Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 2: Chủ nhân của DBS




Tiểu Ái bần thần suy nghĩ, cuộc gọi nhỡ đầu tiên đến giờ tính ra cũng được khoảng nửa tiếng. Trong thời gian đó, cũng đủ để anh ấy làm rất nhiều việc. Chẳng hạn, từ cửa ra vào anh hỏi thăm buổi tiệc long trọng ở Joys tối nay. Rồi ví dụ như từ tiểu khu yên tĩnh anh cũng có thể tới hội quán huyên náo này. Tuy nhiên, giả thuyết của Dung Tiểu Ái không thể nào tiếp tục xảy ra, bởi vì cô đã thoáng nhìn thấy thân hình cường tráng rắn rỏi của người nào đó xuất hiện ở lối vào hội quán. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn nê-ông nhiều màu sắc, người đó giống như một tia sáng lạnh lẽo hoàn toàn không ăn khớp với những tia còn lại. Mặc dù khuôn mặt vô cùng đẹp trai và thân hình hoàn mĩ làm cho người ta xốn xang, hít thở không thông, nhưng khi từ từ lướt qua toàn bộ ánh mắt vừa sắc lạnh vừa ác liệt của người đó lại khiến cho không ai dám lại gần dù chỉ một bước. Trước khi ánh mắt ấy lướt về phía mình, Dung Tiểu Ái vội ngồi thụp xuống. Tư Nhã lại gần, phát hiện ra người bạn tốt của mình giống như chú thỏ con đang trốn tránh móng vuốt của chim ưng: “Có cần phải như thế không? Cậu cũng đã lớn rồi mà vẫn còn sợ anh trai à?”

“Cậu không hiểu!” Ném ra ba chữ đó xong, Tiểu Ái dứt khoát dùng cả tay chân di chuyển về hướng cửa sau. May mà cô đã đến Joys tới n lần rồi, nên đường đi lối lại cô đã quá quen thuộc, mặc dù tư thế này có hơi mất mặt thật nhưng nghĩ đến thủ đoạn của người nào đó, thì cô cũng chẳng buồn để ý nữa. Vì vậy, tại buổi tiệc party hoành tráng và lộng lẫy này, đang xuất hiện một người bò sát trên mặt đất chạy trốn.

Thôi Thái Dạ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh bỗng trở nên mơ hồ, trong cuộc đời anh đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy người đẹp nào lại không có chút hình tượng như thế. Chiếc váy dạ hội màu đen đang mặc kia vừa nhìn đã biết ngay là không phải hàng rẻ tiền, cả mái tóc xoăn mềm mượt hiển nhiên đã được chăm chút, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa cỏ vô cùng quyến rũ. Quả rõ nữ sinh này đã dày công trang điểm để đến tham dự party, nhưng sao không dùng đôi chân đẹp vẫn còn nguyên lành để đi, mà lại đi theo kiểu bò trên mặt đất bằng cả hai tay hai chân như vậy? Điều làm anh không nói lên lời là người đẹp đang “bò” này còn chẳng thèm nhìn đường, không cẩn thận nên quệt phải chân trước của anh nhưng lại ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh đầy oán hận, giọng điệu như muốn đánh người: “Ông anh có thể nhường đường được không?”

Mượn ánh sáng của hành lang bên cạnh, anh đưa mắt lướt nhìn khuôn mặt của cô, nước da màu lúa mạch, lông mày thanh mảnh, đôi môi cong cong đáng yêu, đặc biệt là đôi măt, vừa đen nháy vừa hiếu động, làm tôn lên hàng mi cong dài, cho dù dưới ánh đèn lờ mờ vẫn sáng như những vì sao trong đêm vậy. Cô nữ sinh này có ngoại hình rất khá, cũng có chút cá tính. Nếu không quá lỗ mãng, anh đã có ý giúp cô nàng giới thiệu với những người có mặt trong buổi tiệc tối nay. Anh đứng yên bất động, muốn nói tôi không nhường đường đó thì sao nào, xem cô có thể trèo qua người tôi mà đi được không? Lời vẫn chưa kịp nói ra, thì điện thoại di động của mỹ nhân đó bỗng vang lên. Cô nàng hoang mang sợ hãi giống như gặp phải quỷ, cũng không biết lấy từ đâu ra dũng khí, liền mượn lực từ chân anh cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Anh cũng chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc là cô bò hay chạy nữa.

Vừa bước chân ra khỏi Joys, Dung Tiểu Ái liền lập tức đến bên đường bắt xe, thầm nghĩ cứ chạy trước rồi tính sau, cùng lắm thì đến chỗ Tư Nhã trốn vài ngày, đợi đến lúc anh ấy hạ hỏa, hoặc đợi cho tới khi anh ấy bay rồi mới quay về. Thế nhưng, chân còn chưa kịp chạm lên vỉa hè thì toàn thân cô đã đông cứng lại. Tại bãi đỗ xe phía trước hội quán, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang đơn độc đỗ cạnh đó. Dung Kỳ khoanh hai tay, mặt mày lạnh lùng, kiên định, dường như anh đã sớm lường trước được cô sẽ xuất hiện ở nơi này.

