Trái Tim Bị Đánh Cắp

Chương 36: Cuộc sống ngọt ngào




Diệp lão gia thong thả ngồi uống trà.Bao năm qua bây giờ mới cảm thấy tinh thần thoải mái và vui vẻ...

Cháu gái của ông đã sang Mỹ được hai tuần cách mấy ngày Trình Khang sẽ gọi điện về cho ông gặp mặt Diệp Tâm..

Nhìn khí sắc con bé hồng hào, sắc vóc có da có thịt hơn trước rất nhiều..Tinh thần vui vẻ, tiếng nói cũng rõ ràng,  trơn tru lại còn  chịu nói nhiều hơn trước.Trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn..

Làm ông vui mừng khôn siết lại thầm mang ơn Trình Khang vô cùng...

-" Lão gia "

Một vệ sĩ đi vào chào hỏi tôn kính..

Diệp Thành nhướn mày....

-" Chuyện gì..?"

-" Tôi vừa nhận được tin tức.Mẹ cậu Trình Khang cho người điều tra nơi ở của cậu ấy.

Ngòai bà ta bên Trần gia cũng đang ráo riết muốn biết tung tích của cậu Khang."

-" Trần gia sao..?"

Diệp Thành đặt ly trà lên bàn, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn người đối diện..

Gia đình Trình Khang tìm con trai của mình.Ông có thể lý giải được..Nhưng Trần gia muốn tìm Trình Khang làm gì..Chẳng phải hai nhà đã không còn liên quan.

Người vệ sĩ rất nhạy bén liền  hiểu được suy nghĩ của Diệp Thành.Anh ta nói..

-" Tôi nghe nói Trần Kiều Hân vì đau lòng quá độ chuyện ly hôn nên đã cắt tay tự vẫn.

Cô ta  không muốn ly hôn.Nên đang làm mọi cách níu kéo lại tình xưa.Mà Trương Thúy Hoa bà ta rất ủng hộ việc này.Nên muốn tìm cách giúp hai người họ một tay.."

Diệp Thành phẫn nộ vỗ bàn..

-" Hừ...Bọn họ không biết Trình Khang là cháu rễ của ta à..Dám có suy nghĩ đó..."

Ông hít thở sâu, suy nghĩ lại, đúng là chuyện kết hôn không được công bố..Bọn họ không biết là đúng..Hừ

Nhưng mà ông nào dễ để bọn họ chen vào phá đám chuyện của cháu gái ông..Diệp Tâm từ nhỏ đã được ông xem như bảo bối ai mà dám làm tổn thương con bé xem ông tàn nhẫn với bọn họ ra sao..

Cái tên Diệp Thành của ông trên thương trương đâu phải làm kiểng.Mà Diệp Gia đâu dễ bị người khác ức hiếp..

-" Làm mọi cách không được để họ điều tra ra Trình Khang đang ở Mỹ.Còn nửa gọi điện bảo Diệp Ngạn hợp tác với Trần Thị cho tôi.."

-" Vâng.Tôi làm ngay..."

Người vệ sĩ nói xong liền lui ra ngoài..Nhìn những rạng mây trắng cuối trời..Diệp Thành thì thào một mình..

-" Con trai..Ba sẽ bảo vệ Tiểu Tâm thật tốt.Sẽ không ai làm tổn thương con bé.Vợ chồng con hãy yên tâm "

Khó khăn lắm Diệp Tâm mới khỏi bệnh..

Lại tìm được tình yêu của cuộc đời mình.

Một người yêu thương bao dung con bé như Trình Khang...Ông sẽ không để ai có cơ hội chen chân phá đám..Dù đó là ai đi nữa...

_____________________________________________

Tại Thành phố Boulder, tiểu bang Colorado của Hoa Kì..Nơi đây được  mệnh danh là thành phố xanh của Mỹ, xếp ở vị trí thứ bảy những thành phố có không gian sống thiên nhiên. Cũng chính là nơi lưu trú của Trình Khang mỗi khi đến Mỹ..Anh thích khí hậu ở vùng ngoại ô dân dã, nên tậu hẳn một ngôi nhà dành riêng cho mình hơn bốn năm về trước..Mỗi khi buồn bực hay áp lực công việc hoặc muốn nghỉ ngơi đây sẽ là nơi anh lựa chọn để ở ẩn..

