Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 33: Tình yêu bí mật bị công khai




Tuy đã lường trước rằng khi về nước, tình hình có thể sẽ xấu đi, nhưng cục diện này khiến Tiểu Ái trở tay không kịp.

Khi họ đang đẩy hành lý còn chưa bước ra khỏi sân bay, thì thấy cánh phóng viên cầm máy ảnh ồn ào vây kín chỗ cửa ra vào. Ánh mắt Dung Kỳ chuyển sang lạnh băng, lập tức đưa Tiểu Ái quay lại. Sau khi thương lượng với nhân viên sân bay, cô và anh rời khỏi sân bay bằng đường chuyên dành cho thượng khách. Nhưng tiếc rằng cánh phóng viên hùng mạnh ấy chẳng bao lâu thì phát hiện ra liền đuổi theo họ. Hai người chạy đến cửa, thì thấy San San nhảy ra từ một chiếc xe chuyên dụng màu bạc dừng bên đường hô lớn: "Mau lên xe!" San San vẫy tay gọi họ, cất hành lý rồi nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Kỹ thuật lái xe của Châu Châu thật tuyệt vời, sau khi rời khỏi sân bay, chỉ bằng động tác phanh gấp rồi rẽ vào chỗ ngoặt, đã hoàn toàn cắt được những cái đuôi phía sau.

"Sao hai người lại ở đây?" Họ liệu việc như thần, không khỏi kiến Tiểu Ái nghĩ đến những chuyện đột ngột xảy ra này có liên quan tới người nào đó.

"Xin chào Aki, tôi là trợ lý của Tiểu Ái, vì thế xin được quan tâm nhiều hơn!" Lần đầu tiên San San nhìn thấy Dung Kỳ ở khoảng cách gần thế này, dù bình thường vốn đã miễn dịch với đàn ông đẹp, nhưng cũng bị điện giật đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không thèm để ý đến Tiểu Ái. Cô bất lực, chỉ đành túm lấy Châu Châu đang lái xe hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Châu Châu nhìn Tiểu Ái từ trong kính xe bĩu môi, vứt báo và tạp chí trên ghế phụ cho cô: "Từ mấy ngày trước tạp chí đã đăng những bức ảnh lãng mạn của cô vào đạo diễn Aki ở Pháp, nhưng ngày này cô đã thành "sao" trứ danh rồi! Tiểu Ái, tôi thấy cô được lắm đó, dám vứt lại ông chủ và công việc, rồi cùng với người khác đi nghỉ mát." Anh rít rất mạnh hai từ "người khác". Không sai, Aki là người có tài có tiếng, nhưng vào lúc này, anh phải đứng về phía ông chủ của mình.

"Giọng điệu của anh là ý gì vậy?" Tiểu Ái không hài lòng đánh anh ta, sau đó nắm chặt tờ báo quay về phía Dung Kỳ: "Chuyện này, anh thấy có phải..."

Tiểu Ái còn chưa nói xong, anh đã đưa ra câu trả lời: "Không phải cậu ấy, đó không phải là phong cách của cậu ấy."

Nhìn vẻ mặt ung dung, ánh nhìn kiên định của anh, Tiểu Ái không nhịn được lẩm bẩm trong lòng. Không phải là phong cách của anh ta ư? Phong cách của Thôi Thái Dạ, anh thật sự hiểu được bao nhiêu chứ? Năm đó, chỉ vì muốn thấy vẻ mặt thật của anh, anh ta còn đặc biệt tìm em kí hợp đồng tình nhân. Anh không thể hiểu hết được anh ấy đâu.

"Tiểu Ái!" San San tiến lại gần nói thì thầm bên tai cô: "Người bạn trai mà lần trước cô nói là anh ấy sao?"

"Cô làm sao phải đến sát bên tai tôi chứ, nơi này đâu có phóng viên?"

"Tôi căng thẳng thôi! Anh ấy là Aki, làm sao có thể trước mặt anh ấy mà bàn tán. Đi châu u vui chứ?"

"Thoải mái tiêu tiền, đương nhiên là vui rồi!" Sau buổi tối bất ngờ gặp Thôi Thái Dạ, họ vẫn ở thành phố Nice và thị trấn nhỏ quanh đó chơi đùa rất lâu, mỗi ngày đều là thế giới vô cùng lãng mạn của hai người với bầu trời quang đãng và biển xanh hiền hoà.

Châu Châu vốn định lái xe quay về công ty, nhưng San San nói lúc họ ra ngoài đã thấy phóng viên ở đấy, tính đi tính lại vẫn nên lái xe tới căn hộ Tiểu Ái. Tại cửa chính của khu chung cư cũng có phóng viên, nhưng không có nhiều người, chiếc xe chuyên dụng của Tiểu Ái, phóng viên không hề biết nên rất thuận lợi lái xe vào bên trong.

Châu Châu giúp Tiểu Ái xách hành lý lên tầng, thấy Aki rút chìa khoá mở cửa, thì vô cùng kinh ngạc.