“Lên xe!” Anh lập tức mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô. Đôi mắt màu trà bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào, nhưng Tiểu Ái lại lập tức xách váy cắm đầu cắm cổ chạy về phía bên cạnh. Cuối cùng vẫn bị Dung Kỳ bắt được, Tiểu Ái hoảng loạn dùng cả tay lẫn chân vùng vẫy loạn xạ, nhưng lại bị anh dùng sức nhét vào trong xe, sau đó nhấn ga nghênh ngang phóng đi.

Lúc này, trong căn hộ nhỏ hai phòng đang xảy ra một trận giằng co. Dung Tiểu Ái sống chết bám lấy cánh cửa nhà tắm, nhưng cũng không thể chống lại được việc Dung Kỳ ra sức kéo cô vào trong đó. Cuối cùng Tiểu Ái bị ném vào bồn tắm dưới vòi nước, nước từ vòi hoa sen chảy xuống. Cho dù bây giờ đang là tháng chín nhiệt độ hơn 30ºC, thế nhưng bị nước lạnh dội lên người lại vô cùng khủng khiếp. Lớp trang điểm trên mặt Tiểu Ái hoàn toàn đã bị rửa trôi, đường viền kẻ mắt thì loang lổ, nhìn giống như một chú gấu trúc đang khóc.

“Đừng dội nước nữa! Em sắp chết rồi! Khụ khụ... Lần sau em không dám nữa!” Bị đè trong bồn tắm, cô ra sức đập vào những viên gạch men phía trước, chỉ hận rằng bản thân không thể nào sinh ra sức mạnh thần kỳ đập vỡ bức tường, mở đường để chạy trốn.

“Không dám?” Dung Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng, lực ở tay không hề giảm: “Anh chưa thấy em bớt phóng túng lần nào cả. Từ lâu anh đã cảnh cáo em, trong thời gian học hành không được phép gây chuyện thị phi!”

“Em nào có gây chuyện thị phi đâu! Chỉ là tham dự một buổi party thôi mà, bây giờ ai chẳng thế!”

“Đừng cho rằng anh không biết trong lòng em đang tính toán gì.” Đôi lông mày lưỡi mác của anh nhíu lại, trong lời nói hàm chứa sự căm ghét: “Ban đầu ai từng nói với anh sẽ biết tự trọng. Nghề này nhiều thị phi như thế nào trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết. Đừng có giả vờ vô tội nữa!”

“Ai không biết tự trọng?” Vừa lạnh, vừa đau lại còn bị mắng, mọi tức giận tích tụ trong Tiểu Ái đều tuôn trào: “Anh dựa vào cái gì mà nói em không biết tự trọng? Khụ khụ... Mới chỉ quay về thôi đã hung dữ với em như vậy! Em đã lớn rồi, anh có thể cho em một chút nhân quyền được không? Ngay cả đến bố mẹ còn không quản lý em như thế thì anh dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào cái gì?” Anh vẫn rít lên lạnh lùng: “Mấy năm đại học, em ở nhà của ai, dùng tiền của ai? Bây giờ còn nói chuyện nhân quyền với anh hả? Anh nói cho em biết, một ngày còn là anh trai em, anh còn có quyền quản lý em. Đừng có nghĩ trước mắt anh làm những chuyện không biết tự trọng. Em tắm rửa sạch sẽ ngay cho anh!”

“Em có chỗ nào không sạch sẽ chứ?” Tiểu Ái vừa tức vừa cuồng, sắp khóc đến nơi. “Rốt cuộc là chỗ nào không sạch sẽ chứ? Chẳng có ai lại nói em gái mình như vậy cả. Anh vẫn luôn căm ghét em đúng không?...” Tiểu Ái quay đầu lại, đôi mắt đen nháy tràn đầy sự oán trách: “Nếu như anh đã căm ghét em như vậy! Thì đừng có quan tâm đến em nữa... Khụ khụ!” Cô sặc nước, ho một lúc lâu, vẫn ngang bướng cãi: “Đừng nghĩ là anh tài giỏi lắm! Cùng lắm trả lại phòng và tiền cho anh!”

“Đó là do em tự nói ra đấy nhé!” Cuối cùng Dung Kỳ cũng buông tay, vứt vòi hoa sen sang một bên, lấy khăn lau nước bị bắn lên người: “Nếu muốn sau này anh không quản lý em nữa, thì hãy trả hết tiền học phí hơn ba năm nay cùng tiền sinh hoạt phí cho anh, sau đó dọn khỏi nơi này. Nếu em làm được, anh cũng làm được.”

