Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 30: 30: Đối Tượng Tình Nghi





Thấy Hạ Vy để mắt tới căn chung cư hai phòng ngủ tầng mười một toà nhà A chung cư Bình An ở trung tâm thành phố, Thiên Minh dốc hết vốn từ của mình để chê ỏng chê eo đường nước và sơn tường không còn mới.

Cuối cùng chủ nhà đồng ý giảm giá thuê cho Hạ Vy hai trăm ngàn một tháng so với giá ban đầu.

Hạ Vy vui vẻ tới mức nắm tay Thiên Minh chạy như bay để tránh chủ nhân căn hộ kia đổi ý.
“Đi thôi.

Anh có muốn ăn bánh đúc nóng không? Tôi mời.”
Thiên Minh tủm tỉm cười, hỏi Hạ Vy:
“Em muốn tôi ngồi ăn ngoài đường ấy hả? Không cần bịt kín nữa sao?”
Hạ Vy giật mình quên mất nhân vật bên cạnh là người nổi tiếng.

Cô nhỏ giọng nói:
“Vậy đi uống nước mía nóng đi.”
“Anh chỉ cần dùng ống hút là uống được.

Ngon lắm.”
Vừa nói, Hạ Vy vừa nhớ lại hương vị của thứ nước đặc biệt chỉ có vào mùa đông.
Thiên Minh mỉm cười.

Chẳng mấy khi Hạ Vy chủ động “hẹn hò” cùng anh.

Thiên Minh phải tận dụng cơ hội này mới được.
Thiên Minh gật đầu.
“Được.

Tôi chưa thử món đó bao giờ.”
Hạ Vy chở Thiên Minh tới một quán nhỏ ven hồ.

Đây là nơi Vân Anh đã từng đưa cô tới.
Biết Hạ Vy không dành nhiều thời gian cho việc “lượn phố” như mình nên Vân Anh luôn là người chủ động tìm “chỗ nhậu” mỗi khi hai người bọn họ đi chơi.

Quán nước này Vân Anh dẫn Hạ Vy tới cách đây mấy tuần để ăn mừng thành công của Hoa Tuyết.

Hạ Vy và Thiên Minh gọi hai cốc nước mía nóng rồi ngồi xuống bàn nhỏ sát bờ hồ.
Gió từ hồ thổi vào khiến cho Hạ Vy không chịu được cái lạnh nên xoa hai tay vào nhau.
Thiên Minh tò mò:
“Em chịu rét kém như vậy sao không ngồi ở bàn trong nhà.

Vừa rồi vẫn còn hai bang trống mà.”
Hạ Vy mỉm cười:
“Anh chắc là ít thời gian ra ngoài ngắm cảnh nên chỗ này đặc biệt dành cho anh đó.”
“Hơn nữa, ngồi trong phòng sẽ không thoải mái nói chuyện.”
Thiên Minh và Hạ Vy vui vẻ nhận cốc nước mía nóng từ tay người phục vụ, không quên nói lời cảm ơn với anh ta.
Thiên Minh tủm tỉm cười.

Cũng may khẩu trang này có thiết kế rất đặc biệt, nắp nhựa được đóng mở rất dễ dàng.

Anh có thể thoải mái uống nước mía mà không cần tháo bỏ nó.
Hạ Vy nhìn Thiên Minh, tò mò hỏi:
“Anh đặt mua món đồ này ở đâu thế? Trông rất lạ mắt.”
Thiên Minh mỉm cười, kể về chuyến lưu diễn cách đây một năm ở Mỹ.

Anh vô tình thấy thiết kế này rất thú vị nên đã đặt mua vài cái về dùng.

Chỉ có điều hôm nay đám khẩu trang đặc biệt mới lần đầu được ra mắt vì trước đó Thiên Minh không hề có ý định “đi nhậu” bên ngoài.
“Em có thích không? Ở nhà vẫn còn vài cái nữa đấy.”
Hạ Vy cười khúc khích:
“Thôi.

Tôi cũng không phải người nổi tiếng nha.

Đeo khẩu trang như vậy rất khổ.

Tôi thích tự do hơn.”
Nói xong, cô lấy thìa xúc mấy sợi dừa nạo và lạc rang từ trong cốc bỏ vào miệng.
“Cái này cũng ngon lắm đó.”
“Tôi có thể ăn hết đám này luôn.”
Vừa nói, Hạ Vy vừa đưa tay chỉ vào đám dừa nạo và lạc rang trong hai cốc nước trên bàn.
Thiên Minh khẽ gật đầu.
“Tôi có thể tưởng tượng được.”
Hạ Vy nhìn dáng vẻ đau khổ của Thiên Minh liền tủm tỉm cười.

Xem ra ai đó muốn ăn mà không được.

Cô phải an ủi anh một chút:
“Để hôm nào tôi mua về làm cho anh.

Mua đồ ở quán mang về nhà tôi sợ nó nguội mất thì phí lắm.”
Thiên Minh vui vẻ hẳn lên, lấy thì xúc dừa nạo định bỏ vào cốc của Hạ Vy thì bị cô ngăn lại.
“Không cần thưởng cho tôi.”
“Tôi không ăn thừa của anh đâu.”
Thiên Minh bật cười trước hành động của mình.