"Bọn họ đã sống chung rồi!" Anh vội kéo San San sang một bên.

"Người yêu mà, có chìa khoá là rất bình thường, không có nghĩa là sống chung đâu!" San San đẩy anh ra, bảo anh tập trung vào làm việc, bớt bàn tán vớ vẩn đi.

Sau khi vào phòng, Dung Kỳ hỏi hai người muốn uống gì. Châu Châu và San San vội xua tay nói anh cứ làm việc của anh, không cần để ý đến họ. Dung Kỳ gật đầu, nhắc Tiểu Ái tiếp đón, còn mình thì lấy quần áo đi tắm.

Nghe thấy tiếng nước từ trong nhà tắm, San San vội lên tiếng hỏi: "Tiểu Ái, Aki anh ấy... hình như là chủ nhà, lẽ nào anh ấy sống ở đây hả?"

Tiểu Ái đang lấy đồ uống, không suy nghĩ gì nói luôn: "Anh ấy không ở đây thì ở đâu chứ?"

Quả nhiên là sống chung. Châu Châu lập tức đẩy San San một cái, nháy mắt ra hiệu. San San lườm anh, rồi kéo Tiểu Ái đến, khẽ hỏi: "Hai người bắt đầu sống chung từ lúc nào vậy?"

"Hai năm trước, anh ấy sống ở đây một thời gian rồi chuyển đi, năm nay lại chuyển về." Tiểu Ái vẫn chưa ý thức được trong mắt họ, cô và Dung Kỳ chỉ là quan hệ giữa diễn viên vô danh và đạo diễn tiếng tăm.

"Cái gì? Hai năm trước hai người đã bắt đầu rồi!" Châu Châu tiến lại gần nghe trộm liền bị San San đá cho một cái. Thấy dáng vẻ hai người họ như vậy, Tiểu Ái mới hiểu thì ra báo chí chỉ đăng ảnh họ, chứ không đào xới quan hệ giữ hai người. Nói như vậy, hiện giờ trong mắt người khác, chuyện của họ chỉ là scandal giữa đạo diễn và diễn viên sao? Xem ra chuyện này chắc không phải Thôi Thái Dạ làm, nếu như anh ta muốn làm to chuyện này, chỉ cần thêm hai chữ anh em vào thôi thì bây giờ họ chắc chắn không thể ngồi yên được.

Lúc Tiểu Ái trầm tư, San San bắt đầu quở mắng cô về chuyện tình tay ba vô cùng hỗn loạn này: "Haiz, tôi còn nghĩ rằng cô chia tay một người rồi bắt đầu với người kia, nào ngờ cô lại bắt cá hai tay. Không sai, Aki xuất chúng như vậy, nếu là cô tôi cũng sẽ chọn anh ấy, nhưng mà..."

"Nhưng mà đã chọn anh ta rồi, sao còn trêu đùa ông chủ như vậy? Ông chủ của chúng ta tuy có hơi đa tình, nhưng đối với cô rất thật lòng mà." Châu Châu không từ bỏ bước đến nói chen vào: "Tôi thật sự không hiểu, cái anh chàng Aki kia có gì tốt, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ, nhưng lại luôn không có biểu cảm, cơ mặt xơ cứng..." Đúng lúc đó, Dung Kỳ từ nhà tắm bước ra, đối diện với khuôn mặt thờ ơ và tia nhìn sắc lạnh, Châu Châu vội nuốt những lời nói phía sau vào trong bụng.

San San thì ngược lại không sợ sệt, vẫn kéo lấy Tiểu Ái nhỏ giọng dặn dò: "Dù thế nào đi nữa, hiện tại cô vẫn là người của Sun. Trong thời gian hợp đồng, gây ra scandal đối với ai mà nói cũng đều bất lợi cả. Chuyện sống chung này nhất định phải thận trọng, người bình thường thì không sao, nhưng anh ấy là Aki. Cô cứ chờ mà xem, sắp tới cánh báo chí chắc chắn sẽ viết cô là một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt, không từ một thủ đoạn nào để được nổi tiếng."

"Trong hợp đồng có viết không được yêu đương đâu!" Tiểu Ái liếc mắt nhìn người phía sau, anh đang ở trong nhà bếp pha trà sữa, nhân có hội đó cô vội vàng hỏi: "Đúng rồi, sắc mặt của Thôi Thái Dạ mấy ngày nay thế nào?"

"Ông chủ hả? Cô còn hỏi sao? Từ sau khi biết cô xin nghỉ để đi nghỉ mát, anh ta cũng bay luôn. Tính ra cũng sắp được mười ngày chưa gặp rồi." San San thở dài: "Cô không biết đâu, mấy ngày nay Sun không có chủ nhân, cái cô Vy An kia tác oai tác quái, cứ coi như mình là bà chủ ấy."

"Vy An? Cô ta sao lại ở Sun?"