Khi đôi mắt màu trà lạnh lùng nhìn xuống, vẻ mặt của Dung Tiểu Ái liền trở nên yếu đuối. Giống như đã sớm dự đoán được, Dung Kỳ mỉm cười mỉa mai rồi đi thẳng ra ngoài. Dung Tiểu Ái nằm sấp trong bồn tắm, bắt đầu khóc nức nở.

Vốn dĩ hi vọng ba năm qua ở nước ngoài, tính tình anh sẽ có chút thay đổi, kết quả ngày đầu tiên quay về đã dạy dỗ cô rồi. Những ngày sau này cô biết sống thế nào đây? Lẽ nào... sẽ lại giống như trước kia, đứng dưới bầu trời xanh của anh, cô quay trở về làm một học sinh ngoan hiền, hàng ngày chỉ biết ngoan ngoãn từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà thôi sao? Trời ơi! Thế này chẳng khác gì giết chết cô cả! Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng hồi trung học, cô lại thấy lạnh cả sống lưng.

Có nhiều lúc Dung Tiểu Ái cảm thấy cô giống như cô bé Lọ Lem, mặc dù không có dì ghẻ và chị gái độc ác nhưng lại có một người anh vô cùng lạnh lùng, hà khắc và còn quá ưa sạch sẽ.

Ba năm một sự khác biệt, sự khác biệt ấy giữa cô và Dung Kỳ là hai lần rưỡi.

Với khoảng cách bảy năm đằng đẵng, anh với con người của thời đại đó không hiểu rõ được cô, và cô với con người ở thời đại này lại càng không có cách nào hiểu rõ được anh.

Sau mấy ngày chùn bước cam chịu cuộc sống khổ cực của một học sinh ngoan hiền, Dung Tiểu Ái gần như suy sụp đến nơi, ngay cả Hình Tư Nhã một người luôn yêu thích trai đẹp cũng phải bắt đầu oán thán. Trước kia, cứ mỗi lần không có tiết học, hai cô nếu không cùng đám bạn đi hát hò ăn uống, thì cũng đến hộp đêm ăn chơi trác táng. Học viện Nghệ thuật Điện ảnh thành phố S cái khác không có chứ trai xinh gái đẹp thì không hề thiếu. Hơn nữa vì Học viện m nhạc ngay bên cạnh nên mỗi lần như vậy luôn có thể tìm thấy cả đám đông đi cùng. Thực ra, mọi người tụ họp lại với nhau không phải làm chuyện gì mờ ám, mà chỉ để hiểu rõ về nhau hơn, bởi vì rất nhiều thứ rồi cũng sẽ thay đổi, một khi đã chính thức bước chân vào giới showbiz, những kiểu tụ họp như vậy sẽ chẳng thể nào có được nữa, vì thế đa phần thời gian họ đều chơi bời thỏa thích.

Tiểu Ái và Tư Nhã đã trở thành sinh viên năm tư khoa Diễn xuất truyền hình. Bước vào năm thứ ba các cô cùng với các nữ sinh khác trong khoa bắt đầu tham gia diễn thử các tác phẩm nhỏ. Tuy trước đó, quan hệ giữa họ vốn khá tốt, nhưng vẫn khó tránh khỏi xảy ra một vài mâu thuẫn, xung đột. Chỉ riêng hai cô, vì tính tình thẳng thắn và quan niệm về giá trị sống gần giống nhau, nên ngược lại so với trước kia quan hệ lại càng tốt hơn. Ngoại trừ lúc về nhà ngủ, tất cả thời gian hầu như hai người đều ở bên nhau, chuyện gì cũng phải cả hai cùng làm mới cảm thấy thú vị. Bây giờ Dung Tiểu Ái bị cấm túc, cũng chẳng khác gì với việc cấm túc Hình Tư Nhã, thử hỏi làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn!

“Nghe mình nói nè, nếu không thì cậu dọn ra khỏi đó đi!” Trong bữa ăn trưa, Tư Nhã đưa ra đề xuất: “Dẫu sao anh trai cậu đã lường trước được cậu không dám nên mới nói như vậy. Chi bằng rời khỏi đó, trả lại tiền anh ấy thì cậu sẽ được tự do.”

“Cậu nói cứ như dễ dàng lắm ấy!” Tiểu Ái cắn thìa, mệt mỏi than vãn: “Học phí ba năm nay, lại còn tiền sinh hoạt nữa phải làm sao đây? Cộng vào phải đến mấy chục ngàn tệ, mình đào ra tiền ở đâu bây giờ?”

“Bố mẹ cậu đâu? Bọn họ vẫn còn sống mà, cậu thật sự cho mình là cô bé Lọ Lem đấy à?”

