Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 18




"Không phải do em." Thời điểm hắn muốn, không có bất kỳ người nào có thể cự tuyệt hắn.

Vân Yên xoay người chạy về phía cửa, Diêm Thiên Phạm nhảy lên một cái, lập tức như con báo đen giữ lấy cô, hơn nữa còn đem lấy thân thể cô đè trên vách tường.

"Em là tình nhân của riêng tôi, không thể cự tuyệt chủ nhân." Hắn kiên định ra lệnh.

"Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là tình nhân của anh nữa, không còn bởi vì công ty của cha mà mất đi bản thân mình." Cô ủy khuất nói.

"Em cho rằng một tờ giấy đen chỉ cần giặt đi sẽ dễ dàng biến thành trắng sao? Em vĩnh viễn không quên được tay của tôi vuốt ve trên người em, tư vị lúc tôi hôn em, em biết chứ? Tình nhân của tôi."

Tay trái của hắn hướng về dưới quần của cô, tay phải cởi nút áo trên đồng phục cô ra.

"Quần áo của tôi......" Cô kêu lên.

"Quần áo tôi mua lại cho em bao nhiêu bộ đều không có vấn đề, em chỉ cần thỏa mãn dục vọng của tôi là được."

Nói xong, hắn lập tức để cho vật cương cứng của mình chống đỡ giữa hai chân cô.

"Anh cho tôi là gái điếm."

"Đúng! Bắt đầu từ ngày muốn em làm tình nhân của tôi, tôi liền cho mình như đang gọi gái, tôi thật sự  không ngờ tới dưới sự dạy dỗ của tôi, biểu hiện của em càng lúc càng tốt." Hắn khinh bỉ nhìn cô. (Bun: má ơi edit tới đây muốn phun trào với anh hừ hừ!)

"Bốp!"

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vân Yên mất đi lý trí đánh người, sau khi đánh xong, cô kinh hãi nhìn tay của mình.

Diêm Thiên Phạm vuốt ve mặt mình, âm trầm nói: "Em sẽ vì cái tát này mà hối hận.” Không người phụ nữ nào có thể để lại vết thương trên người hắn, hắn muốn người đánh hắn phải trả giá thật lớn.

Hắn kéo quần áo cô xuống, một tay kéo áo lót của cô ra, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, trừng phạt dùng sức gặm cắm, tay cũng thô bạo vuốt ve.

"Không cần, không cần......" Cô mềm yếu khước từ.

Diêm Thiên Phạm không để ý tới cô gào thét, kéo quần của cô xuống, tay dò xuống đáy quần lót của cô, tiến vào trong u cốc của cô.

Ngón tay giữa của hắn ma sát với những nếp gấp bên trong tiểu huyệt của cô, những ngón tay còn lại thì xoa bóp bí đạo bên cạnh.

Ngón tay của hắn di chuyển qua lại, khiến cho thân thể cô không nhịn được run run, nghĩ đến sự lãnh khốc cùng vô tình của hắn, bán tay nhỏ bé của cô liều mạng vùng vẫy. "Tránh ra, tránh ra......"

Thân hình hai người cách xa nhau, làm cho Vân Yên không thể mảy may rung chuyển hắn.

Diêm Thiên Phạm không để ý tới sự kháng cự của cô, đem hai ngón tay sáp nhập vào chỗ kín của cô, hơn nữa còn không ngừng ma sát hai bên tiểu huyệt.

"Em đã ướt như vậy, còn nói không cần?" Hắn tiếp tục vũ nhục cô.

"Anh......"

Cô không chống đỡ được sức mạnh của hắn, chỉ đành phải dùng sức cắn vào bả vai hắn một cái.

"Chờ một chút em sẽ lại vì hành động đó mà trả giá đắt."

Diêm Thiên Phạm cũng không buông cô ra, hắn để cho cô nằm ở trên mặt thảm, cởi quần của mình ra, kéo quần lót cô xuống, dùng sức mở bắp đùi mịn màng của cô ra, để cho phấn đỉnh dục vọng của mình dán chặt lấy mật huyệt nóng ướt của cô.

"Không cần làm như vậy, cầu xin anh......" Cô rõ ràng có thể cảm nhận được dục vọng ngang ngược cùng tức giận ngất trời của hắn làm cô cảm thấy hết sức sợ hãi.

"Em cũng muốn có phải hay không?" Đầu của hắn chuyển một cái, liếm láp vết máu tràn ra nơi đầu vai mà cô mới cắn.

Nhìn vết máu trên môi hắn, Diêm Thiên Phạm trước mắt tràn đầy tà mị cùng khí tức nguy hiểm.

Đang lúc Vân Yên nhất thời mất hồn, phần eo của hắn dùng sức một cái, vùi thật sâu vào trong cơ thể cô.

Phần bụng của hắn cùng cô gắt gao kết hợp, dục vọng kiên đĩnh của hắn hoàn toàn chôn trong cơ thể cô, ngang ngạnh ma sát vách tường mỏng mềm mại của cô.

"Không --" hắn không thương cô, hơn nữa còn hận cô, hắn có thể nào lại làm ra chuyện thân mật như vậy đối với cô?

Nếu như cô nghe theo lời hắn nói, cô không phải không khác gì gái điếm sao?