"Cô tay quay về làm người mẫu. Nghe nói có ô dù nâng đỡ, người đứng sau sắp đặt là ai thì không biết, nhưng mà cô ta rất ngông cuồng, không coi ai ra gì. Còn nữa, trước đó những người trong nghề bàn tán rằng, Thôi Quốc Phong đã kiểm tra ADN để chứng thực giữa Thôi Thái Dạ và Lộ Sa đích thực là quan hệ cha con, vì thế cô ta có thể sẽ bước vào nhà họ Thôi." San San nói xong, đưa thông báo lịch trình tháng chín cho Tiểu Ái, rồi kéo Châu Châu rời đi.

"Anh đã nghe thấy hết rồi à?" Tiểu Ái nhận cốc trà sữa từ tay Dung Kỳ, rồi ngồi xuống ghế sô-pha: "Sắp tới chúng ta phải làm sao đây?"

Dung Kỳ ngồi dựa bên cạnh Tiểu Ái, lật xem qua thông báo lịch trình tháng chín của cô: "Sao vậy?"

"Scandal của chúng ta đó. Có ảnh hưởng đến anh không?"

"Còn chưa tới mức đó." Anh mỉm cười nhẹ nhàng, khiến những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt trở nên dịu dàng lạ thường.

"Cười cái gì chứ, đừng có mà quyến rũ em. Đang bàn chính sự!" Tiểu Ái lập tức đổi đề tài.

Anh vẫn cứ cười: "Bây giờ em nên lo phía bố mẹ sẽ nói như thế nào."

"Cái gì mà nói như thế nào? Trước đó, chẳng phải đã nói với bố mẹ là chúng ta đi du lịch đó sao? Anh em cùng nhau đi du lịch lên báo bị hiểu nhầm mà thôi!"

Anh bỏ bản lịch trình xuống, nhìn cô chăm chú: "Chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt, người khác nghĩ gì, bàn tán gì anh đều coi như không, nhưng chỉ có bố mẹ, là anh không muốn lừa dối và làm tổn thương họ."

Tiểu Ái bỗng đau đầu: "Vậy, anh nói hay là em nói?"

"Vẫn còn một tháng nữa là trung thu, hôm đó chúng ta cùng về nhà." Anh đưa tay ra ôm lấy Tiểu Ái rồi hôn nhẹ lên thái dương cô.

"Anh trai, hôm nay anh dịu dàng thật đó! Ngày nào cũng như vậy có phải tốt không?" Tiểu Ái co người trong lòng anh trộm cười.

Anh trầm lặng một lúc, rồi cất giọng nói: "Tiểu Ái, sau này đừng gọi anh là anh trai nữa."

"Tại sao?"

"Anh không thích!"

"Nhưng mà em gọi quen rồi, có lúc sẽ quên mất!"

"Vậy thì ngay từ bây giờ bắt đầu sửa thói quen này đi!"

"Vậy em nên gọi anh như thế nào? Tiểu Kỳ? Hay gọi một cách thân mật là "Kỳ"? Tiểu Ái đảo mắt: "Chi bằng cứ gọi anh là đạo diễn đi! Đúng rồi, bộ phim sau của anh khi nào khởi quay, có vai diễn nào phù hợp với em không?"

Thấy anh chỉ nheo mắt nhìn mà không nói gì, Tiểu Ái vội nói: "Sao vậy? Lại định nói em đi đường tắt đúng không? Lần trước ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình, chẳng phải anh đã từng nói bộ phim tiếp theo sẽ để cho em một vai đó thôi!" Tuy lúc đó điều kiện anh đưa ra cô không đáp ứng, nhưng lời đã nói ra thì không có lý nào để rút về nữa cả. "Thôi nào! Anh cho em một vai diễn đi mà, dù sao thì cái gì cần em đều đã cho anh hết rồi, anh cũng nên trả chút thù lao thích đáng chứ!" Lời còn chưa nói hết, cô đã bị anh lườm một cái sắc lạnh. Tiểu Ái thấy không vui, lập tức giằng ra khỏi tay anh, chạy đến một góc khác của ghế sô-pha ngồi co ro ở đó: "Đồ nhỏ mọn! Không cho anh ôm nữa!"

Nhìn vào cánh tay bỗng nhiên trống vắng, Dung Kỳ thật sự không biết phải nói sao.

Anh nhìn chăm chú trong giây lát, rồi những ngón tay thon dài gõ nhẹ vào lịch trình tháng chín của cô: "Buổi casting tuần sau em không cần đi nữa, thời gian mấy tháng nữa đều để trống hết."

Mặc dù Dung Kỳ không nói thẳng, nhưng Tiểu Ái vẫn nghe ra được ẩn ý trong đó, lập tức tươi cười hớn hở: "Để trống làm gì vậy? Anh dành cho em một vai đúng không?"

Anh nửa cười nửa không nhìn cô: "Hiện tại anh hơi đói."

"Được!" Tiểu Ái lên cao tinh thần: "Hôm nay để em giở tuyệt chiêu sở trường cho anh thấy - mỳ xào thịt." Cô vừa đi được mấy bước đã mặt mày rạng rỡ chạy lại ôm lấy cổ anh, ra sức hít mùi thơm sữa tắm tươi mát toả ra ở chỗ xương quai xanh của anh.