“Mình chính là như thế mà! Bố mẹ không biết là nghĩ gì nữa, toàn bộ mọi việc đều đứng về phía anh ấy. Ban đầu mình muốn thi Học viện Điện ảnh, cũng vì một câu nói của anh ấy nên bố mẹ mới phản đối, nói con gái học ngành đó không tốt chút nào. Kết quả vẫn là mình phải cầu xin anh ấy rất lâu, phải đáp ứng “n” giao ước không công bằng anh ấy mới chấp nhận. Bây giờ anh ấy nắm toàn bộ kinh tế của mình, nếu chọc tức anh ấy thì mình chết là cái chắc!”

“Haiz...” Tư Nhã xoa đầu Tiểu Ái rồi lắc đầu: “Biết nói thế nào đây? Anh trai cậu thực sự quản lý cậu hơi nghiêm khắc. Nhưng mà hầu như anh trai nào mà chẳng như vậy, coi em gái như bảo bối của mình, không cho phép bất cứ ai lại gần...”

“Anh ấy mà coi mình là bảo bối? Anh ấy xưa nay luôn rất ghét mình. Cậu có biết, lần đầu tiên bọn mình gặp nhau anh ấy đã nói câu gì với mình không? Bẩn! Lúc đó mình mới ba tuổi thôi! Đáng yêu như thế, ngây thơ như thế! Vậy mà anh ấy lại có thể...”

“Đợi đã!” Tư Nhã nghe ra chỗ sơ hở: “Bọn cậu ba tuổi mới gặp nhau lần đầu? Vậy anh ta không phải là anh ruột cậu sao? A, hèn chi anh ấy đối xử với cậu...”

“Cậu bớt nghĩ bậy bạ đi! Anh ấy thực sự là anh trai ruột chính cống của mình. Nội tình bên trong đợi lần sau có tâm trạng mình sẽ kể tiếp cho cậu. Nhiều lúc mình cũng hi vọng anh ấy không phải anh trai ruột của mình, nếu được như vậy mình còn có thể tận dụng mọi thủ đoạn khiến anh ấy chết mê chết mệt mình, sau đó răm rắp nghe lời mình, bảo anh ấy đi về hướng nam thì không được đi về hướng bắc, bảo lăn thì không được bò...”

“Ý kiến này cũng hay đó!” Tư Nhã đột nhiên mỉm cười duyên dáng, vén mái tóc đen dày như thác nước: “Chi bằng lần sau giới thiệu anh ấy cho mình, mình sẽ trói chặt anh ấy. Khiến cho anh ấy mê mình như điếu đổ, xem anh ấy còn lấy đâu ra thời gian quản lý cậu được nữa.”

“Chị dâu! Nếu như cậu thật sự có thể trói chặt được anh ấy. Ngay bây giờ mình lập tức tôn cậu thành chị dâu của mình.” Tiểu Ái chọc chọc vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tư Nhã, cả hai cô cùng cười phá lên.

Kỳ thực tuổi trẻ chính là như vậy, vừa mới mặt mày ủ dột, nhưng thoáng chốc vẫn có thể tươi tỉnh ngay trở lại. Trái tim tuổi trẻ không thể cất giấu quá nhiều điều bí mật, đặc biệt là với những kiểu người tràn đầy ước mơ và cảm xúc mãnh liệt như các cô. Mây mù mãi mãi không thể che nổi ánh mặt trời chói chang.

Ngày hôm sau, Tiểu Ái còn chưa đưa đề nghị Dung Kỳ và Tư Nhã gặp mặt, đối phương đã đem đến tin vui cho cô mà rất có thể sẽ giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó hiện giờ. Công ty quản lý M&S nổi tiếng lẫy lừng trong giới điện ảnh, chuẩn bị khởi quay một bộ phim truyền hình về đề tài thành thị mang tên “Tổn thương”, trong đó có vài vai diễn phụ nhỏ, chuẩn bị công khai tuyển chọn. Tất cả những nghệ sĩ trẻ tuổi có điều kiện phù hợp hoặc là sinh viên đều có thể đăng kí thi tuyển. Ý của Hình Tư Nhã là, chỉ cần Dung Tiểu Ái có thể nhận được vai diễn trong bộ phim dài tập đó, vấn đề tiền nong sẽ dễ dàng được giải quyết.

Có cơ hội, cũng có nghĩa là sẽ có nhiều cạnh tranh. Số lượng vai nữ phụ chỉ có ba vai, để tăng thêm cơ hội được chọn, Tiểu Ái và Tư Nhã quyết định đăng kí thi tuyển cả ba. Trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai cô, dẫu sao việc có được vai diễn, xuất hiện trước ống kính là một chuyện, tiền thù lao lại là một chuyện khác. Tư Nhã đã tuyên bố từ đầu, ngộ nhỡ cô ấy vượt qua Tiểu Ái dành được vai diễn, cùng lắm cô ấy sẽ cho cô mượn tất cả số tiền cát-sê.