Tay của hắn che lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, không ngừng di chuyển trong cơ thể cô, sử dụng vũ khí phái nam của hắn không ngừng khi dễ cô.

Cô cắn chặt môi dưới, không có bất kì phản ứng nào với sự vận động của hắn.

Hắn càng thêm nặng nề hữu lực tiến vào trong cơ thể cô, nâng mông của cô lên, mạnh mẽ chạy nước rút trong hoa huy*t của cô.

Khi hắn gầm nhẹ, u cốc chặt khít của cô tràn đầy chất dịch lỏng nóng bỏng......

"Anh có thể thả tôi đi chưa?" Hắn đã hủy hoại hết toàn bộ tình yêu cô đối với hắn.

"Còn chưa đủ!" Cô lại dám một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa vừa rồi còn dám cắn hắn, hừ! Mới vừa chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, hiện tại hắn mới muốn bắt đầu cùng cô vận động!

Hắn cầm cà vạt đồng phục của cô lên, buộc chặt hai tay của cô lại, hơn nữa còn dùng khăn tay cô để trong cặp che mắt cô lại, để cho hai tay cô  tựa vào bàn trang điểm, cái mông hơi nhếch lên.

Tay của hắn đỡ lấy mông của cô, đâm từ phía sau lưng vào thân thể cô, ở trong hoa huy*t chặt khít mạnh mẽ đâm thẳng về phía trước.

"Anh...... Không thể làm như vậy......" Cô rên rỉ nói, thân thể vẫn không ngừng giãy giụa muốn chống đỡ sự chiếm đoạt của hắn.

"Tôi có quyền sử dụng thân thể của em, tình nhân của riêng tôi." Hắn lớn tiếng tuyên bố quyền lợi của hắn. Tình nhân!

Cô đột nhiên không hề chống cự hắn nữa, vào giờ khắc này Vân Yên mới phát hiện, từ đầu đến cuối, đều là cô ngây ngốc tự mình chìm trong mộng đẹp.

Hắn thích chỉ là thân thể của cô, mà cô lại ngây thơ cho rằng hắn sẽ yêu thương mình! Không cách nào kiềm chế tiếng khóc từ trong miệng của cô bật ra.

Diêm Thiên Phạm nghe tiếng cô khóc, nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể cô, không vui nói: "Em làm tôi thực mất hứng."

Hắn cởi cà vạt trên tay cô ra, cũng tháo khăn bịt mắt ra, nhìn ánh mắt oán hận của cô, tim của hắn không khỏi rơi vào chấn động, nhưng lại cố ý ra vẻ không quan tâm, từ túi áo lấy ra tờ chi phiếu, nhét vào tay của cô nói: "Em có thể đi! Đây là chi phiếu một trăm ngàn, coi như phí "giao hợp" mấy ngày nay của em với tôi."

Hắn cư nhiên dùng từ như vậy để hình dung quan hệ của hai người, hoàn toàn không mang theo một tia độ ấm tình cảm, đến bây giờ cô mới chính thức nhận rõ người đàn ông cô yêu là một người như thế nào.

Cô sẽ không ngu ngốc giao trái tim của mình cho hắn nữa.

"Tôi không cần tiền của anh, tôi hận anh.” Cô xé tan tờ chi phiếu hắn đưa thành từng mảnh.

"Em còn quá ngây thơ, cô gái nhỏ, cư nhiên bởi vì không chiếm được tình yêu của tôi liền hận tôi, mà tôi cho tới bây giờ cũng không thiếu người yêu, như thế nào lại quan tâm em có hận tôi hay không đây? Được rồi! Tiền em cũng không muốn, vậy càng tốt, coi như là tôi gọi gái miễn phí, biểu hiện của em rất tốt, muốn tôi giúp em giới thiệu khách sao? Dưới sự đề cử của tôi, tôi tin tưởng sẽ có rất nhiều người muốn em, chân của em mở ra đến mức không tệ." Hắn cố ý chọn những từ ngữ ác độc để nhục nhã cô. (Bun: bằm bằm bằm anh ra - ức chế qá đi thôi!)

"Anh là ác ma, ác ma......" Cô không ngừng khóc lớn tiếng kêu lên, oán thán mình ban đầu có mắt không tròng.

Môi của hắn hiện lên nụ cười xấu xa, bỡn cợt đến gần cô nói: "Đúng! Tôi là ác ma, mà em còn muốn tiếp tục chuyện lúc nãy chưa xong sao? Tôi còn muốn trói em...... hoặc là để cho em liếm nơi đó......  của tôi."

"Không!" Cô đưa tay vòng ở trước ngực.

Bàn tay to của hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực của cô một phen nói: "Vậy thì mau cút đi! Tôi không muốn gặp lại em."

Diêm Thiên Phạm biểu tình lạnh lùng, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Vân Yên ôm lấy thân thể bị thương cả thể xác và tinh thần của mình khóc không thành tiếng, cô cảm giác trái tim mình tan nát rồi, cả người run rẩy không dứt.

Cô làm sao lại ngốc như vậy? Ngốc đến ngay cả mình trái tim của cũng phải trả giá!

Vân Yên chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, đi về phía phòng tắm muốn tẩy đi mùi của hắn ở trên người mình.

Cô mở vòi hoa sen, nhìn trên người đầy dấu ấn do hắn lưu lại, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa lên tiếng khóc lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.