Dung Kỳ ngăn chặn không kịp chỉ cảm thấy tê dại và mềm mại ở cổ, thân thể bất giác chấn động.

Tiểu Ái ngẩng đầu lên, thấy vết đỏ trên làn da săn chắc của anh, vô cùng đắc ý: "Đánh dấu trước, sẽ không sợ anh hối hận nữa. Đến tối, em sẽ phục vụ anh chu đáo, đạo diễn!"

Anh cụp mắt khẽ cười, rồi bỗng kéo cô quay lại, cũng làm một ký hiệu y hệt xuống quai xanh của cô.

"Anh làm gì vậy?" Vừa rồi cô còn nghĩ anh định "giải quyết ngay tại chỗ" nữa.

"Không có gì!" Anh buông cô ra, giúp cô chỉnh sửa lại quần áo: "Tuyệt chiêu sở trường của em đâu? Em định để anh đợi bao lâu nữa?"

Có mối quan hệ với đạo diễn Aki, Tiểu Ái coi như đã hoàn toàn nổi tiếng, mấy ngày nay ra vào Sun, xe chuyên dụng đều bị bao vây.

Đành chịu thôi, Aki xưa nay hành sự thần bí, hành tung thì lúc ẩn lúc hiện, ngay cả buổi sáng quảng bá cho phim "Kỳ sát" cũng không xuất hiện. Cánh phóng viên, nhà báo không bám đuôi được anh, nên chỉ có thể chạy theo Tiểu Ái. May mà Châu Châu lanh lợi, tài nghệ lái xe lại tuyệt vời, nên mới dễ dàng cắt đuôi được đám phóng viên.

Theo cách nói của Tư Nhã, lần này bất kể cô nói gì, thì dưới góc độ báo chí đều sẽ thiên về mặt xấu nhiều hơn. Có thể không xấu được sao khi mà hai năm trước, hết Ando Ruki, Thôi Thái Dạ, Minh Phỉ, rồi đến bây giờ là Aki. Đối tượng scandal của cô người sau còn kinh khủng hơn người trước, vì thế trong mắt quần chúng hiện nay, cô hoàn toàn đã trở thành nhân vật điển hình cho hình ảnh hồ ly tinh.

"Suy cho cùng, trên thế giới này liệu có mấy người hiểu được đạo lý như mình chứ?" Tư Nhã tuy tự tâng bốc, nhưng thật sự cũng không hề quá đáng. Trước khi bọn họ gặp nhau, Tiểu Ái còn chưa nghĩ là sẽ nên mở miệng nói như thế nào, thì chỉ với một câu của Tư Nhã lập tức đánh gục cô...

"Nghe mình hỏi, cậu và Dung Kỳ không phải là anh em ruột thịt đúng không?"

"..." Lập tức ánh mắt Tiểu Ái vụt lên ánh nhìn vô cùng bái phục: "Vậy... cậu có cảm thấy là không xứng không? Dù sao cũng đã gần hai mươi năm là anh em của nhau rồi..."

"Thôi đi! Cậu bớt giả vờ đi. Nếu mình coi trọng vấn đề đó, thì lúc đầu mình sẽ làm bạn với cậu sao?" Tư Nhã trêu đùa: "Nhưng mà, thật sự hai người sau khi biết được thân thế rồi mới đến với nhau à?"

Tiểu Ái phì cười, đem chuyện du thuyền ra kể.

"Kịch tính quá! Tuy bây giờ mình có Cát Mễ, nhưng lúc mới quen Dung Kỳ, mình vẫn mê mệt anh ấy một thời gian. Lúc đó nếu anh ấy có một ngày để ý đến mình, chắc chắn mình sẽ lao thẳng vào lòng anh ấy."

"Cát Mễ?" Tiểu Ái ngạc nhiên: "Trước khi mình ra nước ngoài hình như vẫn là anh chàng khoá dưới đại học cơ mà?"

"Anh chàng đó mình đã chia tay từ lâu rồi!" Tư Nhã thờ ơ vén tóc.

"Mình nhớ bọn cậu chưa yêu được bao lâu mà. Nhanh như vậy đã chia tay sao? Cậu sắp đuổi kịp Thôi Thái Dạ rồi đó!"

"Không có cảm giác gì khi ở bên nhau thì chia tay là lẽ đương nhiên. Lẽ nào không thích vẫn ra vẻ thánh nhân, lấy lí do không muốn làm tổn thương đến đối phương mà miễn cưỡng ở bên nhau sao?" Tư Nhã hừ cười: "Cậu thì vui rồi, được đi Pháp miễn phí, chỉ khổ cho mình một mình ở thành phố S, vừa bận đóng phim, vừa phải ứng phó với cô nàng thanh mai trúc mã kia của cậu."