Sau khi gửi bản lí lịch đi vài ngày, hai người nhanh chóng nhận được thông báo đến dự buổi casting vòng đầu tiên. Thời gian vào chiều thứ tư, hôm đó cả hai đều có tiết học, khi cầm tờ thông báo thử vai đến chỗ giáo sư của khoa xin nghỉ học, vị giáo sư xưa nay vẫn luôn chủ trương học hành khi chưa tốt nghiệp là quan trọng nhất này, lại ca cẩm một tràng dài với các cô. Sau một tiếng nghe giáo huấn, khó khăn lắm để thầy giáo cho phép nghỉ, lúc hai cô bước ra đều có cảm giác hạ đường huyết.

“Này, đi ăn món gà hầm với mình! Tâm trạng mình lúc này đang vô cùng bực bội!” Tư Nhã vén cánh tay áo lên, mọi suy nghĩ đều lộ rõ trên khuôn mặt: “Cậu đừng có nói với mình là không được đó! Chỉ là ăn cơm tối cùng với bạn học nữ thôi mà anh trai cậu cũng không cho phép sao?”

“Nếu như ngay cả cơm tối cũng không cho phép, thì mình quay thẳng về nhà ăn anh ấy.”

“Ý, anh ấy vẫn ở chỗ cậu à? Vậy anh chàng ở trọ khoa Mỹ thuật tạo hình của cậu thì sao? Chắc không phải vẫn sống ở khách sạn đó chứ?”

“Mình lấy đâu ra tiền cung cấp cho anh ta ở khách sạn, nghe nói anh ta đã chuyển đến sống ở chỗ một người bạn cùng khoa rồi. Mình nói với anh ta thời kỳ căng thẳng còn kéo dài, dù sao thì trước khi tốt nghiệp cũng không thể để anh ta quay về được.”

“Xem ra anh ta biết nghe lời, không còn đến chỗ cậu quậy phá. Nếu là mình bị đuổi ra khỏi nhà như vậy, mình nhất định sẽ quay lại hỏi rõ ràng.”

“Lúc đầu mình chọn anh ta thuê phòng, cũng chính là vì tính tình anh ta tốt. Nếu không thì ngộ nhỡ hai bên cãi nhau bị anh mình biết được, mình chắc chắn sẽ bị lột da.”

“Tại sao cậu không nói đó là vì người ta thích cậu nên tính tình mới tốt?” Tư Nhã cười ám muội: “Cái con bé này cậu thật là xấu tính! Rõ ràng biết tâm tư của người ta mà vẫn còn làm bộ làm tịch.”

“Anh ta hơi nghiêm túc, chỉ là mình không muốn mang hi vọng đến cho người không có khả năng. Cậu biết mà, trước khi ngày đó đến, mình sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại.” Dưới bóng râm đầu thu, Dung Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn xuyên qua những cành cây kẽ lá lốm đốm vệt vàng vệt xanh ngắm ánh chiều tà rực rỡ. Trên khuôn mặt trong sáng màu lúa mạch, thấp thoáng hiện lên vẻ trầm mặc vượt quá so với tuổi. Cô rất ít khi để lộ ra vẻ mặt như vậy, đó không phải là con người cô, một người luôn tươi cười sống hết mình, giống như trong phút giây hoàn toàn thoát khỏi những chuyện phong trần thế tục của nhân gian, bay đến một bầu trời bao la rộng lớn khác chỉ dành cho riêng cô.

Ánh chiều ta chiếu xuống mái tóc xoăn nhuộm màu tím đậm của Tiểu Ái những đốm nắng lung linh, Tư Nhã nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Rồi sẽ có một ngày, chúng mình nhất định thành công thôi!”

“Ừm!” Dung Tiểu Ái từ từ mím môi lại, nắm chặt tay người bạn thân.

Món gà hầm mà hai cô đều thích cuối cùng vẫn không thể thưởng thức được. Giữa chừng Dung Kỳ gọi điện thoại đến, bảo Tiểu Ái đến ăn cơm. Trong điện thoại cô đã mặt dày mày dạn viện cớ từ chối, ngay cả cái cớ đã quá lỗi thời là bạn thân thất tình tâm trạng không tốt cần có người bên cạnh an ủi cũng đã dùng đến, nhưng vẫn không thể lay chuyển được anh. Cuối cùng cô nổi trận lôi đình kéo theo Tư Nhã xuất hiện tại phòng ăn của câu lạc bộ Parker.

Câu lạc bộ tư nhân Parker là một trong ba câu lạc bộ cao cấp của thành phố, ai không có tiền thì đừng nghĩ đến chuyện đặt chân vào đó, mà nếu có tiền, cũng chưa chắc có thể vào được, đây là nơi chỉ dành cho những người thuộc tầng lớp thượng lưu và giới điện ảnh.

