Có chìa khóa không?
Đương nhiên là không có.
Mạnh Tư Duy chỉ vô tình cầm còng tay về, mà chìa khóa của chiếc còng tay này, bây giờ vẫn còn nằm yên trong ngăn kéo của văn phòng cô.
Không cần nghĩ cũng biết câu trả lời.
Loại tình huống này, Bùi Thầm đành phải nhắm mắt lại, thở đều để ép lại những phản ứng bị trêu chọc mà nổi lên kia.
“Làm thế nào bây giờ...” mặt Mạnh Tư Duy buồn rười rượi, giật giật tay trái đang bị còng, kéo theo tay phải đang bị còng chung với tay cô của Bùi Thầm.
Bùi Thầm khó khăn nói: “Đi lấy chìa khoá để mở khóa.”
Tất nhiên Mạnh Tư Duy biết rằng phải đi lấy chìa khóa để mở khóa.
Cô hỏi làm thế nào bây giờ, là chỉ bộ dạng của cô và Bùi Thầm lúc này.
Ban đêm ở văn phòng cũng có người trực ban.
Bùi Thầm đang mặc quần áo ở nhà, cô vừa cởi áo khoác, thậm chí giữa cổ còn có dâu tây mới trồng lên.
Hai người quần áo không chỉnh tề, với hai tay đang bị còng với nhau cứ vậy mà đến phòng làm việc lấy chìa khóa...
Khi Mạnh Tư Duy bổ não đến hình ảnh kia, cả người đều bứt rứt. Cô thử mặc áo khoác của mình vào, nhưng tiếc rằng bây giờ cô chỉ mặc một tay được, còn một tay khác đang bị còng với Bùi Thầm, nếu muốn mặc quần áo trừ khi cô cũng mặc cả người Bùi Thầm vào.
Tay của Bùi Thầm bởi vì Mạnh Tư Duy đang vật lộn với áo khoác mà cũng cử động theo. Anh đứng trước mặt cô, một tay giúp Mạnh Tư Duy mặc một bên ống tay áo vào, còn một bên khác, chỉ có thể miễn cưỡng choàng trên vai.
Bùi Thầm kéo cổ áo của Mạnh Tư Duy vào trong, khó khăn che khuất những dấu vết vừa mới được lưu lại.
Cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói: “Đi thôi.”
...................
Đêm khuya hai người bắt xe đến phân cục Trung Ninh.
Tay áo không mặc được của Mạnh Tư Duy rũ xuống vừa vặn che được còng tay. Tài xế nhìn hai thanh niên mặc quần áo, cử chỉ kỳ kỳ quái quái, thậm chí đích đến còn là đồn cảnh sát qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, nhanh chóng đưa hai người đến nơi.
Trong lòng Mạnh Tư Duy lần đầu tiên có suy nghĩ hy vọng đêm nay tất cả đồng nghiệp của mình đều xuất cảnh. Đứng trước cửa phòng làm việc, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa ra với vẻ mặt buồn bã.
Chỉ tiếc kỳ vọng của cô không thể thành sự thật.
Mạnh Tư Duy cầm tay Bùi Thầm, cùng những người đang tụ tập ăn tối với nhau ở trong phòng khi nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, đối mặt với nhau.
“...”
Khoảnh khắc Mạnh Tư Duy phát hiện số lượng người còn đông gấp đôi với tưởng tượng của cô, thậm chí còn có nhân viên bảo an ở dưới cũng đến ăn khuya, trên mặt cô biểu hiện bình tĩnh, nhưng linh hồn đã yên lặng và bĩnh tĩnh rời đi.
................
Một tay cầm chìa khóa, vậy còng tay này mở hay không mở.
Đêm nay Cao Dũng cũng trực ban. Anh ấy lấy chìa khóa trong ngăn kéo của Mạnh Tư Duy, nhìn Mạnh Tư Duy lúc này đang im lặng, và Bùi Thầm, cao lãnh chi hoa (1) đoạn tình tuyệt ái, công tố viên không có tình người nhất của Viện kiểm sát lúc trước, bây giờ là chồng của Mạnh Tư Duy của đội bọn họ.