"Cậu muốn nói đến Trân Gia à? Cô ấy không phải là đã quay về thành phố Z từ lâu rồi sao?" Dạo này có hơi bận, chuyện của Dung Kỳ, chuyện của Thôi Thái Dạ, còn có chuyện quay phim và đám phóng viên, nhà báo, nên đã lờ đi Trân Gia. Bây giờ nghĩ đến, sau cái lần ở quán bar nghe cô ấy nói chuyện chia tay với Văn Nhã Địch, chẳng bao lâu thì quay về thành phố Z, rồi sau đó cũng không liên lạc gì nữa. Nghe giọng điệu của Tư Nhã thì hình như Trân Gia từng đến tìm cô.

"Đứa con riêng của gia đình Thôi Thái Dạ lại quay về tìm Trân Gia." Tư Nhã nói với cô, khoảng ba tháng trước, Trân Gia quay lại thành phố S, lúc đó Tiểu Ái vẫn còn đang ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình quay phim. Trân Gia nói rằng không muốn làm ảnh hưởng đến Tiểu Ái nên đã đến tìm cô ấy. Đúng lúc đó Tư Nhã vừa đóng xong bộ phim dài tập, cô cũng muốn nghỉ một thời gian ngắn, liền đưa Trân Gia đi và lôi kéo đám anh em khác của cô đến hộp đêm hát karaoke, chơi trò chơi, ăn đồ nướng. Không lâu sau, Trân Gia và một anh chàng rất nho nhã trong đám anh em đó ở cùng nhau. Lúc đó, Tư Nhã tuy cảm thấy hơi bất ổn, nhưng cũng không nói gì, và về sau, người anh em đó đã bị một người khác đánh. Người đánh cậu ta không phải là ai khác chính là Văn Nhã Địch, người đã vứt bỏ Trân Gia. Anh ta đánh người rồi đưa Trân Gia đi, khi ấy Tư Nhã không có ở đó mà chỉ nghe mấy người anh em kia kể lại.

Trong lòng Tư Nhã vì thế mà ôn cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Suy cho cùng, xét ở góc độ giao tình, cô và những người anh em kia thân thiết hơn. Trân Gia là do cô đưa tới làm quen, bây giờ người ta vừa đau lòng vừa bị thương khiến cô luôn cảm thấy áy náy. Nhưng Trân Gia là bạn của Tiểu Ái, Tư Nhã không thể chạy đi mà chất vấn được. Về sau, Trân Gia vẫn đến tìm cô nhưng cô liền thoái thác nói mình bận, không có thời gian đi chơi.

Tư Nhã cho rằng sau hai lần thoái thác như vậy, đối phương chắc sẽ hiểu. Thế nhưng Trân Gia lại không nhận ra được sự không thoải mái đó của Tư Nhã vẫn chứ hai ba ngày lại tìm cô, có lúc buôn điện thoại với cô mà mỗi lần nói đều đến cả tiếng đồng hồ, thật là nuốt không trôi!

"Thực ra cậu đâu cần phải nể mặt mình chứ! Trân Gia là như vậy đó, cậu phải nói rõ ràng với cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không biết đâu. Cũng tại mình không tốt, gần đây đã bỏ rơi cô ấy. Sau này mình sẽ đi tìm cô ấy hỏi thử xem sao."

"Cái anh chàng Văn Nhã Địch đúng thật là không phải đàn ông. Có mới nới cũ, ham hư vinh, lại còn không quyết đoán, đeo bám mãi không tha." Tư Nhã xem thường giận dữ nói: "Cậu phải từ từ khuyên nhủ cô ấy, có câu "ngựa khôn không quay đầu gặm cỏ", nếu không cô ấy sẽ bị tổn thương đó. Nếu Trân Gia vẫn không nghe thì cứ lấy ví dụ thực tế của cậu mà dạy cô ấy."

"Thôi Thái Dạ còn tốt hơn nhiều so với Văn Nhã Địch."

"Ồ, cậu đang nói tốt giúp bạn trai trước đấy à? Câu nói này, cậu phải nhớ rõ không được nói trước mặt Dung Kỳ, đàn ông dù ngoài mặt không nói gì đâu, nhưng bên trong thì lúc nào cũng nhỏ mọn. Nhưng mà, hồi đầu năm cậu và Thôi Thái Dạ chia tay, rốt cuộc là vì hai mẹ con kia, hay là ngay từ đầu cậu đã không thật lòng vậy?"

Tiểu Ái nhìn Tư Nhã, lặng lẽ cười. Nụ cười đó vừa trong sáng vừa thoải mái, y như đã xác định được chuyện nào đó.

"Mình đã từng muốn cùng Thôi Thái Dạ yêu đương vui vẻ, tuy nhiên, cảm giác khi ở bên cạnh anh ta lại khác. Không phải mình không thích anh ta, nhưng cậu cũng biết đó, cảm giác tim đập thình thịch, hay tất cả cảm xúc của mình đều vì người đó mà bị tác động. Tất cả những xúc cảm đó lại không hề xảy ra với Thôi Thái Dạ."