Tư Nhã và Tiểu Ái đến thành phố S bao năm rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên họ bước chân vào đó. Cách trang trí ở Parker vừa nhìn vào sẽ không thấy sự nguy nga, tráng lệ, nhưng khi nhìn kĩ sẽ phát hiện ra mỗi góc độ đều được trang trí rất xa hoa. Thậm chí trên tường cách một đoạn lại treo một bức tranh, đều là của những tác giả nổi tiếng và giá trị của chúng không hề nhỏ chút nào. Cầu thang bằng thạch anh cùng với tay vịn mạ vàng, màu sắc tuy không lóa mắt, nhưng hoàn toàn lột tả được sự xa hoa của câu lạc bộ.

“Anh trai cậu có vẻ như có rất nhiều tiền nhỉ?” Trong lòng Tư Nhã lại bắt đầu xốn xang: “Nếu anh ấy thật sự tuấn tú, phi phàm giống như lời cậu nói, vậy anh ấy há chẳng phải là người đàn ông cực phẩm quý như kim cương rồi còn gì? Trên thế giới này làm gì có người đàn ông hoàn mĩ như vậy, mà vừa hay lại là anh trai cậu?”

“Đúng vậy, mình lừa cậu đó, anh trai mình thực sự là người đàn ông khủng long!” Cửa phòng ăn gần ngay trước mắt, Tiểu Ái bỗng có tâm trạng giống như lúc sắp bị đưa lên pháp trường.

“Đá bay cậu giờ!” Tư Nhã đánh vào giữa vai cô bạn, chân sau của Tiểu Ái vốn dĩ không hề có chút lực nào, vừa bị đánh liền chới với về phía trước vài bước, rồi ngã ngay vào đúng người đang mở cửa.

Một mùi nước hoa Eau de Cologne mê người sộc vào cánh mũi, những ngón tay thoi dài có lực của đối phương đỡ eo Tiểu Ái, sau đó lập tức buông cô ra một cách rất nho nhã: “Cô không sao chứ?” Đập vào mắt Tiểu Ái là khuôn mặt vô cùng tuấn tú, cô nhất thời hoa cả mắt.

“A! Mỹ nam!” Mái tóc ngắn gọn phá cách, khuôn mặt quyến rũ, thân hình to cao rắn chắc, ánh mắt đó còn mang chút cảm giác lưu manh trí thức, rất giống với Ngô Ngạn Tổ[1]. Không! Không! Với khí chất này, tuyệt đối còn đẹp trai hơn gấp mấy lần so với Ngô Ngạn Tổ!

[1] Ngô Ngạn Tổ (tên tiếng Anh: Daniel Wu) là một diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn bốn mươi bộ phim. Ngô Ngạn Tổ từng được mệnh danh là “Lưu Đức Hoa trẻ”, anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.

“Anh chàng đẹp trai, cảm ơn! Hay là anh để lại số điện thoại, lúc nào đó liên lạc với nhau nhỉ!” Tiểu Ái bắt chuyện một cách hết sức sỗ sàng, nhưng nụ cười trong sáng hào hứng và giọng điệu thẳng thắn đó lại khiến cho người ta không thể cất lời mắng chửi được. Khóe môi đối phương giật giật, thực ra ý định ban đầu của anh là nhếch khóe miệng, nhưng nghĩ lại thấy như vậy thì hơi mất hình tượng, liền thuận thế mỉm cười. Nụ cười này càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai hút hồn, khuôn mặt khôi ngô, Tiểu Ái nhìn mà chảy cả nước miếng.

Tiếng ầm ĩ ngoài cửa đã gây sự chú ý của người nào đó trong phòng, một người đàn ông mặt mày lãnh đạm bước ra, ánh mắt bình thản chầm chậm quét đến.

“Anh!” Vẻ si ngốc của Tiểu Ái lập tức thay thế bằng sự nhanh nhẹn, nghe lời: “Anh đợi em lâu lắm rồi phải không? Em không an tâm để bạn học của em một mình, nên đã đưa cô ấy đến cùng.” Dung Kỳ không thèm ngước mắt nhìn, chỉ nói một tiếng “đi vào” rồi cứ thế đi thẳng vào trong.

Tiểu Ái đến kéo Tư Nhã, mới phát hiện cô bạn lúc này đang đờ người ra. Lại thêm một cô em nữa bị người đàn ông tàn bạo đó đầu độc, Dung Tiểu Ái ngao ngán lắc đầu.

Bữa tối được làm khá sáng tạo, trông rất đẹp mắt, nhưng lượng khẩu phần ăn thực tế lại rất ít, trông có phần lạnh lẽo. Dung Tiểu Ái vừa nhìn đã không có nhã hứng rồi, ăn mà như không ăn, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện.