Cao lãnh chi hoa (1): được dùng như một ẩn dụ cho một cái gì đó chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, đó là một cái gì đó chỉ có thể khao khát nhưng ngoài tầm với của bản thân.
Giờ đây trong văn phòng rất yên tĩnh, không ai tiếp tục ăn bữa khuya, sự tập trung của tất cả mọi người đều nằm ở chiếc còng tay và trên người hai người cùng bị còng tay khóa kín, quần áo không chỉnh tề.
Im lặng.
Mạnh Tư Duy chỉ biết cúi đầu xuống, cổ áo bị lệch về sau, có một vài vết đỏ mới nổi bật trên vai và cổ cô.
Quần áo không chỉnh tề, còng tay, vết đỏ. Khi thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ăn ý không nói gì, nhưng trong không khí lúc này, tất cả đều là lời thuyết minh gần như muốn bùng nổ trong tim, bọn họ có muốn cản cũng không cản được, os ——
Đêm hôm khuya khoắt hai vợ chồng này chơi cũng đủ mạnh bạo nha.
Bùi Thầm không nói gì, chỉ là giơ cái tay tự do kia lên, xếp cổ áo hơi lệch của Mạnh Tư Duy cho ngay ngắn, che đi chỗ cần che.
Mạnh Tư Duy còn đang ngây người ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”
Lông mày Cao Dũng giật giật trước vẻ ngoài ngoan ngoãn khi đối mặt với chồng của cô.
Anh cầm chìa khóa đi mở còng tay, không nể mặt phê bình: “Ai kêu em mang thứ này về nhà? Là đồ có thể mang về nhà chơi à?”
Mạnh Tư Duy đuối lý lắng nghe Cao Dũng răn dạy: “Không chơi nổi.”
Cao Dũng “cạch” một tiếng mở khóa còng tay: “Không có lần sau!”
Đầu Mạnh Tư Duy chỉ thiếu nước cúi thấp đến dưới bụng: “Biết rồi ạ.”
Hai cái tay bị còng với nhau cuối cùng cũng được tách ra.
Bùi Thầm ngăn trước mặt Mạnh Tư Duy một chút, nói cô mặc cánh tay còn lại vào tay áo.
.....................
Xã tử (2), giải thích không rõ, sau lại lựa chọn nằm ngửa mặc kệ, bây giờ mạnh Tư Duy đã vô cùng thành thạo với bộ quy trình này.
Xã tử (2): 社死 là viết tắt của cụm từ XÃ HỘI TÍNH TỬ VONG - 社会性死亡. Thường xuyên là chỉ kia chút tại người quen hoàn cảnh trong xấu mặt, mất mặt sự tình bị người ta biết, phát sinh, dẫn đến mình trong hội này cơ hồ không mặt mũi gặp người tình huống, nghiêm trọng là trình độ mất mặt đến không dám ra ngoài gặp người.
Chỉ là cô vẫn luôn cho rằng chỉ có đồng nghiệp trực đêm hôm đó mới biết chuyện, cho đến không lâu sau, cô đột nhiên nhận được một đơn chuyển phát nhanh.
Chung Ý nói tặng cô một món quà.
Mạnh Tư Duy băn khoăn, không phải sinh nhật cô cũng không phải ngày lễ vậy tặng cô quà làm gì, mở chuyển phát nhanh, đổ đồ vật bên trong ra.
Mạnh Tư Duy choáng váng.
Chung Ý tặng cô một chiếc còng tay.
Nhưng mà cái Chung Ý tặng tất nhiên không phải là còng tay chuyên dụng của cảnh sát bọn họ. Cái Chung Ý tặng, Mạnh Tư Duy cầm hóa đơn lên, thấy tên sản phẩm trên hóa đơn: Còng tay đồ chơi tình thú người lớn cho cặp đôi nhập vai mèo rừng nhỏ.
Sau đó tin nhắn của Chung Ý ong ong gửi đến:
[Cậu nhận được chuyển phát nhanh chưa?]