Anh yêu thích sự đơn giản, căn nhà của anh lựa chọn là hai màu đen trắng kết hợp hài hòa.Cách trang trí khuôn viên tỉ mỉ, cân đối khiến ngôi nhà đậm chất thẩm mĩ và nghệ thuật.Kiến trúc nhà kiểu Mỹ luôn ưa chuộng sự rộng rãi thoải mái về không gian hòa với thiên nhiên và không thích sự bó buộc...Rất thích hợp với Diệp Tâm..

Từ lúc qua đây cô như chú chim nhỏ, mọi thứ đối với cô điều lạ lẫm..Cái gì cũng bảo đẹp quá..Nhà được khuôn viên xanh mướt bao lấy, rộng rãi thoải mái tha hóa cho cô vui chơi...

Mùa thu ở Mỹ là khoảng thời gian êm dịu.Miền quê nước Mỹ với những cây phong, cây sồi lá đỏ mùa thu mang đến vẻ đẹp lãng mạn, yên bình đến xao động lòng người. 

Lúc này giữa khung cảnh yên bình không thể đẹp hơn.Trên tấm thảm được trãi trên quả đồi nhân tạo màu xanh mượt của cỏ...

Nước cam hoa quả đặt một bên..Diệp Tâm đáng yêu đầu gác lân bụng của Trình Khang ôm lấy quyển truyện tranh..

Cô mặt chiếc đầm trắng dài qua gót chân bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác len màu xanh da trời..Xinh đẹp thanh thoát hòa cùng vào thiên nhiên...

Trình Khang rũ mi nhìn thiên hạ trong lòng, miệng nhỏ đang nở nụ cười tủm tỉm..Mắt dán vào quyển sách đầy hình ảnh trước mắt..Anh nở nụ cười yêu chìu..

Thuận tay lấy một miếng táo nhỏ được cắt sẵn đẹp đẽ đưa đến bên miệng Diệp Tâm..

Mắt không cần nhìn rất ngoan ngoãn hé miệng ra cho anh đút...

Khi qua đây rồi anh mới biết Diệp Tâm vốn biết chữ.Nghĩ cũng lạ người bị tự kỉ từ nhỏ như cô nhưng lại thông thạo nắm rõ cơ bản chữ..Anh có hỏi qua Diệp Thành..Ông cười ha hả bảo rằng lúc trước ông có mời một cô giáo chuyên dạy cho trẻ bị bẩm sinh bệnh..

Diệp Tâm không bày xích, chỉ là không chịu cho  cô giáo chạm đến mình..Im lặng ngồi đó không biết có nghe lọt vào chữ nào không..

Ông thấy thế bèn bảo cô giáo cứ đến..Nghĩ cũng buồn cười tự giảng tự nghe nhưng

Cô giáo cũng rất kiên trì dạy cho Diệp Tâm.

Không ngờ con bé điều nghe vào và còn đọc được...

Trình Khang nghe kể mà thấy buồn cười vợ anh đúng là rất biết hành hạ người khác mà...

-" Khang..Hoàng tử thật đẹp "

Diệp Tâm ngồi dậy dựa vào ngực anh, đưa cuốn sách có in hình hoàng tử cho Trình Khang xem..

Anh nhíu mày, lấy cuốn truyện đặt qua một bên..

-" A...Sao lấy của Tâm..."

Vòng  tay ôm vợ vào lòng hôn lấy bờ môi đỏ mọng đang phụng phịu bất mãn..

-" Chỉ được khen anh đẹp thôi.Biết không.

Em nói xem anh với tên đó ai đẹp hơn "

Ừ thì anh rất ấu trĩ..Nhưng hết cách rồi..

Trêu ghẹo cô hoặc ganh tỵ với mọi thứ cô thích đã ăn vào máu cũa anh rồi..Anh biết sự chiếm hữu của mình quá mãnh liệt..Mà chỉ có cô ngốc này làm anh trở nên xấu tính như vậy..

Diệp Tâm suy nghĩ một chút không biết trả lời làm sao..Vì hai người đâu giống nhau nha..

Anh hỏi khó quá đi...

Diệp Tâm đánh lên vai anh nũng nịu rối rắm..

-" Không..biết..."

Trình khang mím môi, cô ngốc này dạo gần đây vô cùng ăn vạ..Cô học hỏi được rất nhiều thứ.Anh cũng đưa cô đi khám bệnh..

Bạn của anh nói, Diệp Tâm đang dần tự thoát ra cuộc sống tâm tối của mình..