Chỉ nghe Hạ Vy nói thích ăn là anh liền cho cô, quên mất đây là việc “rất không bình thường” với những cặp đôi mới quen nhau mà anh và cô còn là cặp đôi theo hợp đồng nữa chứ.
Đúng lúc này giọng nói của Vân Anh vang lên khiến Hạ Vy giật mình.
“Trời ơi… bà Vy.

Tới sao không gọi tôi?”
Hạ Vy nhìn thấy Vân Anh đi cùng mấy người bạn nên đứng lên chào hỏi.
Cô nói nhỏ với Vân Anh nhờ cô giữ bí mật về thân phận của chàng thanh niên đeo khẩu trang kín mít kia.
Vân Anh bật cười.
“Được nhưng mà đợi tôi một lát.”
Dứt lời, Vân Anh ra hiệu cho mấy người bạn ngồi ở bàn trong phòng cho đỡ lạnh còn mình theo Hạ Vy tới chỗ Thiên Minh.

Cô đưa một quyển sổ tới trước mặt anh rồi nói:
“Chào anh.

Em là bạn thân của Hạ Vy tại HPJ.

Em hâm mộ anh đã lâu.

Em có thể xin chữ ký được không ạ?”
Thiên Minh biết về Vân Anh do trước đó anh vẫn luôn theo sát Hạ Vy.
Thiên Minh vui vẻ ký tên vào sổ tay cho Vân Anh.
“Nhờ em để mắt tới Hạ Vy giúp anh.

Có đối tượng tình nghi nào thì chống phá quyết liệt nha.”
Vân Anh vui tới mức rớt nước mắt.

Không ngờ JK ngoài đời lại thân thiện, gần gũi đến thế.

Cô nhỏ giọng nói:
“Hiện tại cũng không có nhiều đâu ạ.”
“Có anh Tiến ở phòng Marketing.”
“Anh Sơn phòng Kế hoạch.”
“Và… anh Tân bảo vệ nữa ạ.”
Hạ Vy trợn tròn mắt, lấy tay bịt miệng Vân Anh.
“Bà nói linh tinh cái gì thế hả?”
Vân Anh gạt tay Hạ Vy ra, nhăn nhăn nhở nhở.

Đấy là cô còn đang tính xem trưởng phòng Đình Vũ có bị vào danh sách đen hay không đấy.
Khoé môi Hạ Vy giật giật.

Chẳng hiểu Vân Anh kiếm đâu ra cái danh sách kia để “tâu” với Thiên Minh chứ.

Mấy người bọn họ chỉ thi thoảng hỏi thăm Hạ Vy mà thôi.
Thiên Minh hài lòng, trao trả cuốn sổ tay cho Vân Anh.
Vân Anh vui mừng, chốt hạ một câu:
“Những người kia chỉ là mon men thể hiện tình cảm nhằm gây ấn tượng với Hạ Vy thôi.

Em nghĩ anh còn phải chú ý tới trưởng phòng Đình Vũ.

Chưa có bằng chứng cụ thể nhưng em nghi lắm mà linh cảm của em không sai đâu.”
Hạ Vy ngạc nhiên tới mức không thốt nên lời.

Vân Anh này có trí tưởng tượng quá đỉnh đi.


Để mấy con nơron thần kinh này vào việc sáng tạo mẫu trang sức có phải hơn không? Cô và Đình Vũ chỉ có quan hệ công việc mà thôi.
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Anh sắp có buổi biểu diễn tại Trung tâm hội nghị Quốc gia.

Khi đó em đi cùng Hạ Vy nhé.

Anh sẽ nói Hạ Vy đưa vé cho em.”
Vân Anh gật đầu lia lịa, cô chào tạm biệt Thiên Minh và Hạ Vy rồi rời đi.
Hạ Vy lần đầu thấy chữ ký của JK dành cho người hâm mộ nên có chút tò mò.

Nhìn theo cuốn sổ tay của Vân Anh.
Thiên Minh bật cười:
“Em thích thì tôi ký cho một tập luôn.”
Hạ Vy chu môi:
“Không thèm nha.

Tôi chỉ muốn xem có giống chữ ký kia hay không thôi.”
Thiên Minh bật cười, lấy tay điểm nhẹ vào trán Hạ Vy.
“Phải rồi… Không thèm.

Có hẳn anh Tiến phòng Marketing, anh Sơn phòng Kế hoạch, anh Tân bảo vệ và trưởng phòng Đình Vũ để mắt kia mà.”
“Làm gì đoái hoài tới một thanh niên suốt ngày nhảy nhót như tôi chứ.”
Nghe mấy lời này, Hạ Vy tức tới đỏ mặt.
“Không phải.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Vậy là để mắt tới tôi rồi đúng không?”
Hạ Vy không nhịn được liền đánh tới tấp vào người Thiên Minh.
Vân Anh quan sát hai người bọn họ từ xa, tuy rằng không nghe được nội dung hội thoại nhưng những hành động trêu chọc, cười đùa kia chẳng khác nào một đôi tình nhân cả.

Ánh mắt Thiên Minh dành cho Hạ Vy thật sự khiến cho kẻ độc thân như cô phải ghen tị.

Xem ra ngày bạn cô lên xe hoa không còn xa nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.