Trước đó, Dung Kỳ chỉ hờ hững giới thiệu đúng một câu là bạn bè, ngay cả tên cũng không nhắc đến. Thực ra anh từ bé tính tình đã lạnh lùng, những người sùng bái ngưỡng mộ anh ta rất nhiều song bạn bè thật sự lại cực kỳ ít. Người có thể cùng ngồi ăn cơm điềm đạm tâm sự những chuyện cá nhân đời thường với anh, cô lại càng chưa thấy. Tiểu Ái càng ngày càng hứng thú với anh, suy cho cùng có thể là người mà Dung Kỳ coi là bạn bè mười mấy năm nay xem ra cũng không phải tay vừa.

“Tiểu Ái, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu phải không?” Sau khi bốn người bắt đầu ăn được gần mười phút, đó là câu đầu tiên anh chàng đẹp trai nói với cô.

“Hả?” Câu nói đó của anh ta làm cho Tiểu Ái ngây người, thực sự trước đó cũng cảm thấy khuôn mặt anh ta khá quen, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu, còn cho là giống với Ngô Ngạn Tổ. Bây giờ anh ta nói thế, có khả năng bọn họ đã từng gặp nhau, nhưng rốt cuộc là ở đâu đây? Theo lí mà nói, một người đàn ông xuất chúng như vậy cô lại có thể quên được sao?

Cả hai người đồng thời chìm vào trầm tư, Tư Nhã cũng dừng đũa suy ngẫm, thực sự cô cũng cảm thấy hình như đã từng nhìn thấy anh ta ở đâu đó. Dường như là trên tạp chí? Hay là trên báo, lúc sắp nghĩ ra, thì khuôn mặt hoàn mỹ của Dung Kỳ đột ngột quay sang khiến cho tim Hình Tư Nhã đập loạn xạ, vội nhìn lại anh đầy thiện cảm. Tiếc rằng, đối phương chỉ đáp lại bằng một cái nhìn vô cảm, thậm chí còn rất lạnh lùng.

Sự trầm tư đó cứ kéo dài cho đến khi bốn người kết thúc bữa tối, khi người lái xe của anh chàng đẹp trai đến, hai người mới đồng thời nhớ ra.

“DBS?”

“Chiếc váy dạ hội màu đen?”

Dường như cả hai người đều đồng thanh nói. Nhưng chỉ khác là, người mà Dung Tiểu Ái nhớ đến chính là người đàn ông đeo kính râm màu đen lái xe Aston Martin, còn người mà Thôi Thái Dạ nghĩ đến lại là cô gái kì lạ anh gặp hôm Dung Kỳ vội vàng xuất hiện mượn chiếc xe thể thao yêu quý của anh. Lời vừa nói ra, sắc mặt hai người bỗng chốc có chút biến đổi.

“Em là cô gái buổi tối hôm đó...” Thôi Thái Dạ khoanh tay bật cười. Hóa ra cô ấy chính là đối tượng mà lần trước nửa đêm Dung Kỳ đến bắt về, hóa ra là em gái cậu ấy. Chẳng trách lần trước lại xuất hiện màn lăn lê bò càng đó, suy đoán cũng biết ngay là đang trốn ai đó! “Xin lỗi, bởi vì em không trang điểm, vì thế nhất thời không nhận ra được.”

Đâu chỉ có việc không trang điểm, vì phải ăn cơm với Dung Kỳ, cô đã phải ở trong phòng vệ sinh của trường thay đổi lại hoàn toàn cách ăn mặc, áo phông trắng, quần bò, giày thể thao, tóc đuôi ngựa, giản dị đến mức ngay cả bản thân cô cũng không dám nhìn mình trong gương. Tư Nhã còn nói đùa rằng, như vậy cũng khá thú vị, vốn dĩ hai người không phân cao thấp, bây giờ lại hoàn toàn là chiếc lá xanh làm nên cho bông hoa tươi sắc.

“Biết ngay mà! Chả trách đêm đó vừa nhìn thấy xe của anh mình cô liền thấy rất quen, hóa ra là do anh ta cho anh ấy mượn!” Dung Tiểu Ái hơi phẫn nộ, nếu không phải do anh ta, cô cũng không dễ dàng bị Dung Kỳ tóm về như vậy.

“Tiểu Ái!” Cặp mắt màu trà như thạch anh lóe lên tia lạnh lẽo, Dung Kỳ vừa liếc nhìn một cái, Tiểu Ái lập tức mặt mày ủ rũ đứng sau lưng anh, nhưng đến giữa chừng lại cảm thấy không cam tâm, lén lút chớp chớp mi, lè lưỡi với Thôi Thái Dạ, dáng vẻ tinh nghịch, ngang bướng đó càng làm anh mắc cười hơn.

Lúc tiễn bọn họ đến tầng dưới khu chung cư, Thôi Thái Dạ đột nhiên gọi cô: “Tiểu Ái, lần sau muốn ăn cơm anh liên lạc với em bằng cách nào, chi bằng để lại số điện thoại đi?”