"Với Dung Kỳ thì có à?"

Thấy Tiểu Ái ừ một tiếng, Tư Nhã cũng trở nên nghiêm túc: "Vậy cậu yêu anh ấy không?"

Câu hỏi bất chợt khiến Tiểu Ái hơi sững sờ. Những cảm giác như không muốn mất đi, muốn ở cùng nhau, hay khát khao được tựa vào nhau, có phải là yêu không? Cô không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, không vì yêu một người mà đến mức mất đi bản thân như Trân Gia, cũng không tự do phóng túng, coi vui vẻ là chính như Tư Nhã. Vì thế trước đây, việc duy nhất cô có thể làm chính là tạm thời không yêu đương. Nhưng bây giờ, cô và Dung Kỳ đã ở bên nhau, cảm giác đó đối với anh là tình yêu hay sao? Hay rốt cuộc chỉ là thích mà thôi?

Thấy cô do dự không nói, Tư Nhã lại hỏi: "Bây giờ để cậu chọn lựa giữa sự nghiệp và Dung Kỳ, cậu chọn ai?"

"Cả hai mình đều cần."

"Không được, chỉ có thể chọn một, có sự nghiệp thì mất đi Dung Kỳ, có Dung Kỳ thì mất đi sự nghiệp." Tư Nhã lắc lắc ngón tay trỏ với Tiểu Ái.

"Sao như vậy được! Có phải là đóng phim đâu, hai cái này hoàn toàn không mâu thuẫn với nhau."

Tư Nhã liên tiếp thở dài: "Quả nhiên là như thế, phụ nữ cứ yêu vào là chỉ số IQ liền giảm xuống. Cậu cũng không nghĩ xem, chuyện của cậu và Dung Kỳ đã lên báo, người mà cậu phải đối diện lúc này không chỉ một mình Thôi Thái Dạ. Hợp đồng của cậu và Sun, cảm nhận của bố mẹ cậu, ngôn luận của mọi người, tất cả sẽ trở thành áp lực cản trở hai người. Huống hồ, nghề của chàng ta không giống với những nghề khác, không phải cứ hoàn thành nhiệm vụ là xong chuyện, thành công của chúng ta còn phải xây dựng trên sự cổ vũ và mến yêu của công chúng. Một khi đã mất đi những thứ đó, bất kể cậu làm gì, cũng không thể thành công."

"Có đến mức nghiêm trọng như vậy không?" Tiểu Ái nghe không chớp mắt.

"Tạm thời thì chưa, mình chỉ nói trước để cậu chuẩn bị tâm lý thôi!"

Những lời Tư Nhã nói xưa nay thường có tính dự báo, mấy ngày nay, tỉ lệ truy cập vào blog của Tiểu Ái tăng lên chóng mặt, từ một trăm mười mấy nghìn lượt tăng đến một triệu lượt truy cập.

Blog này là San San giúp Tiểu Ái lập khi cô gia nhập Sun, dùng để đăng những thông tin về những tác phẩm mới, hay đăng tải những bức ảnh chân dung ở tạp chí lên. Rất nhiều người viết tâm tư của mình trên blog nhưng Tiểu Ái lại không thích ngồi trước máy tính đánh chữ. Hơn nữa, cô cũng không có khiếu văn chương, nên rất ít khi đăng nhập, tin tức tác phẩm và ảnh đều do San San quản lý.

Hôm đó Tiểu Ái đến Sun, thấy San San đang oán thán, liền hiếu kì đến gần xem. Phía dưới một bài viết mới đăng có khoảng năm, sáu nghìn lời comment. Cô bèn kéo ghế ngồi xuống xem, hoá ra đều vì chuyện của cô và Aki mà cư dân mạng chửi bới ầm ĩ.

Cả buổi chiều, Tiểu Ái ngồi trước máy tính đọc từng tin, những lời mắng chửi đó đủ thứ quái đản, vô cùng cay độc, thật sự khiến cô phải kinh ngạc.

San San bên cạnh liền kéo Châu Châu ra mắng, bảo anh đưa Tiểu Ái về công ty mà không gọi điện trước, nếu không thì Tiểu Ái cũng không được biết chuyện trên blog này. Với tư cách là một diễn viên, nỗi đau lớn nhất là bị người ta vô duyên vô cớ mắng nhiếc trên mạng.

"Tôi có biết đâu. Rõ ràng là do cô ấy không tốt, hà cớ làm sao lại xem những thứ đó ở công ty." Châu Châu oan ức gào lên, liền bị San San đẩy ra phòng họp.

"Anh muốn chết đấy à? Còn gào cái gì chứ, thấy vụ việc còn chưa đủ loạn nên không vừa ý phải không? Ông chủ không ở đây, scandal thì càng ngày càng không khống chế được, còn cái cô Vy An kia nữa..."

"Tôi làm sao?" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Ở cửa thang máy, một người mẫu cao ráo, xinh đẹp mặt mày khó chịu đang nhìn họ.