[Nghe nói hai người các cậu tự mình chơi đùa rất bốc lửa, play nào cũng chơi, cầm cái này dùng, cái này sẽ không bị mắng.]
[Không cần cảm ơn o(*////▽///)q]
Mạnh Tư Duy: Khuôn mặt méo mó. jpg
Cô không ngờ thế mà lại truyền đến chỗ Chung Ý, chắc chắn là do Châu Vũ An nói, lại không biết Châu Vũ An nghe được từ ai, nói không chừng đã âm thầm truyền khắp trong cục rồi, trong lòng Mạnh Tư Duy suy sụp phát điên: [Bọn! Mình! Không! Có!]
Bùi Thầm mới ra khỏi phòng tắm, thấy Mạnh Tư Duy đang tức giận đập giường.
Trên tủ đầu giường còn có một hộp chuyển phát nhanh.
Hắn ngồi xuống nói: “Sao thế?’
Khi Bùi Thầm ngồi xuống, anh phát hiện một cái còng tay nằm cạnh gối của Mạnh Tư Duy.
Chỉ là hình dáng này, bằng mắt thường anh cũng có thể nhận ra đây chắc chắn là một món đồ chơi.
Bởi vì không có còng tay chuyên dụng của cảnh sát nào lại để thừa một sợi xích dài như vậy ở giữa, mà đoạn khoảng cách này...
Hai mắt Bùi Thầm tối sầm lại, nếu như anh đoán không lầm, chắc là một lúc nào đó, sẽ thuận tiện bị còng tay vào cột đầu giường.
Không biết cô đồ vật này ở đâu ra.
“Anh nói xem?” Mạnh Tư Duy hỏi ngược lại, cả người tràn ngập tức giận, vẻ mặt nhìn Bùi Thầm cũng tràn đầy tức giận.
Lúc trước khi chưa xác định mối quan hệ đã bị vây xem họ hôn nhau trên camera, lúc đó cả hai rõ ràng là không có gì với nhau, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cô và công tố viên Bùi yêu nhau. Sau đó vất vả lắm mới xác định mối quan hệ yêu đương, rõ ràng khi ấy mới phát triển đến nắm tay, ôm hôn thuần khiết, lại gặp cảnh hết nước khiến họ phải ra ngoài thuê phòng để tắm, kết quả vừa tắm xong liền gặp truy kích mại dâm. Tình cảnh đó muốn làm sáng tỏ quan hệ của họ vẫn trong sáng, chính cô cũng không tin.
Bùi Thầm nhìn thấy tin nhắn Chung Ý gửi đến Mạnh Tư Duy trên điện thoại di động “Nghe nói hai người các cậu tự mình chơi đùa rất bốc lửa, play nào cũng chơi...”
“...”
Bây giờ Mạnh Tư Duy tức giận chắc là vì danh tiếng của cô lại bị tổn hại một lần nữa.
Đồng thời Bùi Thầm cũng biết nguồn gốc của món đồ, nhặt bộ còng tay tình thú mà Mạnh Tư Duy tùy tiện đặt xuống kia.
“Em có cảm thấy, thật ra sau này, có khi cũng sẽ thành sự thật không?” Anh bỗng nhiên nói.
Mạnh Tư Duy:?
Cô kịp nhận ra ý của Bùi Thầm.
Lúc chưa nói chuyện yêu đương thì được công nhận hai bọn họ có quan hệ, kết quả sau này bọn họ cũng nói chuyện yêu đương thật, lúc vẫn còn là người yêu thuần khiết, hai người liền bị cho rằng có quan hệ không trong sáng, sau đó hai người quả thật đã làm chuyện không trong sáng.
Cho nên...
Dù sao bây giờ cũng bị cho rằng như vậy. Bùi Thầm nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Mạnh Tư Duy, xoa xoa xương cổ tay mượt mà của cô, sau đó một tiếng nhẹ nhàng, còng tay trên tay anh đã còng vào cổ tay cô.
“Vậy thì chơi chứ?”
..................