“Không cần đâu!” Tiểu Ái lắc đầu mạnh. Trai đẹp tuy là tốt, nhưng người từng hại cô tất thảy đều không tốt. Tư Nhã ngồi trong xe mà cứ thở dài mãi, con nhóc này bệnh lại tái phát rồi, lại có thể từ chối một anh chàng đẹp trai có tiền như vậy, ngoan cố đến mức thật muốn ai đó đá bay cậu ta đi.

Lông mày Dung Kỳ chau lại, trước khi anh mở miệng, Tiểu Ái đã vội cười khôn khéo: “Muốn tìm em thì gọi điện cho anh trai em là được, hề hề...” Đồ khôn lỏi! Tư Nhã chỉ dám nín cười, cảm thấy cô sắp bị nội thương đến nơi rồi.

“Được, chúc ngủ ngon!” Thôi Thái Dạ cười phóng khoáng chào Dung Kỳ rồi phóng xe đi.

Sau bữa cơm ở Parker, Hình Tư Nhã đã hoàn toàn đổ rạp trước Dung Kỳ một cách không có lập trường, luôn mồm ca ngợi anh đẹp trai tuấn tú, là vật quý báu trên đời này. Tiểu Ái phản bác rằng anh tính tình lãnh đạm, Tư Nhã liền nói phong độ hơn người, tính tình chín chắn; Tiểu Ái nói ánh mắt anh băng lạnh, thì Tư Nhã gọi đó là ánh mắt mãnh liệt, chỉ những người đàn ông có năng lực, có lòng tự tin mới có được điều đó; Tiểu Ái nói mặt mũi anh đẹp giống như con gái, Tư Nhã lại nói như vậy mới gọi là đồ quý giá, dù có ái nam ái nữ vẫn khiến cho người ta cảm nhận được khí phách hiên ngang, không hề cảm thấy có chút gì yếu mềm, thực sự là cực kì hiếm có! Tư Nhã bảo đảm bây giờ tìm một trăm người phụ nữ sẽ có một trăm lẻ một người đồng ý với quan điểm của cô ấy. Còn tất cả những điều mà Tiểu Ái nói, hoàn toàn là vì quá yêu anh trai mà dẫn đến phát cuồng, sợ người khác cướp mất người anh xuất chúng của mình, nên mới cố tình bôi nhọ anh mà thôi.

Dung Tiểu Ái bị làm cho tức chết, nhào vào cắn cánh tay Tư Nhã: “Mình mà lại yêu anh trai? Người đàn ông lạnh như băng đó? Được! Mình thừa nhận anh trai mình còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, đầu óc siêu việt, tính cách mạnh mẽ, thân hình có thể sánh với người mẫu chuyên nghiệp, hoàn toàn là kiểu người bất kể là gái hay trai ai nhìn cũng đều yêu quý, tóm lại là báu vật quý giá nhất trên đời khiến người ta yêu mến. Nhưng mà, anh ấy thật sự rất đáng sợ! Những người đàn ông ưa sạch sẽ mình đã gặp nhiều rồi, nhưng người đàn ông như anh ấy thì thực sự mình chưa thấy bao giờ. Cậu không biết, lúc anh ấy phát bệnh trông đáng sợ như thế nào đâu...”

“Người đàn ông hoàn mĩ như thế, cho dù có chút khiếm khuyết nhỏ cũng là chuyện bình thường. Chỉ là ưa sạch sẽ thôi mà, vẫn còn tốt hơn so với loại phóng túng kết giao bừa bãi!” Tư Nhã trách: “Nói như vậy, buổi casting vòng hai thứ sáu này rốt cuộc cậu có đi không vậy?” Buổi casting vòng một hôm thứ ba tuần trước rất đơn giản, gặp mặt các thí sinh, nghe họ giới thiệu về bản thân và biểu diễn tài năng, sau đó loại đi một số người có ngoại hình bình thường.

“Đương nhiên đi rồi! Buổi casting lần này liên quan đến tương lai sống chết của mình mà.”

“Nhưng buổi casting lần này mất cả ngày, còn không cho phép có bất kì liên lạc nào với bên ngoài, cậu định nói với anh trai cậu thế nào đây?”

“...” Với vẻ mặt ngỡ ngàng, hiển nhiên là Tiểu Ái vẫn chưa nghĩ ra được. Tư Nhã hết sức đồng tình vỗ vỗ vai cô: “Cậu... cậu cố mà nghĩ đi nha, mình đến quán bar làm việc đây. Ngoan nha, đừng nghĩ mình sẽ thất bại. Cùng lắm thì hi sinh bản thân, dùng sắc đẹp giúp cậu quấn chặt lấy anh ấy.”

Dung Tiểu Ái nằm nhoài trên bàn học làm điệu bộ té xỉu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.