San San giảo miện cứ như không nhìn thấy cô ta vậy. Vy An cũng không nhiều lời, sải đôi chân dài bước vào phòng họp.

Từ khi Tiểu Ái quay về, người đẹp này hôm nào cũng lên tầng sáu một lần, làm ra vẻ vô tình gặp Tiểu Ái tán gẫu và thường nói những câu giả bộ như hi vọng có thể làm bạn. Ý của Thôi lão tiên sinh cô ta cũng không thể làm trái được, nhược điểm lớn nhất của Thôi Thái Dạ thì lại hơi mềm yếu...

Đương nhiên, Tiểu Ái thường chỉ nghe cô ta nói, thỉnh thoảng cảm thấy đau tai mới đáp lại hai ba câu.

Ví dụ: "Con người Thôi lão tiên sinh khá được, lần trước ra giá cho tôi năm triệu tệ. Đúng rồi, năm đó ông ấy đuổi cô đi mất bao nhiêu?... Ơ kìa, sắc mặt cô bị làm sao vậy?... Thực ra năm trăm nghìn tệ cũng không ít, với giá trị mười năm trước, thì cái giá đó là hợp lý mà!... Này này, cô đi đấy à? Có việc bận sao? Vậy không tiễn nha!"

Hoặc ví dụ: "Cô không nói thì tôi cũng không biết, Thôi Thái Dạ cũng mềm lòng đó!... Ừm, tôi biết anh ta chỉ mềm lòng với một mình cô. Vì thế tôi có chuyện phải nhờ đến cô... Đừng khách sáo, cô nhất định sẽ làm được. Thực ra nửa năm trước, tôi đã chia tay với anh ta, nhưng có lẽ vì bị đá nên anh ta không vui. Nếu không phải suốt ngày đến tìm tôi thì cũng gọi điện thoại liên tục, mỗi lần tôi nhắc đến chuyện chia tay là anh ta lại mắng chửi. Cô cũng biết anh ta còn là ông chủ của tôi, vì thế tôi không thể mắng chửi lại. Tôi muốn nhờ cậy cô, người duy nhất có thể khiến anh ta mềm lòng, bảo anh ta sau này đừng có quấn lấy tôi nữa, thực sự nhờ cô đấy..."

San San nhớ lại sắc mặt Vy An trước khi đi, lập tức không nén nổi buồn cười. Vy An đúng là ngây thơ, cho rằng có Thôi Quốc Phong làm lá chắn thì có thể hất cẳng được Tiểu Ái. Nhưng cô ta đã nhầm, một khi Tiểu Ái đã không thích thì ngay đến Thôi Quốc Phong của Thôi Thị cũng bị cái miệng của Tiểu Ái "trêu chọc" suýt nữa phát bệnh, thì một người mẫu bình thường nhỏ nhoi như cô ta, chẳng là gì cả!

Tuy nhiên hôm sau, Tiểu Ái đang vì chuyện blog mà không vui, ngộ nhỡ để Vy An chiếm được thời cơ thì hơi thiệt thòi.

Nghĩ đến đây, San San liền kéo theo Châu Châu quay trở lại phòng họp. Quả nhiên, người đẹp đó đang nhìn màn hình máy tính lắc đầu.

"Dung Tiểu Ái! Con đĩ không biết xấu hổ! Đồ độc ác! Chỉ dựa vào cô cũng không xứng đứng bên cạnh Aki. Mau cút về nhà soi gương đi nhé!" Tuy Vy An đang đọc những lời nhắn trên blog, nhưng San San biết chắc cô ta đang mượn thời cơ để mắng người. Không biết chừng một phần trong những lời mắng chửi đó là do chính cô ta gửi.

"Đồ lẳng lơ dâm đãng!"

"Đồ đầu óc bã đậu!"

"Được lắm! Dám chặn địa chỉ mạng của tôi! Những tin xấu của cô với người khác tôi sẽ paste lên từng cái một. Để mọi người cùng biết!"

...

Vy An vẫn đang tiếp tục, Tiểu Ái thì nằm bò trước máy tính không động đậy gì, San San và Châu Châu đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có ý định muốn ném Vy An ra ngoài.

m thanh quen thuộc đúng lúc đó vang lên: "Có chuyện gì vậy?"

Châu Châu mắt sáng lên, San San thì cứ như là gặp được cứu tinh: "Ông chủ, ông quay về rồi! Cái này..." Cô chỉ về phía Vy An, cùng với vẻ mặt sa sầm của Thôi Thái Dạ, vẻ mặt người đằng sau dần dần sững sờ.

"Ai cho cô ta đến đây vậy?" Giọng nói của anh nhỏ khàn, dường như rất mệt mỏi, nhưng cũng không ngăn nổi sự tức giận. Vy An mở miệng, chỉ nói một câu: "Ơ!" đã bị một câu nói: "Cút đi!" làm cho chết khiếp.