Chứ như bây giờ, cô sẽ mau chóng khỏe lại dĩ nhiên không thể bình thường như mọi người, vì dù sao cô bị tự kỉ từ năm bốn tuổi..

Tính cách trẻ con, đơn thuần đã hình thành thói quen sẽ khó bỏ được..

Như  như bây giờ là anh mừng lắm rồi.

Chẳng mong gì hơn.Có ngốc một chút cũng không sao..Vì cô là vợ anh, chỉ cần sống trong vòng tay của anh là được..Chỉ cần cô bình yên vô tư vô lo như thế này là anh hạnh phúc lắm rồi..m

-" Hừ.Dám nói không biết à.Chiều nay sẽ không đưa em đi chơi.."

Nghe đến không được đi chơi..Diệp Tâm quýnh quáng, níu lấy cổ áo anh nói bừa..

-" Biết..biết mà..Anh đẹp hơn..đẹp hơn nha....Đưa Tâm đi chơi nha..nha..."

Đấy!  hôm nay còn biết lấy lòng người khác rồi...Tiếng cuối còn kéo dài ra ...

Diệp Tâm chu môi hôn lên môi anh để lấy lòng thêm nữa..Trình Khang cười khẽ nằm yên để cô ngốc nhai môi mình.

Cảm giác đau đau tê tê cô mang lại làm kích thích vô cùng.. Trình Khang trở mình đè cô dưới thảm ngấu nghiến cái miệng nhỏ đáng yêu..

Chiều ngoại ô bình yên dịu dàng đến nao lòng,lãng mạn, xinh xắn trong khu vườn xanh ngát với những đóa hoa dịu dàng trên triền cỏ bất tận.

Trình Khang ngồi trên đồi cỏ ngắm nhìn Diệp Tâm đang cho bồ câu ăn..Một đàn bồ câu trắng vây quanh cô tạo ra khung cảnh thanh bình vô tận...

-" Khang.Chúng...ăn hết rồi..."

Chơi xong rồi cô lại nhào đến ôm anh, khuôn mặt sáng ngời như ánh mặt trời..

Béo lấy má trắng hồng hào, hôn lên chớp mũi nhỏ..

-" Ừm..Chúng thật giỏi, chứ không lười ăn như em..Về thôi nào..."

Bỏ qua khuôn mặt nhăn nhúm của Diệp Tâm.Anh đứng dậy thong thả xoay lưng...

Diệp Tâm kéo lấy tay anh không cam lòng nói..

-" Tâm...ăn giỏi hơn..."

Rõ ràng chúng một đàn mới ăn hết số đậu đó..Còn Diệp Tâm một mình ăn hết hai chén cơm à nha..Sao Trình Khang lại nói cô ăn không giỏi bằng bọn chúng...hừ..hừ..Diệp Tâm dĩ nhiên không chịu rồi...

Cô buồn bực dậm dò đuổi theo kéo lấy tay anh.., lẽo nhẽo bên tai anh...

-" Anh nói...nói đi..Tâm giỏi hơn...."

-" (.........)"

-" Hức...anh...anh đáng ghét..rõ ràng Tâm ăn giỏi hơn mà...

-"(...........)"

Bị cô lãi nhãi kéo tay xoay đến chóng mắt..

Trình Khang mím môi ngăn tiếng cười của mình...Một lúc sau anh mới ngưng bước chân tỉnh bơ nhìn cô..

-" Hôm qua ai còn bỏ thừa..hửm..?"

Diệp Tâm chu môi cứng họng..Ừm ha hôm qua cô còn nhõng nhẽo đòi ăn bánh cô Sala làm..nhõng nhẽo với anh không chịu ăn cơm...

Diệp Tâm cúi đầu nói lí nhí...

-" Hôm nay Tâm...Sẽ ăn giỏi mà..."

Trình Khang nhếch môi cười..

-" Em nói thôi..đến lúc đó lại giở chứng..Khi nào giỏi hơn hãy nói..."

Nói rồi đi về phía trước môi nở nụ cười..

Diệp Tâm lẽo đẻo chạy theo ôm lấy tay anh làm nũng..

-" Giỏi mà...Tâm sẽ ăn giỏi..."

Khung cảnh yên bình làm sao..Dưới ánh hoàng hôn vừa xuống chân núi..Nơi chân trời một màu vàng thẳm làm nền cho đôi trai gái ôm nhau đi về phía trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.