Sau khi Mạnh Tư Duy trải qua một đêm cực kì thê thảm, ngày hôm sau tuy thức dậy nhưng vẫn còn nằm trên giường, cô tức giận cho Chung Ý vào danh sách đen, đồng thời cô cũng ghét luôn cái giường trong phòng ngủ chính của họ chỉ vì nó là một chiếc giường đàn hạc bằng gỗ.
Chung Ý nói mãi mới được Mạnh Tư Duy kéo ra từ danh sách đen, mà nguyên do được kéo ra cũng không phải vì chuyện gì khác, chủ yếu là vì lớp cấp ba năm đó dù không có tình cảm tốt gì nhiều nhưng sau khi họp lớp hai năm trước, năm nay một nhóm người lại bắt đầu tổ chức một buổi họp mặt.
Mạnh Tư Duy không biết tại sao những người này lại rảnh rỗi như vậy.
Hai năm qua đã có rất nhiều thay đổi. So với lần họp lớp cách đây hai năm lúc đó chỉ có một ít người đã kết hôn, năm nay theo thống kê hầu hết các bạn trong lớp đều lục tục bắt đầu bước vào cung điện hôn nhân, thậm chí có người đã sinh con, mỗi ngày đều lên vòng bạn bè đăng hình trẻ con.
Trong hai năm qua, nhóm bạn học đã kết hôn cũng bao gồm Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm.
Hầu như tất cả mọi người đều không nghĩ rằng, lúc trước ngày còn đi học, học tra khoa thể dục muốn đơn phương theo đuổi học bá cao lãnh, chia chia hợp hợp gút mắc nhiều năm, vậy mà cuối cùng thật sự theo đuổi được học bá cao lãnh.
Năm đó cảnh tượng Mạnh Tư Duy lần lượt bị từ chối một cách vô tình dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt. Nếu đổi thành người khác bị từ chối như vậy thì một lần đã không thể chịu được rồi, cũng chỉ có cô mới kiên trì hết lần này đến lần khác. Sau tất cả, bằng sự kiên trì, bền bỉ, rốt cuộc đã làm cảm động Bùi Thầm, cùng nhau tiến vào cung điện hôn nhân.
Chung Ý nói bây giờ các bạn học trong nhóm, đặc biệt là các bạn học nữ, khi nói về Mạnh Tư Duy, dùng hai từ nhiều nhất là —— bái phục và kiên trì.
Hai từ này rõ ràng là những lời tốt đẹp, chỉ là không biết tại sao, khi Mạnh Tư Duy biết mình được bạn học miêu tả như vậy, cảm thấy không vui vẻ lắm.
Vì sao nói cứ như là cô theo đuổi rất nhiều năm, cuối cùng Bùi Thầm cưới cô vì đồng cảm, thương xót cô chứ.
Cô không có theo đuổi nhiều năm!
Rõ ràng là Bùi Thầm vẫn luôn nhớ thương cô cả ngày lẫn đêm, trăm phương ngàn kế (3) cố gắng đến gần cô theo đuổi cô.
Trăm phương ngàn kế (3): tìm đủ mọi cách.
Mạnh Tư Duy biểu cảm phức tạp rời khỏi nhóm chat đang khen cô tâm huyết, kiên trì, nghị lực.
Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ nhớ lại lịch sử theo đuổi chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (4), hình như còn hơi uất ức.
Chưa đụng tường nam chưa quay đầu (4) (不撞南墙不回头): ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
Chung Ý hỏi, hai vợ chồng cậu và Bùi Thầm đi họp lớp à.
Mạnh Tư Duy biết Bùi Thầm không có hứng thú với chuyện như đi họp lớp này. Trừ cô và bạn của cô là Chung Ý, có lẽ bây giờ anh thậm chí còn không nhớ ra tên của bất kỳ bạn học nào.
Cuộc họp lớp hai năm trước, cũng vì cô đi mới bí mật đi cùng.
Mạnh Tư Duy trả lời với khuôn mặt xấu xa: [Bùi Thầm không đi, mình đi.]
[Đi để chia sẻ cho mọi người ba mươi sáu kế mình vất vả theo đuổi tình yêu.]
Chung Ý: [?]