Mặc dù trước đó, Thôi Thái Dạ không hề hoan nghênh sự xuất hiện của cô ta nhưng cũng chưa từng xua đuổi, mắng giận như lúc này. Cô không phải là không có lòng tự trọng, chỉ là tự tin thái quá, cộng thêm trợ lực duy nhất là Thôi Quốc Phong cũng hết sức ủng hộ, vì thế Vy An cho rằng Dung Tiểu Ái hoàn toàn chẳng là cái thá gì.

Nào ngờ, câu đầu tiên anh nói với cô sau nhiều ngày biệt tăm biệt tích trở về, chính là bảo cô cút đi!

Sắc mặt Vy An tái mét, quay người bỏ đi.

Nhân cơ hội đó, San San chạy đến an ủi Tiểu Ái, kết quả đối phương lại không có phản ứng gì. Trán Thôi Thái Dạ nhíu lại, lôi Tiểu Ái dậy: "Bây giờ ngồi xem những cái đó thì có tác dụng gì?"

Tiểu Ái "y da" một tiếng, chiếc tai nghe vốn đang đeo trên tai bị rơi ra, cô day day đôi mắt ngái ngủ và cánh tay mỏi nhừ, mơ màng nhìn họ: "Sao thế?"

"Lúc nãy là cô đang ngủ sao?" San San thật sự bó tay!

"Hôm qua tôi ngủ hơi muộn, lúc nãy nghe nhạc nên ngủ từ lúc nào không biết. San San, trên mạng những người đó mắng thật có sáng kiến, có người còn nói tôi ngực to óc bã đậu đó! Ngực tôi thật sự rất to sao?"

Mồ hôi San San tuôn như mưa, ra hiệu phía sau còn có ông chủ.

Tiểu Ái chuyển ánh nhìn đến người đàn ông vẫn đang mang bộ mặt u ám, khoé miệng cong lên: "Rốt cuộc anh cũng quay lại rồi!"

"Em vẫn còn cười được!" Thôi Thái Dạ nhìn vào máy tính: "Cục diện hiện giờ, chính là thứ mà em muốn à?"

Lời của anh khiến cô dần thu lại nụ cười: "Em chỉ có thể nói, phản ứng của người khác không phải là thứ mà em có thể khống chế được." Nói năng vớ vẩn, bị người ta mắng chửi thì đâu phải là chuyện tốt lành.

Thôi Thái Dạ nhếch khoé miệng nhìn Tiểu Ái một lúc, rồi chợt kéo cô đi.

Châu Châu và San San không dám ngăn cản, Tiểu Ái cứ thế bị anh kéo tới cửa thang máy: "Anh làm cái gì vậy?"

"Đi giải quyết chuyện đó." Anh ấn mạnh nút thang máy, Lâm Tuyết ở cạnh đó bị kinh động, vội vàng ra khỏi phòng trợ lý, còn chưa kịp mở miệng đã bị Thôi Thái Dạ trừng mắt dữ tợn, lập tức đứng bất động tại chỗ.

"Giải quyết cái gì chứ? Chuyện này không cần giải quyết!"

"Câm mồm! Đi với anh là được rồi!" Thang máy cuối cùng cũng mở ra, anh kéo mạnh cô vào trong. Thang máy xuống thẳng tới gara để xe, cô bị nhét vào chiếc DBS màu trắng bạc, còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhấn mạnh ga, chiếc xe lao ra ngoài phóng như điên. Tiểu Ái sợ đến mặt mày tái mét, lập tức thắt dây an toàn.

"Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? Ngày hôm đó ở Pháp, tôi và Dung Kỳ đã nói..."

"Đừng có nhắc cái tên đó trước mặt anh." Chân anh lại đạp mạnh ga tiếp, chiếc xe xoay một vòng ở chỗ rẽ, suýt chút nữa doạ chết Tiểu Ái, cô lập tức ngậm mồm lại.

"Anh nói với em, những lời hôm đó một chữ anh cũng không tin. Chuyện đó anh sẽ đích thân làm rõ. Việc em cần làm bây giờ là ngồi đó." Thôi Thái Dạ nhìn chăm chú con đường phía trước, đôi mắt tản mạn, phóng khoáng. Vào lúc này, tâm hồn anh bao phủ bởi sương mù và sự cương quyết, tựa như tâm trạng hằm hè chuẩn bị tấn công của con báo khi đi săn mồi, chỉ đợi đến thời cơ là bùng phát.

"Anh rốt cuộc là muốn đi đâu?"

"Nhà em." Hai chữ đó, khiến mặt Tiểu Ái biến sắc. Dung Kỳ đã từng nói, ánh mắt hay bàn ận của bất kỳ ai anh không để ý, chỉ duy nhất bố mẹ là anh không muốn lừa dối và làm tổn thương. Cô cũng như vậy, chỉ có bố mẹ là những người cô để ý nhất.

Tiểu Ái trầm lặng một lúc, rồi cất tiếng nói: "Thôi Thái Dạ, anh nghe cho rõ đây, tôi và Dung Kỳ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, anh ấy không phải anh trai tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.