có điểm thì sẽ được nghỉ đông.
Mạnh Nịnh cho rằng mỗi ngày nghỉ đều có thể giống như đời trước, ngủ đến bao giờ tỉnh thì thôi, không nghĩ tới Trình Tuệ Văn lại đăng kí cho cô đủ các loại lớp học từ phụ đạo trên lớp tới lớp kĩ năng đều có đủ.
Thời gian nghỉ của cô hầu như bị xếp kín lịch, sáng đi học, tối về làm bài tập. So với học bình thường trên lớp còn bận rộn hơn, mà mấy khóa học này thậm chí còn kéo dài đến trước giao thừa một ngày.
Sang năm mới, Trình Tuệ Văn cũng không bỏ qua cho cô, đăng kí một lớp học toán, học đến khai giảng mới thôi.
Mạnh Nịnh hiểu rõ mình không thể phản kháng, lúc Trình Tuệ Văn nói với cô chuyện này, cô cũng không nói gì chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Dù sao, nữ chính Hứa Nhiên trong truyện cũng lớn lên trong lòng bàn tay bố mẹ, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát khỏi.
Hôm tới trường học nhận giấy báo điểm thi, Trình Tuệ Văn không sắp xếp lớp học nào cho hai cô con gái cả, bà từ công ty trở về nhà tự tay đưa hai người tới Thịnh Dương.
Nhận điểm chỉ mất nửa ngày, Trình Tuệ Văn tính toán sau khi xong việc sẽ đưa hai người tới Lục gia một chút.
Trên đường đi, Trình Tuệ Văn và Hứa Nhiên nói chuyện thành tích lớp nâng cao, hôm qua chủ nhiệm lớp vừa gửi bảng thành tích của cả lớp vào nhóm riêng.
Hứa Nhiên đắc ý, thành tích cô ta vẫn không sai lệch lắm, vẫn là đứng thứ ba.
Lần này bài thi toán học khó hơn trước, cô ta thi cũng chỉ được hơn điểm chuẩn vài điểm, may mà khó cùng nhau khó, những người khác thi không tốt, cô ta mới duy trì được thành tích của mình.
Mạnh Nịnh vốn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy Trình Tuệ Văn hỏi Hứa Nhiên, “Lần này Khương Diễm vẫn đứng nhất lớp con?”
Cô không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương thay cậu.
Sắc mặt Hứa Nhiên không tốt, không tình nguyện gật đầu, “Vâng.” Hôm qua lúc cô ta nhìn thấy bảng thành tích, sắc mặt còn khó coi hơn bây giờ. Bởi vì lần này Tống Tinh Thần thi toán không được tốt lắm, Khương Diễm thì vẫn duy trì được phong độ như trước, cuối cùng hơn Tống Tinh Thần 30 điểm.
Mạnh Nịnh thở dài nhẹ nhõm, lại nghĩ từ khi thi xong tới giờ còn chưa gặp được Khương Diễm, thậm chí còn không biết cậu có về Hứa gia hay không.
Cô vẫn có chút lo lắng cho cậu, sợ cậu sẽ lầm đường lạc lối, sống không tốt, lo lắng đến mức buồn bực không thôi.
Ngay cả hôm nay gặp được Tiểu Bạch cũng không khiến cô có tinh thần.
Mạnh Nịnh vừa tới phòng học thì chủ nhiệm lớp Dương Minh Viễn đã đứng trên bục giảng. Vừa định ngồi xuống, ông đã gọi cô, “Em là Mạnh Nịnh, phải không?”
Thầy giáo vừa gọi tên, ánh mắt của cả lớp đều tập trung hết trên người cô.
Mạnh Nịnh mờ mịt không rõ, gật đầu, “Dạ vâng, thưa thầy.”
Dương Minh Viễn thân thiết vẫy cô, “Nào, lên đây với thầy.”
Chờ Mạnh Nịnh đi đến trên bục giảng, Dương Minh Viễn nhìn về phía cả lớp, trong mắt tràn đầy hi vọng, âm lượng cao hơn một chút, “Tất cả các em phải học tập bạn học Mạnh Nịnh biết chưa? Lần thi cuối kì này thành tích của em ấy rất tốt, riêng bài thi toán đã đứng thứ 21 cả khối.”
???
Mạnh Nịnh cảm thấy rối bời, rõ ràng hôm thi toán cô đã cố tình làm sai khá nhiều mà.
Lúc đó cô còn tính xem cho đủ điểm chuẩn, thế nào lại cao như vậy??
Cả lớp yên lặng vài giây, các nam sinh bắt đầu đập bàn ầm ĩ.
“Chị Nịnh thật là lợi hại!”
“Chị Nịnh uy vũ khí phách!”
“Không hổ là chị Nịnh của chúng ta!”
“Chị Nịnh, lần sau tranh thủ phải thi được max điểm!”
Mạnh Nịnh, “…”
Dương Minh Viễn, “…”
Ông dùng lực đập xuống bục giảng, “Im lặng cho thầy.” Sau đó ôn hòa bảo Mạnh Nịnh về chỗ, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn những người khác, “Thầy thấy lần sau bạn học Mạnh Nịnh thực sự thi được max điểm, các em cũng thật thất bại. Sao các em lại không thể chuyên tâm học hành một chút vậy? Tiền của bố mẹ các em như nước hay sao? Bọn họ cho các em đến đây học, các em chỉ biết làm loạn mà thôi, học tập cũng không chuyên tâm, còn không tự mình cảm thấy áy náy thì thầy cũng cảm thấy có lỗi với bố mẹ các em vô cùng!”
…
Mạnh Nịnh thu dọn bàn học, bàn trên hưng phấn quay đầu lại, “Chị Nịnh, chị cố gắng học tập đi, kì sau là chúng ta có thể thấy nam sinh lớp nâng cao kia trần truồng chạy quanh sân thể dục rồi!!!”
Mấy nam sinh khác tò mò quay lại, “Cái gì trần truồng?”
Bàn trên sinh động đem chuyện lần trước kể lại cho tất cả mọi người.
“Ra vậy, trách không được, chị Nịnh lại đột nhiên nghiêm túc học tập như thế.”
“Đúng vậy, trước đây còn cho rằng chị Nịnh trúng tà, hôm nào cũng chăm chú đọc sách làm tớ sợ muốn chết.”
“Em nhìn mấy người lớp nâng cao đó ngứa mắt đã lâu. Nịnh tỷ, cố lên.”